Thời Ảnh hơi chấn động một chút, giọng nói dừng lại, nhưng không quay đầu. Dừng lại giây lát, vẫn giữ nguyên tư thế không quay đầu mà trả lời một câu: “Không, ta không có bỏ rơi con, là con buông bỏ ta trước.”

Chu Nhan sửng sốt một chút, nhất thời không lời chống đỡ.

“Phàm là người ta muốn giết, lục hợp bát hoang, chưa từng có một ai có thể chạy trốn.” Thời Ảnh quay đầu lạnh lùng nhìn nàng, giọng nói lạnh lùng nghiêm khắc, “Ta xem ngươi vẫn nên nhanh chóng tu luyện, cầu nguyện khi đó có thể thay hắn chống đỡ một hồi đi!”

Dứt lời, y phẩy tay áo bỏ đi, bỏ lại mình nàng, thân hình như sương biến mất.

Khi kết giới y bày ra chung quanh cũng biến mất, Chu Nhan phát hiện mình vẫn đang đứng ở phủ Tổng đốc Diệp Thành, nước mắt lưng tròng quay về phía không có bóng người hô to, còn Phúc Toàn ở một bên đang vô cùng ngạc nhiên nhìn nàng, hiển nhiên hoàn toàn không rõ vừa rồi có chuyện gì xảy ra.

Trong khoảnh khắc kia, Chu Nhan chỉ cảm thấy vô cùng bi thương, hai đầu gối mềm nhũn, quỳ xuống trước một gốc cây tường vi đang nở rộ, cất tiếng khóc ré lên.

Sư phụ… Sư phụ không cần nàng nữa! Người nói, từ nay về sau ân đoạn nghĩa tuyệt!

Nàng ở dưới gốc cây tường vi khóc không ra lời, cảm thấy từ khi sinh ra tới nay chưa từng có giờ khắc nào thương tâm đến thế. Sư phụ và Uyên, hai người thân nhất trên đời này ngoại trừ phụ mẫu ra, lại đi bắt nàng chọn một, chẳng khác nào chém đứt trái tim ra làm hai nửa.

“Quận… Quận chúa? Xảy ra chuyện gì vậy?” Lúc này, kết giới đã biến mất, Phúc Toàn chợt thấy nàng quỳ tại chỗ khóc rống, không khỏi chân tay luống cuống, không biết như thế nào cho phải.

“Làm sao vậy?” Đột nhiên, bên ngoài truyền đến một câu hỏi ngạc nhiên, “Đây không phải là quận chúa Chu Nhan của Xích tộc sao? Vì sao lại khóc ở chỗ này?”.

Hai người cả kinh, đồng thời ngẩng đầu, thấy được vẻ mặt kinh ngạc của Tổng đốc Diệp Thành.

Chắc là Bạch Phong Lân vừa từ bên ngoài trở về, trên người còn đang mặc bộ chế phục Tổng đốc long trọng, sau lưng hắn còn có một tướng quân tuổi độ trung niên mặc áo giáp xanh đi theo. Hai người vốn đang vừa đi vừa hàn huyên khách sáo, lúc này đứng ở hành lang gấp khúc, giật mình nhìn thiếu nữ khóc lóc dưới hoa, không khỏi hai mặt nhìn nhau.

“Phúc Toàn! Chuyện gì xảy ra vậy?” Bạch Phong Lân phục hồi tinh thần đầu tiên, trừng mắt nhìn tên người hầu thân tín bên cạnh, “Là tên cẩu nô tài nhà người chọc quận chúa tức giận sao?”

Phúc Toàn lập tức quỳ xuống: “Đại nhân, không liên quan đến tiểu nhân đâu mà!”

“Không… Không có gì.” Chu Nhan thấy cảnh tượng như vậy, lập tức cố kiềm nén thương tâm, lau nước mắt đứng lên, giải vây cho đối phương, “Đích xác là không liên quan đến hắn… Đừng làm khó hắn.”

Bạch Phong Lân nhìn dáng vẻ nàng yếu đuối rơi lệ dưới hoa, càng cảm thấy người thiếu nữ tươi đẹp sảng khoái ngày thường này lại có thêm một loại điềm đạm đáng yêu khác lạ, lòng rung động, hận không thể lập tức đi tới ôm nàng vào trong ngực, nhưng mà e ngại người ngoài ở đây, chỉ có thể mạnh mẽ nhịn xuống, ho khan một tiếng, nói: “Không biết hôm nay vì sao quận chúa lại tới nơi này? Với lại đã gặp phải chuyện gì không vui? Tại hạ nguyện dốc sức cho quận chúa.”

Chu Nhan đang lúc thương tâm, cũng không có lòng dạ nhiều lời với hắn, chỉ là thấp giọng nói một câu: “Bỏ đi, ngươi không giúp được ta… Trên trời dưới đất, ai cũng không giúp được ta.”

Nàng vừa nói, ngực lại đau, một giọt nước mắt lăn dài ra khỏi khóe mắt. Nàng hoảng hốt xoay người đi ra ngoài, cũng không đoái hoài tới lễ tiết gì nữa. Bạch Phong Lân thấy nàng sắp đi, vội vã ân cần nói: “Quận chúa muốn đi đâu? Tại hạ phái người đưa nàng đi, miễn cho Vương gia lo lắng.”

“Ta không sao liễu, không nhọc ngươi quan tâm.” Nàng lẩm bẩm nói.

Nhưng mà hắn vừa nhắc tới Xích Vương, lại khiến nàng chợt nhớ tới chuyện lúc trước. Đúng rồi! Không phải phụ vương ở Đế đô gặp Bạch vương sao? Hai cái ông vương này còn đang dự định làm đám hỏi nữa chứ. Nàng bỗng nhiên cả kinh, theo bản năng nhìn thoáng qua Bạch Phong Lân: Trời ạ… Phụ vương lại muốn gả mình cho cái người này sao?

Trong nháy mắt đó, chuyện khiến nàng như đứng trên đống lửa lại lật lại. Khả lại cứ lúc này, Bạch Phong Lân lại không biết tốt xấu bắt lấy tay nàng, miệng ân cần niềm nở: “Bên ngoài giờ đang có chút loạn, không an toàn. Làm sao tại hạ có thể yên tâm để quận chúa một mình…”

“Buông tay ra!” Nàng bỗng nhiên run lên một cái, lui về phía sau một bước, ngẩng đầu trừng hắn liếc mắt, thốt lên, “Nói cho ngươi biết, đừng cho là phụ vương ta đồng ý hôn sự thì xong chuyện! Đừng có nằm mơ, đánh chết ta ta cũng sẽ không lấy ngươi!”

“Cái gì?” Bạch Phong Lân bỗng nhiên ngây ngẩn cả người, không biết nàng đang nói cái gì.

Chu Nhan đẩy tay hắn ra, giậm chân một cái thì liền xông ra ngoài, trở mình bay lên.

Tuấn mã ở ngoài phủ Tổng đốc phi như bay về hành cung Xích vương, chỉ để lại Tổng đốc Diệp Thành đứng ở nơi đó, cứng họng, mặt mày xanh mét.

“Khụ khụ.” Phúc Toàn không dám lên tiếng, tướng quân mặc giáp đen bên cạnh lại ho khan một tiếng, “Không nghĩ tới nhé, Bạch tộc và Xích tộc định liên hôn sao? Chúc mừng chúc mừng…”

Bạch Phong Lân phục hồi tinh thần lại, mặt không khỏi lộ vẻ lúng túng: “Thanh Cương tướng quân chê cười rồi, việc này chưa có kết luận, đến tại hạ con chưa biết mà.”

Nhưng mà nói đi cũng phải nói lại, lòng hắn cũng kinh ngạc không thôi. Lần đầu tiên hắn gặp quận chúa Chu Nhan cùng lắm là hơn một tháng trước, chắc phụ vương cũng chỉ vừa nhận được thư của mình chưa lâu, chưa hồi âm cho hắn biểu thị cho phép, làm sao đã nhanh như vậy gặp mặt thương lượng với Xích Vương ở Đế đô? Hiệu suất này cũng không khỏi quá cao rồi đi?

Có điều, nhìn phản ứng của nha đầu kia, việc này chắc là sự thực, bằng không cô ta cũng sẽ không phát hỏa khiếp như vậy. Haiz… là một quả phụ đã qua một đời chồng, có thể làm phu nhân Tổng đốc Diệp Thành là may phước cho cô ta rồi, chung quy vẫn là phụ vương cô ta biết tốt xấu, nhanh như vậy đã đồng ý hôn sự rồi.

Bạch Phong Lân nghĩ vậy, lại nhìn thoáng qua tướng quân giáp đen bên cạnh, trong lòng hơi trầm xuống: Chuyện liên hôn giữa hai tộc, không ngờ lại để Thanh Cương biết sớm như vậy, cũng thật phiền phức mà. Những năm gần đây, minh tranh ám đấu giữa Thanh Vương và phụ vương vẫn chưa bao giờ dừng lại, một bên đối phó với nhau, một bên lại tính chuyện liên hôn. Hôm nay nghe Thanh Cương chúc mừng quái gở như vậy, không khỏi âm thầm lo lắng.

“Mời vào bên trong, mời vào bên trong.” Trong lòng hắn nói thầm, lại ân cần dẫn đường. Vị này là thống lĩnh kiêu kỵ quân đến từ Đế đô, nhận lệnh Đế quân đến Diệp Thành, giúp hắn dẹp loạn Phục Quốc Quân, không thể chậm chễ được, bằng không chuyện phản loạn rối ren thêm nữa, vị trí thành chủ Diệp Thành của mình cũng tràn ngập nguy cơ.

Thanh Cương vừa đi vào trong vừa nói: “Loạn Phục Quốc Quân ở Diệp Thành gần đây càng ngày càng nghiêm trọng, thành Nam đã rơi vào tay giặc, không biết Tổng đốc đại nhân có đối sách gì?”

“Tướng quân yên tâm…”Bạch Phong Lân vừa muốn nói gì, bỗng thị tòng tâm phúc đi theo hầu vội vã đi tới: “Đại nhân, có người để lại một phong thư cho ngài.”

Bạch Phong Lân nhìn thoáng qua, nhận ra đó là chữ viết đại thần quan Cửu Nghi, ngực hơi giật thột, ngẩng đầu nhìn vào trong nội điện, thấy sau bức rèm châu, trong phòng trống rỗng. Quý khách thần bí vẫn luôn giật dây phía sau kia đã đi rồi?

Hôm nay gọng sắt đã kẹp lại, tướng quân Thanh Cương từ Đế đô đến Diệp Thành, Phục Quốc Quân đã là cá nằm trong chậu, nhân vật sau màn chủ trì việc bao vây tiễu trừ Giao nhân lại không từ mà biệt? Lại nhớ đến chỉ chốc lát trước Chu Nhan còn ở bên trong đình thương tâm gần chết, lòng Bạch Phong Lân đột nhiên trầm xuống: Hai người bọn họ đã gặp nhau sao? Chẳng lẽ, nha đầu kia kịch liệt phản đối lấy hắn như thế, là bởi vì…

Hắn vừa trầm ngâm nghĩ ngợi vừa xé phong thư này ra.

Trên đó viết bố trí bao vây sau cùng, câu nói cuối chính là…

“Ngày mai lúc mặt trời mọc, lệnh Thanh Cương thống lĩnh kiêu kỵ quân vây công Đồ Long thôn, phong tỏa toàn bộ đường bộ, toàn bộ lối vào biển vào hồ đều phải gia tăng phong ấn lưới sắt, không được để một người nào chạy trốn.”

“Chỉ còn lại thông lộ hướng đông, để Đồ Long thôn dẫn thẳng tới Tinh Hải Vân Đình.”

Tinh Hải Vân Đình? Kỳ lạ, chỗ đó vì bao che Phục Quốc Quân, đã bị niêm phong vào mấy ngày trước rồi, hôm nay đã vườn không nhà trốn từ lâu, đại thần quan cố ý căn dặn như thế, rốt cuộc là nguyên do gì?

Bạch Phong Lân âm thầm thắc mắc, nắm chặt phong thư.

Bỏ đi, vị biểu huynh thần long thấy đầu không thấy đuôi kia của hắn là một thế ngoại cao nhân, có người nói y còn có thể biết quá khứ tương lai nữa. Nếu y đã để thư lại an bài như vậy, tự nhiên là có đạo lý của y.

Bạch Phong Lân đọc lại thư một lần nữa, nhớ thuộc lòng lời dặn bên trong, bên đi tới phía tướng quân Thanh Cương lần nữa, dựa theo sắp xếp trong thư, căn dặn từng điều: “Về cuộc chiến ngày mai, tại hạ dự định sắp xếp thế này…”

Phủ Diệp Thành Tổng đốc thay đổi bất ngờ, trong hư không, đại thần quan cưỡi bạch điểu rời đi lại chỉ nhìn cây trâm Ngọc Cốt trong tay, kinh ngạc nhìn đến xuất thần. Thì ra thứ cho rằng có thể giao phó cả đời, cuối cùng vẫn phải cầm về sao?

Thời gian đã qua rất lâu rồi, nhưng cảnh tượng y tặng cây tram này đi, lại vẫn sờ sờ trước mắt.

Khi đó, nàng vừa mới mười ba tuổi, nhưng người Tây Hoang dậy thì sớm, tư thái và khuôn mặt nàng đều đã dần dần bắt đầu thoát khỏi nét trẻ con, thay bằng vẻ đẹp của thiếu nữ.

Sau khi thoát hiểm từ vực sâu Thương Ngô trở về, y biết sức mạnh của mình chưa đủ, càng thêm chăm chỉ tu hành. Làm đệ tử, nàng cũng không khỏi phải ngày đêm theo y tu luyện, mỗi ngày đều mệt mỏi kêu khổ thấu trời, nhưng không được thư giãn chút nào.

Sáng sớm một ngày, nàng không đến cốc tu luyện đúng giờ, y cho rằng nha đầu này lại lười biếng rồi, bèn cầm thước ngọc đi tìm nàng, chuẩn bị răn dạy tử tế một phen. Nhưng mà, vừa đẩy cửa ra, lại phát hiện nàng đang lạnh run trốn ở trong phòng, khóc thương tâm không gì sánh được, khắp mặt đều là nước mắt.

“Sư phụ… Con, con sắp chết!” Sắc mặt nàng tái nhợt, vừa nhìn thấy y tựa như vớ được cứu tinh, run giọng, “Con sắp chết! Mau cứu con!”

“…” Trong lòng y cả kinh, lập tức trở tay giữ uyển mạch của nàng, lại phát hiện cũng không có chỗ nào không ổn, không khỏi thở phào nhẹ nhõm, không vui nhíu mày, “Lại sao nữa? Vì trốn học mà nói dối thế này, phải ăn đòn đấy!”

Nhưng mà nàng lại sợ đến oa một tiếng khóc um lên: “Con… con không có nói láo! Con… con thực sự sắp chết rồi! Chảy thật nhiều thật nhiều máu!”

Cái gì? Y nhìn ra nỗi sợ hãi của nàng cũng không phải là giả bộ, không khỏi ngẩn ra: “Chảy máu?”

Nàng ôm bụng, khóc đến thở không nổi: “Không… Không biết chuyện gì xảy ra, ngày hôm nay con đứng lên, phát hiện bỗng nhiên trong bụng chảy thật là nhiều máu, thế nào cũng không cầm được! Người xem… Người xem!”

Nàng nước mắt lả chã giơ tay quần áo trong tay, trên y phục có vết máu loang lổ.

“…” Y sửng sốt một chút, nhất thời không nói ra lời, chỉ có thể lúng túng không gì sánh được đứng đơ ở đó. Thiếu thần quan hai mươi hai tuổi của núi Cửu Nghi, linh lực cao tuyệt, không gì không làm được, lại lần đầu tiên có cảm giác không biết làm sao, thậm chí theo bản năng lui về phía sau một bước.

“Làm sao bây giờ! Con… con phải chết sao?” Nàng nhìn thấy sư phụ không nói lời nào, càng cho là bệnh tình mình nghiêm trọng, nhào tới ôm lấy đầu gối của y, khóc nức nở, “Hu hu hu… Sư phụ mau cứu con!”

Y đẩy nàng ra theo bản năng, lại không biết đáp sao. Phải giải thích cho nàng biết thế nào, rằng đó không phải là bệnh nặng gì cả, chỉ là bé gái thành niên, lần đầu tiên tới kỳ kinh nguyệt mà thôi? Có kinh là quá trình tất yếu của đứa bé lớn lên thành thiếu nữ, cũng không cần sợ hãi, việc này, phải là do mẫu thân của nó nói cho nó biết, thế nào lại đến phiên mình giải thích đây?

Y rõ ràng là thiếu thần quan của thần miếu Cửu Nghi nhé! Vì sao còn phải quản loại chuyện này!

“Có… có phải con sắp chết rồi không? Con muốn gặp phụ vương và mẫu hậu!” Nàng phát hiện sư phụ đang trốn tránh mình, không khỏi vừa sợ vừa lo, giọng nói cũng run lên, “Sư phụ… Sư phụ, mau cứu con! Con không muốn chết!”

“…” Y dở khóc dở cười đứng ở nơi đó, cứng đơ hồi lâu, mới miễn cưỡng nói ra mấy câu dỗ dành nàng, “Không có chuyện gì. Không phải sợ, con sẽ không chết đâu.” Suy nghĩ một chút, thấy nàng vẫn cực kỳ hoảng sợ, bèn nói: “Yên tâm, đây không phải là bệnh nghiêm trọng gì… Sư phụ bốc chút thuốc cho con, không đến bảy ngày sẽ khỏe lại thôi.”

“Thật… Thật vậy sao? Không đến bảy ngày là khỏe lại ạ?” Nghe được y nói câu này, nàng như được uống thuốc an thần, nước mắt lưng tròng nức nở, “Thật tốt quá! Con… con biết ngay sư phụ có cách chữa khỏi cho con mà!”

Y thở dài, xoay người ra cửa, một lúc sau bưng đến một chén thuốc: “Nào, uống cái này.”

Nàng cho rằng đó là thuốc giải, giống như thấy tiên lộ, nhận lấy tu một hơi uống cạn, cũng không biết có phải do tác dụng tâm lý hay không, sắc mặt nhất thời khá hơn, thì thào: “Quả nhiên là không đau đớn như vậy nữa… Sư phụ ngươi thật lợi hại! Đây là thuốc gì vậy?”

Y không khỏi cười khổ một cái: “Chỉ là nước đường thôi, bỏ thêm mấy lát gừng. Trong cốc không có thứ gì tốt, cũng chỉ có những thứ này, có điều từ nhỏ con thân thể khỏe mạnh sức khoẻ dồi dào, nên cũng không sao.”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play