Edit: Ritsu
Quả nhiên Tô Tử Dương đang ngủ.
Trên giường lớn, Tô Tử Dương mặc bộ quần áo rộng rãi nằm nghiêng ở giữa giường, đắp một cái chăn mỏng trên người, đang ngủ say.
Tâm tình Ba Lăng mẹ Lăng bây giờ có thể nói là đã khẩn trương lại còn hưng phấn, cuối cùng cũng có thể nhìn thấy con dâu trong truyền thuyết!
Hai người liếc nhìn nhau, tiếp tục thả nhẹ bước chân dịch đến mép giường, một trước một sau cẩn thận đánh giá Tô Tử Dương đang ngủ ngon lành.
Vừa lướt mắt nhìn qua đều thích không chịu được. Thằng bé Tô Tử Dương này, lớn lên cực kỳ A-soái-đẹp, mặt mày thanh tú, lúc không tạc mao thoạt nhìn cực kỳ tao nhã lễ độ. Bây giờ đang cậu đang ngủ, giữa mày tự nhiên đặc biệt yên tĩnh, cho người ta cảm giác cực kỳ an tâm.
Vừa nhìn đã thấy chính là một đứa trẻ ngoan.
Đây là kết quả mà ba Lăng mẹ Lăng cùng đưa ra.
Ngay sau đó, tầm mắt hai người di chuyển, hạ xuống bụng Tô Tử Dương. Mặc dù có đắp cái chăn, nhưng nhìn mức độ phồng lên có thể biểu hiện rằng người nằm dưới chăn có cái bụng rất lớn ―― Mà ngoại trừ bụng, cả người Tô Tử Dương vẫn rất gầy, nên có thể loại trừ nguyên nhân là do béo, vậy thì tự nhiên đây chính là mang thai!
Mặt mày ba Lăng mẹ Lăng hớn hở, mẹ Lăng đã sắp không kìm được mà vươn tay xốc cái chăn của Tô Tử Dương lên nhìn cái bụng cậu rồi....
Lăng Triển Dực vừa đặt dâu tây xuống xong lại đây thì thấy ma trảo của mẹ lập tức lắp bắp kinh hãi, thiếu chút nữa đã hét lên. Cũng mai ba Lăng nhanh tay lẹ mắt bắt tay vợ mình lại, cau mày lắc đầu, sau đó chỉ chỉ phòng khách, ý nói chúng ta ra ngoài trước đi!
Lăng Triển Dực thở phào, trong lòng nói cho dù mẹ à người sốt ruột thì cũng không nên gấp gáp thành như vậy chứ? Thế nào thì cũng đợi Tử Dương tỉnh dậy rồi hẳn xem nha!
Mẹ Lăng miễn cưỡng quay người, nhìn thấy Lăng Triển Dực trước cửa, ngượng ngùng cười cười, ngoan ngoãn bị ba Lăng lôi ra cửa.
Lăng Triển Dực đóng cửa phòng lại, đi theo cha mẹ ra phòng khách. Sau khi ngồi xuống lại nhịn không được nhỏ giọng nói: "Mẹ, lát nữa mẹ đừng có như vậy nữa, ánh mắt cứ như sói đói, lại doạ em ấy sợ."
"Được rồi được rồi, mẹ biết rồi." Mẹ Lăng cười tủm tỉm làm đôi mắt nheo lại thành một đường, bà nhỏ giọng nói "Mẹ như thế này đâu có doạ cậu ấy đâu? Càng hoà ái càng dễ thân mật nha! Phải không? Ông xã?"
Ba Lăng và Lăng Triển Dực đồng thời rùng mình.
Ba Lăng ôm người vào lòng, thấp giọng nói: "Mình à, hay là em bình thường chút đi!"
Mẹ Lăng thu liễm nụ cười, trợn trắng mắt trừng ông chồng với con trai mình một cái, hừ nói: Chỉ giỡn có một chút cũng không hiểu, hai người đúng là những tấm chiếu mới!"
Lăng Triển dực pha trà cho ba mẹ, rót ra và đặt sẵn trong tầm tay của hai người, sau đó nói: "Ba mẹ, hai người ngồi đây trước đi, con đi nấu cơm. Hai người muốn ăn gì không?"
"Tiểu tử con cũng biết nấu ăn à?" Mẹ Lăng ngạc nhiên nói.
Lăng Triển Dực đắc ý gật đầu: "Đúng rồi, mẹ không nghĩ tới đúng không?"
"Bảo sao mấy ngày nay tiểu tử thúi nhà con không nhờ mẹ nấu cơm hộ, hoá ra là tự mình làm. Nhưng mà cơm con nấu có thể ăn không dị? Tử Dương không ghét bỏ trù nghệ của con à?" Mẹ Lăng vẫn không quên trêu ghẹo.
Lăng Triển Dực thành thục thắt tạp dề, khoe: "Thì mẹ cứ nhìn thử đi! Mau gọi món đi nào, mẹ với ba muốn ăn cái gì, để con trai làm cho hai người!"
Ba Lăng với mẹ Lăng cười ha ha nhìn Lăng Triển Dực đang đeo tạp dề, trong lòng đều rất xúc động, không ngờ tới, con trai vậy mà cũng sẽ nấu ăn, hơn nữa còn biết đau lòng cho người ta. Xem ra con trai đã trưởng thành rồi!
Thực nể tình mà nói tên vài món ăn, Lăng Triển Dực nhận lệnh đi vào nhà bếp. Ba Lăng mẹ Lăng liền mở TV trong phòng khách lên, vừa nói chuyện phiếm vừa xem TV chờ đợi.
Mẹ Lăng rảnh rỗi không có gì làm nên đi vòng vòng, vào nhà bếp giám sát một chút, thấy động tác cực kỳ đẹp trai của con trai cũng không nhịn được lên tiếng: "Được đó con trai, mẹ coi trọng con, sau này con có thể đi làm đầu bếp đó!"
"Mẹ, con chỉ tự mình động thủ mấu ăn cho mẹ, ba con, Tử Dương với mấy đứa con trai tương lai của con thôi, người khác có muốn ăn còn không ăn được đâu!" Lăng Triển Dực nhân cơ hội nịnh nọt.
Mẹ Lăng cũng rảnh rỗi nên lấy dâu tây trong tủ lạnh ra, đứng một bên rửa dâu tây.
"Mẹ, trước rửa một ít để mẹ với ba ăn thôi, em ấy còn ngủ một lát nữa mới tỉnh được!" Lăng Triển Dực cười nói.
"Không có gì đâu, mẹ với ba con ăn hay không ăn cũng không quan trọng, cứ trữ cho thằng bé, không phải con nói lần trước nó muốn ăn dâu tây sao? Con vẫn chưa mua cho nó."
"Nhiều như thế còn sợ không đủ cho em ấy ăn sao?"
"Ăn mất một trái cũng là một trái, mẹ với ba con đợi mùa dâu khác lại ăn cũng không sao, người ta bây giờ đang mang thai, muốn ăn gì đó thì phải ăn cho thoả mãn mới được."
"Mẹ, mẹ thật tốt!" Lăng Triển Dực thở dài trong lòng, nhưng mà vẫn nói "Vậy lát nữa cùng ăn, Tử Dương nếu biết hai người không chịu ăn, đều để dành lại cho em ấy, em ấy nhất định sẽ được sủng mà sợ."
"Mẹ đây chờ khi nào thằng bé tự mình đút cho ta thì ăn." Mẹ Lăng đắc ý nói.
Lăng Triển Dực cười: "Em ấy nhất định sẽ làm như vậy... Được rồi, mẹ mau ra ngoài đi, chỗ này cứ giao cho con, mẹ yên tâm."
"Mẹ đây đi phòng ngủ nhìn cậu ấy nha?" Mẹ Lăng đặc biệt chờ mong "Lỡ như thằng bé dậy sớm rồi sao? Mẹ bảo đảm sẽ không làm nó sợ. Yên tâm yên tâm!"
Lăng Triển Dực nói không lại bà, đành phải gật đầu đồng ý: "Được rồi, mẹ đi đi!"
Mẹ Lăng vui vẻ rón ra rón rén vào phòng ngủ, cẩn thận nhìn Tô Tử Dương.
Ba Lăng xem TV một hồi cũng chán, học theo mẹ Lăng, đi qua cùng chờ Tô Tử Dương dậy.
Bị người khác nhìn chằm chằm tới tỉnh dậy là cảm giác như thế nào?
Rất lâu sau Tô Tử Dương cũng vô pháp nói rõ ―― ngày đó cậu ngủ trưa tỉnh dậy, phát hiện bên cạnh có hai người như hổ rình mồi mà nhìn cậu chằm chằm, tâm trạng cậu cuối cùng là như thế nào.
Có kinh ngạc, có hoảng sợ, có sợn tóc gáy, ngay sau đó suy nghĩ kĩ nguyên nhân hậu quả, sau đó lập tức trở nên khẩn trương, không biết làm sao...
―― Lăng Triển Dực anh đồ khốn nạn! Mang ba mẹ về tới vậy sao không nói trước cho ông đây một tiếng hả!
―― Không nói trước cho cậu cũng được đi, vậy tai sao cậu ngủ cũng không đánh thức cậu hả!
Phía trên chính là tiếng lòng mãnh liệt của Tô Tử Dương khi tỉnh lại nhìn thấy ba Lăng mẹ Lăng.
Đến nỗi vì sao đoán được đây là ba Lăng mẹ Lăng, đó là bởi vì còn không phải Lăng Triển Dực về nhà ba mẹ thương lượng chuyện gặp mặt cậu sao? Thương lượng thương lượng, cái gì gọi là thương lượng, đó chính là định ra một ngày! Sau đó hai bên đều đồng ý! Sau đó mới gặp mặt!
Bây giờ trực tiếp gϊếŧ qua luôn rồi, còn không gọi cậu dậy!
Cậu đang ngủ, gia trưởng đứng một bên nhìn chằm chằm gọi là chuyện gì chứ!
Tô Tử Dương rất muốn phát điên, nhưng ngại cái bây giờ trước mặt không có Lăng Triển Dực, chỉ có hai vị phụ huynh cười tít mắt. Cậu hít sâu một hơi, nỗ lực áp cái tiếng thét sợ hãi xuống, sau đó chống tay ngồi dậy.
Mẹ Lăng thấy cậu tỉnh lại sao đó tròng mắt cứ đảo tới đảo lui, cực kì linh động, trong lòng càng thêm thích. Tất nhiên kinh ngạc trong mắt Tô Tử Dương bà cũng thấy, vội giải thích: "Tử Dương đúng không? Làm sợ con sao? Không ngờ con lúc này lại thức dậy, ta là mẹ của Triển Dực, đây là ba của Triển Dực. Bọn ta không mời mà đến, không doạ sợ con chứ?"
Tô Tử Dương thấp giọng mở miệng: "Không có... Chỉ cần hai người không bị con doạ sợ là được. Con..." Nói được một nửa, Tô Tử Dương liền cúi đầu, một tay lo lắng vuốt be bụng, nhỏ giọng nói "Bộ dạng này của con..."
"Không sao không sao hết, Triển Dực đã nói với bọn ta rồi. Bọn ta đã biết hết mọi chuyện, con đừng sợ, bọn ta sẽ không dùng ánh mắt khác thường nhìn con." Mẹ Lăng thấy cái bụng phồng lên dưới chăn của Tô Tử Dương, hai mắt sáng ngời, nhưng mà bà nhanh chóng kìm chế, vẻ mặt ôn hoà nói "Đã tỉnh ngủ chưa? Triển Dực đang nấu cơm, nếu con còn buồn ngủ thì cứ ngủ thêm lát nữa đi, đợi cơm nấu xong bọn ta sẽ kêu con."
"Không cần đâu, con ngủ đủ rồi." Tô Tử Dương nói cong liền muốn xuống giường, mẹ Lăng vội vàng ân cần vươn tay dìu cậu "Từ từ thôi, muốn lấy cái gì dì lấy cho con!"
Tô Tử Dương có hơi xấu hổ lắc đầu: "Con không cần thứ gì hết, chính là ngủ một giấc nên không có đi vệ sinh, bây giờ có hơi nghẹn, muốn đi toilet..."
Ba Lăng mẹ Lăng nhoẻn miệng cười: "Được, vậy mau đi đi, chậm chậm thôi."
"Dì, chú hai người cứ ngồi trước đi, con lập tức quay lại." Tô Tử Dương mang dép, cười nịnh nọt chậm rãi ra khỏi phòng ngủ.
Vốn dĩ muốn đi nhà bếp tìm Lăng Triển Dực tính sổ, kết quả thấy ba Lăng mẹ Lăng cũng đi theo, bước ra phòng khách mỉm cười với cậu.
Tô Tử Dương đành phải lần nữa cười với bọn họ, sau đó xoay người đi vào nhà vệ sinh.
Giải quyết vấn đề sinh lý xong, Tô Tử Dương rửa tay, nhìn bộ dạng đầu bù tóc rối của mình trong gương mà nghiến răng nghiến lợi, Lăng khốn nạn đáng chết! Tại sao không nói cho mình biết sớm chứ! Xấu hổ chết mất! Thiệt mất mặt mà!
Nào có ai lúc gặp mặt phụ huynh tương lai mà hô hô ngủ say, để các trưởng bối chờ?!
Trời ạ, không còn mặt mũi gặp người aaaa, mặt mũi đều ném đi hết luôn rồi!
Tô Tử Dương đấm ngực dậm chân trong toilet hết nửa ngày mới điều chỉnh lại cảm xúc, mang theo nụ cười chuẩn mực chậm rãi bước ra nhà vệ sinh, đi ra phòng khách.
"Dì, chú, con không biết hai người hôm nay tới, thật là thất lễ..." Tô Tử Dương dẫn đầu mở miệng xin lỗi "Nhưng đừng giận con, con châm trà cho hai người."
Mẹ Lăng đứng dậy giữ cậu lại, kéo cậu đến ghế sofa làm cậu ngồi xuống, cười nói: "Tử Dương, không cần câu nệ vậy đâu, là bọn ta không mời mà tới, con đừng có giận bọn ta mới đúng nha!"
"Không đâu không đâu, đều do Lăng Triển Dực thế mà không nói sớm cho con biết!" Tô Tử Dương thấy mẹ Lăng dễ gần như vậy, trong lòng thoáng thả lỏng một tí, nhịn không được oán trách.
"Là bọn ta không cho nó nói với con, sợ con ở nhà một mình khẩn trương. Như thế càng tốt, con tự do thoải mái ở nhà ngủ một giấc, cảm giác của bản thân con mới quan trọng nhất. Bọn ta cũng là nhất thời hứng khởi liền tới đây, chưa mua quà gì cho con hết. À, trên đường có mua dâu tây, con ăn nhiều một chút. Đợi lần sau có cơ hội gặp mặt, mẹ lại mua bổ sung lại quà gặp mặt cho con!" Mẹ Lăng càng nhìn Tô Tử Dương lại càng thích, trực tiếp xưng hô thế luôn.
Mẹ?
Tô Tử Dương kinh ngạc trợn tròn mắt, trong lòng nói thế này cũng nhanh quá đi? Như thế nào cứ như vậy dễ như trở bàn tay mà đổi xưng hô luôn?
Vậy câu nên làm cái gì bây giờ? Là kêu theo mẹ hay vẫn kêu dì?
Tô Tử Dương đành phải phải cười trước, cười đến miệng muốn rút gân luôn, trong lòng không ngừng hò hét ―― Lăng khốn nạn anh lúc nào nấu cơm chả được? Cần gì phải ngay lúc này đi triển lãm cái trù nghệ chó má gì của anh. Thời khắc mấu chốt lại như xe rớt dây sên, mau lăn lại đây cứu trận cho bố!
..........
Ôi ba mẹ anh Triển cu te hột me quá trời quá đất luôn á ♡(> ਊ