Lúc chiếc lá phong cuối cùng trong chùa Bàn Nhược rơi xuống, Trúc Hàn đứng trong đại điện nhìn nó bay bay. Thời gian dường như cũng chậm lại vì không đành lòng nhìn chiếc lá cuối cùng rơi xuống quá nhanh, báo rằng trời đã cuối thu.
Nhưng cuối cùng nó vẫn thuộc về mặt đất, khoảnh khắc nó rớt xuống, trong lòng Trúc Hàn như có tiếng chuông vang lên, lại có giọng nói vô tình cất lên, nàng thật sự sẽ không quay về nữa.
Phảng phất như đêm hè bị bỡn cợt và thiếu nữ ung dung đung đưa chân ấy là giấc mộng Hoàng Lương đầu tiên, cảnh tượng nhộn nhịp ở chợ quỷ đêm Trung Nguyên, Bách Quỷ Dạ Hành nàng chúc chàng “Trung Nguyên vui vẻ” là giấc mộng Hoàng Lương thứ hai, sớm chiều trông thấy nhau ở phủ họ Trần, đồng hành cùng nhau trên đường Chu Tước vào ban ngày là giấc mộng Hoàng Lương thứ ba… Cánh môi và gương mặt đã từng in dấu nụ hôn, hết thảy tội nghiệt lớn lao cũng chỉ là bọt nước lững lờ trôi theo dòng thu thủy hòa vào hồng trần cuồn cuộn, không thể nghĩ, không thể quay đầu lại.
Sau đó, chàng mơ thấy nàng.
Rõ ràng lúc người còn đó đã nhiều lần dặn chàng phải mơ thấy mình nhưng chàng chưa từng nằm mơ. Bây giờ ngược lại nàng không nói, chàng lại mơ thấy người mình đang trông ngóng.
Mặc dù đêm đó chàng tận mắt nhìn thấy Quỷ Sứ giết gà, đây cũng là lần đầu chàng nhìn thấy chuyện đẫm máu như vậy, lại còn xử lý “cục diện rối rắm” mà họ để lại nhưng lạ thay, chàng chưa từng nhớ đến những điều ấy, nhưng tối nay rất khác.
Trong mơ, những mảng đỏ khắp người A Âm đã biến mất, nhưng miệng và đầu ngón tay lại có những mảng màu đỏ hơn thế, là vệt máu. Chàng lau giúp nàng nhưng làm thế nào cũng không lau khô được, chàng ném chiếc khăn màu chàm sang bên cạnh, kéo ống tay áo tiếp tục lau cho nàng. Nhưng cứ lau xong lại có vết máu mới xuất hiện, chàng càng lau càng nhanh, vết máu cũng càng lúc càng nhiều. Mà thiếu nữ mặc áo xám trước mắt vốn xinh đẹp rực rỡ lúc này hai mắt trống rỗng, chẳng có lấy một chút linh hồn. Tiểu hòa thượng hoảng hốt, lay thân hình mảnh mai của nàng: “A Âm, nàng tỉnh lại… A Âm, nàng nhìn ta này…”
Tất cả giống như một vòng xoáy, chàng tựa như người dẫn dắt lại giống như người ngoài cuộc, cảnh tượng giống như một tấm vải lụa bị xoắn lại rồi trải ra.
Ánh mắt của nàng dần có hồn, sau đó có một loạt “Quỷ Sứ” bưng những chiếc đĩa vẽ hoa văn quỷ quái tiến lên, tất cả đĩa đều đựng tim và mắt đẫm máu, chàng thậm chí không phân biệt được đó là của gà hay là người. A Âm cầm lấy bỏ vào miệng, tiểu hòa thượng gào thét ngăn cản: “A Âm… đừng ăn… A Âm… xin nàng đừng ăn…”
Nhưng bóng chàng dần vặn vẹo. Vải lụa lại bị vo thành một cục, lần này giống như bị người ta vung mạnh trải rộng ra, cảnh tượng màu đen trắng xuất hiện trước mắt giống như đang ở trong mộng lại như một mẩu chuyện quyến luyến không thể để ai thấy.
Chàng và A Âm hôn nhau.
Cảm xúc chân thực, giống như ở trong rừng vào đêm Trung Nguyên. Khác là lần này đổi thành chàng chủ động.
Cảnh tượng bỗng được nhuộm màu, không còn là màu đen trắng đơn điệu nữa. Tiểu hòa thượng mở to mắt, cố gắng giữ bình tĩnh, chàng muốn ngồi xuống, tụng Tâm Kinh nhưng trạng thái của chàng lúc này không ổn. Câu “Quán Tự Tại Bồ Tát” vẫn chưa ra khỏi miệng, liền có một thân hình yểu điệu không xương dán vào, ngả xuống đầu gối đang ngồi xếp bằng của chàng. Ngón tay mảnh khảnh lần từ dưới lên trên tựa như đêm gặp lại sau mười năm, chúng giống như dây leo sinh trưởng lẫn lộn, chỗ nào cũng có.
Đáng sợ nhất là chúng đã tiến vào tim chàng.
Tiểu hòa thượng bất đắc dĩ mở mắt ra, trán lấm tấm mồ hôi, thở dài nói: “Vì nàng mà lòng ta bị dây leo quấn lấy, càng siết càng chặt, vì sao nàng vẫn chưa buông tha cho ta?”
Nàng im lặng mỉm cười, vẫn là dáng vẻ trong trí nhớ.
Chàng hỏi: “Sao nàng không nói gì? Nàng cũng biết mình rất xấu xa, đúng không?”
Bể khổ vì nàng mà vô biên, khổ ách vì nàng mà khó độ, dù là hồng trần thế tục thì tất cả nhân quả và nghiệp chướng của Trúc Hàn đều bắt nguồn từ nàng, thật đúng là nghiệp chướng nặng nề.
A Âm nghiêng đầu, sóng mắt long lanh, nàng vẫn không nói một lời, còn le lưỡi một cái.
Tiểu hòa thượng thấy vậy thì miệng đắng lưỡi khô hơn, nhưng chàng vẫn chắp tay nghiêm chỉnh trước ngực, trong lòng không có Phật Tổ, chỉ có người trước mắt. Chàng lần tràng hạt hỏi, “Suốt thời gian qua nàng đi đâu? Có nói hay không?”
Vạt áo xám bay bay giữa không trung, nhẹ nhàng đong đưa, đong đưa, không biết bay đến nơi đâu. Cuối cùng quỷ Âm Ma La cũng mở miệng, mỗi một tiếng thốt ra đều giống như trong trí nhớ nhưng lại đem đến cảm xúc khác biệt.
“Quan Trừng… Quan Trừng của ta… Quan Trừng… Quan Trừng…”
Giọng nói ấy biến ảo kỳ lạ, tràn ngập vẻ hư ảo, vang vọng trong cõi vô định, vang vọng trong tâm trí chàng.
Chàng trầm giọng đáp lại: “Quan Trừng ở đây.”
A Âm cười dùng ngón tay chặn môi chàng, “Quan Trừng ở trong lòng A Âm.”
Tràng hạt rơi xuống, chàng ôm lấy người đã rất lâu không gặp, trầm giọng hỏi, “Rốt cuộc nàng đã đi đâu? Đi đâu thế hả?”
Đôi tay mảnh khảnh vẫn giống như dây leo hướng dần xuống dưới… Lúc này chàng như biến thành một thiếu nữ mảnh mai yếu ớt, không có sức đẩy nàng ra.
Rõ ràng chàng ôm nàng trước, thì làm sao đẩy nàng ra được.
Chỉ trong chớp mắt, tiểu hòa thượng nhíu mày, khó khăn mở miệng chối từ, “Không được, không được. A Âm buông ra, buông ra…”
A Âm không nói gì, quyết tâm không để ý đến lời cầu khẩn của chàng. Mãi đến khi quần áo căng lên, chàng nhắm mắt, thở dài như tuyên bố mình đã khuất phục.
Bên tai vang lên tiếng gió thổi nhẹ nhưng gấp gáp, còn có cả tiếng nước chảy xiết. Đối diện với ánh mắt của A Âm, nàng cười gian giảo giống hệt một con hồ ly, tràn ngập vẻ thích thú vì được như ý muốn. Tiểu hòa thượng nhíu mày rên rỉ, trút bỏ tất cả lý trí.
Một lần, hai lần, ba lần, bốn lần, năm lần… đến lúc này lý trí bị tách rời hoàn toàn vỡ vụn.
Nước mưa nhỏ xuống trán Trúc Hàn, chàng đột nhiên bừng tỉnh, vội vùng dậy.
Chàng cúi đầu nhìn, không có A Âm, hóa ra chàng vừa mơ một giấc mơ. Giấc mơ vụn vỡ thành từng mảnh nhỏ, không có mỹ nhân áo xám cũng chẳng có “Quan Trừng” mất khống chế… Bây giờ cả người chàng toàn là mồ hôi, trong chăn lộn xộn vô cùng, chàng giơ tay lau đi giọt nước mưa kia.
Căn phòng tối đen bỗng nhiên được tia chớp chiếu sáng, mưa cuối thu trút xuống xối xả, chàng vội vàng đứng dậy đóng kín cửa sổ bị gió thổi bung. Đứng cạnh giường mới phát hiện ra vạt áo dưới thân ô uế, chàng giật chiếc chăn đang vo thành một đống, vẻ mặt mờ mịt.
Chàng vội vàng cầm khăn lau, giống như lau máu dính bên môi A Âm trong mơ nhưng làm thế nào cũng không lau khô được. Vào một đêm mưa lạnh cuối thu, tiểu sư phụ Trúc Hàn tỉnh táo hoàn toàn mất khống chế, chàng tức giận ra mặt, quăng khăn trong tay xuống đất tạo thành tiếng vang.
Cơn mưa lớn này qua đi, thành Trường An càng thêm lạnh, bắt đầu có dấu hiệu vào đông. Sau khi mặt trời mọc, nước đọng cạn khô, quần áo và đệm giường của tiểu hòa thượng được gió vuốt phẳng phiu, phảng phất như cơn mưa rào đêm qua đã vùi lấp tất cả bí mật.
Trúc Hàn tụng kinh ở đại điện, ngồi ở phòng thiền giải đáp nghi hoặc cho khách hành hương, giống như đã quay về những ngày A Âm chưa trở lại. Chàng gần như không nhớ đến nàng, chỉ thỉnh thoảng có đêm không thể say giấc.
Chàng cũng không nhớ rõ đã trôi qua bao lâu, chỉ biết là hôm ấy gần đến cuối năm, tuyết lớn rợp trời, cắt đứt con đường lên núi của khách hành hương. Các tăng nhân mặc áo bông, Trúc Hàn còn quấn một lớp vải bông quanh cổ, nhìn chàng trông càng thêm ấm áp.
Phảng phất như lại là “Tiểu sư phụ Trúc Hàn” trong lòng người kia.
Vào thời khắc A Âm nhìn thấy chàng và cái đầu của chàng, nàng chỉ cảm rất lạnh.
Tiểu sa di đội mũ vải bông chạy vào đại điện: “Trụ trì, sư thúc, có khách hành hương lên núi…” Lúc ấy Trúc Hàn và pháp sư Thành Thiện đang bàn luận kinh văn, nghe vậy thì hơi ngạc nhiên, không hiểu sao trong thời tiết giá lạnh như thế này, lại có người đến đây.
Thành Thiện cũng kinh hãi, thầm nghĩ ắt phải là người cực kỳ thành kính hoặc là trong lòng tích tụ tâm sự khó nén, không thể nào nằm ngoài hai tình huống trên. Ông đi rửa sạch tay rồi cùng Trúc Hàn ra ngoài điện nghênh đón.
Chàng bung ô đi ra khỏi cửa điện, đi dọc theo con đường thẳng tắp, mãi cho đến cổng chùa, nhìn thấy trên bậc thang dài dằng dặc bị tuyết lớn bao trùm có một bóng dáng màu xanh lam đang bước lên từng bậc.
Trái tim không yên phận bắt đầu đập loạn, nhưng Trúc Hàn thừa nhận, cả mùa thu vừa qua chàng chưa từng có “sức sống” đến vậy. Không sai, đúng là hai chữ “sức sống”. Bốn bề vắng lặng, chỉ có tiểu hòa thượng bung ô đứng ở cửa và thiếu nữ đội tuyết bước lên bậc thang.
Tiểu hòa thượng vội vàng bước xuống dưới, vừa đi vừa quát, “Sao không che ô? Rõ ràng ngươi có thể đi nhanh ngàn dặm, sao phải bước từng bước đến?”
Nàng ngẩng đầu, vẫn diện mạo cũ nhưng lại có phần khác trước, nhìn chàng nở nụ cười rực rỡ, “Quan Trừng, ta quay về rồi.”
Quay về… quay về…
Hai người che chung cây dù tiến vào chùa Bàn Nhược, ba chữ “quay về rồi” cứ quanh quẩn mãi trong đầu nhưng vẻ mặt chàng càng lúc càng nặng nề, căng thẳng.
Họ trầm mặc đi đến đại điện, cuối cùng nàng không nhịn được mở miệng hỏi: “Đã lâu không gặp, chàng không có lời nào để nói với ta sao?”
Tiểu hòa thượng nghiêng đầu, trong ánh mắt hiện lên vẻ phức tạp, cảm xúc đan xen.
“Không có lời nào để nói.”
Trụ trì tiến lên đón, ông thi lễ, “A Di Đà Phật, A Âm thí chủ.”
Trúc Hàn thu ô, lùi ra sau lưng Thành Thiện, lòng bàn tay chắp trước ngực, cụp mắt không nói gì.
Quỷ Âm Ma La quỳ ở đại điện một lúc lâu, chúng tăng trong chùa Bàn Nhược đều cảm phục trước nữ tử lòng đầy thành kính này, họ nhỏ giọng cảm thán không ngớt. Chỉ có Trúc Hàn biết, nàng không thực lòng thành tâm lễ Phật. Bất luận là tự mình lên núi gặp chàng hay là cố ý đội tuyết lớn không che ô, hoặc là để lộ một mảng xanh tím ở chân, đều là để dụ chàng đau lòng.
Chàng bước đến cạnh bồ đoàn, cổ tay đeo tràng hạt, bàn tay chắp trước ngực, cùng nhìn về phía Phật Tổ với nàng.
Trong chớp mắt mở miệng chàng mới nhận ra, bất kể là trái tim bị dày vò hay trăn trở, mong chờ một tin tức của nàng qua bao ngày đêm, thì sau khi nhìn thấy nàng quay về chàng cũng chịu đựng được. Vậy nên, chàng tỉnh táo đến cực điểm, lúc mở miệng thậm chí còn có vẻ lạnh lùng: “Thí chủ đang cầu xin Phật Tổ chỉ dẫn điều gì?”
Giọng nói của A Âm mang theo chút run rẩy, nàng trở nên không giống với trước kia, thậm chí lúc này còn cảm thấy hơi lạnh. Nàng nói, “Trước đó vài ngày người ta nổi ban đỏ, phải đi xa vạn dặm cầu y, hôm qua mới đỡ, ta vội vàng quay về để gặp người trong lòng của mình.”
Giọng nói kia dần chuyển sang buồn bã, thê lương đến cực điểm, “Nhưng người ta cứ ngỡ sẽ vui vẻ lại không để ý đến ta.”
Đúng là chàng không đành lòng nhưng vẫn thầm khuyên mình rằng do nàng không để ý đến chàng trước, bây giờ phải chịu ngược lại mà thôi. Huống hồ, nàng không đến xin chàng trả lời, chàng sẽ quả quyết không cho nàng hay.
Tiểu hòa thượng không phải người hẹp hòi, tiểu hòa thượng chỉ tự bó mình trong quy củ, tìm cho mình một cái cớ để không ra khỏi chỗ vây mình mà thôi.
A Âm nghiêng người, ngón tay nắm vạt áo chàng, gương mặt tràn ngập khẩn cầu ngẩng lên, nhìn thẳng vào đáy lòng người, “Quan Trừng, liệu chúng ta có thể quay về như lúc đầu không, chàng chẳng thương ta chút nào cả. Rõ ràng lúc Ngũ Thông náo loạn phủ họ Trần, trong lòng chàng còn có ta…”
A Âm thí chủ té xỉu, được đưa vào nghỉ ngơi trong phòng dành cho khách hành hương của chùa Bàn Nhược, tiểu sư phụ Trúc Hàn xuống núi tìm “người nhà” của nàng, nơi chàng đến chính là quán rượu trong rừng.
Lúc chàng đến đó, quán rượu đơn sơ đúng là một quán rượu nhỏ thanh tao đẹp đẽ như lời đồn. Nó nằm trong cánh rừng già cỗi, là một sự tồn tại quỷ dị, khiến người ta cảm thấy hơi mơ hồ.
Chàng gõ cửa đi vào, người làm không hỏi thăm đã định đưa rượu ấm lên. Trúc Hàn lắc đầu từ chối lịch sự, chỉ nói mình tìm quản sự. Đúng lúc đó, một thiếu niên mặc áo xanh giống như một công tử phú quý bước từ trên lầu xuống, người này không phải A Âm đóng giả thành nam, hắn thật sự là một người đàn ông.
Thiếu niên kia nhìn thấy Trúc Hàn thì lập tức bước đến nghênh đón, mùa đông lạnh lẽo mà trong tay hắn còn cầm quạt xếp, sửa sang lại khăn vấn đầu.
Hắn chắp tay trước ngực, thi lễ không mấy trôi chảy, “Trúc Hàn tiểu sư phụ, vào đông vẫn khỏe mạnh chứ?”
Trúc Hàn cảm thấy khó hiểu khi hắn biết họ tên mình, đợi nhận ra giọng có vẻ nói quen tai ấy, chàng lùi ra sau hai bước,
“…Quỷ Sứ thí chủ?”
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT