Nói về ấn tượng đầu tiên của Giang Hằng về Ngu Dịch, thật lòng thì chẳng tốt cho lắm. Dù sao lập trường của họ cũng không giống nhau, Ngu Dịch là một đại thiếu gia, phóng khoáng, phong lưu nhiều tiền, mà cậu chỉ là một nghê sĩ ngoài tuyến ba đang chờ được ra mắt, được đưa đến bên cạnh Cố Ngạo. Nhiều năm trôi qua, cậu đã sớm học được cách không nghĩ quá nhiều, không nghe nhiều, không hỏi nhiều, chỉ làm những việc cậu nên làm. Tuy nói rằng dựa vào thủ đoạn này để tranh tài nguyên cho mình cũng chẳng dễ vào tai tí nào, nhưng giới này chính là như vậy, vậy nên chẳng ai cười nhạo ai cả, điển hình của chủ trương tôn thờ đồng tiền không màng liêm sỉ. Bọn họ cũng không để ý xem kim chủ nghĩ thế nào, thấy thế nào. Dù sao kiểu giao dịch này cũng chẳng quang minh chính đại gì cho cam, nhưng cũng có chỗ công bằng của nó.
Vậy nên là một người có thân phận chẳng tốt cũng chẳng xấu, cậu sẽ không quá để ý tới Ngu Dịch, cũng không cần Ngu Dịch phải để ý tới cậu. Cậu hiểu rất rõ rằng trong giới này thật sự động lòng chín phần mười đều là bi kịch.
Sau này cậu chủ động rời khỏi Cố Ngạo, cũng rời khỏi giới. Thật ra mấy năm nay cậu cũng rất mệt mỏi, kiểu giả vờ nhiệt tình này cũng chẳng còn thú vị nữa. Có lúc cũng thầm nghĩ chính mình rằng đánh đổi cả tuổi xuân để lấy về một tương lai không chắc chắn liệu có đáng hay không. Cậu không học nhiều, nhưng sau khi nhìn rõ thói đời nóng lạnh, cũng sẽ nghĩ ngợi, dù cho chẳng nghĩ ra được gì.
Cậu cũng không ngờ rằng sau khi rời khỏi giới, cậu vậy mà thành bạn tốt của Mẫn Thiều Kỳ.
Nói thật lòng thì cậu rất ngưỡng mộ Mẫn Thiều Kỳ. Tuy rằng trước đó cậu không rõ giữa Cố Ngạo và Mẫn Thiều Kỳ rốt cuộc xảy ra chuyện gì, cũng không hỏi nhiều. Sau này cậu cũng để ý tới vết sẹo trên tay Mẫn Thiều Kỳ, cũng có một vài suy đoán. Nhưng sau khi hai người làm lành, thái độ của Cố Ngạo dành cho Mẫn Thiều Kỳ khiến cho Mẫn Thiều Kỳ ngày càng vui vẻ… Cậu đều nhìn thấy cả, cũng càng thêm trông ngóng và kỳ vọng về một tình yêu như vậy.
Sau khi trở về cuộc sống đơn giản mà đầy đủ, Giang Hằng cũng từng nghĩ tới dáng vẻ của nửa kia của mình – không nhất thiết phải có nhiều tiền, chỉ cần đối xử tốt với cậu, dáng vẻ ấy mà, trông sạch sẽ là được, cao hơn cậu một chút, rắn chắc một chút.
Tuy rằng nhiều lúc nghĩ là một chuyện, hiện thực lại là một chuyện khác.
Ngu Dịch thường xuyên tới quán rượu cậu hát để nghe hát, thật ra lúc đó cậu cũng không nghĩ gì nhiều, dù sao họ cũng không phải là người cùng một thế giới, bởi vì có quan hệ với Mẫn Thiều Kỳ, nếu thật sự chạm mặt Ngu Dịch cậu cũng sẽ chào hỏi, không gặp được thì cũng chẳng tìm.
Lúc Mẫn Thiều Kỳ hỏi cậu quan điểm của cậu về Ngu Dịch, cậu cũng hơi ngờ ngợ, nhưng cũng chẳng nghĩ nhiều. Nghĩ nhiều những điều không cần thiết chẳng có ý nghĩa gì với cậu cả, hiện thực mới là điều cậu cần phải suy nghĩ đến.
Nhưng điều cậu không ngờ chính là, ngày khai trương “Một nửa ngọt ngào” cậu đến cổ vũ, Ngu Dịch cũng tới. Hơn nữa Ngu Dịch còn nói rằng mình mỗi ngày đều đến Ngu thị làm việc chăm chỉ, có vẻ Ngu thiếu phong lưu dường như đang muốn trở thành một Ngu thiếu chững chạc hơn. Hơn nữa những sự thay đổi này của Ngu Dịch dường như đều sửa theo cách nhìn của cậu về Ngu Dịch mà cậu nói với Mẫn Thiều Kỳ lần trước, khiến cậu vốn không định nghĩ gì lại không thể không suy nghĩ.
Mà càng khiến cậu bất ngờ hơn đó chính là, nhân lúc Mẫn Thiều Kỳ vào bếp làm sandwich, Ngu Dịch vậy mà tỏ tình với cậu.
Nói thật thì bất ngờ và vui mừng đều có, nhưng đồng thời cũng có cả lo lắng và do dự.
Ngu Dịch không vội bắt cậu trả lời, chỉ nói về dự định tương lai của mình, bảo cậu xem biểu hiện của hắn.
Sau này hai người tiếp xúc nhiều hơn, trước kia Ngu Dịch sẽ chỉ bảo phục vụ đưa đồ uống cho cậu, bây giờ sẽ tự mình đến hậu trường, hơn nữa thi thoảng cũng hẹn cậu cùng đi ăn.
Nhưng Ngu Dịch chưa từng có hành vì nào quá đáng, nhiều lắm chỉ trêu cậu bằng lời mà thôi.
Trong khoảng thời gian này, Ngu Dịch cũng giới thiệu cậu với Ngu Tiêu, cũng để cậu thấy được thành ý của Ngu Dịch. Sau nhiều lần suy nghĩ, quyết định ở bên Ngu Dịch thử xem sao.
Chớp mắt, hai người chính thức qua lại cũng đã sắp được một năm rồi.
Trong khoảng thời gian này, Giang Hằng phát hành hai single, phản ứng đều rất tốt. Cũng thu âm cho bài hát cuối phim của ba bộ phim truyền hình, nhưng phim vẫn chưa chiếu, phải đợi đến lúc chiếu phim mới biết được phản ứng.
Ba tháng trước, Ngu Dịch còn sắp xếp Giang Hằng gặp ba mẹ mình. Vốn dĩ Giang Hằng rất hồi hộp, nhưng sau khi gặp ba mẹ Ngu Dịch, biết được thái độ của họ, toàn thân cũng thả lỏng. Ba mẹ Ngu Dịch đều không phải người quá nghiêm khắc, nhưng vừa nhìn là biết là người có thân phận thế nào. Trước kia bọn họ không có yêu cầu quá cao với Ngu Dịch, chỉ cần không phải không có thu nhập là được. Đương nhiên, cùng với sự dung túng cũng không thể tránh khỏi sự lo lắng cho tương lai của Ngu Dịch, bây giờ trong nhà có họ, có Ngu Tiêu, không cản trở đến cuộc sống phóng tùng của Ngu Dịch. Nhưng sau này thì sao? Đến lúc họ già rồi, Ngu Tiêu cũng có con cái, thân mình lo chưa xong, sản nghiệp Ngu gia phải làm thế nào? Nếu như sản nghiệp Ngu gia không thể kinh doanh được nữa, vậy cuộc sống của Ngu Dịch sẽ thành vấn đề.
Vậy nên sự thay đổi đột ngột của Ngu Dịch quả thực khiến người Ngu gia vừa kinh ngạc vừa vui mừng, ít nhất Ngu Dịch tiến bộ như vậy họ thực sự có thể yên tâm. Mấy năm nay Ngu Tiêu cũng rất vất vả, đến bây giờ chưa có nổi một người bạn trai, ba mẹ Ngu gia cũng rất thương con gái. Hiện tại Ngu Dịch bằng lòng giúp chuyện trong nhà, hơn nữa còn làm rất tốt, ba mẹ Ngu ra cũng coi như là nhẹ nhõm, ít nhất con gái cũng có thể có thời gian yêu đương, họ cũng có thể có thời gian ra ngoài đi đây đi đó, thay vào đó công ty đã có Ngu Dịch trong coi.
Mà sau khi biết được nguyên nhân Ngu Dịch thay đổi, ba mẹ Ngu gia cũng xoắn xuýt một hồi, nhưng có Ngu Tiêu giúp đỡ khuyên nhủ, ba mẹ Ngu gia sau này cảm thấy cũng chẳng có gì là không tốt cả. Chỉ cần Ngu Dịch sống tốt, có ý lập gia đình, nghiêm túc sống, công việc cũng có thành tích, không khiến người nhà lo lắng nữa vậy là tốt rồi. Trai hay gái đều không sao cả, dù sao người như vậy trong giới không thiếu, về sau mang thai hộ một đứa nhỏ, đồng cam cộng khổ sống thật tốt, cũng rất hoàn mỹ rồi.
Hơn nữa vì Giang Hằng, Ngu gia cũng có sự hợp tác nhất định với YC, tuy nói rằng Ngu Dịch là vì để nâng đỡ cho Giang Hằng, nhưng ba bên đều có lợi, cũng là một cách kiếm tiền mới, người Ngu gia cũng cảm thấy rất tốt. Có mối liên hệ chặt chẽ Cố gia có lợi cho việc phát triển lâu dài của Ngu gia. Vậy nên không phản đối việc Ngu Dịch nâng đỡ Giang Hằng, ngược lại còn rất ủng hộ, dù sao sau này đều là người một nhà, nâng đỡ cũng phải mà.
Mà mẹ Ngu Dịch là một người phụ nữ rất tốt bụng, bình thường hay làm công ích. Sau khi biết chuyện trong nhà Giang Hằng cũng rất đau lòng, đương nhiên sẽ không nghiêm nghị với Giang Hằng, trai lại còn nhỏ nhẹ dịu dàng như với con mình, khiến Giang Hằng cũng rất cảm động.
Sang nay, Ngu Dịch ăn sáng xong, thay quần áo đi làm.
Sau khi hắn và Giang Hằng ở bên nhau thì chuyển ra khỏi Ngu gia, cùng Giang Hằng hưởng thụ thế giới hai người.
Giang Hằng vẫn còn đang ngủ, hai ngày trước Giang Hằng bận giúp một đàn chị quay MV cho album mới, đi sớm về muộn rất vất vả. Ngày hôm nay đúng lúc có thể nghỉ ngơi, Ngu Dịch cũng muốn để cậu ngủ thêm một lúc.
Đi tới bên giường, Ngu Dịch cúi người hôn lên khuôn mặt nhỏ hồng hồng đang ngủ của Giang Hằng, chuẩn bị đi ra ngoài. Nhưng vừa quay người liền bị Giang Hằng kéo tay lại.
Ngu Dịch cười nhẹ giọng nói: “Vẫn sớm, em ngủ tiếp đi. Muốn ăn gì thì nhắn tin cho anh, tối về anh mua cho.”
Giang Hằng mơ mơ màng màng nói: “Buổi chiếu em muốn tới cửa hàng của Thiều Kỳ, buổi tối ăn ở ngoài nhé?”
“Ừ, em muốn ăn gì thì đến lúc đó nhắn cho anh, anh đặt chỗ.” Giọng Ngu Dịch rất nhỏ, sợ ảnh hương Giang Hằng ngủ tiếp.
“Vâng… Thế anh báo cho cô giúp việc tối không cần đến nấu cơm.” Giang Hằng nói. Ngu Dịch căn bản không biết nấu cơm, mà cậu chỉ biết ti tí, nhưng không làm được quá nhiều món, vì vậy suy nghĩ cho sức khỏe và dinh dưỡng của hai người, Ngu gia phân một cô giúp việc cho hai người. Mỗi ngày đến vào buổi trưa, làm bữa trưa, bữa tối đến cả bữa sáng ngày hôm sau cũng làm luôn.
“Anh biết rồi, em ngủ đi.” Ngu Dịch cười giúp cậu đắp lại chăn.
Giang Hằng không nói gì nữa, nhắm mắt lại rất nhanh đã ngủ tiếp.
Đến lúc Giang Hằng dậy, đã là 10 giờ.
Lười biếng bò dậy, Giang Hằng dẫm đôi dép lê loẹt quẹt đi rửa mặt. Bữa sáng Ngu Dịch đã giúp cậu để trong lò vì sóng, cậu chỉ cần khởi động điều chỉnh thời gian và nhiệt độ là được rồi.
Bữa sáng hôm nay là sủi cảo tôm và xíu mại, đều đã hấp chính, chỉ cần hâm nóng lên là được.
Nhân lúc này, Giang Hằng làm cho mình một cốc nước táo cà rốt, đến khi làm xong nước thì bữa sáng cũng là xong, cậu bê đồ đến một chiếc bàn dành cho hai người ở trong phòng khách, một mình hưởng thụ bữa sáng, tiện còn có thể ngắm nhìn phong cảnh bên ngoài, phơi nắng, cậu rất thích cuộc sống như thế này, nhất là sau khi kết thúc công việc bận rộn.
Ăn sáng xong, Giang Hằng lướt mạng một lúc, gần đến thời gian trà chiều, liền sửa soạn đến “Một nửa ngọt ngào”.
Giang Hằng đã báo trước với Mẫn Thiều Kỳ, Mẫn Thiều Kỳ nói sẽ chuẩn bị bánh kem mà cậu thích nhất.
Đi vào “Một nửa ngọt nào”, cửa hàng trưởng nhận ra cậu ngay, sau đó dẫn cậu đến phòng VIP trên tầng hai, sau đó đi vào bếp thông báo với Mẫn Thiều Kỳ.
Hiện tại Giang Hằng cũng không được coi là quá nổi tiếng, nhưng cũng có chút tiếng tăm, đã không còn hợp để ngồi bừa một chỗ nữa, rất dễ bị người khác nhận ra, dù cho không xin chụp chung cũng sẽ bị chụp trộm. Vậy nên suy nghĩ đến vấn đề riêng tư của cậu, cậu tới, Mẫn Thiều Kỳ đều đưa cậu lên thẳng phòng VIP.
Trong “Môt nửa ngọt ngào” đang phát single của cậu, để tránh phát đi phát lại một bài hát khiến khách hàng sinh ra cảm giác nhàm tai, Mẫn Thiều Kỳ còn đặc biệt xen kẽ các bài hát khác, nếu như nghe kĩ sẽ không khó phát hiện tần suất phát bài hát của Giang Hằng cao hơn các bài hát khác.
Không lâu sau, Mẫn Thiều Kỳ bê cà phê và bánh kem lên, cười nói: “Người bận rộn, lần này cậu được nghỉ mấy ngày?”
Giang Hằng cười nhận đồ ăn trên tay cậu ấy, nói: “Một tuần này không bận.” Lịch trình cậu nói kín không kín, nói ít cũng không ít. Một tháng ít nhất phải có đến nửa tháng là làm việc, với độ nổi tiếng hiện tại của cậu, đã có thể coi là rất tốt.
Mẫn Thiều Kỳ ngồi xuống đối diện cậu, nói: “Hôm qua chị Ngu tới, đi cùng bạn trai chị ấy.”
Ba tháng trước Ngu Tiêu qua lại với một người bạn trai, người kia nhỏ hơn Ngu Tiêu ba tuổi, tướng mạo khôi ngô, chững chạc lại ga lăng, từ nhỏ đến lớn đều ở nước ngoài, sau này tự mình lập nghiệp, làm trong lĩnh vực phát triển phần mềm, công ty không lớn, nhưng hiệu quả rất tốt. Năm nay về nước lập chi nhánh, làm ăn rất ổn. Ngu Tiêu và anh ta quen biết trong một lần tụ tập bạn bè, sau một tháng thì chính thức bắt đầu qua lại.
Giang Hằng không tiếp xúc nhiều với đối phương, nhưng gặp mấy lần, cảm thấy người đó rất tốt. Rất tôn trọng Ngu Tiêu, rất ủng hộ sự nghiệp của Ngu Tiêu.
“Từ lúc chị yêu đương, Ngu Dịch cũng bận hơn. Cũng là muốn chia sẻ công việc với chị nhiều hơn, để chị có nhiều thời gian yêu đương.” Giang Hằng cười nói. Như vậy lúc cậu bận Ngu Dịch cũng sẽ bận, cậu cũng sẽ không vì không thể ở cạnh Ngu Dịch mà cảm thấy áy náy, mà lúc cậu hết bận, tuy rằng Ngu Dịch vẫn bận, nhưng khi về nhà có thể nhìn thấy cậu, cậu cũng có thể cảm nhận được Ngu Dịch thật sự rất vui vẻ.
“Ngu thiếu bây giờ càng ngày càng chín chắn hơn, nghe nói mấy hôm trước còn vừa bàn được một vụ làm ăn lớn đúng không?” Mẫn Thiều Kỳ cười hỏi, sự thay đổi Ngu Dịch không phải nhiệt tình trong phút chốc, Giang Hằng ở bên Ngu Dịch như vậy, cậu đã có thể hoàn toàn yên tâm rồi.
“Ừ, bàn vụ làm ăn đó xong, năm nay cũng có thể nhẹ nhàng hơn.” Giang Hằng nói. Bởi vì biểu hiện xuất sắc của Ngu Dịch, ba Ngu trả lại cho Ngu Dịch thẻ tiêu vặt, đương nhiên, tấm thẻ này đã được Ngu Dịch đưa đến tay cậu rồi, nhưng cậu chưa cần tiêu tiền, đưa cho Ngu Dịch giữ.
“Hai người các cậu lúc nào rảnh đi đây đi đó một tí.” Mẫn Thiều Kỳ đề xuất. Đi du lịch quả thật có lợi cho việc hâm nóng tình cảm của hai người.
“Ừ, để tháng sau xem sao, hy vọng có thể rảnh khoảng mươi ngày.” Giang Hằng cũng muốn đi du dịch, chỉ hai người cậu và Ngu Dịch.
Chập tối sau khi tan làm, Ngu Dịch tới “Một nửa ngọt ngào” đón Giang Hằng.
Bởi vì Giang Hằng đến nên hôm nay Mẫn Thiều Kỳ không tan làm đúng giờ, mãi đến khi Ngu Dịch đến đón người, mới chào hỏi rồi rời đi.
Ngu Dịch cũng không vội đi, nắm tay Giang Hằng, nói: “Đã nghĩ xong hôm nay ăn gì chưa?”
“Đi ăn lẩu xiên(1) đi.” Giang Hằng đề nghị. Đã rất lâu cậu chưa ăn, thật sự có hơi thèm thèm.
(1) 串串
“Được.” Ngu Dịch không ngại cùng Giang Hằng đến những quán ăn nhỏ, có những khi món ăn ngon đều không phân biệt quán ăn cao cấp hay thấp cấp, có lúc một quán nhỏ trông có vẻ tầm thường lại làm ra đồ ăn ngon hơn nhiều.
Ra khỏi phòng VIP, hai người đang định xuống tầng, chợt nghe thấy có người gọi một tiếng: “Ngu thiếu?”
Ngu Dịch và Giang Hằng theo tiếng mà nhìn qua, là một cô gái trẻ xinh đẹp. Cô ấy không đi một mình, bên cạnh còn mấy cô gái nữa, cũng rất xinh đẹp.
Ngu Dịch hơi nhíu mày, hắn có ấn tượng với cô gái này, trước đây có đi chơi cùng mấy lần, nhưng tên là gì hắn đã không nhớ nữa.
Cô gái đó sau khi nhìn thấy Giang Hằng, cũng hơi sửng sốt, sau đó mỉm cười: “Giang Hằng, đã lâu không gặp.”
Giang Hằng gật đầu với cô, cô gái này tên là Trịnh Lam, là thực tập sinh khi đó ở Hòa Hưởng, vào công ty sớm hơn Giang Hằng hai năm. Hai người tiếp xúc không nhiều, chỉ biết nhau mà thôi. Lúc Giang Hằng rời Hòa Hưởng, Trịnh Lam vẫn ở đó, nhưng đến bây giờ cũng chưa từng nghe tin tl ra mắt.
Trịnh Lam không quá để ý đến Giang Hằng, mà đi đến bên cạnh Giang Hằng, nũng nịu nói: “Ngu thiếu sao lâu như vậy rồi mà chẳng tìm người ta? Có phải quên người ta rồi không.”
Ngu Dịch chẳng có gì để nói với Trịnh Lam cả, thứ nhất hai người không thân, thứ hai bây giờ hắn đã kiềm chế tính phóng đãng không chơi bời nữa rồi.
Giang Hằng cười như không cười liếc Ngu Dịch, cậu cũng không lo tl nhìn ra điều gi, dù sao lúc Ngu Dịch chơi bời dữ dội cũng là “trai thẳng” nổi tiếng trong giới. Hiện tại quan hệ của cậu và Ngu Dịch cũng chỉ có bạn thân và người nhà biết, không công bố ra bên ngoài, vậy nên người ngoài không biết Ngu Dịch đã cong rồi.
Ngu Dịch đối diện với ánh mắt của Giang Hằng, có hơi chột dạ, nhưng ngoài mặt vẫn rất bình tĩnh.
Thấy Ngu Dịch không nói lời nào, Trịnh Lam cười viết số điện thoại của mình thuần thục nhét vào trong túi Ngu Dịch, sau đó cười nói: “Ngu thiếu rảnh tìm tôi chơi, chỉ cần ngài hẹn, tôi chắc chắn rảnh.” Nói xong, Trịnh Lam nháy mắt với Giang Hằng, nói: “Chúc mừng em, có thể ra mắt thuận lợi, thành tích lại tốt, làm mọi người giờ đều không dám tìm em chơi nữa rồi.”
Kiểu vừa lịch sự vừa khách sáo giả tạo này đã lâu rồi Giang Hằng chưa dùng tới, nhưng không thể hiện cậu đã quên, sau đó cười nói: “Chị Lam sao lại khách sao thế, chỉ là công ty khá nghiêm, lại thêm bận rộn, cũng chưa rảnh để tìm mọi người ôn lại chuyện xưa, về sau có cơ hội, em nhất định sẽ chủ trì.”
Nói thì nói vậy, nhưng lúc nào “có cơ hội” thì lại là chuyện khác. Lại nói, dù cho cậu chủ trì, người khác chưa chắc đã chịu tới, dù sao họ đã là người của hai thế giới. Không phải cậu cao ngạo coi thường người khác, dù sao cậu cũng từng là thực tập sinh, chỉ là với sự phức tạp của giới này để mình ở cùng những người khác phải đi một bước nhìn ba bước, mới không bị hãm hại.
Ngu Dịch không định nói gì với Trịnh Lam, cũng không muốn Giang Hằng tiếp xúc nhiều với Trịnh Lam, liền nói với Giang Hằng: “Đi thôi.”
Giang Hằng gật đầu, nói “Tạm biệt” với tlm, rồi cùng Ngu Dịch rời đi.
Sau khi lên xe, Giang Hằng cài dây an toàn.
Ngu Dịch chưa khởi động xe ngay, mà nhìn Giang Hằng hỏi: “Em giận à?” Tờ giấy viết số điện thoại kia vừa xuống tầng hắn đã vứt vào thùng rác ở tầng một.
Giang Hằng trong phút chốc có ý nghĩ muốn trêu Ngu Dịch, cố tình nghiêm túc nói: “Anh nghĩ sao?”
Ngu Dịch lập tức cảm thấy tình hình không ổn, vội giải thích: “Anh thật sự không thân quen với cô gái kia, đến tên cô ta là gì anh còn không nhớ.”
“Ò.” Giang Hằng không mặn không nhạt trả lời một câu, bộ dạng “em không vui, nhưng em không nói.”
“Giang Hằng, em phải tin anh. Đã lâu lắm rồi anh không đi chơi nữa, dù có người hẹn anh, anh đều từ chối cả.” Ngu Dịch kéo tay Giang Hằng, chỉ sợ Giang Hằng không tin hắn.
“Em biết.” Giang Hằng rũ mắt, sợ mình nhìn thấy vẻ mặt sốt sắng của Ngu Dịch, sẽ công toi mất.
Nhưng Ngu Dịch cho rằng Giang Hằng vẫn còn rất để ý, không nói hai lời nhét điện thoại của mình vào tay Giang Hằng, nói: “Em cứ tra thoải mái, xem anh có hẹn ai đi chơi không.”
Nhìn Ngu Dịch sốt ruột đến mức thiếu chút nữa là dẫn cậu đi gặp từng người bạn, để bạn giúp hắn làm chứng, Giang Hằng nhìn không được mà bật cười.
Ngu Dịch lúc này mới nhận ra mình vậy mà bị Giang Hằng lừa, thật ra cũng không thể nói là lừa, chủ yếu là do hắn quá để ý, sợ Giang Hằng không vui, nên mất bình tĩnh. Nhưng thấy Giang Hằng không giận, hắn cũng yên tâm. Đưa tay nhéo múi Giang Hằng, nói: “Nhóc xấu xa, em học ai thế hả?”
Giang Hằng cười cầm tay Ngu Dịch, cười nói: “Là do anh quá lo lắng.”
“Còn không phải do anh để ý đến em sao?” Ngu Dịch nắm chặt tay Giang Hằng.
“Em biết.” Giang Hằng trả điện thoại lại cho Ngu Dịch, không có ý định xem, “Nếu em đã chọn ở bên anh, đương nhiên sẽ tin tưởng anh. Nếu như giữa chúng ta đến tin tưởng cũng không có, làm sao có thể bên nhau dài lâu đây? Trước đây anh chơi bời thế nào, em biết, trước đây em ra sao, anh cũng hiểu rõ, nhưng hiên tại chúng ta đều thay đổi rồi, đều có một bắt đầu mới, có nhau. Vậy nên chuyện của quá khứ thì cứ để nó qua đi, không cần phải lật lại, giống như việc anh sẽ không đánh giá những việc em đã làm trong quá khứ. Em cảm thấy chúng ta hiện tại rất tốt, mỗi ngày được ở cùng anh em đều rất vui vẻ, anh cũng mang đến cho em cơ hội hoàn thành sự nhiệp, em rất cảm ơn anh. Về sau cũng muốn cùng anh sống thật tốt, dựa dẫm vào nhau, tin tưởng lẫn nhau.”
Ngu Dịch nhếch môi, giúp cậu tháo dây an toàn, đưa tay ôm chặt lấy Giang Hằng, “Em nói đúng, có thể ở bên em, anh cảm thấy rất may mắn. Nhưng sau này đừng đùa anh như vậy nữa, anh sẽ lo lắng lắm đấy.”
Giang Hằng cười vỗ vỗ lưng hắn, nói: “Được, về sau không như vậy nữa.”
“Anh bị hoảng sợ, cần bồi thường.” Ngu Dịch cây ngay không sợ chết đứng nói.
Ngu Dịch lại hôn trả cậu, nói: “Không, tối nay anh mời. Em mua hết đồ của cửa hàng đầu tiên trong giỏ hàng giúp anh.”
Giang Hằng không biết Ngu Dịch đã thêm gì vào trong giỏ hàng, nhưng cậu biết rằng, Ngu Dịch rất ít khi mua hàng trên mạng, tài khoản của Ngu Dịch cơ bản đều là do giỏ hàng của cậu đầy rồi lấy dùng để tiếp tục nhét đồ vào giỏ hàng của Ngu Dịch. Lúc ban đầu chỉ cần Ngu Dịch nhớ ra sẽ giúp cậu mua hết. Nhưng có một số thứ lúc đó cậu thích, nhưng sau này không cần đến nữa lại không xóa được, vậy nên cậu nhắc Ngu Dịch một câu, Ngu Dịch sẽ không thanh toán hết cho cậu, trước khi mua sẽ hỏi cậu. Mà trong giỏ hàng có gì cậu biết rõ hơn Ngu Dịch. Nhưng không nhớ tháng này trong giỏ hàng có đồ Ngu Dịch muốn mua.
Ngu Dịch cũng không nói nhiều, sau khi giúp Giang Hằng cài lại giây an toàn, khởi động xe rồi đi tới quán xiên mà Giang Hằng thích.
Giang Hằng mở điện thoại, kiểm tra giỏ hàng. Vừa nhìn thấy, mặt Giang Hằng lập tức đỏ bừng lên. Những món đồ Ngu Dịch đều là đồ chơi tình thú của một cửa hàng mua hộ chuyển phát trực tiếp từ nước ngoài, không phải thứ gì dọa người, nhưng thực sự khiến cậu nóng mặt.
Giang Hằng đưa tay đánh Ngu Dịch một nhát, hỏi: “Anh thêm vào lúc nào?”
“Đêm qua, chủ shop là một người bạn của Hoắc Tinh, tuyệt đối là hàng chính hãng.” Ngu Dịch cười nói. Lúc hắn thêm vào còn định hỏi ý Giang Hằng, nếu Giang Hằng không thích thì thôi. Nhưng bây giờ để “trừng phạt”, Ngu Dịch cảm thấy vừa về cũng tốt, có dùng hay không bàn sau, chỉ nhìn thôi cũng cảm thấy tình thú rồi.
Giang Hằng hướng gương mặt hồng hồng của mình ra ngoài cửa sổ, thấy Ngu Dịch không nói gì nữa, ngón tay nhanh chóng chọn toàn bộ hàng của shop này trong giỏ hàng, sau đó thanh toán. Có những thứ giữa hai người là không cần thiết, nhưng những thứ như còng tay, bịt mắt, thỉ thoảng tình thú một chút cũng vui. Dù sao Ngu Dịch cũng không ép cậu, có dùng hay không vẫn do cậu nói mới tính.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT