Mễ An ngẩng đầu vừa muốn mở miệng ngăn cản thì anh đã khuất ở cửa phòng và đi xuống bếp, cô cụp mi mắt xuống, hôm qua về đến nhà với bộ dạng như thế mà hôm nay anh vẫn không thắc mắc hỏi cô điều gì.
Mễ An thở dài, nếu anh hỏi thì cô sẽ giải thích như thế nào đây? Nói là ba anh gặp cô và đưa ra tờ giấy xét nghiệm chứng thực hai người là anh em sao? Nói là anh và cô ở bên nhau là sai trái nên hai người phải chia tay rồi xa rời nhau sao? Không! Cô không thể làm như vậy được, chuyện này thật quá là kinh khủng, nên hãy để một mình cô biết mà thôi!
Mễ An chậm rãi đứng dậy quyết định đi xuống dưới, vừa bước đến đầu cầu thang thì đã nghe vài tiếng động của nồi, tô, chén vang lên ầm ĩ. Khang Duật đang ở trong bếp, thân hình to lớn chật vật loay hoay qua lại để nấu đồ ăn cho cô, bàn tay
Mễ An đặt trên lan can cầu thang day dứt siết chặt.
Chắc có lẽ khi con người ta chuẩn bị rời xa một thứ gì đó đều lưu luyến không buông như thế này, mỗi lần quyết tâm tàn nhẫn thì mỗi lần những hình ảnh thân thương này đánh gục cô không thương tiếc. Mễ An bước đến ngày càng gần anh, bóng lưng rộng lớn vững chãi như đang mê hoặc cô, khiến cô muốn vươn tay ôm rồi tựa cả người lên đó.
Để anh có thể che hết mọi sóng gió như trước đây vậy, Mễ An cười lạnh, con tim hèn mọn này lần nữa nổi loạn lên rồi! Lúc ban đầu vẫn chưa quen nhưng sẽ có một ngày cô sẽ kiểm soát được nó, bằng cách khiến nó trở nên vô cảm dần…
“Tại sao em lại xuống đây?”
Khang Duật muốn đem tô cháo lên lầu thì xoay người lại đã thấy cô thẩn thờ đứng đó nhìn anh, hai mày kiếm nhíu lại bước nhanh đến. Mễ An xốc lại tinh thần, cười mỉm
“Em không sao mà.”
Thần sắc tươi tỉnh hơn rất nhiều không còn tái nhợt nữa, hai má cùng đôi môi đã ửng hồng trở lại, xem ra cô đã thật sự khoẻ lại rồi.
Khang Duật mới cảm thấy nhẹ nhõm hơn một chút, anh ngắt ngắt cái mũi nhẹ giọng trách móc
“Yếu như vậy mà nói không sao, ngồi xuống đây nào, anh có nấu cháo thịt bằm cho em!”
“Ừm.” Mễ An đáp bằng giọng mũi rồi ngồi xuống ghế, đối diện với tô cháo đang bốc khói nghi ngút mà anh làm cho cô.
“Ăn thử xem có ngon không em?”
Khang Duật lấy muỗng đưa đến, cô cầm muỗng chậm rãi múc lên thổi nhẹ rồi ăn, ấn tượng đầu tiên là rất mặn, cô phì cười trong lòng vì sự vụng về của anh cho đến khi thấy một vết bỏng khá nổi bật nằm trên mu bàn tay to lớn. Mễ An nhìn nó một cái rồi rời mắt chuyển lên tô cháo vì cô không dám nhìn lâu, cô sợ mình không kìm lòng được mà ngay lập tức lao đến lo lắng
“Ngon không em?”
Ánh mắt Khang Duật đầy trông đợi nhìn cô, háo hức muốn biết mình nấu ra sao, khói ở trong tô chắc có lẽ bốc lên mắt cô quá nhiều cho nên phía trước mắt không còn thấy rõ nữa chỉ toàn sương mù mờ mịt phủ kín, Mễ An nghẹn ngào gật đầu múc thêm một muỗng nữa
“Ngon, thật sự rất ngon!”
Tư vị ở trong miệng hiện giờ không chỉ mặn mà là lẫn lộn nhiều thứ khác nữa, ngọt, cay, đắng, chua xót đều hội tụ ở một nơi. Nhưng dù vậy, cô lại cảm thấy rất ngon không chút tức giận hay oán trách, cô thậm chí rất vui và hạnh phúc vì nó là món cháo tuyệt hảo nhất trên đời cô từng được ăn!
Một tô cháo với tình yêu thương thật sự không dối trá, toan tính mà hướng đến cô.
Khang Duật cười dịu dàng âm thầm thở phào, có thể nấu được cho cô ăn anh rất vui, nhẹ nhàng đưa tay vuốt lấy mái tóc như tơ lụa
“Ăn chậm thôi em.”
Thoáng chốc đã thấy được đáy tô, Mễ An đặt muỗng xuống lấy giấy ưu nhã lau miệng, Khang Duật lấy một liều thuốc đưa đến cho cô.
“Đây, hôm qua em sốt cao nên uống thuốc đi.”
Năm tháng qua, luôn chỉ có cô túc trực lo cho anh ăn cùng uống thuốc, còn hiện giờ mọi thứ đã xoay chuyển hoàn toàn, cô được anh chăm sóc ngược lại. Nhưng lần đầu cũng như lần cuối, những thứ này rồi sẽ tan theo mây khói. Mễ An cầm lấy thuốc bỏ vào miệng rồi uống một ngụm nước, đợi cô làm xong hết mọi chuyện anh mới ngồi xuống bên cạnh trầm tĩnh hỏi cô chuyện hôm qua.
“Mễ An! Ngày hôm qua, em đi đâu và đã xảy ra chuyện gì? Kể cho anh nghe được không em.”
Cả người cô liền bị kéo căng ra hết cỡ, vậy là cuối cùng anh cũng hỏi đến rồi, Mễ An đã chuẩn bị sẵn sàng rồi. Cô hít một hơi thật sâu trấn tĩnh bản thân, cười nhẹ tỏ vẻ như không có chuyện gì vu vơ kể lại
“Hôm qua...Em đã trở về cô nhi viện để thăm sơ...và.”
Mễ An mím môi bứt rứt nhìn Khang Duật, cô không biết những chuyện cô bịa ra thế này liệu anh sẽ tin không thôi, hai tay xoắn chặt vào nhau quyết định cúi đầu không nhìn thẳng vào mắt anh
“Chỉ là em vô tình biết được, ba của em chối bỏ không nhận em từ khi còn ở trong bụng mẹ, ông ấy đuổi mẹ em đi không một chút thương tiếc…”
Và kể cả khi lớn lên, gặp lại em ông ấy cũng như vậy, mặc cho em cầu xin đừng bỏ mặc em nhưng...ông ấy lại lãnh khốc nói rằng
“Đừng gọi tôi là ba, tôi không phải là Ba của cô!”
Lỡ một tí nữa là Mễ An đã nói ra những dòng suy nghĩ đó rồi, cô không dám nói với anh nên chỉ đành nuốt nó vào trong lòng rồi giữ kín! Viền mắt ươn ướt nóng lên nhanh chóng, mặc dù vậy cô vẫn tươi cười không chút phiền nhiễu vì tâm trạng, có thể nói là miệng cười nhưng trong tim lại rỉ máu.
“An An à, những chuyện đã qua thì hãy để nó là quá khứ đi em, hiện giờ em đã có anh rồi!”
Khang Duật đau lòng ôm cô vào lòng nhẹ giọng thủ thỉ bên tai, Mễ An tựa cằm lên bờ vai anh cảm thụ hơi ấm cùng bình yên đang len lỏi đến bên mình. Ôm chặt lấy Khang Duật, ở phía sau lưng anh lẳng lặng rơi nước mắt, nghẹn ngào gọi tên anh.
“Duật.”
Duật, tiếc rằng mình không thể đi cùng nhau đến hết đời được rồi, là do hoàn cảnh khốn đốn này đã đẩy chúng ta ra xa vạn trượng. Em hứa với anh, dù hai ta có cách trở bao xa thì tất cả mọi thứ về anh đều sẽ luôn nằm trong tâm trí em, anh xứng đáng có một người tốt hơn em! Chu Hy nói đúng, cô là con ếch xấu xí nên quay về đúng nơi ở của mình sẽ không vọng tưởng thêm nữa…
Ít nhất giây phút này hãy để cô trầm luân một lần cuối cùng trước khi mọi thứ quay lại điểm xuất phát!
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT