Sau khi dùng bữa xong, người nào người nấy cũng không ở lại lâu.
"Vân công tử, chủ nhân có nhờ ta chuyển thứ này cho ngươi!" Lúc Vân Ngạo Phong mấy người chuẩn bị rời khỏi, Mạnh Dao lấy ra một chiếc nhẫn trữ vật, hai tay hữu lễ dâng cho hắn.
Bên trong cũng không biết chứa đựng thứ gì, nhưng Vân Ngạo Phong vẫn nhận lấy. Bây giờ hắn cảm thấy có chút chột dạ, tối hôm qua... người kia,... vừa chạy đến đã đem kỹ năng cướp người toàn bộ phô bày. Hắn toàn thân vô lực, chỉ có thể ở một bên tròn mắt nhìn, không biết Tô Ngọc có gặp chuyện gì nguy hiểm không a... Nhưng người đeo khăn che mặt đó, có vẻ không có ác ý đối với Tô Ngọc... thì phải!
"Tô Lâu chủ... không làm sao chứ?!" Nghe Mạnh Dao nói, hắn liền kìm không được, hỏi dò một tiếng.
"A, không có! Người rất tốt!" Mạnh Dao nghiêng đầu, ngẫm nghĩ, sau đó hô lên: "À, đúng rồi, chủ nhân còn nói các vị đi đường cẩn thận, đặc biệt, người nói muốn đa tạ Vân công tử!"
Vân Ngạo Phong trong thâm tâm thầm kinh hô, huyền y nhân đêm qua rốt cuộc là người nào? Lén lén lút lút, rất giống tên trộm. Nhưng mà, bây giờ Tô Lâu chủ vẫn bình an, chứng tỏ người đó không làm hại đến y.
Nghĩ như vậy, hắn liền buông xuống con tim bé nhỏ đang thoi thóp sắp chết đến nơi của mình: "Thật tốt quá! Tiểu nhị, bọn ta đi đây, lần sau có dịp lại ghé vào đây thưởng thức mỹ vị a."
"Ha ha, các vị khách quan đi vui vẻ!" Mạnh Dao đứng giữa cửa vẫy vẫy tay.
Kỳ thực, tối qua hắn cũng chẳng biết chuyện gì xảy ra. Nhưng sáng sớm đã nhận được Truyền Âm phù của chủ nhân, căn dặn hắn vài thứ, nói đừng lo cho y.
Sau đó, cũng không nói là... mình đi đâu! Làm cho trong lòng Mạnh Dao không ngừng thấp thỏm lên xuống.
...
Vân Ngạo Phong trên đường đi vui vẻ không thôi, ha ha, trong nhẫn trữ vật này, có thật nhiều loại thảo dược quý hiếm và đan dược phẩm cấp cao a!
Ai biết được, sau một đêm bị bắt cóc, Tô Lâu chủ lại trở nên hào phóng như vậy chứ! Quả thực, hắn sắp bị làm cho cảm động luôn rồi. Hạnh phúc quá...
Còn có một bí mật nữa, hắn sẽ không nói cho mấy người kia biết đâu, đặc biệt là tên Thiên Lãm Mục Sở tham ăn kia.
Thấy Vân Ngạo Phong cứ tủm tỉm cười một mình, những người khác cũng không tránh khỏi hiếu kỳ. Ai lại dám chắc... hắn không dùng thủ đoạn nào đó để 'dụ dỗ' Tô Lâu chủ chứ.
"Tiểu Phong, sao hôm nay nụ cười của đệ tươi tắn vậy? Có chuyện gì vui sao?" Vô Ly đi bên cạnh Vân Ngạo Phong, cánh tay không chút do dự khoác lên vai hắn.
Hai tên nam tử hán đại trượng phu lại đi thân mật như vậy, nhìn rất... ngứa đòn a.
Nhưng mà, cũng chính lúc này, một tiếng gọi thất thanh vang lên từ sau lưng: "Nè, mấy tên kia, chờ ta với!"
Mọi người không hẹn mà cùng quay đầu lại, chỉ thấy, một cái đầu trong vô số cái đầu, tên đó không ai khác chính là Liễu Hi Hiên, Liễu đại công tử!
Chớp mắt hai ba cái, hắn ta đã vụt bay tới trước mặt họ, thở hộc hộc, gấp gáp hỏi: "Các ngươi,... các ngươi có Truyền Tống phù không?"
Chúng nhân:... Đồng loạt gật đầu.
"Ai cũng được, các vị huynh đài, tặng cho ta vài cái đi!" Liễu Hi Hiên nói nói, lại ngoái đầu nhìn đằng sau.
"Tiểu tử kia, đứng lại, có bản lĩnh thì đi luôn đi, đừng có về nhà nữa!" Một tiếng nói quát tháo từ xa xa truyền tới. Liễu Hi Hiên lại càng túng quẫn, vẻ mặt cầu xin.
Nhìn mà cũng tội, tuy là chuyện nhà người ta, biết rõ không nên xen vào, nhưng họ thật sự có chút hiếu kỳ về người này, nên...
'Vụt...' Một trận gió nhẹ thổi qua, mấy người kia liền biến mất không một chút tăm hơi.
"Tên tạp chủng bất hiếu, ngươi chạy đi đâu..." Cảm giác như có một đàn quạ đen bay lướt qua đỉnh đầu.
Vâng, người đó chính là Liễu Thương - phụ thân của Liễu Hi Hiên.
Nói ra, ông ấy đã đuổi theo con trai mấy ngày đường rồi. Cơ mà... tại sao với tu vi của ông ấy lại không bắt được Liễu Hi Hiên thì... ta cũng bó lại toàn thân, he he!
...
Do lúc nãy gấp gáp quá, bây giờ truyền tống đến một nơi quỷ quái nào cũng không biết. Khi lấy la bàn ra thì lại không xài được, kim la bàn cứ quay vòng vòng, sau đó cạch một tiếng, con mẹ nó gãy rồi?!
Ông trời, ta thỉnh người đừng chơi trò này a! Một chút vui sướng cũng không có...
"La bàn gãy... gãy rồi?! Ở đây là đâu a?" Dịch Lương trợn mắt chăm chăm nhìn cái la bàn, cảm giác bản thân vừa leo đến đỉnh cao, sau đó, một làn gió thổi qua, cái đệch, tại sao lại rớt xuống rồi?!
Hi vọng mong manh bị dập tắt một cách tàn bạo như vậy, thật khiến người ta thương tâm a.
Mà không riêng gì Dịch Lương, những người còn lại cũng vậy!
'Niềm vui' đến quá bất ngờ, khiến họ không kịp trở tay liền ngốc lăng ra đó, trên đầu xuất hiện vài sợi hắc tuyến.
Sau đó, Liễu Hi Hiên được hứng trọn toàn bộ lạnh lẽo từ ánh mắt mấy người kia phóng ra. Cảm nhận thân thể từng trận sóng dữ xô xát, không rét mà run. Hắn liền nở một nụ cười bào chữa: "Đừng... đừng nhìn ta như vậy a! Tìm... tìm cách thoát khỏi đây trước... trước rồi tính, ha..."
Chúng nhân: "Đều tại ngươi!"
Liễu Hi Hiên:"..." Hu hu hu, phụ thân, đều tại người đuổi con...
Hiện tại, họ đang ở trong một xâm lâm rộng lớn.
***
Tác giả: Không có tiểu kịch trường a, thật nhạt nhẽo!
Dạo này tâm trạng bất ổn, cần thời gian bình tĩnh lại. Nên, đừng thắc mắc vì sao món ăn này k được thêm mắm dặm muối nha. 🥴🥴
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT