Người hầu đứng ở phía xa dè dặt mở miệng, “Tiên sinh, phu nhân, tiểu thư nhà họ Tô đến chơi.”
Hàn Thính Trúc rút khăn tay mang theo trong người ra, cẩn thận lau sạch nước mắt cho cô, A Âm không hề nhìn thấy, ánh mắt phía trên ẩn chứa nét dịu dàng, tay anh cũng vuốt lại mái tóc rối tóc giúp cô.
“A Âm mời Tô tiểu thư đến?”
Giọng A Âm vẫn hơi nghẹn ngào, chậm chạp gật đầu. Anh hiểu nhưng không hỏi nguyên nhân, thấy vẻ ngoài của cô đã thỏa đáng, chỉ có vẻ mặt hơi mờ mịt thì mới nói.
“Anh lên lầu, em nói chuyện với cô ấy đi.”
Cả một bàn đồ ăn chưa động đũa, anh quay người, cầu thang vang lên tiếng động, bóng dáng màu đen đã lặng lẽ biến mất.
Bảy giờ, A Âm và Tô Tiểu Mạn ngồi ở ghế sofa trong phòng khách, người hầu pha trà bát bảo để trong lọ thủy tinh đã lâu, trà được bỏ vào hai tách có nắp rồi tưới nước sôi nóng hổi sau đó cẩn thận đặt xuống khay trà. Chu phu nhân chuyển đến nước Anh còn rất trẻ, dạo trước cô ấy đưa cho A Âm một bình trà nhưng bởi vì Hàn Thính Trúc uống nước trắng nên cứ để đó đến giờ. Dì Hứa pha trà nghĩ thầm, Chu phu nhân thích uống, chắc cũng hợp với Tô tiểu thư.
A Âm sai người đến nhà ăn đậy đồ ăn lại, trong phòng khách chỉ còn hai con quỷ. Đúng ra là một con quỷ đã ngàn năm tuổi và cùng một con quỷ nhập vào người đã chết.
A Âm giơ tay cầm tách trà đặt vào tay cô ta, mượn dịp này ngồi gần hơn chút. Tô Tiểu Mạn biết chén trà nóng hổi, vô thức trốn tránh, bị A Âm giữ chặt cổ tay, ẩn trong ánh mắt dịu dàng là vẻ hung ác.
Cô chậm rãi mở miệng: “Cầm cái này, không nóng.”
Cô ta chần chừ nhận lấy, “A Âm cô nương...”
Ồ, đã lâu rồi không nghe thấy cách gọi này.
A Âm suy nghĩ một lúc, sau khi quỷ ước ngàn năm kết thúc, dây quỷ trên người cô tự tan biến, cô khéo léo từ chối lời mời tiếp tục làm Quỷ sai của Diêm Vương. Quán rượu cửa Quỷ Sứ đã chuyển đi nhiều nơi, có vẻ như anh ta chỉ chung tình với rượu, A Âm cũng đi theo, sống ẩn dật ở Quỷ giới. Cô hay chạy đến Điện Phán Quan của Thôi Giác, chỉ kém chưa làm trâu làm ngựa cho ông ta. Cô xuất hiện trên nhân thế lần nữa, đã là những năm Dân quốc, bây giờ cô nương là cách gọi chung chung, mọi không còn gọi như thế nữa. Cho dù gặp gỡ quỷ quen biết cô thì đối phương cũng sẽ mặc váy kiểu phương Tây, gọi “A Âm tiểu thư” chứ không phải “A Âm cô nương”.
“Cô biết tôi?”
Ở Quỷ giới ai mà không biết, quỷ Âm Ma La chỉ mất năm trăm năm hóa thân từ âm khí, cố chấp đến nỗi cả Diêm Vương cũng sợ cô bước nhầm đường. Cô từng làm Quỷ sai cũng yêu hòa thượng, đêm lập xuân năm ấy đồ sát Trường An, lại từng đi qua mười tám tầng Địa Ngục, lập khế ước với Diêm Vương, suốt ngàn năm đám quỷ quái không dám trêu chọc. Sau này, cô biến mất, có người nói âm thọ của cô đã tận, có người nói cô đi tìm hòa thượng chuyển thế, chúng quỷ mỗi người nói một kiểu, bàn thêm cũng vô ích.
“Tôi biết.”
“Cô là ai, tôi đã từng gặp cô?” Người A Âm hỏi là quỷ hồn bản thể chứ không phải Tô Tiểu Mạn.
Cô ta trầm mặc rất lâu, lâu đến mức A Âm sắp mất hết kiên nhẫn. Dù sao Tô Tiểu Mạn cũng không phải Trúc Hàn, cô không thể khoan dung vô điều kiện.
A Âm ngửi thấy mùi người chết càng lúc càng nặng trên người cô ta. Nếu cô đoán không nhầm thì con gái của Tô phu nhân đã chết ngay vào ngày ngã xuống, tiểu quỷ này mới thừa dịp nhập vào.
“Cô đã từng gặp tôi, vào đêm Giao thừa ấy, tôi trốn ở hành lang chưa bật đèn ở lầu hai...” Thấy A Âm gật đầu, cô ta nói tiếp, “Tôi không có ác ý, tôi chỉ muốn gặp ân công một lần, lúc này ngài ấy đang gặp nguy hiểm rất lớn. Hôm Thượng Nguyên có người muốn hại ngài ấy, lúc ấy Tô tiểu thư còn sống, là tôi xô cô ấy chứ không cố ý phá hỏng hoa đăng của cô...”
Trực giác mách bảo A Âm cô ta là người triều Đường, nhưng cô không nghĩ ra tiểu hòa thượng còn cứu ai.
“Vì sao chàng là ân công của người?”
Tô Tiểu Mạn không nói, suy nghĩ ngẩn ngơ, rơi vào nỗi bế tắc mãi không buông bỏ được.
Cô đổi chủ đề, “Vĩnh Trừng ở trong tay cô?”
Cô ta đáp, “Tôi, tôi sẽ trả lại cho ngài ấy. Tôi không nán lại lâu được, tiểu quỷ bình thường ký túc trên cơ thể người cũng không được lâu dài, ngược lại còn chật vật hơn lúc làm quỷ rất nhiều. Tôi muốn mời ngài ấy một bữa cơm... A Âm cô nương, Hàn phu nhân, tôi không có hi vọng xa vời nào khác, mấy kiếp qua ân công đều sống rất khổ, tôi chỉ muốn đối mặt với ngài ấy, nói mấy câu...”
Đã xác định Vĩnh Trừng là do cô ta trộm, lòng A Âm nhẹ nhõm hơn rất nhiều, giống như bảo vật đã mất ngàn năm sắp tìm về được, giống như cô canh giữ người thương ngàn năm.
“Tôi không ngăn cản cô mời anh ấy ăn cơm, cũng không đi quấy rầy. Nhưng cô phải hiểu, qua một kiếp người, ngoại trừ thân phận thì mặc dù vẻ ngoài giống nhau như đúc, nhưng thật sự không phải người ấy.”
Nếu bây giờ Quỷ Sứ ở đây, chắc chắn sẽ vỗ tay khoa trương, sau đó châm chọc A Âm lúc khuyên người khác sao lại tỉnh táo thế còn bản thân mình thì lại luẩn quẩn?
Tô Tiểu Mạn hơi ngượng ngùng gật đầu, đầu cúi càng thấp hơn, “Tôi biết. Tôi sắp không chịu được nữa, Quỷ sai ở Thượng Hải cũng đang thúc giục tôi, tôi phạm Quỷ luật, trước khi đi có thể nói chuyện riêng với ngày ấy là mong ước cuối cùng của tôi.”
A Âm cười khó hiểu, Tô Tiểu Mạn đưa tấm thiệp cho cô, tấm thiệp này do cô ta tự viết, toàn là chữ phồn thể, nhờ A Âm chuyển cho Hàn Thính Trúc giúp mình. A Âm vốn định từ chối bởi vì cô biết rõ Hàn Thính Trúc sẽ không đồng ý, cô không muốn vô duyên vô cớ trở thành con dê thế tội bị nó oán giận. Nhưng ngẫm lại, cô sợ cái gì, nếu nó hận cô cũng chẳng sao.
Tiễn Tô Tiểu Mạn ra ngoài, A Âm căn dặn, “Mong cô sớm trả lại Vĩnh Trừng, như vậy mới tốt cho anh ấy.”
Trời đã tối hoàn toàn, Tô Tiểu Mạn không cần bung dù nữa, giọng nói mờ mịt như sương khói.
“Trong vòng ba ngày.”
Nếu so lãng mạn thì không ai hơn được người xưa. Thấy cô ta nói trong vòng qua ba ngày, dù trong đó có bao phần dối trá thì A Âm cảm thấy dễ chịu, tin vào kỳ hạn ba ngày của cô ta. Cô bỗng cảm thấy thứ người trước mắt mặc không phải váy kiểu phương Tây, mà là bức tranh Vĩnh Dạ ở Đại Đường thịnh thế, thiếu nữ mặc váy ngắn càng lúc càng đi xa, bóng dáng dần mờ mịt, trong cơn hoảng hốt còn trông thấy rặng mây đỏ trong đôi mắt cô ta.
Quay lại phòng khách, ánh đèn quá sáng khiến cô cảm thấy mọi thứ như không chân thực. A Âm cầm lấy phong thư đựng thiếp mời màu trắng định đi lên lầu, vừa đặt chân xuống bậc thang đầu tiên cô bỗng dừng bước, nhớ lại câu nói đã nghe bên tai cách đây không lâu, “A Âm, ta chưa từng hối hận”. Cô không cần ăn cơm, bởi vì cô không phải người thật, nhưng Hàn Thính Trúc thì phải.
Cô xoay người đi vào nhà ăn, nhìn nửa mặt bàn rộng lớn bày đầy bát đĩa to nhỏ, bây giờ đều được đậy lại bằng nắp sứ, cô thậm chí còn không thể gọi tên từng món ăn. A Âm gọi người hầu vào ăn rồi lặng lẽ đi vào nhà bếp, nhóm lửa nấu nước, đợi nồi nước sôi sùng sục, cô thả mì sợi vào trong...
Cộc cộc cộc.
Rõ ràng cửa không khóa, nhưng cô lại không muốn tự mình mở ra, Hàn Thính Trúc cũng không nói “Vào đi”, như vậy thì quá xa cách, anh đứng dậy, mở cửa thư phòng từ bên trong.
Ập vào mặt là mùi hương nồng đậm.
Hàn Thính Trúc cười.
Anh ăn rất nhanh, đã nhiều năm không thấy anh như thế, muốn thấy lần trước anh ăn nhanh vậy thì phải ngược dòng thời gian, quay về những ngày tháng còn sống ở bến tàu. Khi đó Hàn Thính Trúc sống như một con sói hoang, bây giờ bị nhốt dưới một lớp túi da lịch sự, cô không biết liệu rằng lúc này anh có vui vẻ hay không.
Nhưng nhớ lại thì hình như cô chưa từng chú ý đến cảm nhận của Hàn Thính Trúc. Không thể so với thời nhà Đường, cô lúc nào cũng hỏi người kia, “Chàng vui không?”, rất bướng bỉnh, cũng rất dịu dàng.
“A Âm?”
Cô lấy lại tinh thần, “Hử?”
“Em nhìn anh rất lâu.”
Anh húp cạn ngụm nước cuối cùng, để bát lên bàn, khép đũa lại đặt trên bát, tạo thành tiếng va chạm giòn giã như chuông bạc.
Lúc đầu A Âm tựa vào mép bàn rồi tiến lên ngồi vào lòng anh, cô khom lưng, chôn mặt ở vai anh. Hai tay Hàn Thính Trúc ôm chặt người con gái mảnh dẻ, đôi tay vuốt ve sống lưng nhô ra vì gầy, một phút, hai phút, không ai mở miệng nói chuyện. Trong không khí còn thoang thoảng mùi đồ ăn, A Âm đã bỏ vào đó hai giọt dầu vừng, cô không ngửi thấy nên cũng không đoán ra.
Ngồi lâu người cả hai đều cứng ngắc, A Âm nghĩ đến chuyện gì đó, quay người giật khay, bên trên có thiệp mời của Tô Tiểu Mạn. Cô đưa cho Hàn Thính Trúc, dịu dàng nói: “Tô Tiểu Mạn muốn mời anh ăn cơm.”
Anh cụp mắt nhìn thiếp mời, chỉ dừng lại hai giây rồi ngẩng đầu nhìn cô. Anh không biết cảm xúc trong đôi mắt cô lúc này, càng không rõ sao cô lại làm thế, chẳng lẽ cô bắt đầu tìm vợ mới cho anh sao? Hay là món quà để lại trước khi ly biệt?
“Em có ý gì?”
A Âm thấy anh căng thẳng, cảm giác đôi chân dưới người và cả cơ bụng của người trước mặt đều căng cứng thì không nhịn được bật cười yêu kiều, sóng mắt ẩn tình trừng anh, cô giỏi nhất là chuyện này. Hàn Thính Trúc khẽ nhúc nhích yết hầu, chờ cô mở môi thơm.
“Anh đang sợ sao? Em chỉ chuyển giúp cô ta, anh tự quyết định đi hoặc không đi, nhớ về nhà là được.”
Anh yên tâm, nhận lấy phong thư, nhìn cũng không nhìn đã đặt xuống bàn bên cạnh. Ở đó chất đống thiệp mời của các gia đình ở Thượng Hải mà anh không ngó đến, Tô Tiểu Mạn cũng không đáng để anh phải đối xử đặc biệt.
“Không đi.”
A Âm vốn không muốn lắm lời nhưng suy cho cùng cô ta cũng là quỷ, cô bèn nói đỡ cô ta.
“Tô Tiểu Mạn sắp không xong, có lẽ đây là mong muốn cuối đời...”
“A Âm, em tốt bụng nhưng trên đời này, không phải tất cả tình cảm đều được đáp lại.”
Anh nói Tô Tiểu Mạn cũng nói Hàn Thính Trúc.
Cô giơ tay, những ngón tay không sơn móng vuốt ve vết sẹo ở đuôi mày anh, lặng im không nói.
Đèn thư phòng trở nên tối tự bao giờ, tình cảm thầm kín dần bung nở, gia tăng bầu không khí mập mờ, kích thích A Âm bộc phát sự trìu mến. Tất cả đều vì Hàn Thính Trúc, bởi vì hôm nay anh quá dịu dàng, chồng khít vào bóng hình của người trong trí nhớ.
Chẳng hạn như lúc này, rõ ràng anh đã mạnh mẽ giữ đầu cô, kéo đến trước mặt mình, hai cánh môi gần như kề sát nhau, anh lại nhẫn nhịn, thấp giọng lịch sự nói.
“A Âm... Để anh hôn một cái... xin em.”
Vừa dứt lời, cô lại là người hôn trước.
Sao A Âm có thể để anh nói câu này trước, năm ấy vào đêm Trung Nguyên bách quỷ dạ hành, trong rừng cây khô ở ngoại ô thành Trường An là A Âm chặn anh nói trước.
Hàn Thính Trúc, anh hư rồi, là do em dạy hư anh.
Họ chưa từng cẩn thận cạy mở đôi môi của nhau đến thế, đó là một nụ hôn quyến luyến nhất giữa Thượng Hải loạn lạc. Hơi thở nặng nề vấn vít ngọt ngào, giữa ngón tay mang theo nhiệt tình nóng bỏng, ý thức tán loạn, phảng phất như vết sẹo ở sau lưng A Âm.
Tôi xưa trót tạo các ác nghiệp
Đều do vô thỉ tham – sân – si.
Từ thân ngữ ý phát sanh ra,
Hết thảy tôi nay đều sám hối.*
Đây là đoạn trích trong Kệ tụng sám hối nghiệp chướng Chánh kinh. (Đọc thêm ở đây)
Ngày mai tôi bắt đầu viết kinh Hoa Nghiêm sám hối.
“Quan Trừng” là sách của tôi, Hàn Thính Trúc là mực viết kinh sám hối của tôi.
Tín nữ A Âm, bây giờ thành tâm đọc kinh sám hối, mong Phật Tổ phụ hộ anh ấy bình an.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT