Khuôn mặt trong ký ức, nhưng tên không thể phát âm trong miệng…

“Tô Nhan hét lên nhưng vô ích, ‘Nhượng,Nhượng..”

Hàn Nhượng đứng ở đó, mang theo một tách cà phê, sạch sẽ,đẹp trai, và bị sốc khi nhìn thấy Tô Nhan, “Nhan Nhan?”

Cái bóng lưng vừa nấy nhảy vào cô hoàn toàn không nói ra đó là Tô Nhan, chẳng lẽ hiện tại tính tình của Tô Nhan… đã thay đổi một người khác rồi sao?

Đường Duy đưa tay trả tiền, trong tiềm thức kéo Tô Nhan về phía sau, “Anhtai sao?”

“Tại sao không thể là tôi? Tôi mở cửa hàng này” Hàn Nhượng cau mày “Tôi đã không gặp em nhiều năm như vậy, Đường Duy, chỉ cần chào một câu thôi sao?”

“Em vẫn muốn anh có thái độ tốt với em sao” Đường Duy chế nhạo “Không phải lúc đầu anh không coi em là bạn, nhưng em đã làm g?

Hàn Nhượng tim như nhói lên, anh biết, anh đã xem Tô Nhan và Đường Duy quấn lấy nhau từ hồi cấp ba, anh chỉ là một người thừa thãi, nhưng… sự thừa thãi không tồn tại nữa sao?Anh ấy muốn được Tô Nhan và Đường Duy phụ thuộc vào cả đời… Vậy đó…

Tay Hàn Nhượng run lên, “Tôi xin lỗi vì những gì đã xảy ra khi đó.”

Nhưng những tổn thương được giấu kín đó thực sự có thể bị bỏ qua chỉ bằng một câu “Anh xin lỗi” sao?

Hành động bạo lực đó đã ảnh hưởng mạnh mẽ đến cả mạng sống của Tô Nhan, vì bảo vệ Nhậm Cầu, cho dù có bị tạt nước bẩn lên người như vậy cô cũng cần răng không nói một lời, nhưng bây giờ…

Chính cô lại ép mình thành bộ dạng như vậy.

Đường Duy không nhìn Nhậm Cầu nữa, cậu chỉ đi qua kéo Tô Nhan một cái: “Nơi này không tốt, chúng ta đi thôi”

Lúc trước cậu nghe Lam Thất Thất nói bên này vui vẻ, có thể dẫn theo Tô Nhan đến để giải khuây, nhưng cậu lại không nghĩ tới ông chủ nơi này lại là Nhậm Cầu, Đường Duy không muốn dẫn Tô Nhan đến đây nữa.

Nhưng Tô Nhan lại lưu luyến không muốn rời đi, AlIpaca quá đáng yêu cho nên còn muốn cho chúng ăn chút cà rốt, vì thế cô dùng ánh mắt đáng thương nhìn Đường Duy, cẩn thận h‹ Ngay lúc đó, Đường Duy cảm nhận được trái tim như bị đánh trúng, cậu không có cách nào từ chối Tô Nhan khi cô mang vẻ mặt dễ thương như vậy, có lẽ cô không định tỏ vẻ dễ thương, nhưng mà…

Cậu đưa tay che mặt: “Quá… Đáng yêu…”

Tô Nhan nắm tay Đường Duy không buông: “Cùng ở đây chơi với tôi có được không anh trai”

Hai chữ anh trai nhẹ nhàng, mềm mại đến mức chính Nhậm Cầu đang ở bên cạnh cũng nhận ra điều không thích hợp, anh ta nhìn Đường Duy một cái, sắc mặt kinh ngạc: “Đây là chuyện gì? “

Sợ Nhậm Cầu làm ảnh hưởng đến tâm trạng của Tô Nhan cho nên Đường Duy dùng ánh mắt nghiêm khắc cảnh cáo anh ta một chút, ý cậu không muốn anh ta làm Tô Nhan giật mình, sau đó lên tiếng nói: “Cảm ơn anh nhiều.”

Bốn chữ này giống như cơn bão đập vào mặt, vốn dĩ Nhậm Cầu: đang rót cà phê cho hai người bọn họ, nhưng bây giờ tay anh ta run rẩy suýt nữa đổ cà phê ra ngoài cốc.

Tính tình Đường Duy từ trước đến nay vô cùng lạnh lùng, cậu lại thích thờ ơ với mọi thứ, luôn mang vẻ mặt kiêu ngạo, nhưng đây là lân đầu tiên cậu vì Tô Nhan mà có hành động như vậy, cậu khẩn trương kéo Nhậm Cầu sang một bên: “Tốt nhất anh nên chú ý một chút”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play