Nhưng Lục Ninh lại không dám cần.

Đời này những thứ Lục Ninh không dám cần, nhiều lắm. Hạ Đông Minh biết cậu đang nghĩ cái gì, người như anh khó khăn lắm mới xuống nước được như vậy nhưng lại không nhận được bất cứ câu trả lời nào, vốn nên tức điên lên nhưng khi đối mặt với gương mặt kia của Lục Ninh thì ngay cả chút tức giận cũng mất đi, Lục Ninh không nhìn Hạ Đông Minh nữa, cậu đi vào trong phòng ngủ.

Hạ Đông Minh nhìn chằm chằm về hướng phòng ngủ của cậu, mãi cho đến khi ánh sáng trong căn phòng đó tắt đi, đôi con ngươi của anh cũng trở nên tối lại.

Trong cơn mộng mị, Lục Ninh cảm thấy vị trí bên cạnh mình lún xuống, cậu hoảng hốt kêu thành tiếng nhưng miệng đã bị chặn lại, tiếng hít thở của người đàn ông quẩn quanh bên tai, bộ đồ ngủ của cậu bị đẩy lên bằng cả hai tay, quần áo bị vén lên qua đầu che mất khuôn mặt của Lục Ninh, hai cổ tay đều bị một bàn tay khác khống chế, mặc cho những nụ hôn luân phiên rơi xuống như hạt mưa rơi, một bàn tay khác trượt xuống, càng xuống càng sâu, Lục Ninh dùng chân đạp một cái, giọng khàn khàn nói: “Hạ Đông Minh!”

Hạ Đông Minh không nói lời nào, Lục Ninh không thể nhìn thấy nét mặt của anh trong đêm tối, động tác của người kia càng lúc càng dịu dàng nhưng trái tim của Lục Ninh lại càng dấy lên lạnh lẽo.

Cả người Lục Ninh bắt đầu run lên khi đôi bàn tay kia rơi xuống vị trí khó nói thành lời, trước đây cậu không phải như thế này, trước đây khi anh vừa chạm vào Lục Ninh, cơ thể mềm mại của cậu có thể bày ra mọi tư thế mà anh muốn thay vì cứng ngắc giống như vậy, tựa như Lục Ninh đang phải đối mặt với một người lạng lùng, hung bạo.

Hạ Đông Minh vươn tay ra kéo chăn bông lên quấn chặt lấy Lục Ninh, khẽ dỗ dành, “Tôi sẽ không chạm vào em đâu, đừng sợ.”

Nhưng câu tiếp theo, anh lại nói rằng, “Em là người của tôi, cả đời này đều là người của tôi.” Hạ Đông Minh trầm giọng nói giống như trong cổ họng đang ẩn giấu một cây vĩ cầm xinh đẹp, chính là đến tận lúc này nói ra lời như vậy thì giọng nói của anh vẫn rất hay, quả nhiên Hạ Đông Minh không làm gì cả chỉ vươn cánh tay về phía Lục Ninh trong tư thế đầy chiếm hữu.

Cậu nhướng mi lên đẩy anh ra nhưng không hề động đậy, Hạ Đông Minh mở mắt nhìn lên trần nhà, cảm thấy những gì trước mắt thật sự có phần buồn cười, anh khẽ mỉm cười một cái nhưng khóe mắt lại rơi xuống một giọt nước mắt.

Buổi sáng Hạ Đông Minh dậy rất sớm, có lẽ là vì cả đêm dục vọng bất mãn cho nên dưới mắt nổi lên hai quầng thâm xanh. Lục Ninh vẫn đang ngủ rất say trong lồng ngực của anh với mái tóc bù xù, làn da trắng nõn phơi bày một nửa ra bên ngoài, ánh nắng ban mai yếu ớt rơi trên khuôn mặt gần như trong suốt của cậu.

Đầu ngón tay của Hạ Đông Minh khẽ chạm vào điểm giữa hai hàng lông mày của Lục Ninh, cậu quay người lại lộ ra một mảng lưng lớn, lông mày của Hạ Đông Minh bèn nhíu vào, tức giận kéo lại chăn bông che đi cảnh xuân trước mắt.

Nếu như anh muốn thì cũng không cần phải nhịn.

Chỉ là anh đột nhiên trở nên sợ hãi. Cả đời này Hạ Đông Minh không có gì phải sợ, nhưng anh sợ nhìn thấy nỗi hận thù trong đôi mắt của Lục Ninh.

Lão Chương lúc này đã chờ ngoài cửa.

Hạ Đông Minh thay quần áo xong bèn liếc nhìn Lục Ninh đang ngủ say, khá không cam lòng nên lại vần vò khuôn mặt cậu cho đến khi khuôn mặt xinh đẹp kia méo mó, rồi khẽ lướt qua tấm lưng của cậu, lúc này mới rời khỏi.

Lão Chương ở phía trước báo cáo lịch trình làm việc tiếp theo, Hạ tiên sinh ngồi tại ghế sau hờ hững lướt qua Weibo. Cái thói quen lượn lờ Weibo này chẳng biết đã được Hạ tiên sinh hình thành từ lúc nào, có một ngày lão Chương không cẩn thận liếc thấy ID của Hạ tiên sinh, ông ấy đã ngập ngừng cân nhắc không biết có nên nói cho anh biết ý nghĩa ID của mình hay không.

Cuối cùng trước uy lực của Hạ tiên sinh, lão Chương đã không nói một câu nào, sau đó ông ấy nghe thấy Hạ tiên sinh hỏi một câu “Dạo này tình hình trên mạng thế nào?”

Lão Chương biết Hạ tiên sinh đang muốn hỏi đến chuyện của Lục Ninh.

Gần đây vì một bức ảnh được thổi phồng lên trên mạng, còn có thêm một số tiểu minh tinh cùng dây dưa vào bằng những lời giễu cợt, sau đó phòng làm việc của Lục Ninh và Weibo của Lâm Tuyết Như đã cùng nhau đăng ảnh lên, chính thức công nhận người trong bức ảnh kia là Lục Ninh, đồng thời người đăng bức ảnh ban đầu cũng đã thống nhất với phòng làm việc của cậu, đăng lên một đoạn văn dài làm rõ sự việc, cuối cùng, ngay cả đến cô bé được cứu trong bức ảnh kia cũng lên tiếng giải thích.

Điềm Điềm trong đoạn văn đã nói mình sử dụng Weibo của giáo viên, cô giáo cũng nói với cô bé rằng người cứu mình đã vì mình mà phải chịu những nghi ngờ, vì vậy Điềm Điềm cảm thấy mình cần phải nói rõ mọi chuyện.

Người chưa từng trải qua sẽ không biết hoàn cảnh lúc đó khủng khiếp thế nào, chỉ những người ở hiện trường lúc đó mới biết nó khó khăn đến thế nào. Lục Ninh đã cõng cô bé suốt quãng đường núi lầy lội, rất lâu rất lâu từ ban sáng cho đến tận nửa đêm, từ trận mưa xối xả này cho đến trận mưa xối xả khác, cho đến khi cậu mệt mỏi không đi được nữa nhưng chưa từng từ bỏ cô bé.

Điềm Điềm nói, người tốt bụng không nên phải chịu những sự tấn công như vậy.

Hầu hết mọi người trên thế giới này đều sống không rõ ràng bằng cô bé ấy.

Đến cuối cùng, những người nổi tiếng kia đều bị vả mặt, trong tích tắc đã lôi theo vô số những anti-fans bị chế giễu theo, rất nhiều người chạy đến Weibo của bọn họ hỏi những người đó xem mặt có bị đau hay không, đám minh tinh cũng nhanh chóng vội xóa bình luận trên Weibo, thế nhưng những ảnh hưởng xấu đã tạo thành vẫn không thể tiêu trừ, rất nhiều người khi biết chàng trai trong bức ảnh chính là Lục Ninh nhưng vẫn cảm thấy không thể tin được, lại nói không cần biết kỹ năng diễn xuất của cậu thế nào thì với một nhân phẩm như vậy vẫn là đáng được hâm mộ.

Ngay cả anti-fans cũng lên tiếng tuy bọn họ anti Lục Ninh, nhưng với một người đáng mặt đàn ông như vậy thì chỉ cần sau này kỹ năng diễn của cậu khá hơn thì sẽ không anti cậu nữa. Đương nhiên những lời bàn tán nhiều lắm, phần lớn đều là những lời khen ngợi tích cực, lại thêm phòng làm việc của Lục Ninh tranh thủ cơ hội làm rầm rộ một phen, cho nên chỉ trong một đêm danh tiếng của cậu còn vang xa hơn trước.

Trên Weibo những ngôi sao vẫn đứng về phía Lục Ninh cũng liên tiếp đăng bài, giúp mọi người nâng cao độ hảo cảm cho cậu, fans của Lục Ninh cũng không ngờ rằng người trong bức ảnh kia chính là thần tượng của mình, ai cũng phấn khích đến nỗi không nói nổi thành lời, sẽ không còn chuyện nào cảm động hơn khi biết được người mà mình thích lại là một người tốt đẹp đến như vậy nữa, các cô gái ấy đã yêu thích Lục Ninh nhiều năm, nhưng đây vẫn là lần đầu tiên biết được cho dù nhan sắc có nổi bật ra sao đến cuối cùng vẫn không quan trọng bằng nhân phẩm.

Từ rất lâu trước đây Lâm Tuyết Như đã nói với Lục Ninh rằng, người như cậu không thích hợp lăn lộn trong cái giới này, Lục Ninh không hợp nhưng cũng không thể không đi, có người sau lưng chắn gió che mưa cho cậu nhưng lại không thể ngăn chặn những lời vu oan, mọi chuyện đều phụ thuộc vào vận khí của bản thân và số mệnh của chính mình.

Đến lúc này, Lâm Tuyết Như cũng phải thừa nhận rằng Lục Ninh tốt số. Trải qua lần sóng gió này, lượng fans hâm mộ của cậu đã tăng lên hàng triệu, rất nhiều anti-fans đã trở thành người qua đường.

Lúc Hạ Đông Minh lướt weibo đã nhấn vào chủ đề của Lục Ninh, chỉ nhìn thấy toàn màn hình là những đôi mắt long lanh chảy nước miếng khi bức ảnh của cậu được tung ra. Người hâm mộ đều biểu thị rằng nam thần chính là nam thần, cả người đầy bùn đất mà cũng đẹp trai quá đỗi.

Hạ Đông Minh ấn vào tấm ảnh kia, nhẹ nhàng đặt ngón tay lên khuôn mặt lấm lem bùn đất của Lục Ninh, anh không chịu thừa nhận rằng khi nhìn thấy một Lục Ninh thiếu sức sống như vậy, cả người anh đều sợ đến tan nát.

Anh rời khỏi chủ đề của Lục Ninh, nghe lão Chương nói về tình hình trên mạng, khóe miệng khẽ giương lên, thầm nghĩ Cận Minh Viễn vẫn là có chút bản lĩnh.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play