Bách Yêu Phổ 2

Chương 3-1: Vân Dương


3 năm

trướctiếp

Edit: Sa

Trời mưa ba ngày liên tục, cái lạnh đã đuổi đến giẫm lên chiếc đuôi của mùa thu.

Đào Yêu gác cằm lên bệ cửa sổ, nhìn vô định ra bên ngoài, làu bàu: “Một, hai, mười bảy,…”

Lắm Lời đang ngồi xổm trong sân cho gà ăn ngoái đầu nhìn về phía cửa sổ rồi lại quay đầu nói với lũ gà mái: “Rảnh rỗi ngồi ngơ ngẩn thì sao không đi lau bàn, quét sân, cho tụi mi ăn chứ? Chính nàng ấy một hai đòi nuôi gà nhưng lại lười biếng, thảo nào khó kiếm chồng ha? Còn lười hơn cả bọn mi nữa, ít nhất bọn mi còn đẻ trứng.”

Cậu vừa dứt lời thì có người mở cửa. Liễu công tử xách túi rau và trái cây chậm rãi đi vào.

“Liễu công tử về rồi à.” Lắm Lời vẫn ngồi chào hỏi hắn, “Sào phơi quần áo bị hư rồi, lát nữa huynh sửa lại nha, không thì không có chỗ phơi đồ đâu.”

“Sắp nghèo đến mức không có tiền mua quần áo rồi, phơi cái gì mà phơi.” Liễu công tử cụp mắt, nhìn cái vốn là chuồng ngựa nhưng nay đã biến thành chuồng gà, “Coi kia, con cáo của cậu lại trộm gà nữa kìa.”

“Hả?” Lắm Lời vội vã đứng dậy chạy qua xem, một con gà trống kêu la ỏm tỏi vỗ cánh phành phạch bay ra, Cút Xéo còn nhỏ hơn con gà phấn khởi đuổi theo, thèm thuồng bổ nhào về phía trước, cạp lấy cánh con gà, kéo mạnh về sau.

Lắm Lời cuống quít xông tới giải cứu con gà, sau đó tức giận tét mông Cút Xéo: “Sao mi không biết kiểm soát bản thân thế hử? Mi theo ta bao lâu rồi! Ta đã bảo không sát sinh, không ăn mặn rồi mà!”

Bị cậu tóm lấy, Cút Xéo phun mấy cọng lông gà ra khỏi miệng, mất hứng gầm gừ, thỉnh thoảng còn liếc xéo tỏ ý chết cũng không hối cải.

“Còn không phục hả, vậy chúng ta nói chuyện.” Lắm Lời ngồi xuống, chỉ vào mũi Cút Xéo, nói, “Trước hết chúng ta nói về sự đáng quý của mỗi sinh mệnh.”

Cút Xéo vừa nghe vậy, lập tức nằm chổng vó trên đất giả chết.

“Giả chết cũng vô dụng, mi phải lắng nghe bằng trái tim.” Lắm Lời phớt lờ sự phản kháng trong im lặng của nó, dùng tinh thần hòa thượng tụng kinh đến chết mới ngừng, bắt đầu mở máy nói.

Trong nhà, Đào Yêu vẫn giữ tư thế cũ, miệng lẩm nhẩm đếm số, thỉnh thoảng lại duỗi ngón tay để đếm.

“Chúng ta cá cược đi, xem bao lâu thì Cút Xéo chén sạch gà nhà mình.” Liễu công tử vừa thả đồ xuống bàn vừa nhìn ra ngoài cửa sổ, “Để cáo không ăn gà còn khó hơn gấp trăm lần bảo người ta thừa nhận cô là mỹ nữ nữa.”

“Câm đi.” Đào Yêu nói mà không thèm ngoảnh đầu, “Đừng ồn, ta đang đếm đó.”

Liễu công tử đi tới phía sau nàng, nhìn quanh: “Đếm thử còn lại bao nhiêu tiền hả?”

“Hết tiền lâu rồi còn đâu.” Mắt nàng còn chẳng thèm động đậy, “Ta chỉ mới đếm tới Phi Phi thôi, ta chữa bệnh cho nhiều yêu quái quá.”

“Đếm có bao nhiêu loài yêu quái?” Liễu công tử hừ lạnh, “Cô đúng là rảnh rỗi sinh nông nỗi.”

“Ai cần huynh lo.” Đào Yêu bĩu môi, “Nhà bếp mới là chỗ mà huynh cần lo kia kìa, bao giờ huynh mới nấu được thứ mà người ăn được đây hử?”

“Ta đâu phải người, ta lo cô cậu ăn được hay không làm gì?” Liễu công tử nói nhẹ như không, ngồi xuống rót cho mình chén trà, “Nói tới lo, chẳng lẽ thứ mà cô nên lo nhất không phải là Bách Yêu Phổ à?”

Vừa nghe tới ba chữ đó, Đào Yêu bất giác rùng mình, vội vàng xoay người làm dấu “suỵt” với hắn, “Be bé cái mồm thôi! Sau này đừng nhắc tới Bách Yêu Phổ nữa, hãy nói là thứ đó!”

“Được rồi, vậy thì là thứ đó. Tới đế đô mấy ngày rồi, cô có manh mối gì không?” Liễu công tử nhấp ngụm trà, cau mày, “Chắc không cần ta nhắc cô cũng biết tầm quan trọng của thứ đó. Nhưng ta thấy cô chẳng sốt ruột tí nào, mỗi ngày trừ ăn chơi thì cũng chỉ có ăn chơi, cứ như cô chơi cho đã trước khi bị người đó tới giết vậy!”

Đào Yêu lại rùng mình, chầm chậm xoay người, ủ rũ đi tới chỗ Liễu công tử, cúi người, chỉ vào hai mắt mình: “Nhìn thấy gì không?”

Liễu công tử nhìn kỹ: “Ghèn.”

“Quầng thâm!” Đào Yêu hét to, “Quầng thâm mắt to thế mà không thấy hả? Huynh có biết tối nào ta cũng ngủ không yên giấc không?”

“Hóa ra lúc ngủ không yên giấc thì cô sẽ ngáy.” Liễu công tử cười bỡn cợt.

“Ui da, thể xác của ta tự thiếp đi nhưng linh hồn ta vẫn còn đang suy tư ấy chứ.” Đào Yêu rầu rĩ vỗ vai hắn rồi lại đi tới cửa sổ tiếp tục ngẩn ngơ, “Chẳng có manh mối nào cả.”

Vài chiếc lá khô bị cuốn theo làn gió bay vào sân, ảm đạm nằm bẹp dí trên mặt đất.

“Chỉ là một quyển sách thôi mà lại làm khó Quỷ Y Đào Yêu cơ à?” Liễu công tử lại nhấp ngụm trà, “Ta biết Đào Yêu cũng giảo hoạt y như hồ ly vậy.”

“Chỉ là một quyển sách!” Đào Yêu cười, “Rời khỏi Đào Đô thì nó chưa chắc chỉ là một quyển sách.”

Liễu công tử sửng sốt: “Là sao?”

Đào Yêu xoay người, chỉ vào cái chén trong tay hắn rồi lại chỉ ra bên ngoài: “Chén trà của huynh, lá rụng ngoài sân, thậm chí là con gà mà Cút Xéo muốn bắt hoặc bất cứ ai ở ngoài đường cũng đều có thể là thứ đó.”

Liễu công tử cau mày.

“Một khi rời khỏi Đào Đô, thứ đó sẽ không bị trói buộc, nó có thể tiếp tục làm quyển sách cũng có thể biến thành thứ mà nó muốn.” Đào Yêu không còn vẻ gì là bông đùanữa, nhướng môi: “Bản thân Bách Yêu Phổ là yêu quái.”

Liễu công tử trầm ngâm hồi lâu, đặt chén trà xuống: “Ta không hiểu rõ thứ đó lắm, theo như cô nói, có thể thấy cô gặp phiền phức to rồi.”

“Đừng lo.” Nàng mỉm cười xoay người, ngẩng đầu nhìn bầu trời bao la đầy mây xám, “Dưới chân thiên tử có quá nhiều cơ hội, cũng có quá nhiều may mắn, có khi ta sắp gặp được ấy chứ.”

Thứ đó ở đế đô?” Mắt Liễu công tử phát sáng, “Cô sẽ không vô duyên vô cớ ở đây đâu.”

“Ta không biết nó ở đâu cả.” Đào Yêu lè lưỡi, “Ta chỉ biết phàm là thứ bị giam giữ quá lâu, một khi được tự do, ắt sẽ thích đến nơi phồn hoa. Chúng ta còn nhiều thời gian, từ từ nghĩ cách vậy.”

