Nghe thấy Tô Tử Dương nói ra một đống lý do to lớn, Lăng Triển Dực không những không giận mà còn cười, hắn thoáng tưởng tượng qua, cũng may, dù sao hắn muốn mang vật nhỏ này về nhà thì vẫn cần một quá trình nhất định, gấp quá thì không tốt, nếu không sẽ hoàn toàn ngược lại.

“Vậy được rồi, đưa em về nhà.” Lăng Triển Dực chuyển động tay lái, rẽ xe ngoặt một cái, chính xác đi vào con đường lộ.

Sau khi Tô Tử Dương cong người tại chỗ ngồi phía sau, cánh tay vô thức che trên bụng, trong đầu xoay chuyển liên tục, anh đã đồng ý cho Lăng Triển Dực dẫn mình về nhà, nhưng không đồng ý cho hắn bước vào cửa nhà mình. Nhưng nếu hắn không đi thì phải làm sao? Không được, chờ tí nữa phải nhanh tay lẹ mắt nhốt cái tên họ Lăng này ở ngoài cửa mới được, miễn cho anh thật sự dẫn sói vào nhà.

Nếu như Lăng Triển Dực biết hiện tại Tô Tử Dương đáng tính toán với hắn ở trong đầu, nhất định sẽ hận không thể đặt anh ở dưới thân đại chiến ba trăm hiệp.

Một đường không nói chuyện.

Rất nhanh đã đến khu chung cư của Tô Tử Dương.

Lăng Triển Dực săn sóc dừng xe ở chỗ gần nhất, sau đó tắt máy xuống xe, vây quanh chỗ ngồi phía sau cởi dây an toàn của Tô Tử Dương ra, dìu anh xuống.

Thời điểm bước lên bậc thang cũng cẩn thận canh giữ ở một bên, sợ anh té, một bộ dáng chuẩn vú em cực kỳ.

Tròng mắt Tô Tử Dương một mực đổi tới đổi lui, Lăng Triển Dực im lặng ở bên cạnh thu hết biểu cảm của anh vào trong mắt.

Nếu như hắn không đoán sai, nhất định vật nhỏ này đang suy nghĩ xem phải làm cách nào để thoát khỏi chính hắn.

Vất vả lắm mới được đưa anh về đến nhà, nếu như bị từ chối ngay ngoài cửa, thì tổng giám đốc Lăng uy danh này thực sự quá kém cỏi.

Tô Tử Dương suy nghĩ kỳ quái, nhưng Lăng Triển Dực cũng không phải đồ đần, tung hoành giới kinh doanh đã nhiều năm, mỗi sợi tóc trên đầu bị bứt ra đều coi như không, sao có thể bị Tô Tử Dương giở trò vặt chứ?

Hai người đều mang tâm tư bước ra từ trong thang máy, Tô Tử Dương móc chìa khoá ra, làm bộ đi đến trước cửa nhà mình mở cửa, ánh mắt vẫn luôn cố tình liếc qua phía Lăng Triển Dực: “Chuyện đó... Dực, cám ơn anh đã đưa tôi về, ừm... Nếu như không có chuyện gì thì anh mau trở về đi...”

Lăng Triển Dực nhướn lông mày: “Không mời anh uống một ly trà sao?”

“Anh nhẫn tâm để tôi nâng cái bụng cao pha trà cho anh sao? Nếu anh thật sự muốn uống trà, hôm nào tôi sẽ mua cho anh một bịch trà tốt nhất, gửi đến công ty anh, anh muốn pha thế nào thì pha thế đấy, được không?” Nếu không thì tại sao lại nói gần mực thì đen chứ, Tô Tử Dương rất nhanh học xong chiêu thức ‘vừa đe doạ vừa dụ dỗ’ của Lăng Triển Dực thường dùng để đối phó anh.

Chỉ là dùng hết các loại thủ đoạn, tổng giám đốc Lăng vẫn không chịu rời đi, cứ chờ ở một bên như vậy, nhìn anh đâm tất cả chìa khóa vào trong lỗ một lần, trong mắt lộ ra ý cười.

—- Cuối cùng đã tới cái chìa khóa cuối cùng, thua thiệt cho anh vừa ra viện, lại có tinh thần cực kỳ đứng lâu như vậy, anh không cảm thấy mệt sao? Nhưng còn mình thì rất muốn ngồi xuống nghỉ ngơi một chút đây...

Tô Tử Dương từ từ mở cửa, mặc dù muốn lách mình đi vào nhốt tên họ Lăng nào đó ở bên ngoài, nhưng do anh hiện tại như một người phụ nữ có thai, động tác nhất định không đủ nhanh nhẹn, không cẩn thận bị đập phải thì sẽ không bù được mất, cho nên suy đi nghĩ lại, Tô Tử Dương vừa sợ chết vừa sợ đau vẫn chấp nhận để Lăng Triển Dực vào cửa.

Sau khi bước vào cửa thì gỡ xuống hết phòng bị. Tô Tử Dương thở dài một tiếng, nằm ở trên ghế sô pha phòng khách, nâng bụng hừ hừ nói: “Ai nha, mệt chết tôi rồi!”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play