Bách Yêu Phổ 2

Chương 8-4: Bách Tri 4


3 năm

trướctiếp

Edit: Sa

Con cáo bị ả phớt lờ hoàn toàn này đã rời tầm mắt từ bao giờ, rồi lại thoát khỏi kén tơ từ bao giờ?

Mặt Hủy Hủy biến sắc, cơ thể chợt mềm nhũn, dựa vào người Miêu quản gia, đồng thời một bóng trắng nho nhỏ vọt ra khỏi tai ả, chớp mắt trốn vào đống sách, mà lốt người của Hủy Hủy tựa như quả bóng da bị xì hơi, èo uột trượt xuống đất.

Miêu quản gia buông tay ra, lùi về sau một bước, không màng gì nữa mà lập tức thu sợi dây lại rồi chạy tới chỗ Ty Tĩnh Uyên, nâng gã dựa vào lòng ông, luôn miệng gọi: “Đại thiếu gia! Đại thiếu gia!” Nhưng mặc kệ ông gọi ra sao, Ty Tĩnh Uyên vẫn không có bất kỳ phản ứng nào.

Đào Yêu vừa gỡ đám tơ vừa chạy tới, ngồi xuống vừa sờ trán Ty Tĩnh Uyên vừa xem mạch gã, tặc lưỡi nói: “Gã này yếu ớt thế, bị tơ siết tới mức ngất xỉu, thua cả Cút Xéo nhà ta.”

Miêu quản gia nhíu chặt mày, nhìn khắp nơi: “Con yêu quái chạy rồi?”

“Chạy rồi. Bách Tri chỉ giỏi văn chứ không giỏi võ, không có Tuyết Nhi của ả hỗ trợ thì sao ả đấu lại được ông.” Nàng chỉ vào đầu mình, “Nơi lợi hại nhất của nó là đây nè, chứa quá nhiều thứ. Chẳng những biết đọc mà còn biết vận dụng.” Nàng lại quay ra nhìn con nhện, “Trồng được Ám Đao, lại sai khiến được nhện tuyết, nhất là còn học được thuật đội lốt người, khá giỏi.”

“Chỉ đọc sách thôi mà lợi hại thế rồi sao?” Miêu quản gia nửa tin nửa ngờ.

“Bách Tri là yêu quái sinh ra từ sách, có ngộ tính với những câu chữ trong sách, không ai so bằng.” Đào Yêu thành thật, “Nếu là người bình thường, ông có đưa phương pháp trồng Ám Đao cho họ thì chưa chắc họ lĩnh ngộ được.”

Sắc mặt Miêu quản gia khá trầm trọng: “Con người có câu không thể trông mặt mà bắt hình dong, không ngờ với yêu quái cũng thế.”

Lát sau, Lắm Lời thở hổn hển, hôn Cút Xéo chùn chụt: “Sau này coi ai còn dám mắng mi chỉ biết ăn!”

“Sao nó làm được?” Miêu quản gia hỏi.

“Vậy ông phải hỏi Cút Xéo ấy.” Đào Yêu bĩu môi.

Lắm Lời ôm Cút Xéo chạy tới, thấy Ty Tĩnh Uyên nằm im ra trong lòng Miêu quản gia thì vội la lên: “Đại thiếu gia sao thế?”

“Ngất xỉu thôi, không sao.” Đào Yêu véo véo tai Cút Xéo, “Giỏi nha, càng lớn càng giỏi, về thưởng cho mi cái đùi gà.”

Cút Xéo đắc ý lắc lư cái đầu, kêu lên mấy tiếng.

“Nhưng làm ta sợ muốn chết!” Lắm Lời xoa đầu Cút Xéo, lòng vẫn còn sợ hãi, “Ta phát hiện Cút Xéo lén cắn tơ lâu rồi, còn cắn đứt nữa cơ, nhưng Bách Tri chỉ lo nói chuyện với mấy người mà không thèm quan tâm tới nó, vì vậy lúc Cút Xéo chui ra nhân lúc ả ta đút nước cho bộ xương, ả cũng không biết trong đống kén thiếu mất một người. Sau đó ta cố ý gây lộn với cô, vốn định tạo cơ hội cho Cút Xéo an toàn trốn đi, nào ngờ nó chẳng những không trốn mà còn nhân cơ hội cắn tơ cho Miêu quản gia, còn cắn chết con nhện nữa. Đây là điều mà ta hoàn toàn không ngờ đến. Tại vì bình thường đúng là Cút Xéo cũng chỉ biết ăn thôi thật.”

“Đừng nói là Bách Tri, đến cả ta cũng không phát hiện ra hành động của nó.” Đào Yêu đứng lên nhìn xung quanh, toàn bộ suy nghĩ đều tập trung ở vấn đề khác.

“Tốt nhất là mau chóng rời khỏi đây thôi.” Miêu quản gia nhấc Ty Tĩnh Uyên lên.

“Ra ngoài?” Đào Yêu nhìn công tử xương khô, lầm bầm, “E rằng phải để chủ nhân dẫn chúng ta ra ngoài mới an toàn nhất.”

Dứt lời, tay nàng chạm vào Ám Đao trong lòng bộ xương, vuốt từ lá đến quả, nói tiếp: “Cây đẹp quá, nếu chỉ để ngắm thôi thì thật tốt.” Còn chưa dứt lời, một chiếc lá và một quả bị nàng nắm bứt vứt xuống đất rồi giẫm nát bét.

Lắm Lời thấy thế, gật đầu lia lịa: “Đúng lắm, bất kể ra sao cũng phải phá hủy thứ hại người này mới được.” Nói xong cũng đi tới, bắt chước Đào Yêu bứt một lá một quả, giẫm mạnh.

“Mấy đứa cần gì phải làm thế?” Miêu quản gia tạm thời đặt Ty Tĩnh Uyên xuống, “Thay vì bứt từng lá, sao không nhổ tận gốc? Để ta.”

Lúc này, không trung đột nhiên vang lên tiếng thét kinh hoàng: “Không được!”

Một vệt sáng bạc to cỡ hạt đậu tương vọt ra khỏi đống sách rồi chầm chậm tới trước mặt họ.

Bách Tri quá nhỏ, phải nhìn kỹ mới thấy rõ hình dáng của nó. Theo như Đào Yêu nói, nó là con bọ nhỏ màu trắng, mình dẹp như lá cây, chỉ có bốn chân, nhưng mỗi chân đều có một con mắt giống mắt người. Tiếng nói rất nhỏ, mềm mại y như cô gái thẹn thùng, tiếng “Không được” lúc nãy không biết phải cố hét to bao nhiêu mới đủ làm mọi người nghe thấy.

“Không được hủy diệt nó.” Nó khẩn cầu, “Chỉ cần các ngươi đồng ý, ta sẽ lập tức đưa các ngươi ra ngoài. Ta đã xếp đặt nhiều bẫy nguy hiểm ở đây, chỉ có ta mới biết cách ra ngoài an toàn.”

“Giữ nó lại, ngươi sẽ tiếp tục hại nhiều người hơn!” Miêu quản gia kiềm nén cơn phẫn nộ.

Nó im lặng chốc lát mới nói: “Các ngươi có bản lĩnh thế hẳn là đã biết Ám Đao chỉ có tác dụng đối với người tin tưởng mình nhất. Nói cách khác, chính người mà ta tin tưởng nhất đã đẩy ta xuống vực. Chính bản thân kẻ kiên quyết sử dụng Ám Đao mới là tai họa.”

“Nhưng người bị Ám Đao hại thì sao?” Lắm Lời hỏi ngược lại, “Chẳng hạn như Lục phu nhân, chẳng hạn như Lưu phu tử tuy đáng ghét nhưng không đến mức đáng chết, và cả những người bị lợi dụng, bị sát hại mà chúng ta không biết. Họ cũng là tai họa ư?”

Nó suy nghĩ rất lâu, đáp: “Trong sách nói, không có lửa làm sao có khói, nếu bản thân họ thực sự không có vấn đề gì thì sao lại bị người khác căm hận?”

“Lại là sách nói!” Lắm Lời vừa tức giận vừa không biết phải làm sao, “Chẳng lẽ bao nhiêu năm qua mi chưa học được cách dùng mắt và trái tim của mình để tìm hiểu thế giới sao?”

“Mọi trí tuệ và kiến thức trên đời này đều ở trong sách.” Nó nói chắc nịch, “Việc gì ta phải giống như những kẻ dốt đặc cán mai ngoài kia, vịn vô câu đi vặn dặm hơn đọc vạn cuốn sách để che giấu sự dốt nát của mình. Hôm nay ta thua, nhưng thua ở chỗ ta có sơ sót và các ngươi mạnh hơn về vũ lực. Nếu chỉ xét riêng về tài trí, các ngươi không phải là đối thủ của ta.”

“Ngươi lấy đâu ra tự tin như thế?” Miêu quản gia kiềm chế rất nhiều mới không đánh chết nó.

“Cho ngươi bộ quần áo của đại phu, ngươi không làm được đại phu; cho ngươi một hang động, ngươi chẳng thể biến nó thành pháo đài; cho ngươi mầm Ám Đao, ngươi không tài nào trồng nó thành công.” Nó gằn từng chữ, “Ta muốn làm gì, ắt có năng lực làm được.”

Đào Yêu bật cười: “Mới ban nãy thôi còn câu xin bọn ta đó, sao thoắt cái đã khinh thường bọn ta rồi?”

“Bởi vì ta có tư cách giao dịch cùng các ngươi.” Nó chân thành nói, “Ta nói lại lần nữa, chỉ cần các ngươi chịu tha cho Ám Đao, xóa bỏ chuyện giữa chúng ta, ta sẽ bảo vệ các ngươi an toàn rời khỏi đây, tuyệt đối không nuốt lời.”

“Mi đã nói không có hứng giết người, vậy tại sao giữ lại Ám Đao?” Đào Yêu nhìn nó, “Nếu thích hoa thì có thể trồng loại khác mà.”

Nó im lặng hồi lâu mới nói: “Ta đã trồng nó một trăm ba mươi năm, đợi đến lần thứ mười ba của mười ba năm, có lẽ ta sẽ suy nghĩ về đề nghị của ngươi. Nhưng bây giờ thì không được, ta không thể để thất bại trong gang tấc được.”

Đào Yêu nhướn mày: “Mười ba lần mười ba năm?”

“Trong sách nói hài cốt sinh ra Ám Đao nếu để Ám Đao kết quả được mười ba lần, bộ xương sẽ sinh ra máu thịt, người đó sẽ sống lại.” Nó chậm rãi nói, “Ta chỉ muốn huynh ấy sống lại mà thôi.”

Huynh ấy?

Ai nấy đều sửng sốt.

Mọi người bất giác quay đầu nhìn công tử xương khô, sau đó giật nảy mình, Lắm Lời phản ứng lớn nhất, nhảy phốc tới chỗ công tử xương khô la to: “Cút Xéo, mi làm gì thế?”

Không biết Cút Xéo đã nhảy khỏi lòng Lắm Lời từ bao giờ và đang vui vẻ ngồi trên người công tử xương khô, nhổ Ám Đao từ ngực công tử xương khô y như nhổ củ cải, lại còn để lên mũi ngửi ngửi, sau đó hết sức chê bai ném xuống đất.

Ám Đao bị bứt gốc nhanh chóng héo úa, màu xanh chuyển thành màu xám, thoắt cái biến thành cành khô quả úa nhẹ hều, ỉu xìu nằm dưới đất.

Thời gian tựa như ngưng đọng.

Không biết qua bao lâu, Đào Yêu lau mồ hôi trên trán, chỉ vào Cút Xéo giờ đã nhảy phốc lên đầu Lắm Lời: “Đùi gà của mi bị hủy bỏ.”

Sau đó là tiếng thét đầy tuyệt vọng.

Bách Tri như kẻ điên ngã xuống chộp lấy cành cây khô héo, sau đó nhào tới bên cạnh công tử xương khô, cắm đi cắm lại nhưng chẳng thể cứu vãn được gì. Mà ánh sáng bạc trên người nó cũng dần dần biến thành màu đỏ tựa máu.

Thấy thế, Đào Yêu biến sắc, vội vã bảo mọi người lùi về sau.

“Ta đã nói sẽ tha cho các ngươi, vì sao còn muốn hủy diệt nó?” Nó tựa vào ngực công tử xương khô, lẩm bẩm những câu thiếu mạch lạc, “Chỉ thiếu ba cái mười ba năm nữa thôi, ba lần nữa thôi mà! Mất hết rồi, cho dù tìm được mầm Ám Đao mới thì cũng vô ích. Mỗi người chỉ có một cơ hội mà thôi!”

Đào Yêu cảnh giác nhìn nó chằm chằm, song trừ nằm trên người công tử xương khô lầm bầm ra, nó không có hành động nào khác. Nhưng nhiệt độ xung quanh đang tăng cao chóng mặt, núi sách bốn phía mơ hồ lộ ra ánh sáng đỏ khác thường, giống như vũ khí bị nung đỏ.

Lắm Lời đổ đầy mồ hôi lo lắng kéo tay áo Đào Yêu: “Có phải Cút Xéo gây ra họa lớn rồi không?”

“Nó không làm sai, chỉ không chọn đúng thời điểm thôi.” Đào Yêu nhíu mày, “Bách Tri sinh ra từ sách, e là nó không còn muốn sống nữa, dùng hết yêu lực để biến núi sách  thành biển lửa, lôi chúng ta chết chùm.”

Miêu quản gia nghiến răng: “Để tôi giết yêu nghiệt này!”

“Nó sống mới có thể dập tắt lửa, nếu giết nó, trước khi chết nó sẽ dồn hết sức vào chiêu cuối cùng, lập tức biến nơi này thành Địa Ngục Lửa.” Đào Yêu vừa lau mồ hôi vừa nói, “Nó là một trong những yêu quái có sức mạnh trái ngược với vóc dáng.”

“Vậy phải làm sao bây giờ?” Lắm Lời cuống quýt, “Giả vờ đánh Cút Xéo cho nó xem có giúp nó bình tĩnh lại không?”

Đào Yêu đáp: “Cậu chặt Cút Xéo thành tám khúc cũng không lấy lại được gốc Ám Đao.”

Miêu quản gia đẩy Ty Tĩnh Uyên vào lòng Đào Yêu: “Chắc chắn có lối ra, ta sẽ đi tìm, cháu chăm sóc Đại thiếu gia nhé.”

Đào Yêu giữ lấy gã: “Đừng chết vô ích chứ, hang động này không chỉ sắp bị thiêu cháy mà còn có đủ loại bẫy rập do Bách Tri bố trí đó.”

“Cũng không thể ở đây chờ chết được. Tôi đã hứa vơi lão gia và phu nhân là chỉ cần tôi còn sống, tôi sẽ bảo vệ hai vị thiếu gia chu toàn.” Miêu quản gia siết tay thành nắm đấm, “Cho dù dùng nắm đấm, tôi cũng phải đấm ra một con đường!”

Trong lúc hết sức khẩn cấp, đột nhiên có tiếng thở dài của nam tử trẻ tuổi.

“Nha đầu.” Trong tiếng răng rắc rất nhỏ, công tử xương khô giơ tay lên, đầu ngón tay trắng xác khẽ khàng chạm vào người Bách Tri.

Tiếng lẩm bẩm của Bách Tri nhanh chóng dừng lại.

Công tử xương khô chầm chậm ngồi dậy, nâng nó trong lòng bàn tay, nhẹ nhàng nói: “Nha đầu ngốc, không cần đợi thêm ba lần mười ba năm nữa đâu.”

“Thừa Hoài?” Nó sửng sốt.

“Là ta đây, Hứa Thừa Hoài.” Giọng công tử xương khô dịu dàng như mưa rào ngày xuân, “Nha đầu, đã lâu không gặp.”

Vầng sáng quanh người Bách Tri lại dần dần quay về màu trắng, núi sách suýt bị thiêu rụi đã bình thường trở lại, nhiệt độ cũng nhanh chóng giảm xuống.

Đào Yêu thở phào một hơi.

Thế giới tựa như chỉ còn lại công tử xương khô và yêu quái Bách Tri.

Trước giàn hoa, công tử xương khô ngẩng đầu nhìn đám hoa giả được cắt tỉa tỉ mỉ, nhỏ nhẹ: “Muội vẫn còn nhớ ta thích hoa nhất.”

“Không bao giờ quên.” Bách Tri đậu trên vai hắn, “Huynh thích hoa, thích ăn, thích mặc quần áo, muội không quên gì cả.”

Công tử xương khô bật cười: “Đúng vậy, ta suýt quên mất muội là Bách Tri, ngay cả hàng ngàn hàng vạn cuốn sách cũng nhớ hết thì nói gì vài chuyện vặt vãnh của ta.”

“Những thứ đó không hề vặt vãnh.” Nó sửa lại.

“Ừ ừ, muội nói không phải thì là không phải.” Công tử xương khô dịu dàng nói, rồi quan sát xung quanh, “Muội luôn ở đây à?”

“Không phải, trừ những lúc tới thăm huynh, muội đều ở trên kia.” Nó nói, “Bao năm qua, muội chưa từng rời khỏi Liên Thủy Hương. Ngay cả nhà cũ của muội và huynh, muội cũng trông nom ổn thỏa.”

“Nhà của chúng ta vẫn còn à?” Công tử xương khô vui vẻ nói, “Dẫn ta đi xem được không?”

“Được chứ.” Nó nói mà không chút do dự, “Cửa ra vào ở đây là nhà cũ của chúng ta.”

“Thật không? Mau đưa ta đi!”

Đào Yêu và Miêu quản gia nhìn nhau, Lắm Lời ôm Cút Xéo không biết phải làm sao, từ lúc công tử xương khô sống lại, trong mắt Bách Tri, họ như kẻ vô hình, không hề chiếm lấy nửa phần chú ý của nó.

Lúc đi ngang qua họ, công tử xương khô nói: “Thả mấy người này ra đi, tuy trông họ khá đáng ghét nhưng nếu không phải họ mèo mù vớ cá rán bứt mất Ám Đao thì e là ta không tỉnh lại sớm được.”

“Vâng. Huynh nói thả, muội sẽ thả.” Nó dẫn công tử xương khô đến trước đống sách phía tây, không biết nhấn cơ quan gì mà bức tường phía đông để lộ ra một cánh cửa.

“Đi thôi.” Công tử xương khô vui mừng đi trước, lúc lướt qua Đào Yêu, hắn dừng lại, hai hốc mắt đen ngòm nhìn chằm chằm mặt nàng, cảnh cáo: “Sau này không được làm phiền bọn ta nữa, nếu không, ta ắt có cách làm cô chỉ còn nửa cái mạng!”

Hắn cực kỳ nhấn mạnh từ “nửa cái mạng”.

Đào Yêu thấy tim mình rơi lộp bộp nhưng lập tức làm như không có gì, hắng giọng: “Nếu Ám Đao đã bị hủy, hung thủ mà bọn ta tìm kiếm cũng đã bị nha đầu kia giết không toàn thây thì chuyện này coi như xong, sau này ai đi đường nấy. Nói cứ như ai cũng thích dính dáng tới bộ xương khô vậy.”

“Thế thì tốt.” Công tử xương khô đang định rời đi thì lại quay đầu nói, “Ta có tên, tên ta là Hứa Thừa Hoài.”

Đào Yêu lườm hắn, cho đến khi hắn và Bách Tri khuất dạng sau cánh cửa, nàng mới cốc cái đầu trọc lóc của Lắm Lời: “Nghĩ gì đấy? Đi thôi.”

“Vậy là xong rồi?” Lắm Lời xoa đầu, “Có phải chỗ nào có vấn đề rồi không? Sao ta cứ thấy chuyện này sai sai nhỉ?”

“Chúng ta ôm nhau ở đây để bị đốt thành tro thì mới đúng hả? Bảo cậu đi thì đi đi, lải nhải làm gì?”

“Đào nha đầu, sao tôi thấy…”

“Ôi Miêu quản gia ơi, khó khăn lắm mới nhặt được mạng về, mau cõng Đại thiếu gia ra ngoài đi, có chuyện gì chờ ra ngoài rồi nói.”

Dưới sự hối thúc của Đào Yêu, họ nhanh chóng bước lên bậc thềm đá sau cánh cửa, chẳng mấy chốc sau, trong vầng sáng, họ lướt qua cánh cửa ngầm đính đá, nhìn lại bốn phía, hẳn là một căn nhà xa lạ khác. Căn nhà tuy cũ kỹ nhưng sạch sẽ không dính một hạt bụi, bài trí trang nhã, bên ngoài cửa sổ, ánh nắng chiếu rọi, bóng cây lắc lư. Kẻ tự xưng là Hứa Thừa Hoài đang đứng trước cửa sổ ngạc nhiên nhìn cảnh sắc bên ngoài.

Bách Tri vẫn đậu trên vai hắn, nói: “Các ngươi đi đi, không hẹn gặp lại.”

“Ờ, được thôi.”

Đào Yêu hất mớ tóc mái lòa xòa trên trán, chiếc chuông vàng đeo trên cổ tay nàng kêu leng keng.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp