Tống Dịch đã trở lại về nên Chu Nghiêm và Hạng Lập cũng yên tâm nhiều hơn, chỉ đợi Tiêu Hà ở bệnh viện truyền xong mấy lần nữa mới cho cậu xuất viện về nhà nghỉ ngơi.

Lúc xuất viện Hạng Lập còn đặc biệt nói với Tống Dịch vài câu, “Miệng vết thương của cậu ấy đang trong thời gian khép miệng, anh cần nhọc lòng chăm sóc cậu ta 1 chút, đừng vì đau lòng cậu ta mà mặc kệ, đối xử nghiêm khắc hơn, phải để cậu ta biết sợ, còn cảm xúc áy náy gì đó, chuyện quá khứ cứ cho qua, chuyện giải phẫu tôi không nói cho anh là tôi cũng không đúng, sau này cảm phiền anh đừng để cậu ta đến nữa, tôi không nhận đâu.”

Thật ra trong lòng Tống Dịch vẫn còn mang theo  áy náy, nhưng cũng nhờ chuyện này mà anh và Tiêu Hà đã trưởng thành hơn rất nhiều.

Con đường này còn phải trải qua rất nhiều chuyện, bọn họ cứ từ từ mà đi thôi.

Hạng Lập nói đúng, chuyện quá khứ chính là chuyện cũ, anh và Tiêu Hà cùng với những chuyện hiểu lầm không thể quay ngược thời gian trở về được, chỉ có thể giải quyết tại đây, quý trọng hiện tại.

Anh gật gật đầu, cảm ơn Hạng Lập, quay lại phòng bệnh đưa Tiêu Hà chuẩn bị về nhà.

Từ phòng bệnh đến cửa bệnh viện có khoảng cách kỳ thật cũng không xa, ngồi thang máy xuống dưới, đi hai bước liền đi ra ngoài, nhưng Tống Dịch có vẻ vô cùng cẩn thận, có lẽ là tâm trạng áy náy đang quấy phá cũng khiến anh trở nên quá cẩn thận, mỗi  khi đi một bước đều phải nhìn Tiêu Hà, hỏi tay có đau hay không, bảo cậu đi chậm một chút.

“Anh trước đó tìm bác sĩ Hạng xin một tờ thực đơn, về nhà để anh làm cho em.” Tống Dịch đỡ cậu đến bãi đỗ xe.

“Bảo bác gái làm là được, em không muốn ăn cà chua, trứng gà ăn cùng cơm chan canh nữa.” Cậu theo bước Tống Dịch mở ra cửa xe nghiêng người ngồi vào trong.

Tống Dịch đỡ tay phải của cậu, cố không để cậu đụng tay vào xe, chờ cậu ngồi rồi mới đóng cửa xe, còn mình thì sang bên kia.

“Biết em ăn đủ rồi, sẽ làm món khác cho em ăn.” Tống Dịch nghiêng người giúp cậu cột kỹ đai an toàn, nhắc nhở tay phải của cậu đừng có lộn xộn.

Sau khi cột đau an toàn cho cậu mới ngẩng đầu lên nhìn, ánh mắt nghiêm túc mà thâm thúy, “Em trách anh không?”

Tiêu Hà nhìn đôi mắt anh chỉ có ảnh ngược của mình cùng sự áy náy, vươn tay trái sờ sờ gương mặt anh, hỏi một câu hỏi tương tự, “Anh trách em không?”

Tống Dịch lắc đầu, đồng thời cũng hiểu điều Tiêu Hà muốn biểu đạt.

Bọn họ hai người nói đến cùng, kỳ thật đều có cái sai, mặc kệ là suy nghĩ giấu giếm của đối phương hay xuất phát từ chính tư tâm của mình. Tạo thành cục diện hôm nay, cũng đơn giản là hai người họ đều không ở trước mặt nhau để thẳng thắn thành khẩn với đối phương. 

Chính là cho dù tới tận bây giờ, bọn họ cũng đều không có cách nào để tỏ thái độ với đối phương, đúng là vì nhiều điều giấu diếm và hiểu lầm, mới làm cho hai người đều nhất trí với tâm cảnh này, là một loại cảm thụ như thế nào đó, so với trách cứ, thì đau lòng lại nhiều hơn.

“Vậy không cần hỏi vấn đề này, về sau chúng ta phải tốt hơn, có việc gì thì phải nói trước cho nhau nghe, được không?” Tiêu Hà hỏi, đây là một vấn đề mà bấy lâu nay cậu suy nghĩ.

Đôi khi hơi dễ dàng suy xét và nghĩ rằng hiểu được cảm thụ của người còn lại, nhưng nói tóm lại thì cũng chỉ là do họ tưởng tượng, còn không bằng thẳng thắn trước mặt nhau, cứ nói trực tiếp với nhau, để người kia hiểu được suy nghĩ, thái độ của mình.

Tống Dịch gật gật đầu, đáp ứng, “Được.”

Anh thuận thế lại gần hôn cậu, sau đó lái xe dẫn cậu về nhà.

Sau khi về, trong nhà gần một tháng không có người ở, có nơi còn dính đầy bụi bặm, Tống Dịch bảo Tiêu Hà đi lên ban công phơi nắng, anh thì sẽ thu dọn một chút, chăn nệm đều phải đổi, lót đệm và chăn cũng cần mang ra phơi.

Tiêu Hà đầu tiên là gọi điện thoại bảo người dưới lầu gọi bác gái giúp việc lên, sau đó mới nghe Tống Dịch lên ngồi trên ban công phơi nắng.

Chờ Tống Dịch đem đệm chăn mới ra, bác gái dưới lầu mới lên.

Tiêu Hà lại lên mở cửa nói cho bác gái nghe chút việc, sau đó bác gái mới bắt đầu bắt tay vào làm.

Tống Dịch bảo bác đi dọn phòng ngủ trước để cho Tiêu Hà đi nghỉ ngơi.

Ước chừng qua hai mươi phút, phòng ngủ chính trở nên sạch sẽ, chăn nệm đều đã đổi.

Tống Dịch lúc này mới đỡ Tiêu Hà ngồi ở ban công phơi nắng lúc này đã toát chút mồ hôi vào trong.

“Em có thể tự mình đi, không cần đỡ, thật sự không có việc gì.” Tiêu Hà cảm thấy Tống Dịch lo lắng quá mức cho cậu rồi.

“Bác sĩ nói, tay đang trong thời gian khép miệng, rất yếu ớt, hiện nếu chăm sóc không tốt thì sẽ ảnh hưởng về sau, đây là tay phải của thần đó nha, đương nhiên phải coi trọng chứ.” Tống Dịch cũng ý thức được mình đã căng thẳng quá mức rồi, vì thế cười cười.

Tiêu Hà nghe xong nghiêm túc nhìn anh, “Em trước kia trừ việc chơi game cái gì cũng đều không biết, về sau tay của em nếu không thể chơi game, em liền đi học cái khác, kiếm tiền chăm sóc anh.”

Cậu cũng đã nghiêm túc nghĩ tới chuyện về sau, tuy rằng bây giờ còn có tiền, nhưng sau khi tay khỏi, cậu cũng phải đi học kỹ năng kiếm tiền mới, cậu không muốn có chuyện gì xảy ra, Tống Dịch phải đi làm lại còn sợ tay sợ chân.

Thật ra Tống Dịch không ngờ Tiêu Hà lại nghĩ nhiều như vậy, mơ hồ nhận thấy sự bất an về tương lai của cậu, dù sao tay của cậu giờ biến thành cái dạng này, khôi phục cũng phải mất hai năm hơn, anh cũng sợ mình gánh vác không nổi tương lai hai người.

Tống Dịch ngoài miệng đáp, “Được đó, về sau em làm gì anh cũng đều ủng hộ, nhưng trước tiên em phải dưỡng thương cho tốt cánh tay này, phải ngoan ngoãn nghe anh nói, biết không?”

Nhưng trong lòng hạ quyết tâm, nhất định sẽ chăm sóc cậu thật tốt, giúp tay cậu tốt lên.

Tiêu Hà ngoan ngoãn gật đầu, biết nói thêm nữa Tống Dịch cũng vẫn sẽ thật cẩn thận mà thôi, sợ với việc để anh thời khắc lo lắng như thế thì thà cậu để ý một chút vẫn hơn.

Tiêu Hà ngồi ở trong phòng trước bàn máy tính, xoa xoa mồ hôi trên đầu, vừa rồi phơi nắng có chút nóng, hơn nữa nằm viện nhiều ngày như vậy cũng không tắm rửa, trên người cậu không quá thoải mái, tự mình đưa tay cởi cúc áo sơ mi ra.

Tống Dịch quay người lại liền nhìn thấy động tác không mấy thuận tay của cậu, đưa tay lại giúp cậu cởi bỏ.

“Anh đi lấy khăn lông tới giúp em lau qua một chút.”

Tiêu Hà lại cầm tay anh, “Em muốn tắm rửa.”

Tống Dịch suy nghĩ một hồi, suy xét đến việc Tiêu Hà xác thật đã nhiều ngày không tắm, vì không để thực sự biến cậu thành cá mặn nên đành đáp ứng.

“Nhưng mà phải đợi, trước tiên em cứ ngồi ở chỗ này không được lộn xộn, anh đi giúp bác gái  dọn dẹp phòng vệ sinh, có việc thì gọi anh biết không?” Tống Dịch dùng khăn giấy lau mồ hôi trên trán cậu, sau đó giúp cậu xốc quần áo lên, đặt mấy thứ đồ điện lên trên bàn máy tính rồi để cậu nghỉ ngơi một hồi trước.

Tiêu Hà gật đầu đáp ứng, nhìn anh ra khỏi phòng, lại chậm rãi chuyển qua ghế dựa xem TV. 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play