Sau khi Tô Phi Phi về đến nhà họ Tô, cô nhớ lại cuộc đổi đầu với Đường Thi. Dáng vẻ bình tĩnh và nhẹ nhàng của đối phương khiến cô bùng cháy, thế là cô đã gọi ba đến năm người bạn tốt của mình đi uống rượu và chơi bời. Thật bất ngờ là lần này, cô vừa vặn đụng phải Trình Y Y.
Lúc này Trình Y Y đang dựa vào cánh tay của Bạc Dạ. Bạc Dạ vẫn là vẻ mặt lạnh lùng đó, nhưng có thể để cho phụ nữ chạm vào đã là một ngoại lệ lớn rồi. Tôi Phi Phi bước đến và kéo Trình Y Y ra, không nói không rằng mà cho cô ta một bạt tai.
Mặc dù Trình Y Y là gái ngành, sau lưng cũng có nhiều người nói rằng danh tiếng của cô ta không tốt, nhưng đây là lần đầu tiên bị người ta đánh lên mặt, cô ta tức đến nỗi toàn thân run rẩy và hét lên: "Làm gì vậy? Cô bị điên à!”
Bạc Dạ nghe thấy tiếng động ngước dầu lên và nhìn thấy Tô Phi Phi. Trình Y Y chạy đen bên cạnh Bạc Da với vẻ mặt tủi thân, nước mắt lưng tròng khiến người ta cảm thấy thương xót, nhưng Bạc Dạ chỉ hờ hững liếc nhìn cô ta một cái, mí mắt còn chẳng nâng lên.
Tô Phi Phi kéo cô ta với vẻ mặt giận dữ, chuyện cãi nhau ở quán bar là rất bình thường, nên mọi người đều không cảm thấy kỳ lạ. Việc hai cô gái uống say và đánh nhau vì ghen tuông là chuyện bình thường. Nếu đổi lại là đàn ông đã vác ghế lên đánh đập một cách tàn nhẫn từ lâu rồi.
Vì vậy mọi người đều bo bo giữ mình mà không nhìn bọ họ, để tránh rước họa vào thân.
Tô Phi Phi dường như không thể tin được, cô nhìn chằm chằm vào khuôn mặt của Trình Y Y, sau đó quay sang hỏi Bạc Dạ: "Anh Dạ, sao anh có thể để loại phụ nữ bẩn thỉu này chạm vào người mình?"
Bạc Dạ ngầng đầu lên và cười khẩy: “Nếu không thì sao? Lẽ nào để cô sao?"
Tô Phi Phi lùi lại vài bước, đôi mắt cô đỏ hoe, một cô chủ nhà có thể đã bao giờ phải chịu sự sỉ nhục như thế này?
"Người vợ ngày trước của anh là ai? Là Đường Thi! Đó chính là Đường Thi mà tất cả những người phụ nữ Hải Thành, Giang Thành, Lam Thành cộng lại cũng không thể so sánh được, vậy mà bây giờ anh lại suy đổi đến mức tìm gái ngành sao?"
Trình Y Y che mặt mình, nước mắt không ngừng rơi xuống Đường Thi? Đường Thi!!!! Cô tuyệt đối sẽ không chịu nỗi nhục ngày hôm nay! "Đưong Thi trong sạch đến đâu chứ! Cho dù cô ta có trong sạch hơn nữa, cô cũng sẽ khiến cô ta bị vấy bẩn, thân bại danh liệt!
Đúng lúc Đường Thi đi xã giao vừa ra khỏi nhà vệ sinh, đôi mắt của Phúc Trăn đang ngồi bên cạnh Bạc Dạ bỗng sáng lên, sau đó trực tiếp hét lên: "Đường Thị!"
Khoảnh khắc đó, ánh sáng nhấp nháy như những ngọn lửa, hàng ngàn người đều ngước lên nhìn người phụ nữ đang đứng ở cửa WC, chỉ cần liếc mắt một cái, đều cảm thấy bị chấn động.
Dưới ánh đèn nhảy rực rỡ, Đường Thi mặc một một chiếc váy công sở, trên cổ đeo một sợi dây chuyền mảnh, tóc được vén sang một bên, chiếc cằm nhỏ nhắn cùng xương quai xanh quyến rũ tạo thành một đường cong từ cằm hất xuống lộ ra trước mắt mọi người. Đôi môi đỏ của cô khẽ hé mở, lớp trang điểm tinh tế với đôi mắt trong veo nhưng lạnh lùng, cô xuất hiện trong đám đông rồi lại biến mất trong đám đông, sánh vai với vô số người, thiên tài và bố tổng Chương bằng
Bạc Dạ chỉ cảm thấy cổ họng mình cứ cuộn lên rồi xuống, Phúc Trăn với vẻ mặt kinh ngạc, bất giác cong môi huýt sáo và túm lấy người quản lý quán bar và hét lên: nãy! Có nhìn thấy cô gái vừa nãy không! Hãy đưa cô ấy đến chỗ của chúng tôi!"
Đêm đó, Hải Thành để lại một truyền thuyết mơ hồ, Cậu Bạc và Cậu Phúc lật tung quán bar lên chỉ để tìm một người phụ nữ, thân phận thực sự của người phụ nữ đó giống như một màn sương, dường như cô ấy đã từng xuất hiện từ rất lâu về trước, nhưng dường như lại là đột ngột xuất hiện, không có ai nhớ đến Đường Thi của năm đó, cũng không có ai nhận ra Đường Thi của hiện tại.
Trên người cô có một sức quyến rũ mê người, giống như rượu vang, càng ủ lâu, mùi hương càng tinh khiết hơn. Vào lúc đó, trong đôi mắt của người trước giờ không coi phụ nữ ra gì là Bạc Dạ, có một khao khát săn mồi xuất phát từ bản năng nguyên thủy như một con thú. Một khuôn mặt quyết rũ tỏa ra sự đẹp trai đến kinh người với khí chất lạnh thấu xương và đôi mắt sắc bén như một lưỡi
Đường Thi không hề biết rằng vừa nãy có nhiều người chú ý đến mình như vậy, cô vừa quay lại chỗ Khương Thích và ngồi xuống thì có một nhân viên phục vị bước đến trước mặt cô một cách cung kính
"Thưa cô, cậu chủ nhà chúng tôi mời cô đến chỗ của cậu ấy uống một ly?"
"Ở đâu.....sao đột nhiên lại xuất hiện một cậu chủ vậy?"
Khương Thích khẽ hỏi cô: "Có phải cậu...đã chọc vào ai rồi không?"
Đường Thi lắc đầu: "Cậu đã bao giờ thấy một người phụ nữ vừa mới ra tù có hoa đào thối chưa?"
*Hoa đào thối: Chỉ những người không đáng tin cậy hoặc người mà bạn không thích nhưng lại theo đuổi bạn, dây dưa không buông.
Khương Thích mim cười với đủ loại cảm xúc: "Có mà, không phải là Bạc Dạ sao!". Truyện Thám Hiểm
Đường Thi bị cô chọc đến bật cười: "Còn nhắc đến anh ta mình sẽ bóp chết cậu!"
"Này này! Mình không dám nữa!" Khương Thích giơ hai tay lên: "Thế này đi, cậu cứ đi trước đi, có chuyện gì thì nhắn tin cho mình, mình sẽ đến giải cứu cậu. Chưa biết chừng cậu chủ đó lại là một con rùa vàng, cậu hãy buộc lấy anh ta."
Cập nhật chương mới nhanh nhất trên
Đường Thi nhìn vào khuôn mặt xinh đẹp của Khương Thích rồi lắc đầu: "Vẫn là không cao tay như cậu."
"Đúng là nói thừa" Khương Thích đẩy cô: "Đi di, đừng để người ta đợi nữa. Mình rất tin ở cậu!"
Đường Thi được người phục vụ đưa đến chỗ đó. Ngay khi nhìn thấy hai người đàn ông ngồi trên ghế, cô lập tức muốn quay người lại, kết quả Phúc Trăn trực tiếp đứng dậy nắm lấy cổ tay cô.
Nhỏ quá....đây là suy nghĩ đầu tiên của Phúc Trăn. Mấy ngày không gặp, anh luôn cảm thấy Đường
Thi lại...đẹp hơn rồi.
Thế là Đường Thi ngoài cười mà trong không cười bị Phúc Trăn kéo ngồi xuống ghế, khi ngước lên cô liền nhìn thấy vẻ mặt bằng mặt không bằng lòng của Bạc Dạ, cô lạnh lùng lên tiếng: "Chào Cậu Bạc"
"Chào buổi tối."
Đôi mắt của người đàn ông giữ kín như bưng và quan sát cô một cách sâu xa. Ngược lại Đường Thi tự ý cầm ly rượu lên và cụng ly với Bạc Dạ và Phúc Trăn, nụ cười trên môi cô rất hoàn hảo: "Nếu như là mời tôi đến uống một ly, vậy thì tôi uống xong ly này sẽ đi, mọi người cứ tự nhiên
Nói xong, cô trực tiếp uống cạn ly rượu, Đường Thi mim cười với họ, đôi môi đỏ mọng lấp lánh ánh rượu
Phúc Trăn vô thức nuốt nước bọt và giữ cô lại: “Ở đây chơi với chúng tôi thêm một lúc?"
"Cậu Phúc..." Đường Thi quay mặt lại, nhìn Phúc Trăn, đôi mắt đó dưới ánh đèn rực rỡ sắc màu đã nhuộm thêm vài sắc thái quỷ mị, cô rói: "Chúng tôi đã ly hôn, ngồi cùng nhau như thế này, rất gượng gạo"
Gượng gạo? Cô ấy nói gượng gạo sao?
Bạc Dạ tức giận nhưng lại mỉm cười: "Đường Thi, từ khi nào cô lại biết xấu hổ như vậy?"
Hàm ý là trước đây cô không biết xấu hổ?
Đường Thi chỉnh lại tóc của mình và bình tĩnh nói: "Đúng vậy, dù sao cũng đã từng không biết xấu hổ bám lấy anh, bây giờ đã nhận ra bản thân quá ngu ngốc, dừng lại đúng lúc, không tốt sao?"
Mặc dù cô nói như vậy, nhưng trái tim lại đau đớn vô cùng, đôi vai khẽ run lên, rõ ràng cô đang cố chống đỡ.
Bạc Dạ, tại sao mỗi khi gặp anh tôi lại đau như vậy? Rõ ràng đã nhiều lần nói với bản thân không được xúc động nữa, nhưng tại sao....tôi luôn thua?
Đường Thi tự cười nhạo mình, cô không còn cái khí thế rút kiếm chĩa vào đối phương như trước nữa, nhưng lại bị người ta gọi lại một lần nữa, lần này là Tô Phi Phi.
Cô ấy bước lên trước và nhìn Đường Thi với đôi mắt sâu thẳm, sau đó đột nhiên bật cười và quay người lại nhìn Trình Y Y đang bên cạnh Bạc Dạ.
Sự so sánh đạt đến đỉnh điểm trong một khoảnh khắc.
Tô Phi Phi không nói gì mà chỉ nhìn Đường Thi một lúc lâu với đôi mắt như vậy, rồi quay đi mà không nói lời nào, nhìn hướng đi, có lẽ là rời khỏi quán bar.
Đường Thi không nói mà nhìn Tô Phi Phi rời đi, Bạc Dạ không giữ cô ấy lại, nhưng lại mở miệng giữ Đường Thi: “Ngồi xuống đi."
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT