*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Cãi vã một phen nửa thật nửa giả với lão tổ tông Thạch gia xong, Tấn Hành đi thẳng ra khỏi từ đường Thạch gia, quả thực hiếm khi hắn mới nổi nóng với người khác như vậy.
Liêu Phi Vân cao to vạm vỡ ngồi xổm bên cạnh con sư tử đá trong từ đường, đang chán chường chờ hắn đi ra, trông thấy vẻ mặt Tấn Hành khác hẳn lúc mới vào, cảnh sát Liêu lấy làm ngạc nhiên, vội đứng lên hỏi “Cậu sao thế? Có chuyện gì à?”.
Thấy anh ta chủ động hỏi, Tấn Hành cũng thuật lại tình hình thực tế vừa phát sinh trong kia cho anh ta nghe, ban đầu Liêu Phi Vân còn nghiêm chỉnh được, nhưng càng nghe đến đoạn sau thì càng tức tối.
Hôm nay Liêu Phi Vân đi cùng hắn tới đây, song ban nãy thì không theo vào. Nhìn anh ta bắt đầu giúp mình và Tần GIao mắng lão tổ tông Thạch gia và Phùng Chí Xuân, Tấn Hành cũng không vội nói gì. Đến khi cái tên này nổi giận trợn trừng hai mắt, thiếu điều lôi hắn trở vào trong kia đánh cho lão tổ tông Thạch gia một trận, Tấn Hành mới bình tĩnh trả lời là:
“Không sao đâu.”
“Sao có thể nói là không sao được! Thế này mà không sao á!! Cậu còn vứt cả tính thư đi cơ mà! Cậu là tính sư mà không có tính thư thì còn làm ăn gì nữa! Như thế khác nào vứt bỏ thứ quan trọng nhất với cậu! Lão tổ tông Thạch gia kia chưa rõ đầu cua tai nheo gì mà đã trực tiếp định tội người ta, còn cả bà bác Phùng vớ va vớ vẩn đó cũng thế, cả đống tuổi rồi mà sao vẫn chẳng biết suy nghĩ thấu đáo chứ, con trai mình có làm việc xấu hay không mà cũng không biết……”
“Sao tự dưng anh lại nói đỡ cho anh ấy thế, anh ghét anh ấy lắm cơ mà?”
“Đù má, tại vì tình huống lần này rõ ràng không giống bình thường chứ sao! Anh bảo cậu cẩn thận mà cậu không nghe anh! May mà vị kia nhà cậu hôm nay không có ở đây, chứ mà thấy mẹ đẻ không chịu tin mình, còn cố ý tố cáo mình, không riêng gì y, ai cũng phải tức chết thôi……”
“Ừm.”
Hiếm khi mới nghe anh ta nói thật lòng một lần, Tấn Hành liền khẽ gật đầu, biểu cảm từ đầu chí cuối vẫn luôn rất mực bình tĩnh. Tuy quan hệ giữa Liêu Phi Vân và Tần Giao chẳng ra làm sao, song anh ta không đến nỗi ngay cả chuyện thế này cũng chẳng phân rõ đúng sai. Tấn Hành hiểu điều đó nên cũng coi như yên tâm về ông bạn thân lâu năm của mình. Hắn nhìn bàn tay gầy gò tái nhợt của mình, trên đó đã không còn sợi tơ đỏ kia nữa, đoạn hắn ung dung giải thích:
“Thực ra hiện tại tính thư có nằm trong tay em hay không thì cũng không còn quá quan trọng như trước nữa.”
“Hở? Cậu nói thế….. tức là sao?”
“Tức là em có biện pháp khác để hoàn thành một vài việc mà chúng ta phải làm, không nhất thiết phải dựa dẫm vào sức mạnh của tính thư. Bởi vì sau khi trở về từ Tam Thân quốc, em phát hiện năng lực khống chế của mình với Họ Bách Gia đã xảy ra một chút thay đổi, cho nên mới tạm thời đưa ra quyết định này. Nói cách khác đơn giản hơn tức là……”
“……”
“Vừa rồi em chỉ doạ anh chơi thôi.”
Liêu Phi Vân: “……”
Quen biết hắn đã nhiều năm, nhưng chưa bao giờ Liêu Phi Vân cảm thấy Tấn Hành – Tấn tính sư, cậu cả của Tấn Trường Minh, nhân tài trụ cột của tổ quốc – lại ngứa đòn như lúc này.
Thế mà vừa rồi anh ta còn thực lòng bất bình giận dữ thay cái thằng ranh con này nữa chứ, Liêu Phi Vân giật giật khóe miệng, hồi lâu sau mới hỏi bằng giọng ngang phè “Ồ, thế cơ à, vậy lão gia tiện thể tiết lộ xem là thay đổi ở chỗ nào đi?”.
Tấn Hành không hề để tâm đến giọng điệu mỉa mai rõ rành rành của anh ta, hắn thong dong mò mẫm trong tay áo, lấy ra một người phụ nữ bằng giấy có ba cái đầu, đôi mắt hạt đậu và biểu cảm đờ đẫn, quơ quơ trước mặt anh ta.
Liêu Phi Vân: “Ai, ai đây?”
Tấn Hành: “Diêu thị, nhưng không phải 1.0, mà đã qua tay em cải tạo thành Diêu thị 2.0.”
Liêu Phi Vân: “……”
Tấn Hành: “Năng lực sử dụng lão tổ tông trong giấy chỉ mới là bước đầu tiên thỉnh thần của tính sư, bước thứ hai chính là điều khiển nguyên thần của bọn họ rời khỏi trang giấy, mà ở bước này thứ bắt buộc cần nắm giữ được chính là “cắt”. Lúc trước em cùng lắm chỉ làm được mấy con chỉ công không có mặt cũng không mở miệng nói chuyện được, chứ hoàn toàn không thể thỉnh được nguyên thần của các lão tổ tông nhập vào trong người giấy, nhưng may nhờ có lần anh bị bắt ở Tam Thân quốc nên em tình cờ phát hiện ra được cách dùng mới này. Chẳng hạn như loại này đây, chỉ cần em ném nó xuống đất là Diêu thị sẽ xuất hiện, hơn nữa còn có ba cái đầu, một cái trong đó chắc vẫn nhận ra anh là ai đấy.”
Liêu Phi Vân: “Cậu…… Cậu giơ con mẻ xa ra!!! Á Á Á!!!!!! Mau lên! Mau giơ xa ra cho anh!!”
Bởi vì hồi ức quá khứ không hề đẹp đẽ nên cảnh sát Liêu vẫn mang trong mình bóng ma tâm lý khủng khiếp đối với nhân vật đáng sợ là Tam Thân nữ vương, anh ta hét lên một tiếng vang thấu trời xanh rồi ôm đầu lủi gấp sang bên ngay tắp lự.
Biết anh ta vẫn còn sợ Tam Thân nữ vương nên Tấn Hành cũng quan tâm đến cảm xúc của anh ta, không tiếp tục hù dọa cảnh sát Liêu đáng thương nữa. Hắn cất Diêu thị 2.0 đi, cho anh ta một khoảng thời gian để bình tĩnh lại, sau đó mới lựa lời giải thích:
“Buổi tối mà Thạch Văn Bưu chết, Lão Nhĩ Đóa từng hiện ra gặp mặt riêng với em.”
“Sau…… Sau đó thì sao?”
“Ông ấy nói có lẽ đôi mắt của em sắp không nhìn thấy ông ấy được nữa rồi, về sau trong nhà em chỉ có Trường Minh mới thấy được ông ấy thôi, còn nói rằng cuối cùng em đã không còn cần các lão tổ tông bảo bọc và che chở giống như một đứa trẻ chưa lớn nữa.”
“Hả? Tức là sao?”
“Thời cổ từng có câu nói rằng, ba trò của trẻ con, vẽ, cắt, bồi, chính là cách dùng chính xác của giấy. Thuật tạo giấy mà người xưa phát minh ra nay đã bị lãng quên suốt một thời gian dài, song giấy trắng thực ra vẫn luôn là phương thức mà người trong quá khứ dùng để tiếp xúc với thần linh. Trẻ nhỏ có tâm tính đơn tuần do đó rất dễ được chấp nhận bởi các lão tổ tông lớn tuổi, yêu quý trẻ con. Vào thời kỳ Đường Tống, không ít tính sư đã được tuyển chọn ngay từ khi vừa chào đời, mà tất cả những người trở thành tính sư trước khi chính thức thành niên thì đều được gọi thống nhất là đồng thân tính sư.”
“Đồng thân tính sư? Ý cậu là…… Lúc trước…… Cậu vẫn luôn là……”
“Chính là như anh hiểu đấy.”
Liêu Phi Vân: “……”
“Trước khi chính thức quen Tần Giao, em quả thực không hề phát sinh quan hệ thừa thãi với bất cứ ai hết. Tuy đã là tính sư suốt nhiều năm nhưng em vẫn chỉ mới học được những thứ căn bản vụn vặt thôi…… Đây cũng chính là nguyên nhân sâu xa vì sao hồi trước Lão Nhĩ Đóa lại nghĩ trăm phương ngàn kế để cho em kết hôn lập gia đình trước năm 23 tuổi. Bởi vì chỉ cần trễ thêm nửa năm nữa thôi, em rất có thể sẽ phải làm đồng thân tính sư mãi mãi, thậm chí cả đời này chỉ có thể sống dưới sự chở che và chăm sóc của lão tổ tông giống như một đứa trẻ chưa lớn, không cách nào chân chính chạm tới những thứ cao xa hơn.”
Một câu chuyện vừa thần kỳ vừa lúng túng như vậy đã được Tấn Hành giải thích vô cùng trịnh trọng với Liêu Phi Vân, không hề gây khó hiểu một chút nào.
Tại vì tổng kết toàn bộ sự kiện này lại thì tức là, nếu Tấn Hành không kết hôn trước năm 23 tuổi thì cả đời này sẽ không thể trở thành tính sư chân chính, cho nên lão tổ tông nhà hắn mới sốt hết cả ruột; nếu Tần Giao không kết hôn với Tấn Hành trước năm hắn 23 tuổi thì cả đời này sẽ không tìm lại được sừng rồng, cho nên lão tổ tông nhà y cũng sốt hết cả ruột lên, thế là bọn họ liền quen nhau, kết hôn giả, cuối cùng từ giả lại thành thật.
Rốt cuộc Liêu Phi Vân cũng hiểu vì sao ngay từ đầu hắn cứ bình chân như vại, mà anh ta cũng chả hứng thú tìm hiểu mấy cái truyền thống xa xưa với phong tục dân gian gì gì đó, nên là bèn hỏi vị Tấn tính sư vừa tiến hóa từ đồng thân tính sư thành phụ nam đã kết hôn này rằng “Vậy con nhị trùng thân đã đào tẩu kia thì tính sao đây, cũng đâu thể để nó chạy mất dạng như thế được?”.
Tấn Hành nhận ra anh ta vẫn đang áy náy vì để nhị trùng thân chạy mất, bèn ra hiệu bảo anh ta cứ thả lỏng. Hắn không vội trả lời mà cúi đầu mò mẫm trong tay áo, lấy ra một món đồ trông giống quyển sách tranh thời cổ đại, sau đó không để tâm tới ánh mắt ngạc nhiên của Liêu Phi Vân, hắn từ tốn cất lời:
“Đây là “Long Mẫu Từ”, em nhờ Thạch Tiểu Quang giúp em đến nhà Phùng Chí Xuân để tìm, nó được đặt phía sau bức ảnh chụp chung gia đình bốn người nhà bọn họ, khi mà Tần Giao còn chưa rời đi. Em cũng từng thấy Tần Giao để một bức ảnh tương tự ở trong chiếc túi đen anh ấy mang theo bên mình…… Trước đây em không biết thân phận của Phùng Chí Xuân nên còn chưa chắc chắn, nhưng giờ xem ra quyển sách này cũng là do Tổ Long giao cho bà ta, ghi chép lại tường tận câu chuyện Đại Vũ trị thủy diễn ra vào cuối thời kỳ Nghiêu Thuấn. Vì một số nguyên nhân mà Phùng Chí Xuân vẫn luôn né tránh việc mình từng là rắn, có lẽ bởi thế nên bà ta chưa bao giờ phát hiện ra nội dung thật sự ẩn giấu bên trong, quyển “Long Mẫu Từ” này kỳ thực chính là…… cánh “Cửa” Tự thị mà chúng ta đang tìm kiếm.”
“……”
Thấy Liêu Phi Vân ngạc nhiên nhìn cằm chằm vào quyển sách có vẻ chẳng mấy bắt mắt trong tay mình, Tấn Hình điềm nhiên khép Long Mẫu Từ lại, ném vào tay anh ta, làm anh ta suýt thì hét toáng cả lên. Rồi hắn lại nói tiếp:
“Khỏi cần nhìn làm gì, em từng dùng chìa khóa Tự thị lấy được trong Tam Thân quốc để mở rồi, trong đó ngoại trừ một vị long mẫu kỳ lạ và một cánh cửa trống rỗng ra thì chẳng có gì hết, càng không có thứ nguy hiểm như Tam Thân nữ vương đâu.”
“Hả…… Chẳng có gì hết? Chuyện này…… tức nghĩa là sao?”
“Nghĩa đen, cái thứ bị giam giữ trong cửa ban đầu đã chạy ra ngoài rồi, nên đương nhiên chẳng có gì cả.”
“……Đã chạy ra ngoài? Lẽ nào……”
“Phải, đầu tiên là nhị trùng thân, sau đó là Tần Huyền, hoặc phải nói việc hai kẻ này lần lượt chạy thoát ra vốn dĩ có liên quan rất lớn với nhau. Lúc trước nó tự dưng bám theo Trường Minh về nhà là em đã thấy nó kỳ lạ rồi. Vì nó nắm rõ chuyện về Tần Huyền như lòng bàn tay nên em từng hoài nghi nó có quan hệ gì đó với Tần Huyền, nhưng sau đó em đi tìm hậu nhân Tự thị thì lại phát hiện ra là, so với Tần Huyền, có lẽ nó còn liên quan đến một người khác cũng có quan hệ mật thiết với Tần Huyền. Điều này cũng giải thích vì sao nó lại biết rõ chuyện Tần Giao là giao long, còn tỏ ra cực kỳ kiêng kỵ đối với rồng. Cơ mà vấn đề này…… chờ em tìm được nó rồi sẽ tự mình hỏi nó sau.”
“Vậy cậu đã xác định được nó đang ở đâu chưa?”
“Nó đột nhiên biến mất trong tường, ở nhà em cũng chẳng lưu lại bất cứ dấu chân nào, nếu không có gì nằm ngoài dự liệu thì hẳn là nó đã thông qua một con đường khác trong bức tường để lén chạy đến Túy Giới. Mấy nay trận mưa lớn ở nhân gian vẫn chưa ngừng, chúng ta tạm thời cũng chưa tìm được Đại Vũ để trị thủy, do vậy lần này chỉ có thể đích thân đến Túy Giới một chuyến, trước tiên bắt lấy con nhị trùng thân kia rồi giải quyết vấn đề long cốt của Tần Huyền. Bên phía Thạch Tiểu Quang thì em đã sớm bàn giao với cậu ấy xong rồi, lần này cậu ấy sẽ đi cùng chúng ta. Còn những việc khác, chờ giải quyết triệt để vụ này rồi em sẽ đi làm.”
Màn phân tích thấu đáo này đương nhiên khiến Liêu Phi Vân tán thành, anh ta nghiêm túc gật đầu rồi lại hỏi sang một chuyện khác “Chẳng lẽ tiếp đó cậu còn định làm gì à?”. Bấy giờ, cậu cả trước sau vẫn cụp mắt lặng lẽ mới đeo chiếc mặt nạ Bạch Vô Thường lên, che khuất gương mặt điển trai tái nhợt của mình, đoạn hắn phủi phủi chiếc áo lông vũ trắng đang khoác trên mình, bình tĩnh ngước đôi mắt nhạt màu lên, nhẹ nhàng trả lời:
“Đi đón Xích Thủy Long Vương nhà em đường đường chính chính về nhà.”
✿Tác giả có lời muốn nói:
Đến lúc tiến hành đánh quái rồi, chương sau sẽ cố viết dài một chút, giải quyết phó bản này cho xong một lèo luôn.
Editor: Nhiều khi cậu cả nhà ta cũng có gu hài hước phết:))))