Nàng thốt ra: “Đúng rồi! Ta nhớ ra rồi… Nhân lúc ta không ở nhà, con thỏ nhỏ chết bầm này hình như là đã tu luyện pháp thuật ngũ hành chi hỏa! Có phải vì nguyên nhân này không?”.
“Cái gì?” Thân Đồ đại phu đảo mắt, lạnh lùng nói, “Cô điên rồi sao? Sao lại cho nó tu luyện cái này!”
“Hả?” Chu Nhan lui về sau một bước, lắp bắp, “Làm, làm sao vậy… Con thỏ nhỏ chết bầm này muốn học mà… Ngũ hành chỉ là thuật pháp nhập môn, lại không có gì nguy hại.”
“Đồ ngu! Giao nhân không thể tu tập thuật pháp hệ hỏa! Chẳng lẽ cô không biết sao?” Thân Đồ đại phu tức giận đến mặt mày nhăn nhúm lại, chỉ vào lỗ mũi của nàng, lạnh lùng nói, “Giao nhân sinh ra ở biển rộng, thiên tính thuộc thủy. Nước lửa không thể hòa làm một, đặc biệt đứa bé nhỏ như vậy, cô lại cho nó đi khống chế sức mạnh của lửa? Đây không phải là hại chết nó thì là cái gì!”
“…” Chu Nhan bị mắng đến mặt mày xanh mét, nhưng không dám phản bác tiếng nào.
Đúng rồi, lúc đó nàng ném sách cho Tô Ma, thì chỉ lo đi xử lý chuyện của mình, hoàn toàn không nghĩ đến bỏ lại đứa bé kia học một mình sẽ có hậu quả thế nào, nàng là một sư phụ không có trách nhiệm… chẳng khác nào đẩy thẳng đứa bé này vào hố lửa vậy”.
Lòng nàng rối ren, không dám cãi lại, khiếp sợ nói: “… Thế phải chữa thế nào?”
“May mà cô cõng nó tới tìm ta. Trên đời này, ngoại trừ ta thì không ai khác có thể cứu nó đâu.” Thân Đồ đại phu bế đứa bé hôn mê kia lên, nói, “Nếu như nhóc con này xảy ra chuyện gì, ta và cô đều không đảm đương nổi.”
“Cái gì?” Chu Nhan sửng sốt một chút.
Nhưng mà Thân Đồ đại phu không có trả lời, chỉ lấy từ trong lồng ngực ra một bao vải, mở ra, hóa ra là một hàng ngân châm chỉnh tề hơn chục cây, rồi lão lại lấy ra một chiếc hộp nhỏ, mở ra, bên trong có đủ đan dược các màu. Chu Nhan không khỏi kinh ngạc vô cùng: Ông chạy trốn trong chiến hóa, mà còn kịp dắt nguyên bộ đạo cụ này trên người? Thật đúng là không dễ dàng mà.
“Có điều, chỉ bằng vào thuật ngũ hành nhập môn, cũng không đến nỗi khiến người ta hấp hối như vậy.” Thân Đồ đại phu thì thầm một tiếng, bắt đầu cẩn thận châm kim cho Tô Ma: “Nhất định còn có nguyên nhân riêng của nó.”
Lại một đợt lửa đạn vang trời, đất rung núi chuyển, đoạn tường than phế tích sụp xuống, Chu Nhan lật hai tay, quét bay những cục gạch bay xuống ra ngoài, ở một bên chờ đợi lo lắng nhìn đại phu khám bệnh. Bên tai là tiếng xung phong giết chóc như thủy triều, hiển nhiên là cuộc chiến bên kia đã đến thời điểm then chốt, trong lòng nàng nóng như lửa đốt, nhớ đến tình hình của Uyên, nhưng lại không thể rời khỏi một bước.
Thân Đồ đại phu cho một viên đan nhỏ vào miệng của Tô Ma, rồi lại xoa dầu thuốc trong lòng bàn tay, nhiều lần ấn bụng dưới của đứa bé, nơi đó vốn có một cục sưng, khi ông ta nhấn một cái, không ngờ nó lại động đậy! Cũng trong nháy mắt, Tô Ma co quắp một chút, phát ra một tiếng rên rỉ thống khổ.
Đây dường như là âm thanh đầu tiên đứa bé này phát ra suốt hai ngày nay.
Thì ra là vật này đang quấy phá. Thảo nào…” Mắt Thân Đồ đại phu bỗng nhiên lộ ra tia lạnh, xoa xoa tay, dường như có vẻ hưng phấn, “Xem ra là không trì hoãn được nữa, nếu không tranh thủ lấy thứ này ra, đứa bé này sớm muộn gì cũng mất mạng. Động thủ thôi!”
Chu Nhan không có hiểu ông ta đang nói cái gì, lại thấy Thân Đồ đại phu ngẩng đầu, căn dặn một câu: “Đến, giúp ta đè đứa bé này lại.”
Chu Nhan ở đống phế tích cúi người xuống, giúp đại phu đè tay chân Tô Ma lại. Tay chân đứa bé này mảnh khảnh như củi khô, tựa như dùng sức chút là sẽ gãy. Chu Nhan vừa dùng chút sức, đứa bé trên mặt đất đã cuộn tròn lại, khẽ hô một tiếng đau đớn. Trong lòng nàng cả kinh, theo bản năng thả lỏng tay một chút.
“Khốn nạn! Ai cho cô buông tay? Con mẹ nó, cố sức cho ta!” Thân Đồ đại phu cũng lập tức đổi sắc mặt, chửi ầm lên, “Nếu không nghe ta, đứa bé này sẽ ngỏm, biết không?!”
“…” Ngoại trừ sư phụ ra gần như không có ai dám quát tháo nàng như vậy, Chu Nhan muốn muốn phát tác, lại biết tình huống bây giờ khẩn cấp, giằng co tức giận với ông già kia hoàn toàn không có ý nghĩa gì, bèn yên lặng kềm chế lửa giận, cúi đầu một lần nữa đè tay chân Tô Ma lại: “Như vậy được chưa?!”
“Được, cứ ấn nó xuống như vậy, không được cho nó động đậy tí nào!” Lão đại phu chỉ về phía nàng, giọng nói nghiêm khắc, “Nếu lúc phẫu thuật có gì không chính xác, cái mạng nhỏ của nó sẽ đi luôn! Biết không?”
Chu Nhan còn chưa phục hồi tinh thần lại, chỉ thấy trước mắt lóe lên hàn quang, lão nhân quần áo tả tơi kia đột nhiên bạo phát ra khí thế cực kỳ cường đại, hét lớn một tiếng, hai tay lật lại, mười hai cây ngâm châm đồng loạt từ tay lão bay ra, dùng tốc độ mắt thường không theo kịp mà đâm thẳng vào đầu đứa bé.
Tô Ma phát ra tiếng kêu sắt nhọn, liều mạng giãy dụa. Khoảnh khắc ấy, không biết đứa bé gầy yếu hấp hối ấy lấy đâu ra sức mạnh giãy dụa, Chu Nhan chỉ hơi mất tập trung một cái, đứa bé đã giãy tay thoát ra khỏi tay Chu Nhan!
“Đau quá… Đau quá!” Nó hô mơ hồ, kiệt lực muốn mở mắt.
Mắt đứa bé đã mở ra, nhìn nàng sợ hãi vô cùng, đôi môi tái nhợt run rẩy, thần trí như thể có chút hỗn loạn, lẩm bẩm nói: “Đau quá… Mau cứu ta… Tỷ tỷ…”.
Ánh mắt như vậy, khiến lòng Chu Nhan bỗng nhiên run lên, nhưng mà, nàng cũng không dám buông tay. Thân Đồ đại phu dốc bản lĩnh toàn thân, thi triển đến vô cùng nhuần nhuyễn, chỉ trong nháy mắt, đâm ngân châm từ trên xuống dưới, giống như ánh sáng chiếu rọi, trong nháy mắt đâm vào mười hai đại huyệt của đứa trẻ, mà khiến người ta sợ hãi là mỗi một vị trí đó đều là tử huyệt.
Khi cây ngân châm cuối cùng đâm vào huyệt khí hải, Tô Ma bỗng nhiên ngừng bặt, giống như con búp bê vừa bị cắt dây cót, toàn thân tê liệt, hai mắt nhắm lại, một lần nữa không nhúc nhích.
Tất cả xảy ra trong nháy mắt, Chu Nhan ngẩn người, lúc này mới nhảy dựng lên, thất thanh nói: “Ông… ông đang làm cái gì đấy? Tại sao lại phải đâm vào tử huyệt? Ông muốn hại chết nó sao!”
“Câm miệng! Đương nhiên là ta đang chữa bệnh cho nó!” Thân Đồ đại phu không nhịn được, khả nhưng câu nói ngắn ngủi lại cực kỳ uể oải, như thể chỉ vừa trong khoảng thời gian ngắn ngủi vừa rồi đã hao phí sức lực vô cùng. Ông ta đã dùng hết ngân châm trong tay, cúi người xuống, lấy ra vật gì đó từ trong bao vải, không khách khí chút nào dặn dò nàng, “Đừng có kêu um lên nữa. Đè đứa bé lại lần nữa cho ta!”.
Chu Nhan vừa muốn nói gì, lại nhì thấy vật trong tay ông ta lóe lên dưới hỏa quâng, đột nhiên ngây ngẩn cả người, thứ nằm giữa những ngón tay già cỗi khô khốc của lão, rõ ràng là một con dao phẫu thuật sáng như tuyết.
Giữa chiến hỏa tán loạn, thỉnh thoảng có tên lạc bay tới, lửa đạn nổ vang, nhưng mà đều bị kết giới cho Chu Nhan chặn lại, góc phế tích nho nhỏ này, tựa hồ đã cách ly khỏi trang Tu La liệt hỏa kia.
Chu Nhan nhìn Thân Đồ đại phu cầm đao nhọn đi tới, cúi người cắt y phục trên người đứa bé, không khỏi da đầu tê rần, tay nắm chặt lấy cổ tay ông lão, lạnh lùng nói: “Này! Ông muốn làm cái gì?”
“Cứu đứa bé này thôi!” Thân Đồ đại phu xương đau nhức xương cổ tay, không khỏi đảo mắt, căm tức nhìn cô nhóc không biết tốt xấu này, “Cô thì biết cái gì? Nếu không diệt trừ tai họa này, đứa bé sẽ mất mạng!”
“Cái gì tai họa?” Chu Nhan sửng sốt một chút, hướng theo tầm nhìn của lão.
Toàn thân đứa bé gầy trơ cả xương, duy chỉ có bụng lại hơi nhô ra, nhìn qua cảm giác cực kỳ cổ quái. Không biết có phải là ảo giác hay không, trong ánh lửa giữa đêm tối, lại có cảm giác giữa bụng có thứ gì ngọ nguậy, mà mũi đao sáng như tuyết của Thân Đồ đại phu vừa lúc nhắm huyệt khí hải dưới rốn.
Chu Nhan chợt nói: “Chẳng lẽ ông nói… đến cái thai chết kia sao?”
“Phải.” Thân Đồ đại phu cố sức rút cổ tay ra, trên đó đã có một vòng bầm đen, lão trừng mắt liếc nàng: “Chớ ngẩn ra đó! Mau đè thằng nhóc này xuống cho ta! Lát nữa mổ bụng sẽ đau lắm đó, chỉ dựa vào những ngân châm này, chưa chắc đã khóa được nó đâu”.
“Phải… Phải ở chỗ này sao?” Nàng vẫn thoáng do dự, nhìn cảnh tượng binh hoang mã loạn xung quanh, “Không thể đợi lát nữa tìm nơi khác sao?”
“Ta cũng muốn đổi chỗ nào tử tế một chút… giờ phải thực hiện cuộc phẫu thuật lớn như vậy giữa cái chỗ này, đồ nghề thì không đủ, cô nghĩ là dễ chắc?” Thân Đồ đại phu tức giận trả lời, “Thế nhưng cứu người như cứu hỏa, làm sao còn có thể kén chọn thời gian địa điểm? Cô xem đi! Đây là cái gì?”
Lão dùng đao nhọn đâm vào bụng Tô Ma, trong nháy mắt đó, dưới da như thể có vật gì mềm mềm kịch liệt giãy dụa, tựa như đang né lưỡi dao, trượt nhanh trong cơ thể nó.
Cảnh tượng quỷ dị như vậy, làm Chu Nhan la thất thanh.
“Cái tên kia thừa dịp đứa bé suy nhược, tính từ bên trong nuốt chửng nó!” Thân Đồ đại phu ngẩng đầu, lớn tiếng nói với nàng, “Không thể đợi được, bằng không đứa bé này có được cứu trở về cũng thành người tàn phế! Cái mạng nhỏ của nó giờ ở trên tay cô, cô nghĩ đi, có muốn phẫu thuật hay không?”
Đúng vậy, đã như vậy, cần dứt khoát thì phải dứt khoát. Nếu như làm lỡ thời gian, hại chết đứa bé này, thì biết làm sao đây?
Nàng cúi người, một lần nữa đè tay chân đứa bé xuống theo yêu cầu của Thân Đồ đại phu. Nàng vốn là một nữ tử dũng khí hơn người, nhưng mà thấy con dao sáng choang lắc lư chạm xuống người đứa bé, lại vẫn là không nhịn được quay đầu đi chỗ khác, nhắm chặt hai mắt lại.
Đao nhọn sáng như tuyết chọc vào huyệt khí hải giữa bụng, rạch ngang máu thịt, nhanh chóng xoẹt qua, mở toang ổ bụng. Chu Nhan vốn không dám xem, chỉ cảm thấy đứa bé trên đất bỗng nhiên chấn động, phát ra tiếng kêu đau đớn, thân thể bị khống chế giãy dụa, co quắp mãnh liệt.
“Ngoan, nhịn một chút!” Nàng không dám quay đầu đi, chỉ có thể cắn răng, nhỏ giọng an ủi, “Không có chuyện gì đâu, rất nhanh rồi sẽ ổn!”
Nỗi đau mổ bụng khiến đứa bé liều mạng giãy dụa, mắt mở trừng, giữa cơn hốt hoảng, như thể nhìn thấy được cái bóng của nàng, bỗng nhiên lẩm bẩm: “Tỷ… tỷ? Là tỷ?” Đứa bé chỉ là sửng sốt một hồi, lại đau đớn co quắp, liên tục giãy dụa, “Đau quá… Đau quá! Buông ra… Buông ra!”
“Đừng cử động! Đừng sợ… Rất nhanh thì sẽ xong thôi! Đừng sợ!” Nàng liều mạng đè tay chân đứa bé, không cho nó giãy dụa chạy trốn. Tô Ma đau đớn hô to, gọi nàng, cầu xin nàng buông tay, cầu xin nàng đừng giết mình. Nhưng mà nàng chỉ có thể rưng rưng cắn răng, giữa chặt nó lại, không dám thả lỏng mảy may.
Nàng cho rằng Thân Đồ đại phu sẽ kết thúc rất nhanh, nhưng mà, không biết qua bao lâu, Thân Đồ đại phu bên kia còn chưa xong, thậm chí còn không cả có tiếng động đao.
“Tỷ tỷ… Tỷ, tỷ muốn giết ta sao?” Trong cơn giãy dụa, ánh mắt Tô Ma dán thẳng vào nàng, con ngươi ngọc bích trong veo tràn đầy khiếp sợ và kinh hãi, “Đau quá… Buông ra… Buông ra! Tỷ tỷ! Đau quá!”
“Đừng cử động!” Chu Nhan cắn răng đè chặt tay chân đứa bé, không cho nó nhúc nhích mảy may, rất sợ sẽ ảnh hưởng đến thủ thuật của đại phu, “Nhẫn nại một chút!”
Đứa bé co quắp giữa sợ hãi và thống khổ cực độ, run rẩy không ngừng, dùng thanh âm khàn khàn đau khổ cầu xin. Nàng nhìn thấy trong con ngươi của đứa bé phản chiếu hình bóng của mình, đang hung tợn cắn răng đè tay chân của nó lại, dưới phế tích ngổn ngang và khói lửa rợp trời, nhìn qua lại lờ mờ có vài phần dữ tợn. Nàng không dám nhìn nữa, nghiêng đầu đi.
Càng về sau, đứa bé giãy dụa càng yếu ớt, âm thanh cũng từ chói tai dần dần trở nên yếu ớt, hơi thở hấp hối, ngay cả làn da nóng hổi cũng nhanh chóng lạnh ngắt đi.
Nhưng mà, cái lạnh ày, lại không phải cái lạnh bình thường, mà giống như người chết.
“Vì, vì sao… tỷ tỷ… giết ta?” Rốt cục, con ngươi Tô Ma mất đi thần thái, dần dần tan rã, cuối cùng khép lại, “Đau quá… Đau quá đi… Tỷ tỷ!”
Nàng rốt cục nhịn không được, quay đầu hô to: “Sao còn chưa xong!”
Mà sau một khắc, nàng đã bị thảm cảnh trước mắt làm cho chấn kinh rồi.
Thân Đồ đại phu đang cúi người xuống, dùng đao nhọn phanh bụng Tô Ma, máu chảy thành sông, nhưng mà, ông ta lại cứng ở nơi đó, không hề cử động. Tay thầy thuốc cầm đao nhọn, run rẩy không ngừng, thấy Chu Nhan thì rốt cục xoay đầu lại, nhìn nàng chằm chằm, trong cổ họng phát ra tiếng “khụ khụ”.
Trong nháy mắt đó, Chu Nhan la thất thanh.
Đó là cái gì? Giữa hỏa quang chớp tắt, nàng nhìn thấy có một đôi tay thật nhỏ, vươn ra từ trong thân thở lẫn lộn máu thịt của Tô Ma, bóp chặt yết hầu của thầy thuốc!
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT