Vân Ngạo Phong chú ý đến bên ngoài có tiếng bước chân dồn dập. Một lát sau, cánh cửa gỗ lại được mở toang, Vân Ngạo Phong quay đầu nhìn ra.

Thật nhiều người a...

Tận tám người... đến đây làm gì?

Trong nhóm người đó, Vân Ngạo Phong chỉ nhận ra Vân Tuân Vũ, còn có hôi y lão nhân kia chắc là Vân Hư Nghi - gia gia của hắn.

Nhưng hiện giờ hắn không có ký ức của nguyên chủ, vậy thì... trước tiên phải nghĩ cách ứng phó đám người này. Hắn chuyển tầm nhìn, hỏi hệ thống: "Hệ thống, ở đây ai là 'cha mẹ' ta vậy?"

[Để ký chủ minh bạch, hệ thống sẽ sắp xếp tên tuổi và thân phận địa vị của những người nguyên chủ từng gặp trước kia trên đầu họ, ký chủ nhìn xem có vừa lòng ngài không?]

Nghe theo hệ thống nhìn lại, Vân Ngạo Phong thấy phía trên đỉnh đầu của những người kia đều có một hàng chữ dài màu đỏ.

Trong lúc đó, tám người kia đều đã chạy tới trước giường của hắn, trên mặt người nào người nấy đều là quan tâm, vui mừng xen lẫn lo lắng nhìn hắn.

"Phong nhi, con tỉnh rồi, cảm thấy thân thể còn có chỗ nào khó chịu không?" Hôi y lão nhân ngồi xuống mép giường, kéo chăn cẩn thận đắp lên người hắn.

"Không sao." Vân Ngạo Phong liếc mắt nhìn lên, thấy trên đầu hôi y lão giả có viết bảy chữ 'Vân gia gia chủ - Vân Hư Nghi' liền biết đây là gia gia của 'mình'.

Vân gia gia chủ tuy đã già, khuôn mặt nếp nhăn xuất hiện không ít, nhưng ánh mắt phúc hậu lại khiến người ta cảm thấy gần gũi kì lạ.

"Không sao là tốt! Không sao là tốt!" Hắn nghe giọng nói này thật ấm áp, theo bản năng chuyển tầm mắt nhìn lên, người này chính là Dương Kiều Minh - mẹ của nguyên chủ, hiện tại cũng chính là mẹ của hắn.

Dương Kiều Minh, tên nghe có vẻ rất mạnh mẽ cá tính, nhưng trên thực tế lại là một vẻ mặt dịu dàng, ôn hoà. Mái tóc dài được buộc gọn gàng bởi quan ngọc tinh xảo, đuôi tóc dài đến ngang lưng hơi nhuộm ánh đỏ của hoàng hôn. Trên người vận một bộ y phục màu hồng được thêu những hoa văn chìm mờ nhạt.

Người đàn ông trung niên đứng bên cạnh là cha hắn - Vân Chí Thanh, bây giờ Vân Ngạo Phong mới chú ý tới, những người có mặt ở đây đôi mắt đều đỏ hồng lên, đây là khóc sao?

"Nếu không phải vì muốn giải độc cho gia gia, con nào phải chịu khổ như thế này!" Vân Hư Nghi cúi đầu tự tách.

Vân Ngạo Phong tuy không biết là trước đó đã xảy ra những chuyện gì, nhưng đem những lời hệ thống và Vân gia chủ vừa nói ghép lại, hắn cũng mơ hồ đoán được sự việc ở Yêu Thú xâm lâm gì gì đó.

"Cha, mẹ, con không sao đâu, mọi người đừng lo lắng." Vân Ngạo Phong đưa tầm nhìn quét qua phía Vân Chí Thanh, sau đó đưa tay nắm lấy tay Vân gia chủ, cười cười nói: "Gia gia, người đừng tự trách bản thân mình nữa!"

Ha ha ha, tuy không biết mình có nói chúng trọng tâm của sự việc không, nhưng nhìn biểu cảm của họ chắc là không sai đi...!

Đúng lúc này, từ đằng sau đám người vang lên một giọng nói khàn khàn già nua: "Vân gia chủ, nhìn sắc mặt của tiểu công tử hình như không được tốt lắm, hay là để ta kiểm tra lại một chút!"

Lời vừa dứt, đám hậu bối phía trước liền tránh sang hai bên, nhường đường cho người này tiến vào. Vân Ngạo Phong nhìn hàng chữ trên đầu bạch bào lão giả, mới biết được đây chính là vị Bạch dược sư mà Vân Tuân Vũ đã nói đến, không ngờ lại già đến mức này rồi, so với Vân gia gia chủ còn muốn già hơn.

"Được được được". Kích động đến liên tiếp nói và tiếng được, Vân Hư Nghi đứng lên, đối với Bạch dược sư làm động tác mời, nói: "Vậy lại làm phiền Bạch trưởng lão người rồi!"

Bạch dược sư cười khàn hai tiếng, chất giọng phát ra thật sự là làm cho Vân Ngạo Phong run rẩy cả tâm hồn, đến nỗi lông tơ đều dựng thẳng, nhưng hắn cũng không thể ở trước mặt nhiều người như vậy đắc tội lão tiền bối được, liền nhanh miệng nói: "Làm phiền Bạch trưởng lão rồi!"

Bạch dược sư vươn tay giúp Vân Ngạo Phong bắt mạch: "Tiểu công tử không cần khách khí, chữa bệnh là việc mà thầy thuốc nên làm."

Một lát sau, Bạch dược sư buông tay ra, tầm mắt nhìn về hướng hai người Vân gia gia chủ và Vân Chí Thanh: "Vân gia chủ, Hàn Độc bên trong cơ thể tiểu công tử đã không còn sức ảnh hưởng đến tính mạng, nhưng để đề phòng bất chắc, tốt nhất vẫn là tìm cách ép Hàn Độc ra ngoài."

Vân Hư Nghi như có điều suy ngẫm, nhìn về phía Vân Chí Thanh, sau đó lại nhìn Bạch dược sư nói: "Bạch trưởng lão, vậy bây giờ phải tiến hành như thế nào?"

"Một chút Hàn Độc còn sót lại kia rất khó để ép nó ra ngoài, trước tiên phải tìm một loại thảo dược để làm chất dẫn..."

Vân Chí Thanh nghe vậy, kích động muôn phần, vạn vạn vui mừng tràn ngập trên mặt: "Bạch trưởng lão, là thảo dược gì ngài cứ nói, vãn bối nhất định sẽ dốc sức tìm kiếm."

"Đúng đó, Bạch trưởng lão, cho dù có khó khăn thế nào, thảo dược đó chúng ta nhất định phải tìm được!"

Người này... Vân Ngạo Phong nhìn nhìn, tên là Vô Ly?

Thân phận của người này có vẻ có chút đặc biệt.

'Vô Ly, hai mươi tuổi, mồ côi cha mẹ từ nhỏ, được Vân gia nuôi lớn, lúc nhỏ được Vân Tuân Vũ mang về, rất thân thiết với Vân Ngạo Phong, là một tên mặt dày không biết xấu hổ có tiếng tăm nhất trong thành Lĩnh Lạc'.

Phụt! Khụ khụ khụ.... Cái gì vậy? Vân Ngạo Phong hắn... hạn hán lời! Là mặt dày không biết xấu hổ đó, lại còn là tiếng tăm vang dội nhất trong Lĩnh Lạc thành? Cảnh giới nào rồi.....??!!!

"Hệ thống, ngươi có sắp xếp nhầm không?"

[Ký chủ không cần hoài nghi bản hệ thống, thông tin của bản hệ thống ta đây trước giờ chưa từng sai lệch!]

"À..., người này tính ra ta cũng phải gọi một tiếng 'nhị ca' đi??"

[Đúng vậy!] Giọng điệu đương nhiên.

.......

Trên mặt Bạch dược sư hiện ra nét phức tạp, có chút chần chừ không muốn khai khẩu: "Chuyện này,..." Lại nhìn thấy trên mặt người nào cũng đầy vẻ chờ mong, liền nói: "Loại thảo dược này tên là Dẫn Linh Diệp, vô cùng quý hiếm, trong Lĩnh Lạc thành chưa chắc sẽ có cây thứ ba, nhưng nếu muốn lấy được nó thì e rằng phải vào Yêu Thú xâm lâm một lần nữa!"

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play