Tất cả mọi chuyện trở nên rối bời. Người trong phái Hương Linh, và những người làm 'khách' đều dè chừng đối với Vân Ngạo Phong. Lúc này lại gắn cho hắn một cái danh, sát nhân máu lạnh, sợ tội bỏ trốn.
Ngay cả Đoàn Lễ cũng không ngờ lại xảy ra loại sự ngoài ý muốn này. Nhốt Vân Ngạo Phong trong ngục, chỉ muốn bảo vệ hắn, không bị người khác chèn ép. Nhưng hiện tại vẫn chưa rõ vị trí của 'kẻ sát nhân' này là ở đâu.
Mọi người đều hoang mang lo sợ, sợ cái mạng của mình không giữ được!
Nhưng tất cả đều có chung một thắc mắc. Một đệ tử mới nhập môn không lâu, lại có thể gây ra tội ác tày trời, khiến người người ghê sợ.
Chẳng những vậy, hắn còn từ đâu lôi ra một đống quan hệ phiền toái.
Lúc này, Đoàn Lễ, Trắc Từ và các vị phong chủ, trưởng lão đều đang tụ tập ở đại sảnh Ngọc Hồi điện nghị sự.
Đúng lúc, bên ngoài chạy vào một đệ tử, cước bộ gấp gáp. Ngay cả bẩm báo một tiếng cũng không kịp liền đã hô lên: "Chưởng môn sư bá, Ma tộc ở bên ngoài đang công phá Cổng Tự Loan trước lối vào núi."
"Cái gì? Ma tộc?" Kích động từ trên bảo tọa đứng lên, Đoàn Lễ liền cảm thấy khó hiểu, lại hỏi đệ tử kia: "Bọn chúng dám xông vào Cổng Tự Loan. Vậy chúng ta cũng không nhận được tín hiệu. Thiên Kính chẳng lẽ bị vỡ rồi?"
Đệ tử kia gật đầu: "Chưởng môn sư bá, các vị trưởng lão, tình thế bây giờ vô cùng cấp bách. Các sư huynh sợ là không cầm cự được bao lâu, lần này Ma tộc người đông thế mạnh, chia ra công phá ở nhiều nơi. Nhân giới chúng ta e là không tránh khỏi kiếp nạn này."
Chỉ chờ đệ tử kia nói xong. Các vị trưởng lão không nhiều lời liền đã đồng loạt xông ra ngoài, trực tiếp đi đến Cổng Tự Loan.
...
Sau khi xem xét thương thế trên người Mộc Du Tử, Vân Ngạo Phong liền đem hắn đến nằm trên giường.
"Ngươi ra ngoài đi. Ta muốn yên tĩnh một lát!" Mộc Du Tử thì thào yếu ớt trong cổ họng. Vân Ngạo Phong chỉ đành ra ngoài, cũng không muốn làm phiền đến không gian yên tĩnh này.
Vừa xảy ra kinh động, biết tâm trạng của Mộc Du Tử không được tốt. Vì vậy, Vô Ly và Tiểu Cửu từ lâu đã bị Vân Ngạo Phong đuổi ra ngoài.
Nhẹ nhàng khép cánh cửa lại, thở dài một hơi. Trong thâm tâm lúc này chỉ muốn tìm nhị ca xả giận một trận.
Nhưng khi hắn quay đầu lại, chỉ nhìn thấy Tiểu Cửu một mình đứng ở kia, hắn theo bản năng liếc mắt tìm kiếm bóng dáng còn lại, nhưng tiếc rằng một chút dấu vết cũng không có.
"Không cần tìm nữa, nổi điên bỏ đi rồi!" Như nhìn hiểu tâm ý của Vân Ngạo Phong, Tiểu Cửu liền lãnh lãnh đạm đạm buông một câu.
Chỉ là, viên đá đỏ lửa y luôn cầm trên tay lúc này lại phát sáng, ánh sáng mờ ảo mông lung, lúc chập chờn lúc bùng lên. Tiểu Cửu ngay tức khắc nhíu mi: "Nguy rồi. Kết giới đang bị công đánh. Chủ nhân, ngươi cứ ở yên chỗ này, không có chuyện gì lớn tuyệt đối không được đi lung tung."
Nói rồi, Tiểu Cửu chợt lóe đã biến mất. Vân Ngạo Phong hơi thất thần, trong tâm giống như bị một hòn đá đè nặng, rất khó chịu.
Ở đây là Linh Sơn, địa bàn của Yêu Vương. Hắn lại không thông tuệ đường đi, nhìn quanh, xuyên qua tầng tầng núi rạp, hắn bỗng dưng phát hiện dị tượng.
Trên bầu trời nhàn nhạt sáng, cư nhiên lại xuất hiện một đồ án phức tạp.
Trên trời không có mây, không có nắng. Dưới một phông nền xanh thẳm lại tự dưng dựng lên một đồ án màu đỏ, chói mắt vô cùng.
Dường như không kịp suy nghĩ, Vân Ngạo Phong liền đã cưỡi lên Vân Tú Vô Ảnh, ngự kiếm thẳng một hướng mà đi tới. Trực giác cho hắn biết, có chuyện không lành xảy ra.
Không ngoài dự liệu. Vừa đến nơi, nhìn thấy cảnh tượng máu me đầm đìa, thương vong vô số. Các sư huynh đệ ngã xuống đất, nhưng vẫn kiên quyết đứng dậy một lần nữa.
Ở kia có một cánh cổng rộng lớn, hai bên được thiết kế hình hai con Hoàng Long, uy vũ trấn chỉnh, hùng phong đại chấn, dũng mãnh vô cùng.
Trước cổng giống như một quảng trường rộng rãi. Nhưng ở nơi đó, cư nhiên lại xuất hiện Ma tộc.
Đúng lúc này, không gian xung quanh bỗng dưng lưu động mạnh mẽ. Trong nháy mắt, đối diện với Ma tộc là mười mấy vị trưởng lão, trong đó có Đoàn Lễ và Trắc Từ, à không, phải nói là Quân Diễn Chi.
Bản thân Trắc Từ kia cũng đã tỉnh lại rồi, chỉ là nhiều năm không hoạt động, thân thể còn yếu ớt, chưa kịp thích ứng. Nhưng dù y có khỏe lại, thì cũng không thể xuất trước mặt quần chúng trong thiên hạ.
Bởi vì sao?
Vì thế nhân đều biết rằng, Trắc Từ đã chết. Nếu hiện tại đột ngột lộ diện, e là sẽ bị người đời châm ngòi lửa. Thậm chí còn là bị truy sát, Quân Diễn Chi cũng là khó thoát tội.
Liếc mắt nhìn một vòng chung quanh, Đoàn Lễ trong mắt hiện lên phẫn nộ: "Ma giới các ngươi đúng là hèn hạ không gì bằng, thừa nước đục thả câu, công thành chiếm đất."
Đã có rất nhiều đệ tử bị thiệt mạng, những người còn sống sót hoặc là bị thương dè chừng từng bước lùi ra phía sau Cổng Tự Loan.
Trong tầm ngắm của Vân Ngạo Phong thế nhưng hiện lên hình dáng của một người. Bạch y đẫm máu, mặt mày huyết tinh vương vấn, nhưng đôi mắt đen thẳm như vực sâu kia lại giống như ánh lưu quang, lạnh lẽo tột cùng nhưng cũng rất nổi bật.
Trong lòng dâng lên một cảm giác chua sót, Vân Ngạo Phong liền hạ mình xuống đất. Lúc này, hắn mới chú ý đến những đệ tử ở Thê Tam thành vẫn còn chưa rời đi.
Hắn muốn vươn tay dìu y một chút, nhưng khoảng cách quá xa, không thể với tới được...
**Hôm nay bận cả ngày, đến tối buồn ngủ, viết trong mơ màng, đầu óc giống như bị sương mù che mất, chap này coi như nước súc miệng đi, mai ta sẽ bù chương.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT