Chương 1493: Chịu áp lực, đến đây xin lỗi
Thì ra những lời làm tổn thương người khác mà Từ Thánh Mân nói đều khắc ghi trong đầu Lam Thất Thất.
Lam Thất Thất thấy Từ Thánh Mân im lặng, cố lấy can đảm hỏi lại một lần: “Anh nói cho tôi biết, Từ Thánh Mân, bây giờ anh nghĩ thế nào về nhà họ Từ? Nếu thật sự anh đã buông tha cho nhà họ Từ, đã muốn phủi sạch quan hệ với nhà họ Từ, tôi sẽ không làm khó anh”
Chỉ cần Từ Thánh Mân thừa nhận, cô ta sẽ cho anh ta đi vào, cô ta không phải một người không phân biệt được đúng Sai.
Từ Thánh Mân liếc nhìn Lam Thất Thất, sau đó anh ta nói: “Nếu tôi nói đã muốn buông tha cho nhà họ Từ, hôm nay cô cho tôi một con đường chứ?”
Cho anh ta một con đường.
Lòng của Lam Thất Thất run mạnh, cô ta không thể tin được đây là lời Từ Thánh Mân nói ra, trước kia vì lợi ích của bản thân mà anh ta vô lương tâm, không từ thủ đoạn nào, vì có được tất cả của nhà họ Từ, thậm chí anh ta còn có thể nói ra câu “tôi đang lợi dụng cô đấy” trước mặt cô ta.
Vậy mà bây giờ anh ta lại dẫn Đường Duy đến đây, dừng lại trước mặt cô ta, xin cô ta cho mình một cơ hội. Lam Thất Thất nhìn Từ Thánh Mân rất lâu, sau đó mới tránh đường.
Từ Thánh Mân thấy Lam Thất Thất khóc đến mức mắt sưng đỏ cả lên, trong lòng anh ta đau nhức không thôi, chỉ là anh ta không thể hiện ra, thậm chí còn cố ý đáp lại với giọng lạnh lùng: “Cảm ơn cô đã hiểu cho”
Đường Duy đi theo phía sau, nhìn lướt qua Từ Thánh Mân, bóng lưng người này còn rất là ngông cuồng bá đạo, khẽ nói: “Nhà sắp phá sản mà còn giả vờ ngầu”
Từ Thánh Mân nghiến răng ken két đáp lại: “Nhà ông đây phá sản là ai làm thế nhỉ?”
Đường Duy nhìn trời: “Từ Dao”
Lam Thất Thất thả người vào, Từ Thánh Mân bèn đi vào bên trong, Tô Kỳ và Bạc Dạ nhìn bọn họ trong suốt dọc đường đi vào, Đường Duy liếc mắt ra hiệu cho ba của mình.
Bạc Dạ đi lên phía trước.
Đường Duy nói một tiếng “vâng”.
“Đã chuẩn bị mọi thứ xong chưa?”
Bạc Dạ hơi nheo mắt lại, nhìn kỹ con mình băng ánh mắt dò xét áp lực: “Bên phía luật sư của Nhan Nhan nói như thế nào?”
“Có nắm chắc.”
Nói đến đây, vẻ mặt Đường Duy thay đổi: “Nhưng mà…”
“Ba biết rõ, con không cần phải n Bạc Dạ không nhìn nữa, quay người nói với Từ Thánh Mân: “Nhóc con, về chuyện em gái cậu, tôi cảm thấy rất có lỗi”
Dù gì thì trong người Từ Thánh Mân vẫn còn chảy dòng máu của Từ Chấn, bất kể là lấy góc độ nào để nói thì vẫn là anh trai của Từ Dao.
Nhưng mà anh ta lại nói: “Đó cũng chính là lý do hôm nay tôi đến”
Lúc Lam Thất Thất đi vào theo, nghe Từ Thánh Mân nói như vậy, cô ta chấn động.
Tô Kỳ cũng nhìn về phía Từ Thánh Mân.
“Mặc dù tôi và Từ Dao không phải là anh em ruột, nhưng trong người bọn tôi có một nửa huyết thống giống nhau”
Từ Thánh Mân siết chặt nắm tay, đi đến trước mặt Tô Kỳ, không biết từ khi nào đã cúi đầu: “Chú ơi, người có lỗi là con mới đúng”
Anh ta…
Anh ta đến đây để…
Nhận ra được điều này, Lam Thất Thất che miệng, hốc mắt lại đỏ bừng.
“Tôi không muốn bào chữa gì cả, bây giờ bằng chứng đã được tung ra cả rồi, hơn nữa bọn họ… bọn họ đã..” Từ Thánh Mân không nói được nữa: “Trả giá rất đắt, tôi cũng rất khó chịu”
Tô Kỳ lại vỗ mạnh vào vai Từ Thánh Mân: “Một mình cậu cũng phải chăm sóc cho bản thân thật tốt”
Tỏ ý là Tô Kỳ hiểu được Từ Thánh Mân đã không còn liên quan gì đến nhà họ Từ, bây giờ gánh chịu áp lực xin lỗi nhà họ Tô cũng chỉ vì quan hệ giữa bản thân anh ta và Tô Nhan, Tô Nghiêu rất tốt.
Lam Thất Thất hít mũi vài cái, có ngày cô ta lại nghe được.
Từ Thánh Mân nói như thế, đúng là như thay đổi ngày vậy.
Cô ta nói thầm: “Bây… bây giờ anh thật giống con người”
Vẻ mặt nặng nề của Từ Thánh Mân lập tức giãn ra, tức giận đến mức méo miệng: “Lam Thất Thất, có phải là cô muốn ăn đập hay không?”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play