Đến nhà của Phương Quan Trừng, căn nhà của anh mang phong cách hiện đại đơn giản, chẳng giống nhà của A Âm, nói là nhà của mấy ông bà già cũng có người tin. Cô không quan tâm tiểu tiết, ban đầu nhà cô do Quỷ Sứ bỏ công ra trang trí, nghĩ đến đây cô thầm cảm thán Quỷ Sứ tốt bụng, định đêm khuya bớt chút thời gian hỏi thăm anh ta.
“Em có muốn kiểm tra xem có dấu vết của phụ nữ không?”
Đối diện với ánh mắt trêu chọc của anh, A Âm xích lại gần ôm vòng eo gầy mà rắn chắc của anh, “Tạm thời không cần, anh giải trừ phòng bị đi.”
“Vậy anh đi thay quần áo rồi ngủ một lát…”
Cô quấn lấy anh không buông, hai người giống như hai đứa trẻ sinh đôi dính chặt vào nhau đi về phòng ngủ, A Âm thấp giọng nói, “Quan Trừng, truyền nước thêm hai ngày nữa anh sẽ khỏe lên.”
Cách lớp quần áo cảm nhận được hơi thở nóng hổi của cô, lại thêm họ đang đứng cạnh giường, anh không nhịn được suy nghĩ lệch lạc.
“A Âm đang vội cái gì thế?”
Lúc đầu cô không nghĩ tới chuyện kia nhưng nghe thấy giọng điệu này của anh liền chuyển sang suy nghĩ đen tối, tay cũng di chuyển không thành thật, “Anh nói thử xem …”
Phương Quan Trừng vỗ đường cong chập trùng cách một lớp váy của cô, “Em yên tâm, anh vừa mới bước vào kỳ nghỉ, còn rất nhiều thời gian.”
Mặt A Âm lập tức đỏ bừng, “Anh không thể thẹn thùng chút sao?”
“Anh phải thay quần áo, em nhìn anh chằm chằm, anh cũng thấy xấu hổ.”
…
Anh thay đồ ngủ xong, nhìn thấy A Âm mặc áo thun và váy ngắn thoải mái, hỏi cũng không có hỏi đã kéo cô vào trong chăn.
“Em không ngủ được, anh đừng kéo em ngủ cùng.”
“Ngủ trưa tốt cho chơ thể.”
Có tiếng quần áo và chăn đệm ma sát với nhau vang lên, cô buồn bực cất giọng: “Quan Trừng… Anh hư cũng không cần trêu chọc em, anh mau rút tay ra…”
“Anh hư cũng đừng lây sang em, mau rút tay ra?” Anh ngẫm lại cuối cùng vẫn tắt lửa, người mềm nhũn chôn ở cổ cô nhắm mắt lại, “Hư thì hư, anh không đùa nữa, ngủ thôi.”
…
A Âm ngủ không ngon, phòng ngủ kéo rèm yên tĩnh, Phương Quan Trừng lại ngủ ngoan như thế, cô nhìn một lúc rồi cũng thiếp đi theo. Thời gian ngủ trưa rất dài, chờ hai người tỉnh lại đã là hơn 4 giờ chiều, bây giờ đang là mùa hè, nếu là mùa đông thì lúc này trời đã tối.
Anh nằm trên giường không dậy nổi, A Âm sờ trán anh thấy nhiệt độ hạ xuống chút, chợt cô nghe thấy giọng nói khàn khàn mang theo chút làm nũng của anh vang lên, “Anh lại đói bụng.”
A Âm không chống cự nổi ngọt ngào trước mắt, cười nói: “Vậy em đi nấu chút đồ ăn cho anh nhé?”.
Kiếm Hiệp Hay“Không phải em không biết làm sao, gọi đồ ăn ngoài đi.”
“Sao bệnh nhân có thể ăn thức ăn ngoài, em biết nấu mì và cháo, anh muốn ăn gì?”
“Mì đi, đã lâu rồi anh không ăn.”
Thấy A Âm tích cực đứng dậy, anh nắm eo cô từ phía sau, lại kéo cô ngã xuống giường.
“Quan Trừng… Anh làm gì thế?”
“A Âm, anh thật sự có thể tin tưởng em sao?”
“…” Gương mặt sắc sảo nhuốm màu tức giận, rõ ràng cô đang lườm anh mà lại như đang ẩn tình, “Thầy Phương, xin hãy tin tưởng em, em nấu mì là tuyệt nhất.”
“Ok, vậy anh mỏi mắt chờ mong.”
Vào nhà bếp, cô buộc tạp dề lên cổ, thắt đại một nút ở sau lưng. Cô lấy thịt ở trong tủ lạnh ra đặt trên thớt gỗ rồi cắt thành miếng nhỏ, cô dùng dao không quá thuần thục, cắt chậm nhưng cẩn thận.
Cô hơi mất tập trung.
Trước đây Hàn Thính Trúc giúp ông Hàn làm việc, có lẽ ông Hàn có ý định rèn dũa anh nên mới không cho phép anh để lộ những hoạt động ngầm, anh cũng luôn ở lại bến tàu. Dù anh để dành được hơn mười con cá đù vàng, giao cho A Âm cất giữ thì cũng không thuê một căn nhà lớn. Đồ ăn bình thường đều dùng nước rau củ, thức ăn chay làm chủ.
Cô cũng không được xem là biết nấu ăn, mặc kệ là cái gì cô cũng bỏ vào xào xáo, cho thêm ít gia vị là xong. Nhiều hôm để bớt việc, mẹ Đường Tam gửi mì sợi được nhào nặn kỹ càng đến, họ ăn liền mấy ngày, một miếng thịt cũng không có…
Đúng lúc này Phương Quan Trừng tiến vào phòng bếp, buộc lại tạp dề sau lưng cô. May A Âm là quỷ nên không bị hù dọa như người bình thường, cô lặng lẽ điều hòa cảm xúc, chờ anh mở miệng.
Kết quả là hai người ăn ý đến lạ thường, cả hai cùng giữ im lặng. Mãi đến khi nước trong nồi sôi sùng sục, cô luống cuống rút mì mua ở siêu thị ra, còn làm rơi mấy cục trên mặt đất, hình tượng thực sự rất buồn cười. Sau khi thả mì vào nồi, cả hai không nhịn được mà cùng phá ra cười.
“Anh còn cười em, em đang chờ anh nói chuyện đó.”
“Anh cũng đang chờ em mở lời.”
Dáng người A Âm cao gầy, cô tìm thấy thi thể nữ này ở Tây Vực nên phụ nữ ở đây cao hơn phụ nữ Trung Nguyên đôi chút. Sau khi đến thời hiện đại, cô chưa từng đo chiều cao của mình, nhưng nhìn sơ qua cũng phải cao ít nhất 1m75, Phương Quan Trừng hơi khom người, vừa vặn chôn đầu ở cổ cô, phảng phất như diều hâu muốn học theo chim non nép vào người khác.
“Anh đừng đè em, em không biết anh lại dính người thế?”
Anh buồn cười, hơi thở nóng hổi phà vào da cô, “Đây là triệu chứng của bệnh nhân, đợi khỏi bệnh rồi em muốn anh đến gần, anh cũng phải suy nghĩ.”
“Ồ?” Cô bỏ gia vị vào nồi, nghịch ngợm dùng đầu đâm người anh, “Vậy thì khi anh khỏi bệnh, em ngủ với anh xong sẽ trở mặt xem như không quen biết.”
Anh lại quen thói trêu ghẹo cô, “Mới trưa nay A Âm còn nói sẽ mãi mãi không rời khỏi anh.”
Cô đầu hàng hoàn toàn, khuất phục trước giọng nói khàn khàn dịu dàng của Phương Quan Trừng, “Vâng vâng vâng, em đã nói chỉ cho anh chiếm hời, mãi mãi không rời khỏi anh.”
Người ghé ở đầu vai cô lại cười, A Âm phát hiện kiếp này anh rất thích cười. Hoặc có lẽ là do Hàn Thính Trúc không thích cười, mỗi lần cười lên đều có cảm giác hung ác, còn tiểu hòa thượng thì hình như cũng rất hay cười, thời gian đã quá lâu, thậm chí có lúc cô giật mình nhớ lại cũng phải mất chút thời gian.
Phát hiện này khiến A Âm chán nản, rõ ràng cô đã cảm thấy mọi khoảnh khác trong đầu đều là anh mà sao vẫn chưa đủ. Về mặt ký ức thì người cũng như quỷ, chẳng thể nào ngăn chặn ký ức mai một.
“Tất cả mọi chuyện đều như vậy, đều sẽ trôi dần vào quên lãng.”
Cô không nghe rõ anh đáp gì, đợi lấy lại tinh thần thì đã thấy bàn tay thon dài của anh quơ quơ hai cái chén không, chắc là nhìn thấy mì trong nồi đã gần chín.
Họ chuyển sang ngồi ở bàn ăn trước phòng bếp, Phương Quan Trừng thấy rõ cả hai cái chén đều là chén lớn, anh múc đầy ắp thế mà A Âm chỉ ăn có hai ba miếng. Mặc dù đã quen với việc cô ăn ít, anh hiểu bởi vì vị giác không tốt nên cô không mấy hào hứng với đồ ăn ngon nhưng anh vẫn không nhịn được thì thầm: “Em ăn ít quá, không cần giảm béo đâu.”
“Quan Trừng ngốc, em giảm cân khi nào? Lúc nào đói bụng em sẽ ăn.”
Cô không thể nào nói rằng em chưa từng đói vì em không phải người.
Anh thổi thổi đũa mì rồi ăn một miếng, “Đói bụng thì nói với anh.”
A Âm chống cằm, nhìn anh cười híp mắt, “Không chỉ đói bụng nói cho anh mà cái gì em cũng nói hết.”
“Anh là tốt nhất.”
Ăn hết chén mì anh đặt đũa xuống, rút khăn tay lau miệng. A Âm vẫn nhàn nhã nhìn anh, trong ánh mắt đong đầy yêu thương.
Phương Quan Trừng mở miệng, giọng điệu mang theo ý cười thản nhiên.
“A Âm nên bỏ thêm chút muối nữa.”
“Hử?”
“Tô mì này ăn không có vị gì hết.”
Lòng A Âm quặn lại, đầu như nổ tung, cô ráng chống đỡ hỏi anh: “Anh đang đùa em đúng không?”
Cô luôn cho rằng mình nấu mì ngon nhất, mùi vị tất nhiên cũng vừa vặn.
Phương Quan Trừng cười ha hả đứng dậy thu dọn bát đũa, anh đi tới đi lui giữa nhà ăn và nhà bếp, chậm rãi giải thích. A Âm nghe xong thì thân đang ở ngày hè tim như nằm ở nơi cực rét, Hàn Thính Trúc thẳng thắn cũng sẽ lừa gạt người khác.
Anh quay lại phòng ăn rất anh, ôm lấy cô từ phía sau.
“A Âm? Sao lại như người mất hồn thế, lần sau anh nấu cho em ăn nhé?”
Giọng nói vừa quen thuộc lại vừa có phần lạ lẫm vang lên bên tai, trong phòng có mở điều hòa nhưng cũng xem như ấm áp, mắt cô đỏ hoe vì cảnh tượng ấm áp này, xoay người ôm lấy anh. Cô không nhịn được run rẩy, “Ôm em một cái.”
Phương Quan Trừng nghe vậy thì ngồi xuống, kéo cô ngồi lên chân mình rồi ôm lấy cô, A Âm vuốt ve rất mạnh, giọng nói mơ hồ mang theo kinh hoảng và đau đớn. Anh dịu dàng dỗ dành: “Em sao thế, chỉ là bỏ hơi ít muối thôi mà.”
Cô lắc đầu lung tung, “Không phải, không hiểu sao em thấy hơi khó chịu.”
Thấy cô nói chuyện là anh yên tâm hơn rất nhiều, bàn tay anh nóng ấm, luồn vào vạt áo thun của cô, đặt ở bụng dưới xoa nhè nhẹ, “Có phải kinh nguyệt sắp đến không? Em có đau bụng không?”
A Âm lại lắc đầu, “Anh ôm em một lát là được rồi.”
“Sao trước kia anh không phát hiện ra em thích mít ướt vậy A Âm?”
Cô ôm bả vai anh, kì thực trong đầu cũng cảm thấy hoang mang khó tả, rốt cuộc người trong lòng là Trúc Hàn hay là Hàn Thính Trúc, hay là Phương Quan Trừng? Nhưng chẳng sao hết, bất kể là ai thì cô đều yêu người đó sâu đậm, tất cả đều là anh.
“Vậy em không khóc…”
Tiếng cười của Phương Quan Trừng nghe trầm trầm, anh cảm nhận được đầu vai áo của mình hơi ẩm ướt nhưng anh không nói gì, chỉ vuốt tóc cô, “Anh chỉ thuận miệng nói vậy thôi, em muốn khóc thì cứ khóc, anh ở đây ôm em.”
Trong lòng cô buồn vui lẫn lộn, rốt cuộc là tình cảm nào nhiều hơn thì cô không thể nói rõ được, chỉ có thể tham lam ôm chặt anh hơn. Phương Quan Trừng bất đắc dĩ bế cô lên, bước vài bước đến ghế sofa trong phòng khách. Cô cũng không khóc quá lâu, nhưng đến đây liền ôm anh không buông, chẳng khác gì cảnh tượng đêm qua họ về đến nhà. Hai người chen chúc ở ghế sofa, vuốt ve thân mật.
Phương Quan Trừng nhìn cô ngoan ngoãn cuộn người trong lòng mình, lòng bỗng tràn ngập dịu dàng trìu mến. Ngày thường cô chỉ toàn nghĩ cách trêu chọc anh, không ngờ cũng có lúc yếu đuối. Anh với điều khiển mở TV lên, lại mở điện thoại tìm app xem phim.
“Chúng ta xem phim được không, hay là em muốn ra ngoài đi dạo cũng được.”
A Âm khẽ lắc đầu, trông giống như đang làm nũng, nhưng Phương Quan Trừng biết cô không muốn ra ngoài.
“Vậy anh tìm cái này, A Âm có muốn tìm chung với anh không?”
Ngón tay nhanh chóng bấm mấy cái, sàng lọc phân loại phim nội địa, A Âm ngẩng đầu lên, vẫn còn hơi ủ rũ và buồn bã. Anh chậm rãi lướt ngón tay, từ đầu đến cuối người trong lòng đều im lặng, ngay lúc Phương Quan Trừng chuẩn bị mở miệng thì A Âm chỉ màn hình, anh vội vàng dừng lại.
Trên màn hình xuất hiện đủ loại poster, bộ phim cô chỉ là Yêu Miêu Truyện của đạo diễn Trần Khải Ca
“Phim này đi.”
Lòng Phương Quan Trừng trầm xuống, dịu dàng vuốt ve gương mặt cô, “Anh đã xem phim này ở rạp, A Âm đã xem chưa?”
“Em xem rồi.”
“Vậy chúng ta đổi phim khác nhé?” Anh dịch ngón tay của cô sang bên, chỉ một bộ phim tình cảm thanh xuân vườn trường.
“Phim này thì thế nào, khởi chiếu hồi tháng Năm năm nay, lúc đầu anh định hẹn em đi xem…”
A Âm bị anh dời đi sự chú ý, cô hỏi anh, “Thế sao anh không hẹn?”
Anh lặng lẽ mở bộ phim kia rồi chuyển sang TV, dịu dàng giải thích: “Anh xem phim tình cảm, hẹn em chẳng phải sẽ khiến em hiểu lầm sao?”
Cô trở mình, Phương Quan Trừng đỡ cô, chờ cô quay mặt về phía TV, anh ôm cô càng chặt hơn.
“Thầy Phương, anh đúng là thích giấu diếm, chẳng đáng yêu chút nào.”
“Là anh không phải, nhưng anh nghĩ, bây giờ ôm em xem không phải tốt hơn sao?”
Cô cắn môi cong khóe miệng, miễn cưỡng đồng ý với anh.
…
Năm 2017 phim Yêu Miêu Truyện khởi chiếu, vào ngày hôm đó Phương Quan Trừng mua vé đi xem một mình.
A Âm gần như chưa từng đến rạp chiếu phim, thế mà đã từng xem Yêu Miêu Truyện, kỳ thật là hôm đó cô xem cùng anh, nhưng ngồi cách nhau rất xa, chỉ có thể nhìn thấy một bóng lưng đen như mực.
Phương Quan Trừng vĩnh viễn không biết, lúc nhạc dạo cuối phim vang lên, anh chuẩn bị rời đi, có người ngồi ở hàng ghế cuối cùng đã khóc không thành tiếng.