Anh vẫn cho rằng đêm khuya nhìn thấy A Âm chỉ là mơ, cuộc trò chuyện kia là thật, ly thủy tinh cũng do anh tiện tay đặt ở đó, như thế thì mới hợp lý.

Thời gian hãy còn sớm, anh rời giường dọn dẹp qua loa rồi lái xe đến Hoành Sơn. Một tuần gần đây anh liên tục mơ thấy cùng một cảnh tượng, như thế cũng quá trùng hợp. Anh từ người ngoài cuộc biến thành người trong vở diễn, đêm qua ở trong mơ anh mặc áo trắng, đó không phải là người lần trước ngã vào tuyết sao? Trong lòng như có một ý thức đang điều khiển, anh muốn đi thắp nén nhang để cầu yên tâm.

Trước khi lái xe, Phương Quan Trừng cầm điện thoại di động đi lòng vòng, do dự có nên gửi tin nhắn cho A Âm, hỏi thăm đêm qua mình đã nói gì với cô không. Anh chần chừ mấy phút cuối cùng lại bỏ điện thoại xuống, trong xe không có lấy một chút âm thanh, yên tĩnh đến kỳ lạ.

Hôm nay không phải cuối tuần, người lên núi không nhiều, trong đó đa số là người lớn tuổi. Ở đây không khí trong lành hơn nhiều, có lẽ là thiếu các trung tâm thương mại và xe cộ ồn ào, yên tĩnh vô biên, tiếng chim hỉ thước kêu cũng nghe thấy rất rõ.

Anh đậu xe ở bãi giữ xe bên hồ, chạy bộ chầm chậm.

Phương Quan Trừng không tin Phật. Trước kia bởi vì công việc mà sách nào anh cũng đọc qua một ít, tất nhiên cũng đọc sơ qua về kinh Phật. Chẳng hạn như bức “Nguyện nhạc dục văn” mà A Âm treo trong tiệm bài kệ trong Kinh Kim Cương, anh cũng từng đọc qua. Anh nửa tin nửa không tin nhà Phật, anh không tin “Đời là bể khổ” nhưng tin “nhân quả nghiệp chướng”.

Anh đứng bên hồ, ngắm nhìn phong cảnh trước mắt đến thất thần, đầu óc vẫn hỗn loạn vì giấc mơ đêm qua, điện thoại không để im lặng nhưng vẫn không có tiếng chuông vang lên. Không tính đến Tưởng Đường thì xem như anh chỉ lẻ loi một mình giữa thành phố xa lạ này, thực sự không có bạn bè gì.

Không lâu sau anh định đến điện chính thì tốp năm tốp ba người bên cạnh phát ra tiếng thán phục, Phương Quan Trừng đi lần theo xem thì thấy hai người phụ nữ trung niên chỉ về phía núi xa, “Kia có phải là hạc không!”

Nhìn sang, không biết là bao xa, có bóng hạc nhẹ nhàng bay lượn. Giống như ảo giác, tối tăm mờ mịt không quá rõ ràng. Mọi người đều đang ngạc nhiên thốt lên “Đúng là trời cao chiếu cố!”.

Cảm giác vui sướng rất dễ lây nhiễm, huống hồ con người không thể chống cự được điềm lành. Bên tai vang lên tiếng hạc kêu mơ hồ, giữa buổi sớm mai nắng ráo ở phương Bắc, anh cong môi mỉm cười.

Tháng 4 năm 2018, sau gần trăm năm A Âm biến về thân hạc vào buổi sớm mai se lạnh giữa núi rừng, chỉ để anh thấy điềm lành sau đêm ác mộng.

Phương Quan Trừng không vào trong nữa, đi theo đường cũ ra khỏi chùa, bước từng bước xuống bậc thang, xa xa nhìn thấy một bóng hình lẻ loi đứng bến dưới, váy lam mềm mại, đẹp đến nỗi làm người ta lóa mắt.

Anh đứng sững người, lòng bỗng có chút rung động, dù sao người trước mắt đã từng đi vào giấc mơ của anh đêm qua, khóe môi còn lưu lại xúc cảm chân thật.

Sau khi đến gần, anh ra vẻ xụ mặt hỏi cô: “Cô gắn máy theo dõi trên người tôi à?” Anh khẽ nhíu hàng mày đẹp, chỉ cảm thấy trong lúc vô hình bức tường ngăn cách giữa hai người đã bị cô phá vỡ.

Anh liếc mắt nhìn thấy mắt cá chân của cô lộ ra, anh có thể xác định cô đi chân trần, mũi chân đã bị lạnh đến mức đỏ lên, giống như nhân vật trong anime cố ý điểm tô. Anh thở dài, thoáng dịu giọng, “Nói đi, sao cô biết tôi đến đây?”

“Đêm qua anh nói với tôi.”

Cô nói dối mà mặt không đổi sắc.

“…” Nghĩ đến nhật ký cuộc gọi trong Wechat, anh hơi nghẹn lời, “Lên xe trước đi.”

Sau khi lên xe anh bật điều hòa, để chế độ gió ấm sưởi chân cho cô, A Âm nghiêm mặt không nói một lời. Cuối cùng anh cũng nảy sinh một chút xíu đau lòng, lấy áo khoác để ở ghế sau nhét vào lòng cô. Sáng nay anh mặc áo len nên cảm thấy áo khoác hơi thừa, không ngờ lại dùng trên người cô.

A Âm nắm cánh tay định rút về của anh, Phương Quan Trừng cảm nhận rất rõ ràng người cô lạnh như băng, lần này cảm giác này càng thêm trầm trọng. Dù sao đêm qua người trước mắt còn an ủi mình trong mơ, cho dù chỉ là mơ thôi, nhưng chung quy giọng nói kia có tồn tại, xem như đã cứu vớt anh.

Nghĩ đến đêm qua, bây giờ lại đối mặt với A Âm, anh luôn cảm thấy tình cảm của mình dần có biến chuyển.

Cô lại buông tay ra, kéo váy lên bắp chân, nhưng không nói mình lạnh cỡ nào, “Chúng ta đã hẹn là cùng đi, có phải anh quên rồi không? Làm tôi ngu ngốc đứng chờ lâu vậy…”

Nhìn bắp chân trắng hồng lộ ra ngoài, Phương Quan Trừng trầm mặc vươn tay, dùng mu bàn tay dán nhẹ vào, dù có gió ấm hong nhưng chân cô vẫn lạnh buốt. Động tác của anh rất thản nhiên và lịch sự, giây phút A Âm bị chạm vào cũng không nén được rung động.

Anh chỉ chạm nhẹ vào rồi rút ra, rất ga lăng.

“Đêm qua rối quá, tôi còn tưởng rằng mình nằm mơ… xin lỗi cô.”

A Âm thấy lợi nhận ngay, biết rõ nếu nói tiếp thì chưa chắc mình sẽ được hời, cô cười, chủ động nắm tay anh, động tác kia quá tự nhiên, khiến anh không nhận ra hành động này có gì không ổn.

“Anh ủ tay cho tôi, lạnh quá.”

Biết rõ cô đang được voi đòi tiên, hoặc là mượn sườn núi xuống lừa, sau nửa giây chần chừ anh vẫn giơ tay ra nắm chặt tay cô. Bàn tay đàn ông rất to, khớp xương rõ ràng, A Âm nhớ đến dáng vẻ lần trước anh dùng bút viết trên bảng giảng bài.

Cô nói: “Quan Trừng, anh không ghét tôi, đúng không?”

Xe khởi động, chỉ có gió ấm lặng lẽ thổi, không ai trong hai người thắt giây an toàn, nghiêng người bốn mắt nhìn nhau. Anh trách thời tiết lúc này quá khô ráo, khiến anh không chỗ trốn, lại trách mình bàn tay mình nắm chặt quá lạnh buốt, khiến trái tim anh dần nóng lên.

Sai lầm là định mệnh, Quan Trừng và A Âm, ba kiếp trôi qua cũng không thay đổi.

Anh đáp: “Đúng.”

Rõ ràng thể chất của anh không dễ đổ mồ hôi, ấy thế mà lúc này anh cảm thấy lòng bàn tay mình hơi ẩm ướt, anh rút khăn tay, tách hai bàn tay đang nắm chặt của hai người ra, cúi đầu nghiêm túc lau. Đầu tiên anh lau lòng bàn tay của cô rồi mới lau tay mình. A Âm bật cười vì khoảng cách gần sát này, đây chính là anh, là nàng giấc mộng thuở ban đầu của cô.

“Vậy thế là xem như chúng ta ở bên nhau đúng không?”

“Không đúng.”

Đến lượt A Âm nhíu mày, cô nắm lấy tay anh, “Sao anh lại như thế? Sờ soạng tay em xong lại giả vờ như chưa có chuyện gì?”

“Không phải em muốn anh nắm sao?”

Lúc này cô chỉ thấy mình bị Phương Quan Trừng làm cho tức chết. Không sai, anh không phải Quan Trừng, anh là Phương Quan Trừng. Sau khi dùng lý trí phân tích, cô đưa ra kết luận: Tiểu hòa thượng trưởng thành rồi, cũng không giống như Hàn Thính Trúc, chẳng dễ bị lừa.

Thấy A Âm im lặng ngoảnh đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, chỉ để lại cái gáy cho anh, anh cười trộm, nhắc nhở cô “Thắt chặt dây an toàn”. A Âm là một con quỷ tuân thủ quy tắc, cô ngoan ngoãn thắt dây lại, không muốn nói với anh thêm một câu nào.

Phương Quan Trừng đặt điện thoại xuống, kết nối Bluetooth, tùy tiện tìm mở một bài hát Tiếng Anh. A Âm biết sau khi anh tốt nghiệp đại học đã đi du học, hình như anh quen biết Tưởng Đường cũng vào thời gian ấy, cô chỉ cảm thấy bài hát quanh quẩn trong xe rất chói tai.

Cô mở miệng, giọng điệu cứng nhắc: “Em không được đi học, không nghe hiểu bài hát tiếng Anh.”

Anh cho rằng cô đang nói dối, bây giờ đang thực hiện chế độ giáo dục chín năm bắt buộc, anh hơi buồn cười đáp lời cô: “Vậy tại sao em biết đánh vần ghép chữ? Còn là chữ phồn thể, anh phải đọc mấy lần mới phân biệt được.”

Cô nói: “Em là người đến từ cổ đại nên không biết Tiếng Anh, được chứ?”

“Được.” Phương Quan Trừng gật đầu như thật, “Có lý có cứ, xem như em đúng.”

Anh đưa điện thoại cho cô, nếu để ý kỹ thì trong giọng nói của anh còn mang theo chút cưng chiều. A Âm nhận điện thoại di động, lại không vội vã đổi bài hát, mà hỏi: “Anh đổi điện thoại khi nào thế?”

Vấn đề này hơi khó hiểu, “Cuối năm ngoái.”

A Âm càng đau lòng hơn hơn, bài hát cũng chẳng buồn đổi đã đặt điện thoại của anh lại chỗ cũ, quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ. Nhìn cô rất giống đang giận, nhưng Phương Quan Trừng không biết cô đang giận cái gì.

“Sao thế?”

“Không có gì.”

Xem ra chuyện rất nghiêm trọng.

Cơm họ cũng không ăn, đến dưới nhà A Âm còn chưa đến 10 giờ. Anh hỏi cô có muốn đi ăn điểm tâm với anh không chẳng ngờ lại bị cô từ chối thẳng thừng, chỉ nhìn thấy người đội mũ xám xuống xe không chút do dự. Gió trong thành phố thổi rất nhẹ, làn váy cô khẽ bay bay theo gió, anh nghĩ thầm trong bụng, mình gặp rất cô gái mặc váy thuần xanh lam.

Về nhà A Âm hun hương trong phòng khách như thường lệ, cô lại đến từ đường dâng hương, sáng sớm đi quá vội, bây giờ phải bổ sung. Miệng cô lẩm nhẩm: “Tối hôm qua có phải anh ấy đã nhìn thấy anh không, em thấy dì mở cửa phòng thì đoán ra ngay. Đúng là vô vị, sao lại tự mình dọa mình thế.”

Cô đi đến phòng khách, rút điện thoại trong túi ra xem, ngày đầu tiên của năm 2014 cô mua nó, trước đó đã quan sát xem Phương Quan Trừng dùng kiểu dáng gì, thấy anh ngủ chung với Tưởng Đường, A Âm hận đến nghiến răng. Bốn năm trôi qua, điện thoại bị xầy xước nhiều chỗ, màn hình cũng nhỏ, anh đã đổi điện thoại, có lẽ anh đã đổi điện thoại từ sớm, chỉ là cô không biết mà thôi. Trong lòng cô thầm oán, tình cảm của người hiện đại đúng là chẳng lâu bền, rõ ràng cái điện thoại này của cô vẫn còn dùng tốt, cuối năm ngoái mới sửa một lần.

Trách móc xong, cô vẫn cầm áo khoác mặc vào, đi gõ cửa phòng sát vách. Chướng Nguyệt mở cửa rất nhanh, anh cũng ăn mặc chỉnh tề chuẩn bị ra ngoài, nhìn thấy A Âm thì hơi ngạc nhiên.

“Em còn nhớ đến tìm anh, làm anh được sủng ái mà đâm lo sợ.”

Cô cười cười, “Anh muốn đi đâu, kiếm tiền sao?”

“Chỉ có Quỷ Sứ mới thích kiếm tiền. Quỷ Tỳ Bà hẹn anh đi câu cá, em muốn đi không? Không vây quanh người trong lòng của em nữa hả?”

“Anh có tiện đường không? Em muốn đến cửa hàng.”

Chướng Nguyệt nghĩ thầm, dù không tiện đường thì anh cũng sẽ đưa cô đi.

Sau đó cô không để Chướng Nguyệt đi theo mình nữa, cô giục anh đi gặp Quỷ Tỳ Bà. Cô mang theo tâm trạng khó hiểu, đổi điện thoại cùng hãng với Phương Quan Trừng.

Về đến nhà đã là chiều, ánh nắng rọi vào phòng khách nhìn rõ cả bụi bặm, cô nhìn ngắm kiểu tóc mới của mình trong tấm gương to, tóc gợn sóng nước khiến cô già đi mấy tuổi. Phương Quan Trừng không gửi tin nhắn đến, cô cũng không mong chờ anh sẽ chủ động. Cô ở tiệm cắt tóc xem phim Hàn rất lâu, cắm phích sạc pin, dừng lại ở danh sách tin tức rải rác, cuối cùng lại gọi video cho Quỷ Sứ.

Bên kia bắt máy rất nhanh, trông anh rất nhàn rỗi: “Cho tôi xem kiểu tóc mới?”

“Thế nào?”

“Già quá, cơ thể này của cô nhiều nhất chỉ 20 tuổi, bây giờ trông phải trên 25.” Trong màn hình xuất hiện gương mặt của Bệ Lệ, hai người đang ôm nhau, cô ấy nhìn kiểu tóc của A Âm một lúc, nhưng không đồng ý với ý kiến của Quỷ Sứ: “Đẹp mà, anh thì biết cái gì?”

A Âm nhìn hai người đối diện thân mật với nhau, nghiến răng, “Hôm nay tôi còn mua điện thoại mới.”

Quỷ Sứ nhíu mày, “Ồ, tôi còn tưởng cô lại muốn dùng cái điện thoại cùi bắp của những năm đầu thập niên nữa?”

Bệ Lệ chọc chọc anh, cười nói: “Anh lại không hiểu rồi, chắc chắn chuyện này có liên quan đến anh Phương.”

“Ồ?”

Nhìn hai người một hát một múa phụ họa, A Âm không hề có cảm giác được san sẻ niềm vui, làm mặt quỷ rồi cúp máy, rất giống cái emoji mà cô dùng để đặt nickname trong Wechat.

Sau khi thoát trò chuyện, cô phát hiện khung chat của Phương Quan Trừng có vòng tròn màu đỏ, trên đó viết số lượng là 2. Cô mở ra xem, bên trong có một giọng nói vang lên liên tục, thấy cô không bắt máy liền gửi tin nhắn đến: Tuần sau tôi không ở trong nước.

Hả? Không ở trong nước thì liên quan đến em, em đâu muốn biết. A Âm nghĩ thầm.

Sau đó ngón tay lại thành thật gõ chữ trên màn hình: Anh đi làm gì thế? Em nhớ anh thì phải làm sao bây giờ?

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play