Chướng Nguyệt quay về nhà mình, Quỷ Sứ biết trong lòng của anh ta không dễ chịu nên không nói gì. Ném A Âm ở ghế sofa, trong lòng anh nghĩ, quỷ uống say có nôn không? Vấn đề này cần phải chờ nghiệm chứng.

Trong phòng rất nóng, Quỷ Sứ cởi áo khoác của cô ra rồi cởi áo khoác của mình, cô nằm trên ghế sofa ôm lấy một chân anh như gối ôm, bị anh cưỡng ép rút ra, lấy một cái gối ôm thật cho cô.

Không chỉ có tướng ngủ ngoan mà khi say cũng không nói lời nào, sau khi nói một câu ở trên xe thì không nói thêm lời nào nữa.

Không đến nửa tiếng sau, Chướng Nguyệt lại tới. Tay bưng chén canh giải rượu nhưng biểu cảm lại như Diêm Vương đòi nợ, anh đưa cho Quỷ Sứ, “Đút cho cô ấy uống hết.”

“Đồ của người đút cho cô ấy có tác dụng không?”

“Cơ thể cô ấy là người, lát nữa cô ấy nôn vào người anh thì sẽ biết ngay thôi.”

“Có lý.”

Quá nửa đêm, Quỷ Sứ ngủ trên ghế sofa, bị âm thanh đồ vật rơi xuống sàn nhà đánh thức, anh vội vàng đứng dậy đi lần theo tiếng động.

Mắt thấy A Âm tựa người vào bàn thờ, lư hương rơi xuống đất, khắp nơi đều là tàn hương, còn có một nén nhang rơi trên mặt đất.

Chắc là tỉnh rượu định đến thắp hương.

“A Âm, cô đừng như vậy, tôi nhìn cũng thấy khó chịu.”

Cô quay lưng về phía anh lặng lẽ lau nước mắt, “A Dược, anh từng yêu ai chưa?”

Mấy hôm nay cô để ý, lúc Quỷ Sứ cầm điện thoại trò chuyện với người khác, cười rất kỳ lạ.

“Ừm.”

“Vậy sao không dẫn đến đây, tôi và Chướng Nguyệt đâu ăn thịt người.”

“Không phải người.” Anh vội vã phản bác, “Là quỷ.”

“Vậy à, thế thì rất tốt.”

Hai người cứ như vậy, một người ngồi dưới đất, quần áo còn vương mùi hương, một người dựa vào cửa ra vào, trò chuyện giết thời giờ, đã lâu rồi họ mới bình tĩnh trò chuyện như thế.

Anh nói: “A Âm, hơn một ngàn năm nay tôi không rung động trước ai không phải vì vô tình mà là tôi biết, yêu con người sẽ không có kết quả tốt đẹp.”

Lại một người giảng giải kết quả với cô.

“A Dược, anh giúp tôi một chút nhé, tôi chỉ muốn gần anh ấy hơn chút nữa. Thấy anh ấy lẻ loi cô độc, cảm giác này chỉ cần anh yêu một ai đó sẽ biết, tim rất đau.”

“Bây giờ cô đau lòng, sau này kiểu gì cũng đau hơn.”

Cô còng lưng, ôm đầu gối, “Hơn ba mươi năm cuộc đời của anh ấy, tôi chưa bao giờ thấy thời gian trôi qua chậm rãi như vậy. Nhưng hơn hai năm sống một mình, tôi cảm thấy thời gian dài đằng đẵng…”

“A Âm, bây giờ cả người cô đều có bệnh.”

“Vậy anh dẫn tôi đi tìm thuốc. Tôi vẫn muốn sống, tôi không hề từ bỏ.”

“…” Quỷ Sứ buông tay, “Ok, tôi không nói lại cô. Chờ tôi quay về Bắc Kinh sẽ liên lạc với anh ta.”

Thế xem như anh đã đồng ý, A Âm quay người, ngồi dưới đất ngẩng đầu nhìn người có máu tóc màu xám.

“A Dược, màu tóc mới của anh đẹp đó.”

“Cám ơn, tôi đến đây ba ngày, cuối cùng cô cũng chú ý đến màu tóc của tôi.”

Cô dùng sức giơ tay lau nước mắt trên mặt, sau khi đứng dậy lại sững sờ tại chỗ, “Tôi đi ra ngoài một chút, sẽ quay lại ngay.”

“Làm gì thế?”

“Vừa nãy đến nhà xem anh ấy, hình như đã quên tắt đèn tường.”

“… Âm Ma La cô giỏi thật, vừa tỉnh rượu đã đi dạo nhà người ta một vòng?”

Tiếng nói vừa dứt, cô đã hóa thành một làn khói biến mất. Quỷ Sứ cam chịu thở dài, dọn dẹp tàn hương, cuối cùng đặt lư hương về lại chỗ cũ, lặng lẽ nhìn hũ tro cốt kia, thầm lẩm bẩm một câu nghiệt duyên.

A Âm quay lại, đẩy bả vai bảo anh đi phòng ngủ trên giường, đã lâu rồi hai người không thân mật như vậy, anh tất nhiên biết vì sao A Âm vui vẻ như thế.

Cùng nằm trên một cái giường, cùng đắp một tấm chăn mỏng, cảm ơn khoa học kỹ thuật tiến bộ đã giúp mấy con quỷ ngàn năm sợ lạnh được tùy ý giữa đêm đông như thế này.

Anh ép hai cánh tay dưới đầu, giọng điệu cà lơ phất phơ, “Cô thật sự không coi tôi là đàn ông.”

A Âm duỗi chân đạp anh, “Anh yên tâm, chờ Quan Trừng tiến vào phòng này, anh xin tôi cho anh ngủ tôi cũng không cho.”

“A Âm.” Giọng Quỷ Sứ bỗng trầm xuống, anh hơi xoắn xuýt: “Ngày mai chắc chắn Chướng Nguyệt sẽ hận tôi, tôi vốn định không nói nhưng vẫn phải khuyên cô, hãy nhìn cậu ta nhiều hơn, hai người càng xứng đôi hơn cũng không phải lo chuyện cách biệt sinh tử…”

“Tôi hiểu suy nghĩ của anh. Anh có muốn khuyên anh ấy về Bắc Bình không? Tôi nói là Bắc Kinh. Tôi và anh ấy thật sự không có khả năng, tự vấn lòng thì hơn một ngàn năm qua tôi chưa từng cho anh ấy hi vọng.”

Yêu đơn phương rất tàn nhẫn. Nếu nhìn từ góc độ này mà nói thì bất kể A Âm và người kia dây dưa bao nhiêu năm không ngừng, rốt cuộc họ vẫn yêu nhau. Chướng Nguyệt không được yêu, từ lúc bắt đầu anh ta đã làm chuyện vô nghĩa. Người mà anh chờ đợi, từ đầu đến cuối, không ai khuyên được.

“Được, tôi sẽ nói với anh ấy. Còn nữa… Chuyện xóa âm thọ, cô có muốn suy nghĩ kỹ hơn không?”

Cô trầm mặc một lúc lâu, như đang sắp xếp lại ngôn ngữ rồi mới mở miệng lần nữa.

“Tôi đã suy nghĩ rất lâu, A Dược. Tối nay là do tình cảnh cấp bách, tôi bị đè nén quá lâu, vì thấy anh ấy cô độc mà lòng chua xót, nhưng ý tôi đã quyết. Tôi sống lâu như vậy cũng nên có một hi vọng chứ? Nếu cứ thế này, anh ấy sống bình an đến cuối đời, tôi cũng có thể yên tâm rời đi, không làm gì sai lầm nữa. Nếu anh ấy vẫn không được chết tử tế, vậy tôi sẽ đi tìm nhóm phán quan nói chuyện, dùng chuyện tôi bỏ mình để chuộc tội, cần gì phải dẫm đạp một người thường như vậy.”

“Không đâu, có lẽ không phải như vậy. Linh hồn của anh ta hơi kỳ lạ, kiếp đầu tiên tôi không ở Âm Ti nhưng vào năm Dân quốc, đúng lúc ấy tôi đang uống trà với Diêm Vương, nhìn thấy Lục Chi Đạo phái người đến bẩm báo, người của ông ta tự mình lên mặt đất bắt người, bình thường đâu dễ gì người của Ti Thẩm Tra ra tay? Tôi nghĩ chắc là anh ta, thời gian cũng vừa khớp. Hai kiếp qua cô có nhìn thấy linh hồn của anh ta không?”

Trong bóng tối A Âm nhíu mày, “Kiếp thứ nhất tôi ở quá xa, người lại quá đông hơn nữa còn có lửa, lúc ấy trong đầu tôi chỉ toàn suy nghĩ giết người, quả thực là không nhìn thấy. Năm Dân quốc thì tôi khóc đến ngất đi, sau này tôi đến chi nhánh Thượng Hải tìm Quỷ sai, họ nói kia mấy năm nay Diêm Vương quản lý rất nghiêm, quỷ hồn được bàn giao rất nhanh. Chờ quay lại lòng đất dưới Bắc Bình, tôi đi thẳng đến cầu Nại Hà nhưng không vào được, anh ấy cũng đã đứng trên cầu.”

Nhưng thế này thì có ích gì? Anh bị đưa đi rất nhanh, nếu anh thật sự có mấy phần không tầm thường thì đã không để A Âm khổ sở chờ đợi đến nay.

Cô giơ tay vỗ vỗ mặt Quỷ Sứ, giống như người bà hiền lành.

“Tiểu A Dược, đừng suy nghĩ nữa, anh làm tốt chuyện tôi nhờ anh mới là quan trọng.”

Quỷ Sứ tránh bàn tay của cô, giọng anh đầy vẻ chán ghét, “Cô thật phiền, lúc đầu tôi không nên cứu cô. Ngày đầu tiên quỷ Âm Ma La năm trăm năm thành hình đã bị ánh bình minh đốt cháy, cũng có thể trở thành một giai thoại trong Quỷ giới.”

“Hừ. Lần sau anh dẫn bạn gái đến nhé? Hoặc là chờ tôi mang Quan Trừng về Bắc Kinh, anh ấy vốn ở Bắc Kinh…”

“Cô đúng là biết ảo tưởng, người còn chưa gặp mà dám nói mang đến gặp tôi. Cô yên tâm, tôi sẽ sớm chuẩn bị một bát canh Mạnh Bà tiễn anh ta, đây là lòng tốt lớn nhất tôi dành cho một người phàm.”

Hai người vừa nói vừa cười đùa, nhắc đến bạn gái của Quỷ Sứ, cô ấy là một con quỷ hiếm thấy tên Bệ Lệ*, thời gian trước đã từng là thủ hạ dưới trướng, bây giờ gần như đã tuyệt tích.

Bệ lệ là tên một loại cây thuộc giống Dâu tằm, theo phiên âm tiếng Phạn thì đây là tên viết tắt của Bệ-lệ-đa, một loài ngạ quỷ.

“Lúc trước cô ấy đổi thẻ căn cước, ở nhân gian có những bộ phận rất buồn cười, trước kia tôi nghe nói còn có người viết sai ngày sinh, chưa kể cả tên gọi nữa. Tên cô ấy là Bệ Lệ, cô ấy cũng từng luyện viết chữ giản thể một thời gian, không thể viết đẹp như cô được nhưng cũng rất ngay ngắn. Lúc thẻ căn cước được gửi về nhà, mở ra xem thì thấy Tiết Lệ. Mợ nó, lúc đầu tôi cười đến đau cả mồm, còn bị đánh nữa.”

A Âm cười anh, “Anh có biết tên của anh bây giờ cũng có vấn đề không?”

“Chữ nào trong tên ông đây có vấn đề?”

“Quỷ Sứ, cái quỷ gì. Tôi thấy trên mạng người ta toàn dùng để mắng chửi người ngu ngốc…”

“Ngậm miệng lại Âm Ma La, tên cô vẫn là đàn ông…”

Đến lúc này họ tuyên bố trắng đêm không ngủ, hai con quỷ già ngàn năm tuổi phải dùng phương pháp của người phàm giải quyết vấn đề, đánh nhau bằng tay không.

Sau đầu xuân, Chướng Nguyệt vẫn chưa về Bắc Kinh. A Âm khuyên bảo cũng không có kết quả nên không nói thêm gì, bởi vì cô đang bận khai trương tiệm sách nhưng chuyện này còn phiền phức hơn Quỷ Sứ mở quán rượu dạo trước rất nhiều, cô còn muốn cảm ơn anh đã giúp đỡ.

Mà sau khi Quỷ Sứ quay về Bắc Kinh, Bệ Lệ cũng bận việc ở nhân gian nhiều hơn, cô ấy giúp cô móc nối quan hệ với Phương Quan Trừng. Họ dùng lý do có một người bạn muốn bán bức tượng gỗ Vĩnh Trừng thời Đường làm lý do, Phương Quan Trừng thấy cảm thấy hứng thú với cái tên này nên đã trực tiếp hẹn thời gian và địa điểm nói chuyện, còn lưu số điện thoại của A Âm.

Ngày hôm ấy gió xuân thổi nhẹ, ở trong tòa thành này, gió thổi bốn mùa đều mạnh, chỉ hôm đó, có lẽ bởi vì tâm trạng của A Âm quá tốt nên bỗng thấy dịu dàng vô cùng. Tiệm sách nằm trên con đường ở giữa trung tâm thành phố, có sự khác biệt rất lớn với sự náo nhiệt xung quanh, bảng hiệu đen nhánh và chữ trắng tinh do A Âm tự tay viết.

“Niệm Trúc Thư Quán.”

Lúc chọn tên, Quỷ Sứ khuyên cô chi bằng đặt thẳng là “Thính Trúc Thư Quán”, nói cái tên của Hàn Thính Trúc đọc lên nghe rất êm tai, làm gì có chỗ nào giống đại ca xã hội đen ở Thượng Hải, bảo là một thư sinh dịu dàng cũng có người tin. A Âm ngẫm nghĩ một lúc cuối cùng nói: “Trong bụng Hàn Thính Trúc không có lấy nửa bình mực, nếu anh ấy biết tôi dùng tên anh ấy mở tiệm sách theo đuổi đàn ông, không biết sẽ tức đến mức nào?”

Trang trí bên trong đều do A Âm tự lo liệu và thiết kế, bên ngoài là mấy cái bàn gần cửa sổ, còn có một hồ nước đơn giản, bên trong mới là tiệm sách, tổng thể cửa hàng sách mang phong cách vừa mờ ảo lại vừa mập mờ, may là cô không hoàn toàn váng đầu, vẫn nhớ rõ phải lắp đèn chiếu sáng dọc giá sách, giúp khách hàng không đến nỗi không đọc được sách.

Ngoài cửa treo chuông gió bằng gỗ có viết lời chúc phúc, lúc mở cửa đóng cửa người ngồi uống nước sẽ nghe thấy âm thanh vang lên, cách một cánh cửa nên nghe cũng không quá chân thật, không ảnh hưởng quá nhiều.

A Âm đứng trong quầy bán nước của cửa hàng, học dùng máy pha cafe với một cô nhân viên nhỏ, cô khai trương khiêm tốn, ngày thường cũng không có nhiều khách, đứng quay lưng về cửa cũng không sợ người đến.

Tiếng chuông gió nhỏ bé rung động, giữa ngày xuân có một người mặc áo len cao cổ màu trắng sữa mang theo nắng ấm bước thẳng đến quầy hàng.

Khi đó, A Âm hơn một ngàn tuổi và Tiểu Quả hơn hai mươi tuổi đang vùi đầu chờ cà phê chảy đầy ly thủy tinh trong suốt, đây là lần đầu tiên cô nếm thử. Chẳng ai trong hai người vội vã quay đầu, mãi đến khi giọng nói quen thuộc khắc sâu vào xương cốt vang lên, anh lễ phép nói.

“Chào cô, tôi đến tìm người.”

Tiểu Quả vội vàng quay đầu, không để ý ly cafe đã sắp tràn ra, A Âm lại cúi đầu sững sờ ngay tại chỗ.

“Chào anh, xin hỏi anh tìm ai?”

“Hàn Ẩn.”

Gần quá. Gần đến mức A Âm ngửi thấy mùi đàn hương như có như không, gần đến mức cảm giác rung động của A Âm sống lại. Tiểu Quả quay đầu nhìn về phía A Âm, hơi khó hiểu vì sao cô thờ ơ.

Cô nhanh chóng bình ổn hô hấp, cố gắng kiềm chế bàn tay và giọng nói hơi run rẩy, tháo tạp dề đeo bên hông xuống, cầm ly cafe do mình tự pha, xoay người lại.

Hôm nay cô để tóc đen dài, vén một bên ra sau tai, mặc một bộ sườn xám tay dài cách tân, rất thích hợp để bày ra nụ cười dịu dàng.

Giống hệt như lần đầu tiên gặp Hàn Thính Trúc năm ấy.

“Chào anh Phương, tôi là Hàn Ẩn.”

Đầu năm Dân quốc 31 họ từ biệt, đó là năm 1942, đến giờ đã 76 năm họ không gặp lại, cô rất nhớ anh.

Hôm nay gió xuân vừa vặn, giống như anh với em nhìn nhau mỉm cười. Sóng lớn trăm ngàn năm cuồn cuộn như thủy triều đổ xuống, khúc dạo đầu được viết lại lần nữa. Anh vẫn là anh, em vẫn là em như cũ, thiên thu vạn đại, chỉ có đôi ta.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play