Editor: Aubrey.

Sau khi xác định mọi người trong thôn không có nảy sinh vấn đề gì, thuận lợi làm ra thành phẩm. Sáng hôm sau, Dư Thanh Trạch và Gia Bảo cùng trở lại tiệm ăn vặt.

Bọn họ kéo một xe miến khoai lang đến tiệm, một số là của Dư Thanh Trạch làm, số còn lại là của các thôn dân làm.

Dư Thanh Trạch thu mua miến khoai lang của các thôn dân với cái giá là mười tám văn một cân. Ở tiệm ăn vặt, một cân miến khoai lang có thể làm ra khoảng sáu đến tám chén miến chua cay, mỗi chén là mười văn. Dựa theo doanh thu hiện tại, bình quân một ngày có thể dùng hơn hai mươi cân, doanh thu sẽ còn tăng thêm. Như vậy, tính ra một tháng có thể kiếm được lời khá nhiều.

Đối với các thôn dân mà nói, ngoài chợ bán khoai lang đỏ là ba văn tiền một cân, đa số bọn họ đến thôn khác để mua khoai, có người thậm chí chỉ bỏ ra một văn tiền là mua được một cân. Nếu làm tốt, đại khái chỉ cần khoảng sáu cân khoai lang là làm được một cân miến, còn nếu làm không tốt thì cần khoảng tám chín cân khoai lang mới làm được một cân miến. Như vậy, trung bình bảy cân là sẽ làm ra được một cân miến khoai lang.

Bất luận là loại nào, Dư Thanh Trạch cũng cho bọn họ lợi nhuận. Tay nghề tốt thì sẽ kiếm được nhiều tiền, tay nghề không tốt thì kiếm được ít hơn, công bằng.

Các thôn dân nhìn số tiền lần đầu bán được miến trên tay, vô cùng cao hứng, tinh thần của bọn họ trở nên tích cực hơn, lập tức trở về nhà làm tiếp. Những người khác nhìn thấy có người đã kiếm được tiền trước, càng hăng hái ra sức làm việc.

Bởi vì toàn thôn đều làm miến khoai lang, nên khoai lang của các thôn phụ cận đều bị bọn họ quét sạch, khoảng cách mà bọn họ đi mua khoai càng ngày càng xa, thậm chí còn có người muốn tới thôn ở phía Đông thành Đồng Sơn để mua khoai. Sau đó, những người khác cũng kéo về phía Đông để mua khoai lang, nhưng đây là những chuyện sau này.

Sau khi bước vào tháng chạp, thời tiết càng ngày càng lạnh, gió Bắc thổi tới vù vù, hừng đông cũng xuất hiện rất chậm. Hiện tại, thời gian đi làm của tiệm ăn vặt lùi lại nửa canh giờ. Có điều, mỗi khi các thôn dân thức dậy làm việc, sắc trời vẫn còn rất sớm.

Đến tiệm ăn vặt, Dư Thanh Trạch dỡ đồ đạc xuống, rồi đi vào nhà bếp, nói với A ma của Sướng ca nhi: "Thúc sao, giường tầng của ngài trưởng thôn đã mang qua nhà cho ngài rồi, cũng đã ráp xong. Thúc thúc nhờ ta nói với ngài một tiếng."

"Nhanh như vậy à?" A ma của Sướng ca nhi kinh ngạc hỏi.

Dư Thanh Trạch gật đầu, nói: "Có kinh nghiệm làm hai cái rồi, nên bọn họ cũng đã thuần thục. Mặt khác, ngày mai là ngày mồng tám tháng chạp, tiệm ăn vặt của chúng ta nghỉ một ngày, thúc thúc nói khi nào ngài về thì nhớ mua giấy đuốc."

"Được rồi, ta nhớ rồi." Ông đáp, rồi xoay người tiếp tục làm miến chua cay.

Thấy vậy, Dư Thanh Trạch lặng lẽ tiến đến bên cạnh Nhạc ca nhi, hôn lên mặt y một cái.

Nhạc ca nhi trừng mắt:!

Dư Thanh Trạch cười cười, rửa tay, dựa sát vào người y, cầm lấy tay y nhéo một chút, nói: "Để ta nhào bột cho, ngươi đi làm vằn thắn đi."

Nhạc ca nhi rút tay ra, vành tai ửng đỏ, đẩy nhẹ Dư Thanh Trạch một cái, rồi lui ra, lấy vằn thắn bọc thịt lại.

"Nhạc ca nhi, mấy ngày nay gia gia hay ho khan, ông vẫn uống thuốc theo phương thuốc cũ. Dưới tình trạng này, ta không thể ở lại tiệm, đợi sức khoẻ của gia gia ổn định rồi tính." Dư Thanh Trạch nói.

Nhạc ca nhi nghe vậy, nhanh chóng khoa tay hỏi gia gia sao rồi?

Dư Thanh Trạch gật đầu, đáp: "Gia gia nói cũng giống như năm ngoái thôi, dặn ngươi đừng lo lắng quá."

Tâm tình của Nhạc ca nhi trầm xuống, bệnh của gia gia đã tái phát mười năm rồi, năm nào cũng uống cả đống thuốc nhưng vẫn không hiệu quả, nhưng nếu không uống thì bệnh sẽ nặng hơn.

Dư Thanh Trạch an ủi: "Nếu ngươi không yên tâm, chờ qua ngày mồng tám tháng chạp, ta sẽ đưa gia gia lên đây nhờ Lý đại phu xem thử."

Nhạc ca nhi gật đầu, trong lòng nhẹ nhàng hơn một chút.

Một ngày bận rộn qua đi, buổi chiều dọn quán, Dư Thanh Trạch nói với mọi người ngày mai nghỉ một ngày. Sau khi dọn dẹp sạch sẽ, các nhân công về trước, tranh thủ các cửa hàng vẫn chưa đóng cửa để mua một số thứ.

Dư Thanh Trạch, Nhạc ca nhi và Gia Bảo kiểm tra lại một lần nữa, khoá cửa kỹ càng. Đi về phía Tây mua một ít hương, nến và tiền giấy, rồi trở về thôn.

Ngày hôm sau, Tết mồng tám tháng chạp.

Buổi sáng, Nhạc ca nhi và Thường gia gia ở nhà chuẩn bị cơm trưa, Dư Thanh Trạch dẫn hai thiếu niên lên núi đốn củi.

Mấy tháng nay, hắn và Nhạc ca nhi bận lo việc của tiệm ăn vặt, nên toàn bộ công việc trong nhà đều nằm trên lưng Thường gia gia. Ông rất ít khi đi đốn củi, trước kia củi chất trong nhà rất cao, đến khi tuyết rơi nhiều quá thì rất khó đốn, ít nhất là chờ qua đông.

Ba người lên núi, Thường Hạo dẫn bọn họ đến một sườn núi nhiều cành khô.

Đây là lần đầu tiên Gia Bảo đi đốn củi, hắn rất hứng thú, hết chạy qua bên này rồi lại qua bên kia, vui vẻ vừa nhặt vừa đốn củi.

Thường Hạo không nhặt củi trên mặt đất, sau lưng nhóc có một con dao, thấy cành khô nào đủ lớn thì nhóc sẽ lập tức bò lên như một con khỉ nhỏ chặt cái cành đó.

"Tiểu Hạo, ngươi cẩn thận một chút, cái nhánh đó nhỏ như vậy có chịu nổi ngươi không?" Thấy Thường Hạo đang đứng trên một nhánh cây chỉ to bằng cánh tay của nhóc, Gia Bảo ở dưới xem mà lo lắng không thôi, vội vàng nhắc nhở nhóc.

Dư Thanh Trạch thấy vậy, cũng nói: "Con khỉ quậy, ngươi cẩn thận một chút!"

"Không có việc gì đâu, Gia Bảo ca, Dư đại ca. Ta nhẹ lắm, trước giờ vẫn luôn đốn củi như vậy." Thường Hạo thấy chẳng sao cả mà đáp, nhóc nhón chân, tay trái ôm thân cây, tay phải cầm dao, bắt đầu chặt cành khô.

Bang bang bang!

Vì cành cây đã khô nên rất dễ chặt, Thường Hạo hạ dao khoảng tám chín lần là cành khô bị đứt, rơi xuống mặt đất.

Gia Bảo ở dưới lập tức chạy tới kéo cành cây ra.

Ba người đi đốn củi hết nửa buổi sáng, sắp đến giữa trưa, Dư Thanh Trạch thấy củi cũng đã nhiều rồi, liền nói: "Tiểu Hạo, Gia Bảo! Nhiêu đây đủ rồi, chúng ta về thôi!"

"Vâng! Ta biết rồi, chờ ta chặt xong nhánh này đã." Thường Hạo đáp.

Hai người ở dưới ngửa đầu nhìn lên đại thụ, cái cây này cực kỳ cao, cành khô trên cây rất lớn, nhánh cây cũng rất thô, rất dễ chặt, nhưng không thể leo lên được nữa. Bởi vì càng lên cao, thì không có chỗ để đặt chân.

"Cao như vậy, có thể leo lên sao? Hay là thôi, đừng chặt nữa." Gia Bảo nói.

Thường Hạo đáp: "Một chút nữa thôi."

Cột dao qua một bên, Thường Hạo ôm thân cây, hai chân kẹp chặt thân cây. Sau khi ổn định rồi, hai tay kéo cả người lên, từng chút một kéo cơ thể lên.

Chú khỉ nhỏ thuận lợi trèo lên trên, Thường Hạo vừa bò lên, vừa mượn lực từ thân cây, nên cũng không tốn nhiều công sức.

Đến nơi, nhóc lập tức chặt cành cây còn to hơn bắp đùi của nhóc.

"Ha ha ha, thế nào? Gia Bảo ca, ta đã nói là được mà." Thường Hạo đắc ý đứng trên cành cây khoe khoang.

"Phải, rất lợi hại! Ngươi mau xuống đi, phải về nhà rồi."

"Chờ ta nghỉ một chút đã, ta ném dao xuống dưới, ngươi tránh ra một chút."

Thường Hạo ném dao xuống, lau mồ hôi, dựa vào thân cây nghỉ ngơi, ngắm cảnh vật ở trước mắt. Chặt cái cành kia xuống, không gian rộng ra một chút, nên có thể nhìn được ngọn núi ở đối diện, phong cảnh rất đẹp.

Đang nhìn, Thường Hạo chớp mắt, rồi lại xoa mắt. Hình như nhóc vừa thấy trên sườn núi đối diện có người, đang nằm trên mặt đất, không nhúc nhích.

"Gia Bảo ca, trên núi đối diện có người." Thường Hạo nói.

"Có phải có người khác cũng đi đốn củi không?"

"Không phải, người nọ đang nằm trên mặt đất, không thấy nhúc nhích."

"Hay là đang phơi nắng?"

"Không biết." Thường Hạo vừa nói xong, chợt thấy người nọ bò dậy, nhóc lại nói: "À, có lẽ đang phơi nắng thật, người đó bò dậy rồi... Ai nha, té rồi... Hình như không đứng dậy nổi nữa."

"Làm sao vậy?" Dư Thanh Trạch đi tới, hỏi.

Thường Hạo thấy Dư Thanh Trạch đi tới, nhanh chóng nói: "Dư đại ca, ta thấy trên núi đối diện có người, hình như sau khi ngã xuống đất thì không đứng dậy nổi nữa."

Dư Thanh Trạch nhíu mày, hắn cũng nhìn qua bên kia, nhưng chỉ có thể nhìn thấy cánh rừng rậm rạp, hắn hỏi: "Phải không? Có phải bị thương hay không? Ngươi cẩn thận nhìn xem, chính xác là chỗ nào?"

Thường Hạo híp mắt lại, nhìn kỹ một chút, rồi nói: "Ngay ở đối diện, bên cạnh có một tảng đá lớn, ta biết nơi đó. Hình như, người nọ cầm một cây gậy, trên đùi còn bị mấy khúc gỗ bó lại."

"Đùi bị băng bó bằng khúc gỗ?" Dư Thanh Trạch kinh ngạc nói: "Vậy chắc là bị gãy xương rồi, ngươi mau xuống đây, mang ta qua đó xem."

"Vâng." Thường Hạo nhanh chóng trèo xuống.

"Gia Bảo, ngươi ở đây trông chừng củi, ta và Tiểu Hạo đi qua ngọn núi đối diện nhìn xem." Dư Thanh Trạch dặn.

Gia Bảo gật đầu: "Được rồi."

Dư Thanh Trạch đi theo Thường Hạo đi qua sườn núi đối diện, thật sự có một người chân bị băng bó đang nằm trên mặt đất, gần đó là một tảng đá lớn. Người nọ là một lão nhân, khoảng năm sáu chục tuổi, bên cạnh có một cái sọt và một cây gậy để chống.

"Lão nhân gia, ngài không sao chứ? Có phải chân bị gãy không?" Hai người vội vàng tới gần.

Lão nhân gia nhìn thấy có người tới, tức khắc kinh hỉ nói: "Ai da, tiểu tử, gặp được các ngươi thật sự là quá tốt. Ta ở trên núi hái thuốc, không may té từ trên tảng đá kia xuống, nên chân bị gãy. Phiền các ngươi đỡ ta xuống núi được không?"

Dư Thanh Trạch gật đầu: "Được rồi, để ta cõng ngài. Đệ đệ của ta ở ngọn núi đối diện thấy ngài bị té, nên bọn ta mới chạy qua đây xem."

"Vậy à, cảm ơn nhé, tiểu gia hoả." Ông cảm ơn Thường Hạo.

Thường Hạo giúp cầm sọt và gậy, lắc đầu nói: "Không cần cảm tạ đâu, gia gia."

Dư Thanh Trạch cõng lão nhân xuống núi, tới chân núi, hắn nói với Thường Hạo: "Tiểu Hạo, ngươi mau chạy về nhà gọi ca ngươi đi phụ Gia Bảo mang củi về."

"Vâng." Thường Hạo cõng sọt nhanh chóng chạy về nhà.

Chờ Dư Thanh Trạch cõng lão nhân gia ra khỏi núi, trùng hợp gặp được Thường Hạo và Nhạc ca nhi đang chạy tới.

Nhạc ca nhi khoa tay hỏi có sao không.

Dư Thanh Trạch đáp: "Không có việc gì, ngươi mau đi phụ Gia Bảo đi."

Nhạc ca nhi gật đầu, đi theo Thường Hạo lên núi.

Chờ về đến khi nhà, Dư Thanh Trạch đặt lão nhân gia ngồi lên ghế, rồi lập tức đi tìm Dư đại phu khám chân cho ông.

Lão nhân gia xua tay nói: "Không cần mời đại phu, ta chính là đại phu, ngươi giúp ta tìm hai tấm ván gỗ đủ lớn mang tới đây là được rồi."

Dư Thanh Trạch đi tìm hai tấm ván gỗ, ông lại mượn hắn giấy bút, nhờ hắn đi qua nhà Dư đại phu bốc thuốc. Sau đó, ông tự thoa thuốc cho mình, rồi dùng tấm ván gỗ kẹp chân lại.

"Người trẻ tuổi, ta có viết một phong thư, ta có thể làm phiền người giúp ta đưa tới khách điếm Phúc Lai không? Ta kêu người tới đón ta." Ông kẹp chân xong, nói với Dư Thanh Trạch.

Dư Thanh Trạch gật đầu, nói: "Buổi chiều ta sẽ vào thành, nếu ngài không chê ngồi xe bò, bọn ta có thể cho ngài đi nhờ."

Lão nhân gia nghe vậy, gật đầu đáp: "Được, vậy làm phiền ngươi."

Giữa trưa, ông ăn trưa cùng gia đình Thường Nhạc, ông rất tán thưởng trù nghệ của y, còn nói đây là những món ngon nhất mà ông từng được ăn.

Bọn họ nghe vậy, đều cười rộ lên, thật ra những món ngon nhất ngài còn chưa được ăn đâu.

Ông nói mình họ Hà, là một đại phu đi hành nghề khắp nơi, thích đi sưu tầm thảo dược. Lần này ông nghe nói trên ngọn núi kia có một loại thảo dược quý hiếm, nên mới cố ý đến đây tìm.

Thường gia gia nghe xong, kinh ngạc hỏi: "Thảo dược quý hiếm? Là gì? Ta sống ở đây mười mấy năm, nhưng không nghe có thảo dược nào quý hiếm cả."

Hà đại phu đáp: "Nghe nói nơi này có một loại thảo dược, dược tính rất mãnh liệt. Chỉ cần một lượng nhỏ là có thể khiến một người bị tê trong nháy mắt, mất đi tri giác."

Thường gia gia lắc đầu: "Ta chưa nghe bao giờ."

Hà đại phu thất vọng: "Ta tìm ở đây mấy ngày rồi, nhưng vẫn chưa tìm được."

Ăn trưa xong, Dư Thanh Trạch đi mượn xe bò của trưởng thôn. Hà đại phu thấy Thường gia gia ho khan, lập tức hỏi ông bị gì.

"Bệnh cũ, cứ đến mùa đông là ho tới ho lui, uống thuốc nhiều cỡ nào cũng không hết. Mỗi lần tái phát là kéo dài hơn hai tháng, chờ thời tiết ấm áp trở lại là đỡ." Thường gia gia đáp.

Mỗi lần vào tháng chạp, bệnh cũ của Thường gia gia sẽ tái phát. Cách một ngày là phải uống thuốc một lần, không uống thì sẽ rất khó chịu, uống rồi mà vẫn còn hành.

Hà đại phu xem mạch cho Thường gia gia, hỏi ông uống loại thuốc nào. Sau khi hỏi rõ ràng, Hà đại phu mới lắc đầu nói: "Ngươi đừng uống loại thuốc này nữa. Lão ca, nếu ngươi tin ta, thì ta sẽ trị cho ngươi."

Thường Nhạc nghe vậy, lập tức hỏi bệnh tình của Thường gia gia có thể chữa khỏi hay không? Thường Hạo phiên dịch.

Hà đại phu nói: "Hoàn toàn trị tận gốc thì không được, nhưng có thể khoẻ lên rất nhiều, hiệu quả tốt hơn loại thuốc này nhiều."

Thường Nhạc và Thường Hạo nghe vậy đều cao hứng, nhanh chóng nhờ Hà đại phu viết phương thuốc.

Dư Thanh Trạch trở về, vừa nghe việc này, cũng rất cao hứng.

Hà đại phu vừa viết phương thuốc, vừa nói: "Phương thuốc này tốt thì có tốt, nhưng sẽ hơi khó tìm, có khá nhiều dược liệu quý hiếm, muốn tìm không dễ."

Nghe nói dược liệu quý hiếm, Dư Thanh Trạch liền nói: "Hà đại phu, bọn ta có một nhánh nhân sâm, ngài xem thứ này có thể cho gia gia dùng không?"

Dư Thanh Trạch nhờ Thường Nhạc đi lấy, chính là lễ vật mà lúc trước Thái phủ đưa.

"Các ngươi có nhân sâm?"

"Vâng."

Chờ Thường Nhạc mang ra, Hà đại phu nhìn thử, nói: "Cái này cũng được, niên đại rất lâu. Lão ca, ngươi uống sâm trước đi. Mỗi buổi sáng dậy sớm có thể cắt ra một ít rồi nấu uống, một miếng nhỏ là được, có thể tăng cường thể chất của ngươi."

Chờ Hà đại phu viết phương thuốc xong, Dư Thanh Trạch giữ đơn thuốc. Sau đó, hắn và Nhạc ca nhi dùng xe bò chở Hà đại phu vào thành, đưa ông đến khách điếm Phúc Lai.

Sau đó, hắn lại đưa Nhạc ca nhi về tiệm, nói: "Ngươi giữ đơn thuốc đi, ngày mai ta mang gia gia đến nhờ Lý đại phu khám rồi bốc thuốc. Thân thể gia gia không tốt, ta ở nhà trông gia gia, mỗi ngày ta cũng sẽ đến tiệm, lát nữa trở về, ta sẽ nói Sướng ca nhi đến đây bồi ngươi."

Nhạc ca nhi lắc đầu, y nói không cần đến.

"Trong tiệm cần phải có người trông, ngươi và Sướng ca nhi ở đây là được rồi, ta không tiện ở lại nên mới nhờ y tới đây. Hơn nữa, thời tiết càng ngày càng lạnh, ta không muốn ngươi chạy qua chạy lại. Ngoan, không có việc gì đâu, mỗi ngày ta và Gia Bảo, cùng Tiểu Lâm bọn họ qua lại là được."

Dặn dò xong, Dư Thanh Trạch đánh xe bò về thôn.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play