Chương 1268

Đường Duy ngẩn cả người, điểm cuối của ánh nhìn chính là khi thân hình của Diệp Tiêu khuất bóng phía sau cửa nhà vệ sinh, ánh mắt vốn lạnh lẽo như băng của cậu trở nên bỏng cháy, cứ như đã có ai đó thả vào trong ánh mắt cậu một hòn than phòng lửa, lửa mạnh đến mức có thể đốt sạch cánh cửa ấy ra thành

Đường, biết người đó

Đơn Giản nhìn theo ánh mắt của Đường Duy, dè dặt nói thêm một câu: “Người đó là người nhà họ Diệp

Nhà họ Diệp?

Chủ Diệp Kinh Đường đời này sẽ không có người nối dõi, vậy phỏng chừng đây là một nhánh khác của dòng họ Đường Duy mím môi, Đơn Giản lại nói tiếp: “Diệp Tiêu này, là người thừa kế được Diệp Kinh Đường đánh giá cực kỳ cao, xem chừng rồi sẽ trở thành người lèo lái nhà họ Diệp trong tương lai

Có thể ở trong nhà họ Diệp bộc lộ tài nàng, hoàn toàn không phải là kẻ đơn giản gì.

Đường Duy nói: “Tại sao cậu ta lại ở đây?”

“Chắc là được mời, không chắc liệu có phải là thay thế Diệp Kinh Đường đến tham gia hay không?”

Đơn Giản xoa cầm, hoàn toàn chẳng ý thức được mình đang nói cái gì với Đường Duy: “Chậc, có điều chẳng biết người được anh ta ôm là ai nhỉ, bạn gái à? Nhìn cũng được phết ấy chứ, nhưng mà tôi chẳng nghe qua anh ta có bạn gái khi nào cả, trong cái vòng tròn bé xíu này mà tin tức không truyền ra à Biểu cảm Đường Duy trong nháy mắt trở nên tối tăm gần như là nghiên răng nghiến lợi nhìn Đơn Giản cười lạnh: “Vậy anh ở trong cái vòng tròn này có từng nghe qua một người con gái tên là Bạc Nhan chưa?”

Bạc Nhân, Bạc Nhan…

Đơn Giản trầm tư hồi lâu, rồi thiếu chút nữa nhảy dựng cả lên: “Ơ! Đấy không phải là con gái nhà họ Tô ư?”

Đường Duy nói, “Anh thế mà cũng có lúc sửng sốt đến thế à. Ban nãy tôi nghe giọng điệu kia của anh, cứ như anh là người biết hết tất cả về vòng quan hệ này vậy, không gì không biết, không gì không nghe qua

Đơn Giản chọn lựa im miệng, trong chuyện độc miệng, dám chắc ai nấy đều sẽ tôn Đường Duy làm ông tổ.

Mười phút sau, cửa nhà vệ sinh mở ra. Bạc Nhan được Diệp Tiêu năm lấy bàn tay dẫn ra. Thật ra Diệp Tiêu có ý muốn giúp đỡ cô, nhưng vẻ mặt lạnh lùng rồi động tác thì cứng ngắc xấu hổ khiến hai người bọn họ cứ như đang chần trừ mới chịu bước ra. Lúc đi lướt ngang qua Đường Duy, cũng vẫn chẳng phát hiện ra sự tồn tại của cậu như trước.

Giống như trong mắt Bạc Nhan chẳng hề có lấy một ai khác vậy.

Đường Duy cảm giác lòng mình trong vô thức bị thít chặt, giống như bị người ta nằm trong lòng bàn tay mà dày vò. Nhìn thấy hai người họ quay lại chỗ cũ, Đường Duy thu hồi tầm mắt, mạnh mẽ cướp ép chính mình không được phép chú ý đến chuyện gì của người con gái chẳng còn quan hệ gì với mình nữa. “Bây giờ cô đã ổn hơn rồi chứ?”

Đắng trước truyền đến giọng nói trầm thấp.

Bạc Nhan củi đầu ừ một tiếng, yếu ớt như một con cừu non. Giọng của Diệp Tiêu trong phút chốc có hơi hòa hoãn: “Thế cô ngủ thêm chốc nữa đi, còn năm tiếng nữa mới hạ cảnh cơ

Còn năm tiếng nữa.

Lần đầu tiên Đường Duy cảm thấy được năm tiếng đồng hồ lại đến như vậy.

Bạc Nhan nghe theo lời đề nghị của Diệp Tiêu, uống xong một ly nước ấm rồi thì chậm rãi nhắm mắt lại. Cô tiếp viên hàng không tinh tế hiểu ý lấy ra một tấm chăn mỏng giúp cô phủ lên. Sau khi cô gái kia quay vào phòng nghỉ liền buôn dưa lê: “Anh trai hồi nãy đối xử dịu dàng cẩn thận với bạn gái quá trời.”

“Người ta là trai tài gái sắc, trời sinh một đôi mà. Ai nhìn chắc cũng đều hâm mộ cả thôi “Ánh mắt anh trai đó từ đầu đến cuối chưa từng rời khỏi chị gái, nhìn hạnh phúc ghê

Đường Duy đằng sau, rất gần với họ, những tiếng xào bàn tán khi rơi vào trong tai cậu, dường như hóa thành vô vàn chiếc kim nhọn châm vào người cậu. Bạc Nhan thật sự đang hẹn hò với cậu ta ư?

Từ Vinh Sở, đến Diệp Tiêu, qua đổi lại cũng đều trong cái vòng quan hệ này. Trong mắt Đường Duy lóe lên sát ý, Bạc Nhan, cô có biết xấu hổ hay không vậy?

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play