Sau khi Mẫn Ác Đan rời đi, Mẫn Thiều Kỳ cũng không về nhà ngay. Cậu nhìn thời gian, vẫn chưa tới 12h rưỡi thế nhưng giờ mà tìm Cố Hàm đi ăn cơm thì không kịp nữa rồi, vốn dĩ là hẹn Cố Hàm ăn cơm, kết quả lại gặp phải chuyện này, cậu vẫn cảm thấy có chút áy náy với ý tốt của Cố Hàm, vậy nên suy nghĩ một lát rồi nhấc chân ra khỏi cửa bệnh viện.
Khoảng hai mươi phút sau, Mẫn Thiều Kỳ mang theo cà phê và bánh quế trứng đi vào bệnh viện, sau đó vào thang máy lên tầng tìm Cố Hàm, dù cho không thể cùng ăn bữa trưa thì một chút đồ ngọt cũng được.
Ra khỏi thang máy, Mẫn Thiều Kỳ liền thấy Cố Hàm đang đứng dặn dò y tá.
Sau khi dặn dò một số điều bệnh nhân cần chú ý xong, Cố Hàm vừa quay đầu liền nhìn thấy Mẫn Thiều Kỳ đang xách đồ.
Cố Hàm mỉm cười, đi tới, hỏi: “Mẫn tiểu thư về rồi à?”
“Vâng.” Mẫn Thiều Kỳ gật đầu, nói: “Xin lỗi anh, em cũng không nghĩ tới sẽ gặp chị ấy ở đây, lại còn là chuyện kiểu đó nữa.”
Cố Hàm cũng không để ý lắm, nói: “Vừa nãy trong điện thoại em cũng đã xin lỗi rồi mà. Nếu đổi lại là anh, anh cũng không thể nào bỏ lại cô ấy một mình ở đó được.”
Anh với vị đại tiểu thư họ Mẫn đó chưa từng tiếp xúc, nhưng ít nhiều cũng đã từng nghe nói đến. Theo như lời đánh giá của người khác, thì Mẫn Ác Đan là một con cứu ngốc sống giữa một bầy sói, cái gì cũng không biết, lại ít đi xã giao, tựa như đang đợi nuôi lớn rồi bị bán đi làm thịt. Nhưng bởi vì thế mà Mẫn Ác Đan cũng được coi là người tốt nhất trong Mẫn gia, chưa từng mâu thuẫn với ai chứ chưa cần nói đến là hại người nào, vậy nên người trong giới dù không thích Mẫn Kính Xuyên và Mẫn Kính Trình, cũng sẽ không có ác ý với Mẫn Ác Đan. Ngược lại còn có chút thông cảm cho cô.
Với sự thấu hiểu của Cố Hàm, Mẫn Thiều Kỳ cảm thấy rất ấm áp.
Mẫn Thiều Kỳ mở ra cho anh xem, sau đó hỏi: “Nếu như anh không bận, thì ăn chút đồ ngọt nhé.”
Đây là một quán trà khá nổi tiếng trong thành phố, chi nhánh của quán mở ngay gần bệnh viện, giá cả cũng rất phải chăng nên rất được yêu thích. Vừa nãy Mẫn Thiều Kỳ đột nhiên nhớ tới cửa hàng này liền đi bộ tới đó mua đồ về.
“Đến phòng nghỉ của anh đi.” Cố Hàm cười nói. Hiện tại anh cũng chưa có việc, vừa hay anh muốn uống cà phê, cũng nhân tiện nói chuyện phiếm với Mẫn Thiều Kỳ một chút.
“Vâng.” Mẫn Thiều Kỳ gật đầu, đi theo Cố Hàm tới phòng nghỉ.
Ngồi vào trước bàn, Mẫn Thiều Kỳ lấy đồ ra, bánh quế trứng là loại nhỏ, vậy nên dù cho trước đó Cố Hàm đã ăn cơm trưa rồi thì vẫn có thể ăn được.
Uống ngụm cà phê, ăn miếng bánh, Cố Hàm hỏi Mẫn Thiều Kỳ, “Mai là giao thừa rồi, em ở lại chỗ của Cố Ngạo sao?” Bởi vì trước đó Mẫn Thiều Kỳ có nói với anh là cậu thuê trọ, vậy nên Cố Hàm đang nghĩ Mẫn Thiều Kỳ liệu có trở về căn nhà đó ăn tết hay không.
“Vâng. Em đã nói chuyện với Tam thiếu, anh ấy cũng đồng ý cho em ở lại nhà anh ấy ăn Tết.” Mẫn Thiều Kỳ nói. Dù cho cũng chỉ có một mình, nhưng ở nhà Cố Ngạo vẫn khiến cậu cảm thấy dễ chịu hơn một chút.
Cố Hàm để cà phê xuống, hỏi: “Có muốn tới Cố gia không? Dù sao em ở nhà một mình cũng rất buồn chán.”
Mẫn Thiều Kỳ lập tức lắc đầu, nói: “Thôi ạ, em ở chỗ của Tam thiếu cũng được. Anh ấy mua nhiều đồ Tết lắm, không thể để phí được.”
Cố Hàm suy nghĩ một hồi, cũng không gượng ép cậu nữa, nói: “Được rồi.” Anh hiểu Mẫn Thiều Kỳ đang nghĩ gì.
Cố Hàm nhìn bánh quế trứng trong tay Mẫn Thiều Kỳ, hỏi: “Ăn thế này có đủ no không?”
Mẫn Thiều Kỳ gật đầu, “Đồ ngọt rất dễ no ạ.” Cậu sẽ không mua cái này về cho Cố Ngạo, bởi vì Cố Ngạo không thích độ ngọt như thế này.
Cố Hàm tỉ mỉ đánh giá Mẫn Thiều Kỳ một hồi, hỏi: “Dạo gần đây em ngủ không giấc à?” Vết thâm trên mắt cậu không quá đậm, nhưng vẫn có thể nhìn ra được.
“Cũng được ạ.” Mẫn Thiều Kỳ tự thấy cũng khá ổn, dù không ngủ ngon giấc như vài năm trước, nhưng vẫn đảm bảo ngủ được khoảng 6 tiếng một ngày.
“Tết Cố Ngạo không có ở nhà, em cũng không cần dọn dẹp gì nhiều, nghỉ ngơi cho khỏe, bồi bổ một chút, đừng để mệt quá.” Cố Hàm cảm thấy sắc mặt của Mẫn Thiều Kỳ thực sự không tốt, có thể là ngủ không ngon giấc, cũng có thể do Tết đến nhiều việc, vậy nên anh cũng không nhận định được rằng gần đây Mẫn Thiều Kỳ sống như thế nào. Nếu hỏi thẳng, có lẽ sẽ chỉ nhận được câu trả lời “Cũng được ạ” mà thôi.
“Vẫn phải dọn dẹp qua một chút.” Thật ra Mẫn Thiều Kỳ là người rất thích sạch sẽ, không đến mức mắc bệnh sạch sẽ, nhưng nhất định phải thường xuyên quét dọn, “Chỉ là Tam thiếu không ở nhà, em không cần nấu cơm đúng giờ thôi.”
Cố Hàm mỉm cười nhắc nhở cậu, “Vậy thì vẫn phải ăn đúng bữa đó nhé.”
“Vâng, em biết rồi ạ.” Mẫn Thiều Kỳ gật đầu.
Ăn bánh, uống cà phê xong, Cố Hàm phải đi làm việc, Mẫn Thiều Kỳ cũng chuẩn bị đi về.
“Tết nhất nếu chán quá thì gọi điện cho anh, chúng ta cùng đi ăn.” Cố Hàm nói.
“Vâng.” Mẫn Thiều Kỳ gật đầu, bất luận cậu có thực sự sẽ gọi cho Cố Hàm hay không, thì cậu vẫn hiểu được ý tốt của Cố Hàm, cũng rất cảm động.
Rời khỏi bệnh viện, Mẫn Thiều Kỳ không đi mua sắm, bởi vì đồ trong nhà chẳng thiếu thứ gì, cũng không cần cậu mua thêm, nên lái xe về nhà luôn.
Về đến nhà, Cố Ngạo cũng tùy ý mà hỏi cậu trưa nay ăn gì.
Mẫn Thiều Kỳ suy nghĩ vài giây, rồi kể cho Cố Ngạo nghe chuyện ngày hôm nay.
Cố Ngạo nghe xong cũng không bình luận, chỉ gật gật đầu, nói: “Vậy tối nay ăn cơm sớm một chút.” Mẫn Thiều Kỳ buổi trưa chỉ ăn bánh quế trứng chắc chắn sẽ rất nhanh đói.
“Được.” Thấy Cố Ngạo không nói gì, Mẫn Thiều Kỳ cũng yên tâm
Sau đó hai người không còn nhắc lại chuyện này nữa, ai làm việc của người đó.
Ngày hôm sau, lúc Cố Ngạo dậyđã hơn 9h. Hôm nay là giao thừa, mọi năm vào lúc này sau khi ngủ dậy anh sẽ ăn bừa một vài thứ rồi về Cố gia, dù sao thì bên Cố gia cái gì cũng có, anh đói lúc nào thì có thể ăn lúc đó.
Nhưng ngày hôm nay, Cố Ngạo dậy rồi cũng không đi ngay mà ăn trưa cùng Mẫn Thiều Kỳ, buổi chiều mới về Cố gia.
Trong nhà chỉ còn lại mình Mẫn Thiều Kỳ, TV trong phòng khách đang bật, mỗi đài truyền hình đều đang chiếu những chương trình mừng năm mới, trong chốc lát tạo nên một bầu không khí đón tết vô cùng vui vẻ.
Nơi tiểu khu cũng giăng đèn kết hoa khắp nơi, từ cửa sổ nhìn xuống cũng có thể cảm nhận được bầu không khí của năm mới.
Đồ tết Cố Ngạo mua rất nhiều, trước đó Mẫn Thiều Kỳ còn nghiêm túc tính toán xem phải làm gì để ăn. Nhưng Cố Ngạo không có ở đây, dường như hứng thú muốn làm cậu trong nháy mắt cũng biến mất.
Nhưng lại nghĩ tới lúc Cố Ngạo về, thấy đồ trong tủ lạnh không bớt đi tí nào, chắc chắn sẽ nói cậu, vậy nên cậu cái gì cần làm cậu vẫn làm, ăn hay không là một chuyện, còn làm hay không lại là một chuyện khác.
Đồ chuẩn bị cho cơm tất niên rất rườm rà, nhưng đối với Mẫn Thiều Kỳ lại là một cách giết thời gian.
TV trong phòng khách vẫn bật, có thể khiến cho trong nhà chút không khí náo nhiệt, Mẫn Thiều Kỳ ở nhà chuẩn bị cơm tất niên, mệt rồi thì ngồi xuống uống nước nghỉ ngơi, thời gian trôi qua rất nhanh.
7h tối, Mẫn Thiều Kỳ đem tất cả những món cho đêm tất niên đặt lên bàn. Một bàn đồ ăn Mẫn Thiều Kỳ không ăn được bao nhiêu, nhưng nhìn một bàn thế này vẫn có chút cảm giác.
Mẫn Thiều Kỳ ngồi trước bàn ăn, vừa ăn vừa xem TV. Buổi trưa cậu ăn không ít, nhưng có lẽ là vì làm cả buổi chiều nên hiện tại có hơi đói, khẩu vị cũng không đến nỗi tệ, vậy nên cũng ăn cũng nhiều hơn bình thường. Thật lòng thì một mình đón tết, cái cảm giác cô đơn ấy không thể nào xóa đi được, nhưng với Mẫn Thiều Kỳ mà nói thì không phải là không chịu được, dù sao trong nào đều có đồ của Cố Ngạo cậu không cảm thấy xa lạ.
Ăn no rồi, Mẫn Thiều Kỳ lấy màng bọc thực phẩm bọc lại. Theo tục cũ thì, sáng mai cậu vẫn phải ăn những đồ này, năm mới ăn đồ còn lại của năm cũ, có ngụ ý rằng quanh năm luôn dư dả.
Ngồi trên sô pha, Mẫn Thiều Kỳ ôm hộp bỏng ngô của cậu, trên bàn trà phía trước là cà phê và điện thoại, TV đang chiếu phỏng vấn trước đêm tiệc.
Cậu đang đợi điện thoại của Cố Ngạo, muốn nghe giọng của Cố Ngạo, nhưng lúc này, có lẽ Cố Ngạo đang ăn cơm với người nhà, cậu cũng không tiện quấy rầy. Một mình đón Tết quả thực rất chán, cậu không có bạn bè, hiển nhiên cũng sẽ không có người để nói chuyện phiếm giết thời gian.
Cậu cảm thấy hôm nay Cố Ngạo chắc chắn sẽ gọi điện cho cậu, có lẽ chỉ là chúc tết theo phép lịch sự mà thôi, nhưng không sao cả, chỉ cần nghe thấy giọng của Cố Ngạo thôi là đủ rồi.
Lúc 8h30 tối, điện thoại Mẫn Thiều Kỳ cuối cùng cũng vang lên. Nhưng người gọi tới không phải là Cố Ngạo mà là Mẫn Ác Đan.
Mẫn Thiều Kỳ cũng không nghĩ gì nhiều, với tính cách của Mẫn Ác Đan, gọi điện chúc tết cậu cũng là bình thường, năm ngoái cậu cũng nhận được tin nhắn chúc tết của Mẫn Ác Đan.
“Năm mới vui vẻ.” Mẫn Thiều Kỳ nhận cuộc gọi, mở lời chúc trước.
“Năm mới vui vẻ.” Giọng nói của Mẫn Ác Đan không mang theo chút vui vẻ đón tết nào cả.
Mẫn Thiều Kỳ đoán có thể là do chuyện ngày hôm qua vẫn còn chưa giải quyết xong, Mẫn Ác Đan cũng không có lòng dạ nào mà đón tết.
Cậu vẫn còn đang suy đoán, thì nghe thấy tiếng Mẫn Ác Đan nói: “Thiều Kỳ, em có thể ra đây một chút được không? Chị đang ở bên ngoài…”
“Hử?” Mẫn Thiều Kỳ lúc này mới phát hiện ra rằng nghe tiếng thì dường như Mẫn Ác Đan không phải đang ở nhà, có tiếng xe chạy qua, có lẽ là đang ở ngoài đường.
“Chị bỏ nhà đi, lại không mang theo tiền. Em có thể giúp chị thuê một phòng khách sạn không?” Trong giọng nói Mẫn Ác Đan lộ ra sự mệt mỏi và bất lực.
“Chị đang ở đâu?” Mẫn Thiều Kỳ hỏi cô. Một ngày như hôm nay lại khiến Mẫn Ác Đan chạy ra khỏi ra, chắc chắn là có chuyện gì khiến cô suy sụp hơn cả chuyện Ngô Á Sâm bị đánh, bằng không dù cho hôm nay mâu thuẫn có lớn như thế nào, trong nhà cũng sẽ vờ như không việc gì, ăn một cái tết thật vui vẻ.
“Chị vừa đi thăm Á Sâm, đang ở cổng bệnh viện.” Mẫn Ác Đan nói.
Mẫn Thiều Kỳ thầm thở dài một hơi, nói: “Chị ở bệnh viện đợi em, em đến đón chị.” Những ngày như thế này Mẫn Ác Đan cầu cứu cậu, cậu thực sự rất khó từ chối cô. Hơn nữa cậu ở nhà một mình cũng không có chuyện gì làm, đi xem Mẫn Ác Đan xem rốt cuộc là có việc gì một chút cũng được.
“Lát nữa gặp.” Mẫn Thiều Kỳ nói rồi cúp điện thoại.
Sau đó tắt TV, thay quần áo, cầm ví và chìa khóa xe rồi ra khỏi.
___________________
Gió: Lý do hôm nay có thêm chương này nữa là vì bạn editor đang vui. Hôm nay lượt đọc của trang tăng lên, một ngày hôm nay đã vượt hẳn số lượt đọc trong tuần trước luôn, nên tớ high lắm. Thêm nữa là hôm nay CP bạn Gió đẩy phát đường nên càng high hơn.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT