"Aiz! Mọi người giải tán đi, điểm tâm mỹ vị đang chờ mọi người kìa..." Thấy Dư Thanh Trạch xoay người, Sướng ca nhi nhanh chóng sơ tán mọi người.
"Haiz! Thạch ca nhi kia thật không ra thể thống gì."
"Đúng vậy, trước mặt công chúng mà dám thổ lộ với một hán tử, người ta cũng đã có hôn phu rồi, thật không biết Thạch gia dạy dỗ ca nhi kia như thế nào!"
"Phải đó, nói chuyện thật độc mồm, xem y nói Nhạc ca nhi người ta như thế nào kìa."
"Aiz! Chuyện quái gì đâu không."
...
Những người vây xem sôi nổi lắc đầu, trở lại tiệm tiếp tục ăn điểm tâm. Vốn dĩ bọn họ không biết bên ngoài xảy ra chuyện gì, nhưng vì giọng của Thạch ca nhi quá lớn, những khách nhân ngồi cạnh cửa sổ đều nghe được, lập tức nói với những người khác bên ngoài đang xảy ra chuyện, mọi người mới sôi nổi chạy ra xem, hoá ra là chuyện Thạch ca nhi coi trọng Dư lão bản.
Sướng ca nhi sơ tán đám đông xong, lo lắng nhìn qua Nhạc ca nhi một cái, thấy y trông có vẻ đang rất bình tĩnh, nhưng vừa rồi Thạch thiếu gia kia lớn tiếng như vậy, cũng bị rất nhiều người nghe thấy, không biết trong lòng Nhạc ca nhi sẽ nghĩ như thế nào? Có điều, bây giờ mình an ủi cũng vô dụng, phải là Dư lão bản mới được, y thở dài một tiếng, trở lại công việc của mình.
Dư Thanh Trạch quay đầu lại, thấy Nhạc ca nhi đứng trước cửa, trong lòng thầm nhảy dựng, hắn nhanh chóng bước tới. Chỉ là, khi hắn vừa nhấc chân, Nhạc ca nhi cũng nhấc chân xoay người vào trong.
Dư Thanh Trạch nhanh chóng đi vào tiệm, trước khi Nhạc ca nhi vào bếp, hắn kéo tay y lại, dẫn y về phòng mình.
Đóng cửa lại kỹ càng, Dư Thanh Trạch quay qua, đưa tay ôm mặt Nhạc ca nhi, khiến y ngẩng đầu lên nhìn mình, rồi cẩn thận quan sát thần sắc của y.
Hình như, rất bình tĩnh?
Nhưng chính vì bình tĩnh, ngược lại khiến cho Dư Thanh Trạch lo lắng. Người bình thường nghe mấy lời như vậy, không phải nên tức giận sao?
"Đừng nghe những kẻ ngoài cuộc nói hươu nói vượn, được không?" Hắn hôn lên môi Nhạc ca nhi một cái, nói.
Nhạc ca nhi chớp mắt, gỡ tay Dư Thanh Trạch xuống, sau đó khoa tay nói: Y nói sự thật mà.
Dư Thanh Trạch nhíu mày: "Chúng ta đã nói đến việc này vào lúc thổ lộ rồi, ngươi biết ta không để ý mà, đúng không?"
Nhạc ca nhi nhìn hắn, gật đầu.
"Vậy không cần vì một kẻ không liên quan mà tức giận, không đáng."
Nhạc ca nhi chớp mắt, lắc đầu, khoa tay nói: Ta không giận.
"Thật sự không giận?" Dư Thanh Trạch xác nhận lại.
Nhạc ca nhi gật đầu, khoa tay nói: Y nói sự thật mà, ta nghe không biết bao nhiêu lần rồi, không sao đâu. Chỉ là, ngươi có để ý bị người khác nói ngươi lấy một phu lang bị câm, mà còn không thể sinh hài tử hay không?
"..." Hoá ra Nhạc ca nhi đang lo lắng chuyện này, Dư Thanh Trạch thả lỏng một chút, nhẹ nhàng ôm y vào lòng, hôn lên tóc y một cái, đáp: "Bọn họ chẳng ảnh hưởng gì đến cuộc đời của ta, nếu ta để ý, thì lúc trước đã không thích ngươi rồi."
Nghe vậy, khoé miệng Nhạc ca nhi khẽ cong lên, vòng tay qua eo của Dư Thanh Trạch, chôn mặt vào cổ hắn, lẳng lặng cảm thụ cái ôm ấm áp này.
Hai người thân mật bên nhau một hồi, Dư Thanh Trạch buông y ra, chuẩn bị đi ra ngoài làm việc.
Trước khi mở cửa, Nhạc ca nhi xoay người, nhìn Dư Thanh Trạch, mỉm cười khoa tay nói: Những lời ngươi trách cứ Thạch thiếu gia, ta nghe hết rồi, cảm ơn ngươi đã bảo vệ ta, ta rất hạnh phúc.
"Đó là chuyện đương nhiên, ngươi là hôn phu của ta, không bảo vệ ngươi thì ta bảo vệ ai?"
Nghe vậy, Nhạc ca nhi cười tươi, nhón chân lên, hôn lên môi Dư Thanh Trạch một cái. Dư Thanh Trạch thuận thế gia tăng độ sâu của nụ hôn này, ấn y lên cửa hôn thật lâu.
Chờ đến khi hai người đi ra ngoài, Triệu quản gia đã chờ khá lâu.
Dư Thanh Trạch thấy ông, mời ông ra ghế đá ở hậu viện ngồi, còn hắn thì bưng vài món điểm tâm và điểm tâm mới ra.
"Dư lão bản, hôn phu của ngươi không sao chứ? Ta thấy y cũng nghe thấy những lời nói của Thạch Sanh." Triệu quản gia hỏi.
Dư Thanh Trạch lắc đầu, nói: "Y không sao, ngài cũng nhìn thấy?"
Triệu quản gia gật đầu: "Vừa mua xong thì đến đây, nhìn thấy Thạch Sanh... Haiz, ngươi vất vả rồi."
Nói đến Thạch Sanh, Dư Thanh Trạch nhíu mày: "Ta chỉ hy vọng sau này y đừng đến quấy rầy cuộc sống của bọn ta nữa là được."
"Hy vọng vậy."
Dư Thanh Trạch nghĩ đến hai ngày sau mình phải về thôn một chuyến, hắn nói với Triệu quản gia: "Phải rồi, Triệu quản gia, hai ngày sau ta có việc phải về thôn một chuyến, không có mặt ở tiệm. Nếu ngài cần đặt điểm tâm, chỉ cần tìm Nhạc ca nhi là được."
"Được, ngươi yên tâm mà đi đi, ta trở về sẽ nói lại chuyện của ngươi." Triệu quản gia nói.
"Khách khí." Triệu quản gia xua tay, ý bảo không cần để ý.
Tiễn Triệu quản gia xong, Dư Thanh Trạch đi đến tiệm rèn, quan sát tiến độ làm xe đẩy, phát hiện bọn họ đã hoàn thành hai phần ba rồi, bởi vì làm bằng thiết nên giá cả sẽ đắt hơn bằng gỗ.
Hắn thử đẩy, phát hiện cũng không tệ lắm. Hắn dặn bọn họ khi nào làm xong thì kéo chiếc xe này đi ra ngoài một vòng, sau khi quyết định giá cả xong, Dư Thanh Trạch trở về.
Cách một ngày, Triệu quản gia truyền tin đến, nói Thạch gia đã cấm túc Thạch Sanh rồi, từ đây cho đến ngày thành thân, sẽ không được ra ngoài.
Dư Thanh Trạch nghe vậy, cuối cùng cũng yên tâm.
Ngày kế, Sướng ca nhi và A ma của y mang theo y phục đến đây. Dư Thanh Trạch bàn giao công việc trong tiệm xong, hắn lập tức ra chợ mua nguyên liệu, ruột heo và thịt heo, sau đó mới hồi thôn.
Cách làm thịt hun khói và lạp xưởng ở mỗi nơi mỗi khác, Dư Thanh Trạch chọn cách làm đơn giản nhất ở quê nhà của hắn.
Lần này là làm thử, hắn chỉ làm hai loại thịt hun khói, mỗi loại là năm miếng. Một loại chỉ dùng muối để ướp, loại còn lại thì dùng nguyên liệu hỗn hợp để ướp.
Hắn nghiền nguyên liệu ra rồi trộn lại, chia thịt ra, thoa muối và hỗn hợp nguyên liệu lên, dùng sức nắn để cho gia vị thấm vào, tăng độ ngon. Sau đó, hắn đặt vào chậu gỗ, ướp hai ngày, qua hai ngày sau thì sẽ rửa sạch rồi treo lên phơi khô, sau đó mới hun khói.
Cách làm lạp xưởng thì có hơi phức tạp, trước tiên phải băm thịt, cho thêm muối, đường, rượu trắng, ngũ vị hương, trộn đều. Ai thích ăn cay thì có thể cho thêm ớt, ướp khoảng một canh giờ.
Hắn rửa sạch ruột heo, cho thịt đã ướp vào trong ruột, chia thành từng đoạn nhỏ rồi lấy dây thừng buộc lại. Cứ như thế, cho đến khi đầy ruột.
Tiếp theo, hắn dùng xiên tre chọc vài lỗ lên ruột, rồi treo lên, phơi khô vài ngày.
Cách làm rất đơn giản, Dư Thanh Trạch chỉ nói một lần, Thường gia gia đã nhớ. Hai người bận việc một ngày, làm xong thịt hun khói và lạp xưởng, còn lại chỉ chờ phơi khô.
Kế tiếp, Dư Thanh Trạch bắt đầu chuẩn bị làm miến khoai lang.
Bởi vì trước kia chưa từng làm, Dư Thanh Trạch không dám bảo đảm hắn có thể làm được, trước tiên hắn sẽ làm thử bằng một chậu khoai thôi.
Rửa khoai lang xong, cắt ra, nghiền thành bột, lọc bớt tạp chất ra ngoài, ủ hai ngày.
Trong lúc chờ khoai lang ủ xong, Dư Thanh Trạch và Thường gia gia đi ra sông bắt cá. Mang cá về mổ ra làm đôi, ướp muối, đến lúc đó có thể chế biến cùng lúc với thịt hun khói và lạp xưởng.
Cá khô ăn cũng rất ngon, gà khô hay vịt khô, hương vị đều rất ngon.
Dư Thanh Trạch dứt khoát tận dụng thời gian rảnh đi vào thành mua hai con gà, hai con vịt, sẵn tiện đi qua tiệm ăn vặt quan sát một chút, thấy mọi thứ đều tốt, hắn mới yên tâm mà trở về.
Qua hai ngày, khoai lang ủ xong, hắn trút bớt nước ra, bên trong chỉ còn lại một cục bột. Hắn lấy cục bột ra phơi khô, phơi xong còn phải nghiền nát thành dạng bột phấn, hoàn toàn biến thành bột khoai lang.
Kế tiếp là có thể làm miến khoai lang.
Dựa theo những gì sư phụ của Dư Thanh Trạch đã nói, có hai phương pháp thủ công làm miến khoai lang, một cách là ngâm nước, cách thứ hai là làm thành bột phấn.
Trong hai cách này, cách ngâm nước dễ hơn một chút, nhưng sản lượng không đủ. Phương pháp làm thành bột phấn thì cần phải dùng sức để nắn bột, chỗ tốt là trong một lần có thể làm ra rất nhiều miến.
Hắn thử luôn cả hai phương pháp, ngâm nước thì dễ hơn, còn làm thành bột phấn thì hắn phải làm năm lần mới thành công.
Mà lúc này, tám chín ngày đã trôi qua.
Nhìn thịt hun khói và lạp xưởng trong nhà bếp, lại nhìn những dây miến thon dài phơi trên sào trúc, hắn hài lòng tươi cười.
Ngày mai, cuối cùng cũng có thể về tiệm gặp lại Nhạc ca nhi rồi.
Chỉ là, trong lúc hắn đang ở nhà bận rộn, tiệm ăn vặt đã xảy ra một chuyện.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT