Trịnh Bảo Nhân vừa gãy chân vừa sốt cao, cảnh sát không thể thẩm vấn y.

Nhiều lần y nằm mơ, thấy một người phụ nữ vươn tay với mình, lần đầu là một đôi tay đẹp đẽ dính bùn lầy, còn lần thứ hai… cô ta không có tay.

Người phụ nữ cụt tay trong mơ gợi y nhớ đến người phụ nữ ở cửa sổ góc trái.

Cô ta vươn tay ra… là để bóp cổ y sao?

Trịnh Bảo Nhân kéo chăn trùm đầu, nín thở, y nhớ đến đôi tay ngày đó đã vươn đến…

Tại sao cô ta buông tha y? Y nhớ chẳng mấy chốc mà lão Triệu đã…

Đang suy tư thì nghe tiếng mở cửa cùng tiếng giày cao gót nện lên sàn gạch men, là y tá Trần. Y tá Trần bưng một cái khay vào phòng, nhìn xung quanh rồi tự hỏi, “Quái, không có ai hết vậy?”

Thấy chị ta sắp đi, Trịnh Bảo Nhân ló đầu ra gọi, “Tôi ở đây!”

Nét mặt y tá Trần thay đổi, chị ta để khay lên tủ đầu giường, “Thì ra anh ở đây, tôi không thấy… tôi đến tiêm cho anh.”

“Tiêm hả? Hôm nay tiêm rồi mà.” Trịnh Bảo Nhân thấy lạ, “Hôm nay chị Trần không đi làm, có y tá khác tiêm cho tôi rồi.”

“Phải tiêm.”

Giọng điệu y tá Trần vẫn cương quyết như vậy, không cho cãi.

Y tá Trần vén ống tay áo Trịnh Bảo Nhân, lấy kim tiêm, Trịnh Bảo Nhân nói, “Chị Trần à, kim tiêm đó xài rồi. Chị quên lấy kim mới…”

Y tá Trần nhìn kim tiêm trong tay hồi lâu mới cất đi, “Chờ chút, tôi đi lấy kim tiêm mới.” Nói rồi, chị ta ra khỏi phòng.

Trịnh Bảo Nhân thấy y tá Trần khác thường, nhớ sáng nay chị ta xin nghỉ, chẳng lẽ ở nhà chị ta có chuyện gì?

Lát sau, bác sĩ vào phòng kiểm tra, Trịnh Bảo Nhân hỏi ngay.

“Bác sĩ, nhà chị Trần có chuyện gì à? Sáng nay chị ấy xin nghỉ rồi mà.”

Trịnh Bảo Nhân nghĩ vấn đề mình hỏi rất nghiêm túc, nào ngờ bác sĩ đang tươi cười, nghe y hỏi thì sượng ngắt, cúi đầu.

“Cũng phải… anh không biết đó thôi.” Bác sĩ đẩy kính, hạ giọng nói, “Y tá Trần mất rồi.”

“Hả?”

“Sáng nay đi làm, chị ấy chợt phát bệnh tim, cấp cứu đến trưa nhưng không qua khỏi.”

Một câu khiến Trịnh Bảo Nhân mặt như tro tàn.

“Bác sĩ nói sáng nay y tá Trần đã… đã…”

Trịnh Bảo Nhân không thể thốt ra từ “chết”.

“Đúng vậy, thật ra lúc té xỉu là không cứu kịp rồi, sau đó còn sốc điện tim khiến chị ấy khó ra đi thanh thản. Y tá Trần quá là tận tâm, trước khi hôn mê còn nhớ phải tiêm cho anh…”

Trịnh Bảo Nhân cúi gằm mặt, không nói nên lời, toàn thân nổi da gà.

Bác sĩ tưởng y đau buồn, bèn vỗ vai y, “Thi thể y tá Trần vẫn còn ở bệnh viện, mấy ngày nữa mới làm lễ, đến lúc đó tôi xin chỉ thị bệnh viện cho anh đi gặp chị ấy.”

Bác sĩ nói xong rồi ra ngoài, nào biết lời mình nói khiến cõi lòng Trịnh Bảo Nhân nổi cơn sóng dữ.

Đi gặp y tá Trần sao? Vừa rồi y mới gặp đó biết không.

Trịnh Bảo Nhân cắn môi, không làm vậy thì hai hàm răng sẽ đánh lập cập, âm thanh như tiếng động vật gặm nhấm chỉ tổ làm y thêm phiền lòng.

Y tá Trần chết rồi ư? Chết rồi còn đến tiêm cho y? May mà y không để chị ta làm…

Trịnh Bảo Nhân ngẫm nghĩ, y thầm mong chuyện vừa rồi chỉ là mơ, nhưng y biết không phải vậy.

“Chờ chút, tôi đi lấy kim tiêm mới.”

Câu nói của y tá Trần trước khi đi như sấm giữa trời quang bổ xuống đầu Trịnh Bảo Nhân, y vội chụp điện thoại, “Alo! Tôi ở phòng 1505, tôi muốn đổi phòng! Ngay lập tức!”

“…”

Đầu dây bên kia yên lặng rất lâu, Trịnh Bảo Nhân nghe âm thanh khiến y sởn tóc gáy.

“Hôm nay không được, mai rồi đổi, chờ đó, giờ tôi đến tiêm cho anh.”

Là giọng của y tá Trần, y không ngờ mình gọi trúng chị ta, hơn nữa…

“Hức…”

Trịnh Bảo Nhân còn nghe một âm thanh khác phía sau y tá Trần, âm thanh nghẹn trong cuống họng, không thể bật ra, nghe như nức nở.

Y đã nghe ở đâu rồi… Là đêm đó! Khi cô ta đến gần, y nghe cô ta phát ra âm thanh này!

Quả nhiên là cô ta! Cô ta chưa từng buông tha y, cô ta vẫn luôn đi theo y!

Làm sao bây giờ? Y phải làm gì đây?

Trịnh Bảo Nhân nhìn hai chân mình bị bó thạch cao, hoang mang tột độ.

Y phải rời khỏi đây, rời khỏi căn phòng này, đi đâu cũng được, miễn đừng để đối phương tìm thấy.

Nghĩ thế, Trịnh Bảo Nhân vớ lấy cây nạng bên cạnh ghế, nhịn đau chống nạng chạy ra cửa, nào ngờ cửa mở…

“Tôi đến rồi…” Gương mặt mũm mĩm hiền lành của y tá Trần trở nên đáng sợ khác thường.

Bởi vì y biết chị ta đã chết rồi.

Trịnh Bảo Nhân sợ sệt nhìn qua vai y tá Trần, thấy một “người”. Người phụ nữ kia để tóc dài xõa mặt, cổ tay… nhẵn nhụi.

Là cô ta!

Nhìn người phụ nữ sau lưng y tá Trần, Trịnh Bảo Nhân nhớ đến người trong tòa nhà xám mình thường nhìn lén, càng nghĩ càng sợ, y nín thở, nhắm mắt chờ đợi…

Nhưng y tá Trần và người phụ nữ đi lướt qua y vào thẳng trong phòng, dường như không thấy y đứng đó.

Không thấy?

Tại sao hai người họ không thấy y? Tại sao vậy?

Dấy lên nghi hoặc, Trịnh Bảo Nhân nhớ lại chuyện xảy ra trước đó.

Lần đầu tiên, cô ta đi đến chỗ y, sau cùng lại bỏ đi.

Lần thứ hai, cô ta cũng đứng bên bờ ao nhìn y, nhưng vẫn không ra tay.

Lần thứ ba, tức là chiều nay, hình như mới đầu y tá Trần không nhìn thấy y.

Không thể thấy?

Một tia sáng lóe lên trong đầu, Trịnh Bảo Nhân hiểu rồi, không phải đối phương buông tha y, mà là họ vốn không nhìn thấy y! Như lúc này đây, tại sao họ không thấy y?

Đang nghĩ ngợi, Trịnh Bảo Nhân hụt hơi, vừa mới hít khí thì y tá Trần và người phụ nữ lập tức quay đầu về phía y.

Là hơi thở!

Trịnh Bảo Nhân mở to mắt, rốt cuộc cũng tìm ra then chốt, là hô hấp.

Y nhớ hồi nhỏ từng nghe người ta kể, cương thi khác với người sống ở chỗ cương thi phán đoán vị trí của một người bằng hơi thở.

Đúng thế! Chính là cái này!

Trịnh Bảo Nhân nhớ lần đầu tiên y sợ quá phải nín thở, lần thứ hai do chìm trong ao nên không thở được, lần thứ ba thì y núp trong chăn nên hơi thở quá nhẹ.

Y hiểu rồi, nhưng lúc này, y tá Trần cầm kim tiêm đang đến gần y, người phụ nữ cũng vươn tay về phía y.

Y biết mình cần phải nín thở, song Trịnh Bảo Nhân phát hiện mình không làm được, cánh tay cụt chỉ còn cách y một tấc, Trịnh Bảo Nhân liếc thấy bể cá, bèn dúi đầu vào bể không chút đắn đo.

Hai “người” kia khựng lại như con rối đột nhiên bị mất mục tiêu, Trịnh Bảo Nhân thấy y tá Trần như đang tìm thứ gì đó…

Trịnh Bảo Nhân trừng mắt nhìn, sau đám rong, y thấy chiếc nhẫn nằm trong góc bể, đó là thứ mà lão Triệu lấy từ trên tay cô ta.

Trịnh Bảo Nhân chợt nhớ lại động tác vươn tay, có lẽ không phải cô ta muốn bóp cổ y mà muốn lấy lại chiếc nhẫn vốn thuộc về mình.

Trịnh Bảo Nhân bèn thò tay vào bể, nhặt lấy chiếc nhẫn.

Có phải trả chiếc nhẫn thì cô ta sẽ thả y đi không?

Trịnh Bảo Nhân muốn ngẩng đầu lên, lại hoảng hốt nhận ra đầu mình bị kẹt, vừa nãy y nhúng đầu vào bể quá vội nên đụng gãy giá đỡ nắp bể, cúi xuống thì không sao, nhưng ngẩng lên thì cổ bị cấn mép kính sắc lẻm, nắp bể bằng thủy tinh nặng trịch đè xuống cổ y như gông xiềng.

Nếu bị kẹt mỗi đầu thôi còn đỡ, nhưng vừa rồi y thò tay vào bể nên cả bả vai cũng bị kẹt.

Trịnh Bảo Nhân hoảng loạn, làm sao bây giờ?

Y không thở được, mặt đỏ bừng, bắt đầu vùng vẫy kịch liệt, cố rút đầu ra, y cần không khí.

Nhưng tấm kính đè trên người cứ như đài treo cổ, y giãy dụa đến mức rách da chảy máu cũng không thể thoát ra.

Cuối cùng, Trịnh Bảo Nhân không vùng vẫy nữa, máu từ cổ nhiễm đỏ bể cá, con cá vàng được y nuôi béo ú nôn nóng bơi lòng vòng trong bể.

Hai cương thi tìm khắp nơi không thấy y thì bỏ ra ngoài, còn đóng cửa giúp y.

—o0o—

“Địa điểm tử vong là bể cá sao?”

Thấy hai cảnh sát khiêng túi đựng thi thể vào, Vương Nhất Hàm ra hiệu cho họ để lên chiếc giường mà chú ta đã dọn sẵn, tiện tay lật xem báo cáo, trên giấy viết: Trịnh Bảo Nhân, giới tính nam, 34 tuổi, địa điểm tử vong khi được phát hiện là bể cá trong phòng bệnh.

Chết trong bể cá, có đùa không vậy?

Sáng sớm, y tá tìm thấy Trịnh Bảo Nhân chết trong bể cá, trên cổ có vết thương rất sâu, bệnh viện không thể nhận định y bị giết hay tự sát, cuối cùng đưa y đến chỗ Vương Nhất Hàm.

Vương Nhất Hàm nhớ cái xác nam hôm trước mình giải phẫu hình như là cộng sự của Trịnh Bảo Nhân. Hai người làm nghề trộm mộ, kẻ chuyên đi phá hoại nhà của người chết liệu có ngờ được sau khi mình chết, thi thể còn bị mổ xẻ lấy nội tạng ra nghiên cứu không?

Thế nên người ta sống phải để ý nhân quả báo ứng, song nếu thật sự có nhân quả, vậy bản thân Vương Nhất Hàm giải phẫu hơn chục nghìn thi thể sau này chết sẽ có kết cục gì nhỉ?

Vương Nhất Hàm cũng hơi tò mò.

Không như những đồng nghiệp khác, Vương Nhất Hàm thật tâm yêu thích cái nghề này, thích những người bạn trầm lặng.

Có lẽ trước kia chưa từng quen biết, nhưng sau khi chết thì họ có giao du với Vương Nhất Hàm. Vương Nhất Hàm hiểu rõ cơ thể người chết còn hơn bản thân họ, thông qua giải phẫu, phân tích nội tạng và phản ứng trong cơ thể, Vương Nhất Hàm có thể biết số tuổi, bệnh mãn tính, nguyên nhân tử vong, thậm chí biết bữa tối họ ăn cái gì.

Kéo khóa của túi đựng thi thể, Vương Nhất Hàm thấy một người đàn ông với bộ mặt sưng phù, chảy máu thất khiếu, quanh mũi miệng có bọt, lưỡi thè ra, mắt trợn trừng như sắp lồi hẳn ra, đây là đặc trưng của người chết đuối.

“Trời ạ! Anh biết không? Mắt anh trừng lớn xíu nữa là lọt hẳn ra ngoài rồi.” Vương Nhất Hàm vừa nói vừa vạch mí mắt thi thể, giật tóc, vì bị phù nên da đầu thi thể có hiện tượng bong tróc.

“Anh bị ngâm trong nước ít nhất cũng bảy tiếng nhỉ? Tội thế, tôi đoán trong bể nuôi cá cỡ lớn, coi nó rỉa mặt anh kìa…” Vương Nhất Hàm nhìn nhân viên cảnh sát đã đưa mình báo cáo.

Lúc phát hiện là 8 giờ sáng, dựa vào tình trạng phân hủy thì thời điểm tử vong nằm trong khoảng từ 0 giờ đến 2 giờ sáng, cảnh sát quên cung cấp thông tin nhiệt độ nước trong bể, Vương Nhất Hàm yêu cầu ngày mai phải có, nhiệt độ phòng và nhiệt độ nước sẽ khiến thời gian tử vong bị sai lệch chút ít.

“Tiếp theo sẽ hơi đau đấy, anh cố chịu đựng nhé.”

Vương Nhất Hàm cầm dao, vừa nói vừa rạch thi thể, nhiều trợ thủ không chịu nổi thói quen nói chuyện với xác chết của Vương Nhất Hàm nên chú ta thích giải phẫu một mình.

Không gian tĩnh lặng, chỉ có Vương Nhất Hàm và người bạn thi thể, họ có thể thoải mái chia sẻ bí mật với nhau.

Vương Nhất Hàm dùng dao cắt hết quần áo vướng víu trên thi thể, sau đó nhắm vào một chỗ mà rạch xuống.

Lưỡi dao bén ngót rạch một đường trên bụng thi thể, Vương Nhất Hàm cực thích cảm giác cắt qua da thịt, nghe âm thanh mà ngứa ngáy trong lòng.

Lấy cột sống làm mốc, Vương Nhất Hàm dùng dụng cụ cố định lớp da, phần nội tạng nguyên vẹn bày ra trước mắt.

Vương Nhất Hàm ngẫm nghĩ một lát rồi rạch bao tử và ruột.

“Ồ, anh ăn rất nhiều khoai tây hầm thịt, mẹ anh không dặn anh khoai tây hầm thịt không tốt cho tiêu hóa sao? Phải rồi, anh nằm viện, tức là cơ thể có vấn đề. Để tôi xem nào…”

Vương Nhất Hàm cắt rời bao tử, không phải chú ta hứng thú với bữa tối của người chết mà muốn nhìn tình trạng tiêu hóa thức ăn để suy đoán thời gian tử vong.

Theo độ nhừ của thịt và khoai tây trong bao tử, thời gian tử vong là rạng sáng, còn nguyên nhân…

“Không giống bị giết… nhưng mà…” Nhìn nắm tay siết chặt như muốn cầm lấy cái gì, Vương Nhất Hàm thấy khó hiểu.

Như người bị treo cổ, dù là tự sát thì cơ thể vẫn sẽ chống cự theo phản xạ, nhưng động tác siết nắm tay này quá kỳ lạ, hơn nữa chỉ siết có một bàn tay.

Vương Nhất Hàm ngẩn người, ma xui quỷ khiến thế nào lại muốn gỡ lòng bàn tay thi thể ra xem. Vương Nhất Hàm bẻ ngược mấy ngón tay cứng còng, sau đó nghe tiếng vật gì rơi xuống sàn.

Vương Nhất Hàm cúi xuống tìm thứ vừa rơi ra khỏi tay thi thể.

Thứ đó lăn xuống dưới giường, Vương Nhất Hàm khom lưng nhặt nó.

Là một chiếc nhẫn.

Vương Nhất Hàm nheo mắt, nhìn kích cỡ là biết nhẫn phụ nữ, sao nó lại nằm trong tay một người đàn ông?

Quan sát một lúc, Vương Nhất Hàm chợt có cảm giác chiếc nhẫn nhìn rất quen, hình như đã thấy ở đâu rồi.

Ở đâu nhỉ?

Vương Nhất Hàm không có hứng thú với người sống, nhất là phụ nữ đeo nhẫn, ai lại vô duyên vô cớ soi tay con gái người ta, trừ khi đối phương là người chết.

Người chết?

“A!” Vương Nhất Hàm hô một tiếng, cuối cùng cũng nhớ mình thấy chiếc nhẫn này ở đâu.

Khi ấy là hơn hai mươi năm trước.

Chiếc nhẫn từng nằm trên tay người phụ nữ kia! Máu nóng xộc lên đầu, Vương Nhất Hàm chìm vào hồi ức.



Hai mươi bốn năm trước, Vương Nhất Hàm là nghiên cứu sinh của đại học Y Dược thành phố, người hướng dẫn của Vương Nhất Hàm là giáo sư Đoàn Nhuận Chi nổi tiếng toàn quốc.

Giáo sư Đoàn được biết đến như một quái nhân cuồng xác chết, nhưng đối với Vương Nhất Hàm, ông là người hướng dẫn rất tốt, có kiến thức sâu rộng, đương nhiên chỉ giới hạn trong phạm vi người chết.

Thời ấy, vì vấn đề đạo đức cùng nhận thức của dân chúng nên có rất ít thi thể được cho phép sử dụng, các viện nghiên cứu rất đau đầu, tuy thỉnh thoảng nhận được vài thi thể vô danh chết ở bệnh viện, nhưng phần lớn đều là người già, các bộ phận không còn nguyên vẹn.

Đoàn Nhuận Chi từng đăng một bài kêu gọi hơn mười nghìn chữ, hô hào người dân hãy dũng cảm hiến xác, sau đó bị dư luận vùi dập không thương tiếc.

Vương Nhất Hàm cảm thấy Đoàn Nhuận Chi rất có khí phách của học giả, là một người đam mê mổ xẻ, Vương Nhất Hàm cũng mong có nhiều thi thể để luyện tay nghề. Có lẽ Vương Nhất Hàm là cùng một loại người với giáo sư lưng đeo tiếng xấu của mình.

Khao khát với thi thể của họ cũng như những nhà nghệ thuật thời Trung Cổ đam mê phác họa cơ thể người vậy.

Một ngày nọ, Đoàn Nhuận Chi triệu tập khẩn các nghiên cứu sinh đến quan sát giải phẫu, khó trách ông gấp gáp như vậy, bởi vì thi thể lần này là một xác nữ còn mới, trong khi họ chưa lần nào được thực hành với thi thể hoàn hảo. Xác nữ còn rất trẻ, chỉ tầm hai mươi, tóc dài đen nhánh, mạch máu hiện rõ trên làn da trắng.

Cô ta rất đẹp, Vương Nhất Hàm nghĩ khi còn sống cô ta ắt cũng là một nhân vật làm điên đảo chúng sinh. Dù chết rồi vẫn còn xinh đẹp, nhìn cô gái nét mặt thanh thản cứ như đang ngủ, Vương Nhất Hàm có cảm giác tim lạc một nhịp.

Đó là sự kích động khi gặp một cô gái đẹp, hoặc cũng có thể do sắp được nhìn thấy nội tạng tươi mới.

“Các em chú ý, đây là thi thể mà Cục công an giao cho tôi khám nghiệm, vốn không được cho người ngoài thấy, nhưng đây là cơ hội hiếm có, chuyện hôm nay mọi người không được nói ra ngoài, rõ chưa?” Thấy các học trò gật đầu, Đoàn Nhuận Chi mới ra tay.

Vương Nhất Hàm có thành tích tốt nhất được gọi lên làm trợ thủ. Quan sát gần mới thấy cái xác nữ này đẹp vô cùng, nhìn không giống người chết tí nào, lưỡi dao của giáo sư Đoàn xẻ lồng ngực cô ta, trong một thoáng, Vương Nhất Hàm không dám nhìn.

Vương Nhất Hàm cảm thấy cô ta vẫn còn sống.

Nhưng cô ta đã chết thật rồi, Vương Nhất Hàm thấy giáo sư thuần thục tách rời từng phần nội tạng, giơ lên thuyết minh cho các học trò. Vương Nhất Hàm cầm cái khay đựng nội tạng, cảm giác như mình đang cầm sinh mệnh của cô gái này.

Thi thể bị moi sạch nội tạng lẳng lặng nằm đó, dường như không biết có người lấy đồ của mình.

Vương Nhất Hàm thấy có vài học trò bắt đầu xanh mặt, cũng thường thôi, họ không có nhiều cơ hội quan sát giải phẫu nên rất lạ lẫm với xác chết. Vương Nhất Hàm thì không, tuy tim đập như trống nhưng Vương Nhất Hàm biết không phải do sợ, mà là hưng phấn.

Bởi vì không tìm ra hung thủ giết hại cái xác nữ, Cục công an “rộng lượng” hiến xác cho viện y khoa. Trong phòng làm việc của Đoàn Nhuận Chi đặt một bình thủy tinh, cái xác được ngâm formalin trong đó.

Vương Nhất Hàm nghe Đoàn Nhuận Chi gọi xác nữ đó là “Thư Giai”.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play