Editor: Gió

Nơi Cố Diễm đặt bàn cách bệnh viện không xa, Cố Ngạo không đi xe nên cùng Mẫn Thiều Kỳ đi nhờ xe Cố Hàm, ăn cơm xong Cố Hàm tiện đường đưa hai người về bệnh viện là được.

Ngồi vào hàng ghế sau, Cố Ngạo hỏi Mẫn Thiều Kỳ ngồi bên cạnh, “Lạnh không?”

“Không lạnh.” Mẫn Thiều Kỳ chỉnh lại mũ của mình. Có lẽ vì là buổi tối, không ấm như buổi trưa, nhưng không có gió, dù sao cũng không quá lạnh. Hơn nữa từ bệnh viên ra đến bãi đỗ xe cũng chẳng có mấy bước.

Cố Ngạo gật đầu, cầm lấy tay cậu, để cậu ấm hơn một chút.

Cố Hàm chỉnh cao nhiệt độ điều hòa, rồi mới bắt đầu khởi động xe.

Chừng mười phút sau, xe dừng lại trước một nhà hàng tư cao cấp.

Thật ra Mẫn Thiều Kỳ khá thích kiểu nhà hàng như thế này, mặc dù giá cả hơi cao, nhưng đồ ăn cực kỳ ngon, lại vừa đủ no. Không giống như mấy nhà hàng chuyên tiệc tùng, đến cũng không biết nên ăn gì, ăn tưởng no nhưng về nhà chưa bao lâu đã cảm thấy đói.

Mẫn Thiều Kỳ vẫn cảm thấy hơi căng thẳng, Cố Ngạo nắm tay cậu, Cố Hàm đi ở phía trước, ba người cùng nhau bước vào nhà hàng, sau khi báo tên của Cố Diễm, phục vụ liền lịch sự dẫn ba người lên lầu.

Vào phòng đã được đặt sẵn, Cố Diễm đã đến, bên cạnh còn có một người đàn ông trẻ tuổi, đang tùy ý xem thực đơn.

Thấy bọn họ bước vào, đối phương cũng bỏ thực đơn xuống mà nhìn qua, sau khi nhìn thấy Mẫn Thiều Kỳ, liền mỉm cười nhẹ.

Cố Ngạo vẫn nắm tay Mẫn Thiều Kỳ, cũng không vội ngồi xuống, mà nói với Cố Diễm cùng với người kia: “Xin giới thiệu đây là người yêu em, Mẫn Thiều Kỳ.”

Sau đó lại nói với Mẫn Thiều Kỳ: “Đây là anh cả anh Cố Diễm, bên cạnh là anh dâu cả Trang Duy, chắc hẳn em cũng đã nhìn thấy anh ấy trên quảng cáo rồi.”

Quả thực Mẫn Thiều Kỳ đã từng thấy Trang Duy trên quảng cáo của một số nhãn hàng cao cấp, nhưng vì đó đều là những nhãn hiệu cậu không thể chạm vào được vậy nên cũng chỉ nhìn qua mà thôi. Mặc dù cậu biết Cố Diễm cưới về một người đàn ông, những không rõ người đó là ai, không ngờ rằng lại là Trang Duy. Nhưng nói đi cũng phải nói lại, Trang Duy và Cố Diễm rất xứng đôi, cậu không thể không cảm thán vẻ tuấn mỹ của Trang Duy, có thể là do có máu lai, ngũ quan rõ ràng, đôi mắt xinh đẹp. Ngoài gương mặt đẹp ra, trên người còn mang theo khí chất kiêu ngạo lại gợi cảm, thật sự vô cùng hấp dẫn. Mà vẻ khôi ngô của Cố Diễm cũng không thua kém Trang Duy chút nào, chỉ có điều anh quả thực vô cùng lạnh lùng, khiến cậu có cảm giác không dễ gần chút nào. Ngôn Tình Tổng Tài

“Chào Đại thiếu, chào Trang tiên sinh.” Ngạc nhiên thì ngạc nhiên, nhưng Mẫn Thiều Kỳ vẫn lễ phép chào hỏi họ trước.

Cố Diễm gật đầu, nói: “Ngồi đi.”

Trang Duy vẫn tay với Mẫn Thiều Kỳ, đoạn nói: “Lại đây ngồi đi.”

Thái độ của Trang Duy cũng khiến Mẫn Thiều Kỳ cảm thấy thoải mái hơn, sau khi cởi áo khoác và mũ, cùng Cố Ngạo đi qua đó, ngồi cạnh Trang Duy, Cố Ngạo thì ngồi bên ở kia của Mẫn Thiều Kỳ.

Cố Hàm ngồi cạnh Cố Diễm, không theo chen cùng bọn họ.

Trang Duy đưa thực đơn cho Mẫn Thiều Kỳ, nói: “Muốn ăn gì thì cứ gọi, đừng khách sáo.”

“Vâng…” Mẫn Thiều Kỳ nhận lấy thực đơn, cậu vẫn hơi ngại gọi món, dù sao cũng là do Cố Diễm mời, lại còn là lần đầu tiên ăn cơm cùng Cố Diễm và Trang Duy, cậu không thể quá tùy ý được.

Cố Ngạo lại hoàn toàn không khách khí với anh cả và anh dâu nhà mình, giúp Mẫn Thiều Kỳ lật thực đơn, sau đó báo tên món ăn với phục vụ đang đứng chờ.

Cố Diễm bảo phục vụ lấy thêm hai cái thực đơn, một cái cho  Cố Hàm, một cái cho Trang Duy. Chính anh lại không xem, dù sao anh thích ăn gì Trang Duy chắc chắn sẽ giúp anh gọi.

Sau khi gọi món xong, phục vụ cũng lui ra ngoài.

Vốn dĩ Mẫn Thiều Kỳ là người nhỏ tuổi nhất ở đây, theo lý phải đứng lên rót trà cho anh cả, nhưng dù sao cậu vẫn là bệnh nhân, sức khỏe cũng chưa hoàn toàn bình phục, vậy nên việc này dĩ nhiên là do Cố Ngạo làm.

Trà của nhà hàng là trà Phổ Nhĩ, Mẫn Thiều Kỳ có thể uống được một chút.

Cố Diễm không quá để ý là ai rót rà, đều là người nhà mình, ăn với nhau bữa cơm, không cần để ý nhiều đến thế.

Mẫn Thiều Kỳ bưng chén, từ từ uống trà. Cũng may vết thương không phải ở trên tay phải, nếu không ăn uống cũng là cả một vấn đề.

“Em tư với út cưng sao không đến.” Cố Ngạo cười hỏi.

“Hôm nay Sở Khâm về nên hai đứa qua chỗ Ngự Trạch ăn cơm.” Cố Diễm nói.

Cố Ngạo gật đầu. Út cưng là cách gọi của anh với Hạ Tử Thần – người yêu của em tư Cố Hủ, thật ra trong nhà mọi người cũng gọi Hạ Tử Thần là út cưng, bởi vì là người nhỏ tuổi nhất. Hạ Ngự Trạch là ba của Hạ Tử Thần, nói đúng hơn thì là cha nuôi, nhưng không khác cha ruột là bao. Còn Kiều Sở Khâm là người yêu của Hạ Ngự Trạch, bọn họ đều là bạn thân của Cố Diễm. Cố Diễm còn cùng Kiều Sở Khâm hùn vốn mở một công ty giải trí tên là YC. Hiện tại Trang Duy chính là nghệ sĩ trực thuộc YC.

Mẫn Thiều Kỳ mặc dù không hiểu bọn họ đang nói gì, những cũng không hỏi nhiều.

Cố Diễm đưa mắt nhìn sang Mẫn Thiều Kỳ, hỏi: “Phục hồi thế nào rồi?”

“Rất tốt ạ. Mấy ngày nữa là có thể xuất viện.” Cố Ngạo trả lời thay Mẫn Thiều Kỳ, cũng không nhắc đến chuyện trầm cảm, phỏng chừng trong lòng anh cả anh chắc chắn cũng hiểu được.

Cố Diễm gật đầu, đoạn nói: “Mặc dù có lúc Cố Ngạo không được đáng tin cho lắm, thế nhưng cũng không phải loại người làm xằng làm bậy. Hai đưa ở bên nhau thì hãy sống thật tốt. Cố Ngạo có chỗ nào không tốt thì cứ nói với mọi người trong nhà, đừng nín nhịn một mình.”

Mẫn Thiều Kỳ không ngờ rằng Cố Diễm sẽ nói như vậy với cậu, thế này rõ ràng là chấp nhận cậu rồi. Hơn nữa Cố Diễm còn không nhắc tới chuyện của quá khứ, tựa như trong quá khứ hoàn toàn không có bất cứ chuyện gì xảy ra.

Lần này Cố Ngạo không trả lời giúp cậu nữa, trong phòng trong phút chốc trở nên vô cùng yên tĩnh, tựa như tất cả mọi người đều đang chờ Mẫn Thiều Kỳ mở lời.

Mẫn Thiều Kỳ mím môi, gật gật đầu nói: “Em biết rồi ạ. Cảm ơn Đại thiếu.”

Cố Diễm nhấp một ngụm trà, trên mặt vẫn không chút biểu cảm mà nói: “Gọi giống Cố Ngạo đi.”

“…Anh cả.” Tiếng gọi của Mẫn Thiều Kỳ không quá to, cậu thực sự không nghĩ tới rằng Cố Diễm lại chấp nhận cậu dễ dàng như vậy. Nhưng nghĩ đến việc Cố Diễm không ghét cậu chỉ là một mặt, hơn cả hẳn là sự tin tưởng và đồng ý với Cố Ngạo. Đương nhiên việc này hẳn là cũng có công của Cố Hàm

— Có thể như thế này, đối với cậu thực sự rất tốt,

Cố Hàm cười nói: “Anh nghe em gọi Nhị thiếu lâu như thế, anh cũng không chịu được nữa rồi.” Trước đây Mẫn Thiều Kỳ vẫn gọi anh là anh hai giống Cố Ngạo.

“Anh hai.” Mẫn Thiều Kỳ hơi ngượng ngùng mà đổi lại cách xưng hô.

Cố Hàm hài lòng gật đầu.

Cố Ngạo ôm lấy vai Mẫn Thiều Kỳ, nhìn Trang Duy nói: “Kỳ Kỳ nhà mình cũng gọi một tiếng anh dâu giống anh đi.”

Trang Duy mỉm cười, nói với Mẫn Thiều Kỳ: “Em đừng nghe Tam thiếu, gọi anh là anh giống Thần Thần là được.”

Trang Duy bây giờ vẫn sẽ gọi “Nhị thiếu”, “Tam thiếu”, “Tứ thiếu”, nhưng không giống với người ngoài gọi, mà anh gọi lại thêm chút tùy ý của người nhà. Cũng có đôi lúc gọi thẳng tên, đều dựa vào tâm trạng, ai bảo anh là chồng của Đại thiếu gia cơ chứ.

Mẫn Thiều Kỳ gât đầu, gọi một tiếng “Anh”

Xong chuyện đổi cách xưng hô, người một nhà lại chuyển sang vấn đề khác.

Đồ ăn lần lượt được mang lên, mấy người vừa ăn vừa nói chuyện. Cố Ngạo giúp Mẫn Thiều Kỳ gắp đồ ăn, Cố Diễm thì thay phiên gắp đồ ăn cho Trang Duy và Cố Hàm.

Tay Mẫn Thiều Kỳ không tiện ăn mấy món phải bóc vỏ, đương nhiên Cố Ngạo sẽ giúp cậu làm, hơn nữa Cố Diễm cũng đang bóc vỏ tôm giúp Trang Duy, cũng khiến Mẫn Thiều Kỳ cảm thấy đỡ ngại hơn.

Có lẽ là do tâm trạng tốt, Mẫn Thiều Kỳ cũng rất có khẩu vị, ăn được rất nhiều.

“Gần đây bên Mẫn gia có liên lạc với em không?” Cố Diễm đặt con tôm đã được bóc vỏ vào đĩa của Trang Duy, vừa lau tay vừa hỏi Mẫn Thiều Kỳ.

Mẫn Thiều Kỳ lắc đầu. Cậu không biết vì sao Cố Diễm lại nhắc tới Mẫn gia, nhưng cậu biết anh không có ác ý, dường như chỉ là thuận miệng hỏi thôi.

Cố Diễm gật đầu, nói: “Từ năm ngoái Mẫn gia bắt đầu đầu tư rất nhiều hạng mục, Mẫn Kính Xuyên cũng thật biết kiếm, nhưng có một kẻ phá hoại như Mẫn Kính Trình, phỏng chừng cũng chẳng còn bao nhiêu. Em thấy Mẫn Kính Trình thì tránh đi, đừng quan tâm đến hắn.”

Về Mẫn Kính Trình, thật ra Mẫn Thiều Kỳ cũng chẳng có ấn tượng tốt. Nếu như nói Mẫn Kính Xuyên là thâm hiểm ra mặt, thì Mẫn Kính Trình lại thuộc kiểu xấu xa âm thầm. Nhưng Mẫn Kính Trình không có bất cứ chức vị nào ở Mẫn thị cả, chỉ là mỗi năm đều nhận phần chia lời mà thôi, vậy nên quan hệ xã giao không rộng như Mẫn Kính Xuyên. Đại khái là Mẫn Kính Xuyên là kiểu cái gì cũng có thể làm, Mẫn Kính Trình lại giống một nhị thế tổ, cái gì cũng không làm, ngày qua ngày ăn chơi phóng túng. Nhưng mà Mẫn Kính Xuyên cũng không thèm để ý xem Mẫn Kính Trình có làm ăn hay không. Dù sao đối với một người yêu quyền lực như hắn, không ai tranh quyền với hắn là tốt nhất, chuyện có thể giải quyết được bằng tiền thì cũng không có gì là to tát cả.

“Chuyện gì vậy?” Cố Ngạo hỏi. Dù sao anh đã không lăn lộn trong giới này nữa rồi, chuyện Mẫn gia mà anh biết cũng không nhiều.

“Mẫn Kính Trình đó giờ vẫn đánh bạc miết, hơn nữa số tiền phải trả cũng không nhỏ đâu. Hai năm gần đây lại còn nghiêm trọng hơn, thường lên thuyền ra nước ngoài đánh bạc, người trong giới trước đây có quan hệ khá tốt với hắn đều bị hắn mượn tiền.” Giọng điệu của Cố Diễm vẫn không thêm chút sắc thái nào, chỉ như đang kể một câu chuyện mà thôi, “Giờ người trong giới đều né Mẫn Kính Trình, trong lòng Mẫn Kính Trình chắc cũng hiểu rõ. Thiều Kỳ cũng cẩn thận một chút, nghe nói hắn còn hút ma túy, loại người hút hít bài bạc như này, điên lên không còn tính người nữa đâu.”

“Vâng, em biết rồi ạ.” Mẫn Thiều Kỳ ngoan ngoãn gật đầu, thật ra bình thường cậu cũng ít gặp Mẫn Kính Trình.

“Mẫn Kính Xuyên biết không?” Cố Ngạo hỏi

“Việc này thì không rõ, nghe nói là Mẫn phu nhân vẫn luôn dùng vốn riêng của mình để trả nợ giúp Mẫn Kính Trình, phỏng chừng Mẫn Kính Xuyên vẫn chưa biết đâu.”

Cố Ngạo gật đầu, không biết là Mẫn phu nhân không biết cách dạy con, hay là Mẫn Kính Trình bẩm sinh không dạy được, dù sao dù thế nào đi chăng nữa, kẻ đau đầu vẫn là Mẫn gia. Bài bạc, nghiện hút là hai thứ dễ dính khó bỏ, Mẫn phu nhân là một người mẹ, chẳng những không nghĩ cách để giúp Mẫn Kính Trình cai nghiện, ngược lại lại còn giúp hắn che giấu, cứ cái đà này, Mẫn Kính Trình sợ là khó mà thay đổi nổi.

Nói chuyện Mẫn gia xong, mấy người họ lại nói đến chuyện khác. Cố Ngạo muốn đưa Mẫn Thiều Kỳ đi du lịch, thế là hỏi thử ý kiến của các anh.

Hàng năm Cố Hàm sẽ dành ra nửa tháng hoặc một tháng để đi du lịch, xả hơi một chút. Đây cũng là đãi ngộ mà bệnh viện thêm vào cho bác sĩ, dù sao bác sĩ cũng là một nghề nghiệp đặc thù, phải chịu đựng áp lực vô cùng lớn, cần phải có một kì nghỉ định kì để điều chỉnh lại bản thân, có như vậy mới có thể làm việc tốt được.

Mà Cố Diễm cơ bản đều là có việc phải đi công tác thì mới bay ra nước ngoài, thông thường làm việc xong sẽ về ngay, vậy nên giá trị tham khảo ý kiến của anh là rất thấp. Nhưng Trang Duy, ngoài vì công việc mà phải bay đi khắp nơi, hiện tại thu nhập cũng đã rất cao lại ổn định, vậy nên có những lúc Cố Diễm vì bận rộn mà mươi ngày nửa tháng không thấy mặt mũi đâu, Trang Duy cũng biết cách kiếm niềm vui cho mình, sẽ tự hẹn người quản lý hoặc anh em bạn bè ra ngoài chơi chừng một tuần, nếu không cứ ở nhà mãi, cũng rất buồn chán. Dù sao bây giờ cũng đã có Internet, đi đến đâu đều có thể liên lạc được, Cố Diễm cũng đồng ý với cách làm của Trang Duy

Quan trọng là mỗi lần đi chơi về Trang Duy đều mua quà cho Cố Diễm, vậy nên chỉ cần nhìn thấy trên người Cố Diễm gần đây đột nhiên xuất hiện thêm cái gì, lại còn ngày nào cũng mang theo, không cần hỏi, khẳng định là của Trang Duy tặng.

Nghe đề cử của Cố Hàm và Trang Duy xong, trong lòng Cố Ngạo cũng đã nghĩ tới một vài nơi muốn đi, có điều cuối cùng vẫn phải bàn bạc với Mẫn Thiều Kỳ đã rồi mới quyết định.

Ăn xong bữa cơm, mấy người họ ai về nhà đấy, ngày mai Cố Diễm và Cố Hàm còn phải đi làm, không nên về quá muộn. Trước khi tạm chia tay nhau, Cố Diễm và Trang Duy trao đổi số điện thoại với Mẫn Thiều Kỳ, chỉ là điện thoại của Mẫn Thiều Kỳ vẫn còn để ở nhà, vậy nên Cố Diễm và Trang Duy chỉ có thể để đến lúc nào đó Mẫn Thiều Kỳ gửi tin nhắn cho họ rồi mới lưu số cậu vào.

Quay về bệnh viện, Mẫn Thiều Kỳ đã rất mệt rồi. Nhưng bởi vì tâm trạng tốt, vậy nên mới không đi ngủ ngay.

Cố Ngạo theo hướng dẫn mà cho Mẫn Thiều Kỳ uống thuốc, sau đó lấy một chậu nước nóng lau người cho cậu, như vậy lát nữa Mẫn Thiều Kỳ có thể ngủ thoái mái hơn.

“Anh cả và anh Trang Duy tốt thật đấy.” Mẫn Thiều Kỳ thực sự không còn chút sức lực, cứ mặc cho Cố Ngạo lau người cậu, dù sao mấy ngày nay Cố Ngạo đều giúp cậu lau.

“Ừ.” Cố Ngạo cười đáp. Bốn anh em nhà anh trước giờ chưa từng có khoảng cách, cũng may Trang Duy, Hạ Tử Thần và Mẫn Thiều Kỳ đều là những người dễ sống chung, vậy nên anh tin Mẫn Thiều Kỳ nhất định có thể hòa hợp được với người của Cố gia, Cố gia sẽ ngày càng hòa thuận, ngày càng đoàn kết.

Cố Ngạo vốn dĩ vẫn đợi Mẫn Thiều Kỳ nói thêm gì đó, dù sao ngày hôm nay Mẫn Thiều Kỳ đã nói rất nhiều, đó là một dấu hiệu tốt. Nhưng mãi mà chẳng thấy Mẫn Thiều Kỳ nói gì cả, ngẩng đầu nên thì ra cậu đã ngủ mất rồi.

Cố Ngạo bất đắc dĩ mỉm cười, nhanh chóng lau xong cho Mẫn Thiều Kỳ, sau đó mặc quần áo cho cậu, đắp chăn, để cậu có thể ngủ thật ngon. Sau đó lại lấy một chậu nước khác, lau người mình, cũng thay quần áo, ôm lấy Mẫn Thiều Kỳ cùng cậu đi vào giấc ngủ sâu. Còn chuyện đi du lịch ở đâu, chỉ có thể đợi mai rồi bàn tiếp.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play