Đường Duy chỉ chỉ mình: “Ông đây năm như thế nào cũng bị bần?”

Lạc Du Du lui về phía sau, Sakahara Kurosawa liền dựa về phía trước, anh ta nằm chặt tay Lạc Du Du: “Lạc Du Du, tôi cầu xin cô, cho tôi một cơ hội đi, thế nào cũng được… Tôi thật sự không thể mất đi cô nữa, tôi khó tính như kiến trên nồi nóng, chưa từng có loại cảm giác này, từ khi anh đi tôi liền thất hồn lạc.

phách, Lạc Du Du, tôi có thế hảo hảo đối tốt với anh một lần nữa sao? Tôi..”

Lời còn chưa dứt, Sakahara Kurosawa dừng lại Bởi vì Lạc Du Du trước mắt đang khóc.

Cô ấy khóc, giơ tay lên, mạnh mẽ một cái tát rơi xuống trên mặt Sakahara Kurosawa, khóc đến mức sắp sụp đố, “Anh bây giờ còn giả bộ nói cái gì nữa, càng hối hận, có vẻ những gì tôi trải qua càng đáng thương… Chúng ta không thể quay lại Sakahara Kurosawa, anh biết không? Ngay trước khi anh đến tối nay, tôi đã hứa sẽ làm vợ Cố Mang!”

Khoảnh khắc đó, âm thanh xung quanh đều giống như bị người ta nhấn nút tạm dừng, trong mấy giây dường như như bị rút thời gian trống rồng, sâu trong lòng có dòng điện đau đớn kịch liệt xuyên qua, ánh mắt Sakahara Kurosawa hơi mở ra, không thể tin được nói một câu: “Cái gì? “

“Cố Mang nói có thể xem xét thử xem… Lúc Lạc Du Du nói chuyện giọng điệu vẫn còn run rẩy: “Chúng tôi… Sau này chúng tôi có thể thử ở chung, về phần có tình cảm hay không thì sẽ nói sau, tóm lại…”

Cô ấy sẽ yêu Cố Mang sao.

Cô thật sự muốn yêu Cố Mang?

Sakahara Kurosawa cảm giác được một giây sau anh ta sắp phát điên, anh ta năm lấy tay Lạc Du Du hô to: ‘Vì sao cô muốn đông ý vơi sanh ta như vậy!”

Tại sao! Luôn luôn ở thời điểm anh ta không có đề phòng nhất, vì sao.

“Anh ta không phải là người cô hực sự yêu thích! Làm thế nàocô có thể quay đầu nhẹ nhàng và thoải mái chấp nhận người khác! Lạc Du Du vì sao cô lại đồng ý anh ta! “

Nước mắt Lạc Du Du không ngừng rơi xuống: “Anh nghĩ thử xem! Sakahara Kurosawa, anh nói với em, thích nó có lợi! Yêu một người có thể mãi mãi sao, trên thế giới yêu mà không được nhiều người quan tâm như vậy, em được tính là cái gì, em dựa vào cái gì không thể thử tiếp nhận một cái mới bắt đầu…”

Là anh ta nhắc tới sao?

Hốc mắt Sakahara Kurosawa đỏ bừng, anh ta tiến lên một bước, ép Lạc Du Du trả lời: “Có phải anh ta chủ động nhắc tới hay không? Cô nói xem tôi bây giờ sẽ đi tìm anh ta, anh ta thật sự coi trọng bản thân quá, anh ta muốn chết đúng không”

Bốn chữ anh ta muốn chết, dường như là chứa hận ý nói ra, Sakahara Kurosawa nắm lấy tay Lạc Du Du muốn túm lấy cô ấy cùng đi, Lạc Du Du khóc.

lóc kêu lên: “Anh làm gì vậy! Tôi quả nhiên không nên nói cho anh biết, Sakahara Kurosawa anh điên rồi, anh đừng đi thương tổn Cố Mang! “

Kỳ thật cũng không phải Cố Mang nói, chỉ là người trong nhà Cổ Mang gọi điện thoại, gọi hai người bọn họ cùng nhau ăn cơm, trên bàn cơm nhắc tới chuyện này.

Cổ Mang và người trong nhà đối xử tốt với cô như vậy, Lạc Du Du lại là một quả hồng mềm nhỏ sẽ không từ chối người khác, chỉ có thế lắp bắp đồng ý trước trên bàn cơm, cô vốn còn muốn Cố Mang nói chuyện một lần nữa, ai ngờ hôm nay cô bị Sakahara Kurosawa kích thích như vậy, cái gì cũng không cần trực tiếp nói ra.

“Anh buông tay” Lạc Du Du lấy tay kia lau nước mắt: ‘Anh buông tay tôi ra!”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play