Lúc này, trong mắt Hạ Đông Minh toàn bộ khuôn mặt của Lục Ninh đều viết đầy hai chữ “lêu lổng”.

“Lại đây.”

Lục Ninh nghe thấy Hạ tiên sinh nói.

Cậu mơ mơ màng màng nghiêng đầu qua rồi nở nụ cười, “Anh bảo tôi qua thì tôi phải qua à? Có ma mới thèm để ý đến anh.” Lục Ninh thuận miệng nói ra một câu như vậy, khiến sắc mặt Hạ Đông Minh tối đi mấy phần.

Hạ Đông Minh hôm nay đến đây, chỉ là muốn nói với Lục Ninh rằng Lý Đường đã cai nghiện thành công để dỗ cậu vui vui vẻ vẻ, nhưng không ngờ là người kia lại bày ra bộ dạng này, thế là anh lại tức lên không thèm nói chuyện của Lý Đường cho cậu nữa.

Lục Ninh không đi qua, nên Hạ Đông Minh đã đứng dậy đi về phía cậu, người kia vừa vào cửa đã bị anh đè xuống ghế sopha, ánh mắt nặng nề nhìn chằm chằm vào cổ áo của cậu, sau đó bèn thẳng tay kéo ra, Lục Ninh liền lẩm bẩm: “Anh kéo áo của tôi làm gì hả.”

“Đã đi chơi bời về rồi còn lý luận?” Hạ Đông Minh liếc mắt nhìn cậu một cái, lại nhìn thấy dấu son môi đỏ chót kia, chỉ cảm thấy vô cùng chói mắt bèn xé rách luôn chiếc áo khoác đã bị in dấu son môi kia của cậu, Lục Ninh bị người ta lột đồ, khó chịu vùng vẫy một phen, Hạ Đông Minh cũng không quá khống chế cậu, cọ đi cọ lại bèn cọ ra lửa.

Đến cuối cùng có vài động tác thành ra lại biến chất.

Từng nụ hôn của Hạ Đông Minh lần lượt rơi xuống, Lục Ninh cũng phát ra những tiếng rên rỉ trầm thấp.

Vẻ mặt cậu vẫn mang theo một tầng ửng đỏ sau khi say rượu, hàng lông mi đang nhắm lại cũng khẽ run run, đôi môi hồng hào hơi mở ra, nửa mảng lồng ngực trắng nõn lộ ra trong không khí, trên ngực đều là những vết tích màu xanh Hạ Đông Minh gặm nhấm để lại, hiện rõ vẻ ** lại hấp dẫn người khác.

Hạ Đông Minh hôn vào khóe miệng của cậu, rồi xâm nhập thân thể của Lục Ninh.

Lúc mới đầu còn có hơi đau, sau đó lại trở thành dục vọng vô biên. Lục Ninh say khướt đặc biệt nghe theo phản ứng của thân thể, quần áo còn chưa cởi ra hết, áo sơ mi được treo hờ hững trên người, cậu cuộn tròn lại lộ ra eo gầy còn khẽ run lên, thân thể xinh đẹp chìm vào trong chiếc chăn len màu đen trên ghế sô pha mềm mại càng trở nên trắng nõn. Hạ Đông Minh đặt những nụ hôn nhỏ vụn lên người cậu, dần dần hàng lông mày đang nhíu chặt cũng nhẹ nhàng thả lỏng.

Cánh tay mảnh khảnh của Lục Ninh vòng qua, bắt đầu đáp lại những nụ hôn của anh.

Hai người dựa vào rất gần, tiếng hít thở của bọn họ quấn lấy nhau, Lục Ninh khép hờ đôi mắt, khóe mắt đỏ bừng, mềm mại như nước xinh đẹp như yêu tinh.

Là yêu tinh dẫn dắt con người phạm tội.

Anh thực sự muốn cứ như vậy nhốt người này trong vòng tay mình, nhốt cả một đời.

Ánh mắt Hạ tiên sinh lại rơi xuống cần cổ của Lục Ninh nơi suýt nữa đã bị hôn qua, bèn đặt xuống nơi ấy một nụ hôn đầy chiếm hữu.

Lục Ninh không biết đã bị anh làm bao nhiêu lần, về sau, giọng nói của cậu cũng khàn cả đi.

Lúc tỉnh dậy, Lục Ninh phát hiện ra mình đang quấn quanh eo Hạ Đông Minh như một con bạch tuộc, thân thể đau nhức nhưng dường như đã được rủa ráy sạch sẽ, tinh thần cực kỳ sảng khoái, nếu như không phải nhìn thấy những dấu hôn trên mình… thì cậu khó thể tưởng tượng ra được đêm hôm qua đã xảy ra chuyện gì.

Lục Ninh che mặt lại.

Thực sự quá xấu hổ, muốn quay lại giết chết bản thân phóng đãng rên rỉ kia quá.

Lúc này một đôi bàn tay lại vươn ra, kéo lấy bàn tay đang che lấy mặt mình của cậu.

Hạ tiên sinh đã cấm dục mấy tháng, sau một đêm thỏa mãn tâm tình của anh rất tốt bèn quyết định tha cho Lục Ninh, mở lòng từ bi kể cho cậu nghe chuyện của Lý Đường, nhưng mà anh có một điều kiện là cậu ta không được ở cùng Lục Ninh.

Lục Ninh bèn âm thầm nghĩ, dưới tầng vừa khéo có nhà cho thuê, vậy là cậu có thể thuê nhà cho Lý Đường rồi.

Vì thế không lâu sau đó, Hạ Đông Minh thường thấy một vị khách quen đến nhà Lục Ninh ăn chực.

Khi Lục Ninh đi đón Lý Đường, cậu đã đi cùng Hạ Đông Minh trong khi lão Chương thì phụ trách lái xe. Trại cai nghiện nơi Hạ Đông Minh đưa Lý Đường đến rất hẻo lánh nhưng lại khá nổi tiếng, anh cũng giải thích rằng cậu ta không phải chịu khổ mấy trong quá trình cai nghiện, thiếu chút nữa còn được xem là khách quý.

Lý Đường mấy tháng nay đã thay đổi rất nhiều, tóc cắt rất ngắn, sợi râu ngắn ngủn rậm rạp đen nhánh mọc dài ra một tấc, có tinh thần hơn rất nhiều so với trong ánh mắt của Lục Ninh trước đây. Cuộc kiện cáo kia đã giải quyết xong, cũng đã cai nghiện thành công.

Cai nghiện không phải là một việc dễ dàng, rốt cuộc vẫn là do sự kiên trì của cậu thiếu niên, Lục Ninh nhìn thoáng qua ống tay áo của Lý Đường lộ những vết thương, tất cả đều là do cậu ta tự cắt, khẽ thở dài.

Cũng may là đã qua rồi.

Lý Đường chăm chú nhìn vào Lục Ninh.

Cậu ta không thích người anh trai này, chỉ là không ngờ đến cuối cùng người mà mình có thể dựa vào, có thể khiến mình chuộc tội lại chính là người này. Mấy tháng qua, Lý Tường đều sống trong một căn phòng mềm mại để đề phòng những lần cậu lên cơn sẽ làm hại chính mình, có lúc bị trói lại, cũng đã vô số lần muốn chết đi nhưng cậu ta vẫn luôn không cam lòng.

Trong lòng cậu ta thầm nghĩ, chết đi như thế thì có lỗi với tám mươi triệu của Lục Ninh lắm.

Lục Ninh khẽ chạm vào đầu Lý Đường một cái, cậu ta cao hơn Lục Ninh nên cậu chỉ cười và nói rằng: “Dù sao cũng qua hết rồi, đều là người một nhà cả còn phải sống thật tốt cùng nhau.”

Lý Đường lần này không ngăn cản cậu đến gần, ngược lại còn thấp giọng đáp lại, tuy rằng rất nhỏ nhưng là Lục Ninh nghe hiểu được.

Cậu ta lúc này mới chú ý đến Hạ Đông Minh đang đứng sau lưng Lục Ninh, Lý Đường luôn cho rằng người này là Cận Minh Viễn, nhưng sau này lại cảm thấy tuổi tác không phù hợp, đối với người này có một sự sợ hãi theo bản năng, lại không chịu nhận thua nên cứ chỉ phô trương thanh thế vậy thôi.

“Anh ta…”

Hạ Đông Minh cười lạnh, nói: “Lại ngứa đòn à?”

Lý Đường liền ngậm miệng lại, lén lút theo dõi Hạ Đông Minh.

Cậu ta không thích người đàn ông này. Mặc dù người đàn ông ăn này mặc giản dị nhưng chiếc xe anh ta lái thì không tốt lắm, có điều mấy vệ sĩ mà anh ta đã từng gọi đến thì vẫn là nỗi ám ảnh trong lòng Lý Đường.

“Anh và anh ta… thực sự là loại quan hệ đó à?”

Lý Đường trầm giọng hỏi.

Lục Ninh định lắc đầu, nhưng lại im bặt khi ánh mắt Lý Đường rơi vào dấu hôn trên cổ mình.

Thế này thì có nhảy xuống sông Hoàng Hà cũng không thanh minh được.

Lục Ninh trong ký ức của Lý Đường là khi cậu ta còn rất nhỏ, mẹ Lục dẫn Lục Ninh bước vào nhà họ Lý, từ lúc đó là cậu ta đã không thích hai mẹ con họ một chút nào rồi. Lục Ninh và mẹ Lục đã phân tán đi sự chú ý của cha Lý, khiến cậu ta cảm thấy rằng mẹ đã mất rồi nhưng ngay cả cha cũng không còn thuộc về mình.

Huống chi…

Ai mà biết được có phải ông ấy đã dây dưa với người phụ nữ này, từ trước khi mẹ cậu ta mất hay không.

Lý Đường rất ít khi giao tiếp với Lục Ninh, ngày cả khi ăn cùng một bàn cũng không nói thêm được vài câu, Lục Ninh mới đầu cũng tìm cậu ta chơi, nhưng sau đó thấy người kia hờ hững vậy nên cũng không dám lại gần nữa.

Lục Ninh khi còn bé rất xinh xắn, không ai là không thích cậu.

Thậm chí, hiện tại người này vẫn đang dựa vào gương mặt đó, để kiếm thu nhập hàng triệu, hàng chục triệu.

Người ngoài không biết Lục Ninh đã phải chịu bao nhiêu khổ sở, kể cả Lý Đường.

Cậu ta chỉ cảm thấy Lục Ninh vì những thứ này mà phản bội chính mình, nhìn thấy những dấu vết đầy chiếm hữu trên người cậu, tâm tình liền trở nên phức tạp.

Đây có phải là cuộc sống mà Lục Ninh đang sống?

Dùng thân thể của mình để đổi lấy tấm vé bước lên tầng lớp thượng lưu.

Dùng thân thể của mình để đổi lấy hết thảy.

Thoạt nhìn cậu dường như đang đứng ở nơi mà ai cũng muốn ngước nhìn, nhưng đằng sau vẻ hào hoa đó lại là gì?

Đó có phải là từng vụ từng vụ giao dịch dơ bẩn không thể để ai biết được?

Lục Ninh của trước đây, không phải như thế này.

Lý Đường nhìn chằm chằm vào bóng lưng của cậu. Không ai biết cậu ta đang suy nghĩ đến điều gì.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play