Vành mắt của Đường Thi đã đỏ lên: “Dáng vẻ bám riết không bỏ của anh thật sự rất mất mặt xấu hổ"

Bạc Dạ nhữ bị những lời này của cô chọc giận, anh dùng sức đè cô lên trên tường: "Đường Thi, kiên nhẫn của tôi là hữu hạn, em đừng có dùng chiêu trò lạt mềm buộc chặt ở đây với tôi nữa!"

Đường Thi cười cực bừa bãi: "Lạt mềm buộc chặt? Chơi với anh sao? Anh cũng xứng sao?"

Từ trước đến nay luôn là anh dùng những ngôn từ này nhục mạ cô, hiện giờ những lời này lại được nói ra từ miệng của cô. Bạc Dạ nổi giận, vào giờ khắc này, cảm xúc tích lũy trong người anh bành trướng tới cực điểm, sau đó thì hoàn toàn bùng nổ!

Anh hung hăng bóp lấy cổ của Đường Thi: “Đừng có không biết tốt xấu như vậy!"

"Tới đi, rốt cuộc anh còn có chuyện gì không làm được nữa kia chứ?" Đường Thi đã không còn chút sợ hãi nào: “Bạc Dạ, tôi cũng muốn nhìn xem tim của anh sắt đá đến mức nào, có thể ép tôi đến bước đường nào!"

Ở trong mắt cô, anh là ma quỷ có phải hay không! Cô cho là anh không muốn bồi thường có phải hay không! Anh đã thử, nhưng mà thái độ của cô thể nào! Cô dùng loại ánh mắt lạnh lùng này nhìn anh, cô cho là anh cũng không đau hay sao!

Anh cũng muốn nói chuyện đàng hoàng với hai mẹ con bọn họ, cũng muốn cố gắng đền bù, nhưng cô dùng loại biểu cảm này đối mặt với anh, dựa vào cái gì! Đường Thi, đời này Bạc Dạ anh còn chưa từng nghĩ đến chuyện mình sẽ mở miệng cầu xin một người phụ nữ tha thứ, cô dựa vào cái gì dùng loại thái độ này mà đối đãi với anh!

Bạc Dạ tức giận đến cùng cực, dùng sức hất cô ngã trên ghế sa lon:

"Chẳng lẽ em nghĩ mình thật sự rất ghê gớm đúng không? Tôi nói cho em biết, nếu tôi muốn nhốt em lại, cả đời này ngay cả chết cũng là hy vọng xa vời đối với em! Tôi có lòng tốt thương hại em, em dựa vào cái gì mà từ chối tôi hả? Em nghĩ mình là ai!"

Đường Thi nở nụ cười, cười còn hung ác hơn cả Bạc Dạ: "Thương hại tôi? Tôi còn cần anh thương hại hay sao, không bằng anh cút xa một chút đừng tới quấy rầy cuộc sống của tôi!"

Bạc Dạ đè cô lại: “Cô đừng rượu mời không uống lại thích uống rượu phạt."

Đường Thi không sợ mà chống lại ánh mắt của anh, gằn từng tiếng, dứt khoát nói: “Bạc Dạ, tôi cũng muốn nhìn xem, lần này anh còn có thể lấy cái gì để uy hiếp tôi."

"Anh lấy cái gì uy hiếp tôi, tôi sẽ vứt bỏ cái đó!"

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play