“Cũng được.” Liễu công tử đứng dậy, “Có điều ta vẫn muốn nhắc nhở cô, cô muốn ở lại đế đô cũng không có vấn đề gì, nhưng không thể không kiếm tiền. Ta không quan tâm cô bày sạp hàng hay đi rửa chén bát, sống ở thế giới loài người thì phải tuân theo quy tắc nơi đây. Cô lấy hết tiền của ta để mua gà, rồi hết ăn lại nằm, e rằng tháng sau chúng ta sẽ không trả nổi tiền nhà mất!”

“Nhưng ta không biết mình có thể làm gì hết!” Đào Yêu rầu rĩ vò đầu.

“Cô là đại phu đó!” Liễu công tử búng trán nàng, “Chẳng lẽ cô lại muốn làm đầu bếp?”

Đào Yêu ôm trán, tủi thân nói: “Nhưng ta chỉ chữa bệnh cho yêu quái, không chữa cho người mà!”

“Chữa cho yêu cũng thu tiền được chứ không à!” Liễu công tử lại cốc đầu nàng.

“Không được!” Nàng dẩu miệng nói, “Người ta đã phải làm thuốc của ta rồi, sao còn thu tiền nữa chứ, ác lắm!”

“Tốt bụng thế này chẳng giống cô tẹo nào. Thế tên Diệp Phùng Quân kia đâu? Hắn bán giấy thu được nhiều tiền, cô không bảo hắn chia tiền bán giấy cho cô à?”

“Giữa bạn bè với nhau sao có thể mặt dày nói chuyện tiền bạc chứ?” Nàng nói đầy nghĩa khí, “Cuộc sống của huynh ấy cũng có dễ dàng gì đâu.”

“Cô ấm đầu rồi!” Liễu công tử lạnh lùng nói, “Chẳng lẽ cuộc sống của của tụi mình dễ dàng lắm chắc?”

“Vậy huynh đưa số tiền còn lại của huynh cho ta đi, ta cầm tới sòng bạc đọ sức một phen! Ta biết huynh có giấu tiền riêng mà!”

“Cô bỏ ngay ý định đó đi. Ta nói cho cô biết, số thức ăn hôm nay ta mua về còn chờ cô kiếm tiền trả lại cho ta đấy!”

“Đừng mà, ta mỏng manh yếu đuối lắm! Liễu công tử khỏe mạnh đa tài đa nghệ, huynh cứ đi làm bừa mười mấy hai chục công việc, đại gia tương lai của đế đô chắc chắn là huynh!”

“Xí, cô lười thì có!” Liễu công tử chỉ muốn cho nàng bạt tai, “Ta mặc kệ, tóm lại nếu mai cô vẫn ở nhà chơi không, ta sẽ nói việc cô làm mất thứ đó cho người đó biết, tới lúc ấy cô sẽ không cần phải kiếm tiền nữa, bởi vì cô làm gì còn cơ hội tiêu tiền.”

“Huynh dám!”

“Ha ha, thiên hạ còn có chuyện mà Liễu công tử ta không dám làm ư? Có muốn thử xem không?”

“Được thôi!” Đào Yêu tức giận thở phì phò chỉ vô mũi hắn, bỗng như đã hết giận, cúi đầu nói, “Ngày mai ta sẽ đi tìm việc.”

“Ngoan lắm. Vậy mới được chớ.” Liễu công tử cười tít mắt xoa đầu nàng, “Để thưởng cho cô biết ăn năn hối cải, tối nay ta sẽ nấu món cá xốt chua ngọt.”

“Huynh nấu món cá đến cả chuột cũng không thèm ăn!”

“Ta tiến bộ rồi, tối nay cô cậu ăn thử lại xem.” Liễu công tử tự tin vỗ ngực, chợt nói, “Lúc đi chợ ta nhìn thấy một khách điếm tên là Thính Phong Lâu, treo nhiều bảng tuyển người làm lắm, cô tới đó xem thế nào, ta đánh giá cao cô!”

“Ờ.”

Đào Yêu thở dài nặng nề, nghịch bím tóc của mình, làm công thì làm thôi, nghĩ thì thấy cũng tốt. Liễu công tử nói đúng, đã sống ở thế giới loài người thì phải tuân theo quy tắc của họ, thật ra với năng lực của nàng, dùng một vài thủ đoạn kiếm tiền chẳng phải việc khó, nhưng làm giàu bằng lao động sẽ hay hơn!

Được rồi, quyết định vậy đi!

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp