Trên đường về nhà anh nhìn ở ven đường thì vô tình thấy Mễ An đang điên cuồng chạy ở trên đường, đồng tử anh co lại lập tức kêu tài xế dừng xe muốn đi đến xem cô bị gì. Khi anh đến gần thì đã thấy cô đang sững người đứng thẫn thờ không biết nghĩ về điều gì, Mễ An trấn tĩnh cố gắng hồi phục trạng thái trở về bình thường thật sự bất ngờ khi anh lại xuất hiện ở đây.
“Làm... sao anh lại ở đây vậy? Sao anh biết em ở đây.”
“Đi trên đường thì thấy em đang chạy thục mạng nên anh sợ có chuyện gì, mà em đang đuổi theo ai vậy?”
Khang Duật nhìn ra phía sau cô cũng chỉ là đám đông người không có ai hết nên tràn đầy khó hiểu.
“Em...thấy có một người quen nên nuốn đuổi theo nhưng lại nhận ra là không phải.”
Mễ An cười gượng tự nhiên vuốt tóc nhưng lòng bàn tay thì đã đổ đầy mồ hôi lạnh, cô cố gắng xua đuổi đi những suy nghĩ trước đó không muốn nghĩ đến nữa. Khang Duật nắm nắm tay cô trầm giọng
“Về thôi em!”
“Ừm, mình về thôi.”
Ngồi ở trên xe, chính xác là Khang Duật ngồi qua ghế cô rồi tựa cả người vào Mễ An nghịch nghịch tóc của cô
“Túi đó là gì vậy em?”
“A...em mua chút đồ mà thôi không có gì hết.”
Khang Duật cũng không hỏi nhiều tiếp tục dựa vào vai cô mè nheo dụi dụi như đứa em bé, Mễ An thì chỉ chờ đợi khi về đến nhà chờ đợi vẻ mặt bất ngờ của anh mà thôi. Khi đã vào cổng nhà, đỡ anh xuống đàng hoàng sau đó Mễ An hối hả chạy đến dành mở cửa trước, Khang Duật cứ tưởng cô như mọi ngày mà thôi không hề ngờ rằng. Khi anh đẩy xe vào đến ngưỡng cửa thì đột ngột tiếng động lớn phát ra hai bên rồi sau đó một tràng các giấy hoa kim tuyến như cánh hoa vào mùa xuân rơi trong không trung đẹp đẽ vô cùng.
Anh sững sờ, đèn được mở lên đôi mắt được sáng tỏ dần dần trên tường có chữ bằng bong bóng to lớn được dáng ‘Happy Birthday’ ở dưới còn có một trái tim màu đỏ. Rồi sau đó Mễ An đi từ trong bếp ra cầm bánh kem sinh nhật trên tay, nến màu vàng lung linh chiếu lên khuôn mặt thanh tú diễm lệ đã làm cho Khang Duật một giây ngơ ngẩn.
“Happy Birthday to you, Happy Birthday to you, Happy Birthday Dear My Lover! Happy Birthday to you!”
Giọng hát thanh thoát như một làn gió xuân trở về sau những ngày đông giá rét, thổi vào tai anh rồi sau đó cũng dần ngấm vào máu, vào thịt, vào tim! Chiếc bánh kem được đưa đến trước mặt, ánh nến vàng nhạt lung linh rung rinh trước mắt, từ khi vào nhà đến giờ anh không nói gì cả nên cô cũng khó đoán tâm trạng.
“Ước nguyện một điều rồi thổi bánh kem đi anh!”
Khang Duật vô thức chắp hai tay lại cầu nguyện chẳng biết có phải là do ánh nến lập loè quá nóng bức nên đôi mắt anh có phần nóng lên có sương mù nhẹ phủ qua. Mễ An lấy ngón tay quét nhẹ qua phần kem rồi sau đó vô tư quẹt lên mặt anh, cười phá lên nghịch ngợm
“Haha, chúc mừng sinh nhật anh! Khang Duật.”
Khang Duật cũng cười xoà làm theo cách cô đã làm anh cũng lấy kem rướn người quẹt nhẹ vào chiếc mũi tinh nghịch. Mễ An hừ một cái đột nhiên nhớ đến cái gì đó liền chạy đi lấy
“A! Anh đợi em một chút!”
Khoảnh khắc cô quay người đi sương mù vây kín nơi đáy mắt anh, Khang Duật cụp hàng mi xuống khoé mắt đã hơi ươn ướt. Đã bao lâu rồi nhỉ? Đã bao lâu rồi anh không được thổi nến ngày sinh nhật nhỉ? Đôi khi lúc mẹ còn sống bà cũng đã từng tổ chức sinh nhật cho anh nhưng phần lớn đều là ba anh quay về kiếm chuyện mắng chửi quậy phá mà thôi. Khang Duật khi bé không cần gì cả chỉ cần sinh nhật có ba mẹ cùng ở bên cạnh thổi nên cùng thổi, mà lại trớ trêu thay lại gặp hoàn cảnh này. Trước khi gặp Mễ An ngày sinh nhật đối với anh cũng chỉ là một ngày bình thường trong các ngày thậm chí anh còn muốn lơ là nó không quan tâm đến, nhưng cô lại nhớ nó…
Tiếng bước chân chạy ra đến đến dần, Khang Duật vuốt nhẹ khoé mắt ngẩng đầu nhìn cô đang cầm túi đồ chạy đến bên anh luôn luôn với nụ cười ở trên mặt
“Khang Duật! Anh xem này, em mua một cái áo để tặng cho anh quà sinh nhật. Anh xem coi…”
Còn chưa nói dứt câu thì cả người đã rơi vào vòng tay lớn đầy thân thuộc, Mễ An cả kinh cứng đờ người thân nhiệt ấm nóng cùng mùi hương nam tính cùng một lúc ập đến tấn công. Khang Duật ôm chặt cô nhưng chân chỉ đứng được một chút liền yếu ớt muốn khuỵ xuống, Mễ An vòng tay đỡ cả người anh giọng đã nhoè đi nghẹn ngào trong phút chốc mà lỡ miệng gọi tên thân mật của anh
“Duật...anh...tự đứng lên đi được rồi sao?”
Khang Duật vừa nãy muốn mình có thể làm gì đó bứt ra khỏi giới hạn cho nên mới liều lĩnh chống tay nâng cả người lên, đôi chân dường như không còn phản đối nữa anh còn cảm thấy nó đang giúp anh. Anh chập chững những bước dài đầu tiên đi đến bên cô rồi trao cho cô một cái ôm thật chặt, sau đó ngã khuỵ xuống trong lòng cô liền cảm thấy rất thoả mãn.
“Ừ, anh muốn thử một lần đứng lên đi tới bên em và anh đã làm được!”
Những bước đi đầu tiên của anh là cô dắt tay anh đi, khi đó Khang Duật ngã rồi té xuống mãi cũng luôn là Mễ An đỡ anh lên, cho đến một ngày anh có thể chập chững đi được. Khang Duật muốn cô là người đầu tiên mà anh bước đến bên!
Nước mắt chực trào khiến viền mắt không kìm nổi mà rơi ra giọt lệ của hạnh phúc, Mễ An vòng cổ anh ôm lấy sau đó hướng môi anh nhắm đến. Giờ phút này, cô yêu anh vô cùng, yêu đến mức quá khứ, hiện tại và tương lai đều có thể vì anh mà dâng hiến, hi sinh tất cả!
Cánh tay rắn chắc siết lấy eo cô, cả hai người ngã xuống sofa mềm mại môi lưỡi dây dưa không rời, da thịt va chạm vào nhau ma sát một lớp quần áo. Cả phòng khách nóng hơn bao giờ hết, anh như một con ong tham lam muốn hút hết mật ngọt nơi cô, một luồng điện truyền xuống thân dưới. Mễ An không thể thở được nên buông ra dùng ánh mắt táo bạo nhìn thẳng vào anh. Không khí chắc có lẽ đã làm đầu cô nóng đến tê liệt rồi, giờ khắc này Mễ An chính là táo bạo muốn cái thứ ái tình đó!
“Khang Duật! Yêu em...được không anh?”
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT