*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Phùng Chí Xuân, một người đàn bà ngay từ lúc đầu xuất hiện đều chưa từng khiến bất cứ ai chú ý quá mức, thậm chí nói một câu tầm thường cũng chẳng ngoa.
Từng có lúc, Tấn Hành cho rằng bà ta là một phụ nữ xuất thân bình thường, cảnh ngộ khốn đốn, ngoại trừ mối liên hệ máu mủ giữa bà ta và Tần Giao, Tấn Hành cũng chưa từng để tâm đến chuyện quá khứ liên quan đến người đàn bà này.
Nhưng sự thật ngay trước mắt đã chứng minh cho hắn thấy, người đàn bà lúc nào cũng tỏ ra khúm núm, cả ngoại hình lẫn tính cách đều tầm thường này, trước kia bà ta có được sự trợ giúp và tín nhiệm của Tổ Long cũng không phải là hoàn toàn không có lý do.
Đến tận giờ phút này, khi bà ta một lần nữa xuất hiện tại từ đường Thạch gia, phía sau lộ ra một chiếc đuôi rắn sặc sỡ như ẩn như hiện, Tấn Hành mới thảng thốt nhận ra rằng, kỳ thật ngay từ đầu hắn đã nghĩ theo hướng sai lầm.
Ít nhất về vấn đề thân thế của Tần Giao, Phùng Chí Xuân…… hoặc phải nói là người đàn bà có chiếc đuôi rắn giống hệt Tần Giao nhưng lại tận lực che giấu suốt nhiều năm này, ắt hẳn chưa từng nói thật câu nào với bất cứ ai.
Trong lòng Tấn Hành cũng đã biết nguyên nhân vì sao hôm nay mình lại bị gọi tới đây. Mấy ngày trước bà ta nhất quyết không chủ động tỏ thái độ, hóa ra là vì cơ hội ngày hôm nay. Đến bây giờ Tấn Hành vẫn chưa thể làm rõ đầu đuôi ngọn nguồn chuyện này, hắn cau mày lạnh lùng nhìn bà ta, khiến Phùng Chí Xuân sợ đến mức cúi rụt đầu, quỳ dưới đất không dám hé răng, hồi lâu sau mới lắc đầu giải thích giúp cho Tấn Hành vừa mới bị lão tổ tông Thạch gia chửi bới thậm tệ:
“Không, không phải đâu, lão tổ tông…… Chuyện này thật sự…… Không liên quan đến Tấn thiếu gia…… Đều là do thằng bé A Giao…… Nó không hiểu chuyện…… Từ nhỏ đã trái tính trái nết…… Lần này nhất định là do hồ đồ…… Nên mới gây ra chuyện thế này…… Tấn thiếu gia là đứa trẻ tốt, trước kia từng giúp đỡ nhà chúng con, chuyện này…… Chuyện này thật sự không trách cậu ấy được…… Chắc chắn cậu ấy cũng không rõ cơ sự……”
Phùng Chí Xuân lắp bắp muốn nói đỡ cho Tấn Hành, nhưng lão tổ tông Thạch gia nghe vậy lại càng giận thêm, ông ta nhìn chằm cằm Tấn Hành – cái tên còn im ỉm hơn cả cục đá thối trong nhà xí kia, nói có vẻ không tin tưởng:
“Nó là tính sư canh giữ nhân gian, làm gì có chuyện không rõ cơ sự mấy ngày nay! Vấn đề bây giờ không phải là nó có biết hay không! Mà là nó rốt cuộc định bao che cho thằng nghiệt tử bất hiếu của ngươi đến khi nào! Ta vừa sai người đi tìm Trùng Nhĩ đến đây rồi! Hôm nay để ta xem xem ai mới là kẻ có lý, ai mới là kẻ vô lý!”
Lời Thạch thị nói không hề từ tốn gì cho cam, thậm chí còn như muốn xả hết bất mãn vào Tấn Hành. Nghe ông ta nói muốn gọi hẳn Trùng Nhĩ đến đây, hắn cũng chẳng có vẻ gì là sợ sệt, chỉ điềm nhiên nói:
“Chuyện này không liên quan tới người khác, Tần Giao cũng không phải kẻ sát nhân, tất cả đều là do người khác bôi nhọ vu khống.”
“……Vu khống? Có đúng là vu khống không?! Nếu đúng là vu khống thật thì tại sao y không chủ động đứng ra giải thích cho rõ ràng?!”
“Kẻ khác muốn đổ tội, anh ấy khó lòng biện giải, hơn nữa lần này cũng là do tôi bảo anh ấy tạm thời đừng ra mặt, tránh tạo thành hiểu lầm không đáng có, có lẽ ngài đã hiểu lầm gì đó rồi.”
“Khó lòng biện giải? Ta hiểu lầm cái gì? Chỉ sợ chính bản thân y còn không muốn biện giải! Chỉ có ngươi ở đây thay y ngụy biện gian dối mà thôi! Tấn Tỏa Dương! Ngươi đã bị tình cảm che mờ con mắt rồi nên ngay cả chuyện như thế mà cũng không nhìn thấu được chân tướng! Ta hỏi ngươi, vào cái đêm mà Thạch Văn Bưu chết, ngươi có đang ở cùng Tần Giao không?”
Theo ghi chép trong tính thư, nhiều năm về trước lão tổ tông Thạch gia từng có hành động đại nghĩa diệt thân[1], lúc nói lời này ông ta rõ ràng đang rất tức giận, giọng điệu tra hỏi hắn cũng nặng nề dữ dội vô cùng. Tấn Hành vẫn giữ thái độ cứng rắn, trả lời rất chậm rãi rằng:
“Không.”
“Vậy ta lại hỏi ngươi! Trước đêm xảy ra án mạng, y có báo trước với ngươi là sẽ đến nhà mẹ mình Phùng Chí Xuân không?”
“Không báo.”
“Nếu không ở cùng nhau, y lại còn cố tình không báo cho ngươi, vậy ngươi căn cứ vào đâu mà dám nói mình có thể đảm bảo thay y! Hơn nữa ngươi có biết sợi dây đỏ và vảy rắn kia nằm ở ngay cạnh thi thể Thạch Văn Bưu không! Hàng xóm cũng tận mắt thấy Tần Giao cãi nhau với hai vợ chồng bọn họ! Nhiều năm trước y còn từng phạm vào tội lỗi tương tự! Mà bây giờ ngươi không thể đưa ra bằng chứng gì cho Tần Giao trong khoảng thời gian đó, ngay cả con nhị trùng thân có thể chứng minh Tần Huyền còn sống trên đời cũng biến mất chẳng tăm hơi! Không có chứng cứ! Chỉ dựa vào cái miệng của ngươi nói y không làm là có có thể dễ dàng gạt bỏ mạng người như thế chắc!”
Lúc thốt ra những lời giận dữ này, rõ ràng lão tổ tông Thạch gia cảm thấy mình nói rất đúng tình hợp lý, bởi bất cứ ai ở trong trường hợp này cũng sẽ không tin tưởng Tần Giao, một kẻ từng có tiền án trong quá khứ, phẩm hạnh cũng chẳng mấy tốt đẹp gì.
Mà Tấn Hành thì chỉ lạnh lùng ngước đôi con ngươi nhạt màu lên, dùng ánh mắt không dễ hình dung để nhìn lướt qua lão tổ tông Thạch gia và Phùng Chí Xuân. Từ trước tới nay, cậu cả chưa bao giờ nao núng e sợ trong tình huống như thế này, đoạn hắn rũ mắt, bình tĩnh hỏi rằng:
“Ngài nói xong rồi, bây giờ có thể để tôi mở miệng nói chuyện được rồi chứ?”
“……”
Lão tổ tông Thạch gia thật muốn mắng thằng nhóc tuy nhìn thì im ỉm kiệm lời nhưng mở miệng ra là khiến người khác tức chết này, song cuối cùng vẫn không chấp nhặt với hắn, chỉ phất tay ra hiệu bảo hắn cứ nói, không nói được câu nào có lý thì sẽ trừng trị hắn.
Từ lúc đến nơi này, Tấn Hành vẫn chẳng nói năng gì nhiều, sau một thoáng im lặng suy nghĩ, hắn mới quay sang nhìn Phùng Chí Xuân, cau mày lên tiếng trước ánh mắt hoang mang né tránh của bà ta:
“Bà vốn không phải họ Phùng, từ trước đến nay cũng chưa từng nói thật với bất cứ ai, đúng không?”
“……”
“Bà vẫn không tin anh ấy sẽ thay đổi, đúng không?”
“……”
Những câu hỏi liên tiếp khiến “Phùng Chí Xuân” tái mét cả mặt, nhưng đứng trước lão tổ tông Thạch gia, bà ta cũng không biết nên giải thích thế nào, chỉ có thể nghẹn ngào lảng tránh câu hỏi của thanh niên trước mặt. Tấn Hành thấy cảnh đó thì sắc mặt cũng không còn quá tốt nữa, cũng chẳng biết nên nói sao với bà ta đây, hắn nhíu mày càng chặt hơn, hỏi bằng giọng điệu khó chịu:
“Một câu hỏi cuối cùng, rốt cuộc bà có biết vì sao hôm đó anh ấy lại đến nhà bà không?”
“……”
Ánh mắt ngơ ngác của người đàn bà hiển nhiên đã nói rõ tất cả, Tấn Hành mím môi, lòng càng thấy không đáng thay Tần Giao, đồng thời cũng không tiếp tục đề tài này nữa. Hắn chuyển tầm mắt về phía lão tổ tông Thạch gia, vẫn giữ thái độ đoan chính, nói:
“Những lời ngài vừa nói, quả thực tôi tạm thời chưa thể đưa ra một lời giải thích chính xác, song có một điều này tôi cảm thấy ngài cầm phải nắm rõ trước. Ngài có thể không tin lời tôi nói rằng long cốt của Tần Huyền thật sự tồn tại, trước mắt tôi cũng chưa có quá nhiều bằng chứng chứng minh Tần Giao thật sự vô tội, nhưng trên cõi đời này không chỉ có Tần Giao hoặc Tần Huyền có thể giết chết Thạch Văn Bưu.”
“Ngươi…… Ngươi có ý gì?”
“Không có ý gì cả, chỉ là rõ ràng ở trước mắt ngài và tôi lúc này đây cũng đang có một xà nữ. Hơn nữa xà nữ này từng nói dối tất cả mọi người xung quanh bà ta, che giấu thân phận của mình và cả việc cuộc sống với Thạch Văn Bưu không hề hòa hợp. Một người đàn bà bụng dạ khó lường, ngay cả với con ruột mình cũng chưa từng thẳng thắn, lẽ nào lời bà ta nói đáng để ngài tin tưởng hay sao? Thậm chí đến mức vội vã định tội một người vô tội từng bị mẹ đẻ vứt bỏ, bây giờ đã thành tâm sửa đổi?”
“……Ngươi…… Ngươi đang ngụy biện thay y chứ gì……”
“Tôi có đang ngụy biện thay Tần Giao hay không còn tùy vào ngài hiểu thế nào. Nếu ngay từ đầu ngài đã không muốn tin tưởng mỗi câu mỗi chữ thốt ra từ miệng tôi thì tôi có nói gì cũng đều là phí công. Ngài thà đi tin một người đàn bà lai lịch không rõ ràng, chỉ dựa vào cái danh vợ của Thạch Văn Bưu để nói càn nói xiên, chứ nhất quyết không chịu tin lời tôi, vậy thì tôi cũng không cần nói tiếp làm gì nữa.”
Lời Tấn Hành nói vừa bình tĩnh thấu đáo vừa chẳng thèm nể nang ai, lão tổ tông Thạch gia nghệt ra bởi những lời lẽ to gan lớn mật của hắn, hồi lâu sau mới liếc sang Phùng Chí Xuân ở bên cạnh cũng đang há miệng chết trân, không thốt nên nổi một câu phản bác.
Giáo huấn người ta xong, Tấn Hành bỗng dưng khập khiễng quỳ xuống dưới từ đường. Hành động bất ngờ này của hắn khiến lão tổ tông Thạch gia hốt hoảng hỏi hắn chân cẳng không tốt tự dưng quỳ làm gì. Lần này xem ra cậu cả Tấn thật sự đã nổi giận rồi, hắn lấy tính thư trong tay áo ra đặt xuống đất, rồi trước ánh mắt ngỡ ngàng của Thạch thị, hắn hờ hững nói:
“Tuy nhiên ngài nói cũng đúng. Việc tôi xử trí theo cảm tính, thay người mình yêu che giấu chuyện của Thạch Văn Bưu quả thực đã làm nhục chức trách của tính sư. Tiếp sau đây Tấn Hành sẽ tự tìm một chỗ để ăn năn kiểm điểm, cũng xin nhờ ngài thỉnh tội với Văn Công giúp tôi. Nếu không còn việc gì nữa, vậy Tấn Hành xin phép cáo lui.”
Dứt lời, Tấn thỏ dù bình thường luôn bước đi rất chậm nhưng hôm nay lại bỏ đi thẳng thừng chẳng buồn ngoái đầu lại, hệt như là cắn thuốc súng vậy. Lão tổ tông Thạch Gia vốn đang định răn dạy hắn một phen, song cũng bị hắn làm cho trố mắt ngoác mồm, không ngăn cản hắn nữa.
Hắn vừa mới quay đầu chạy thẳng thì Lão Nhĩ Đóa bị lôi đến dạy bảo thằng cháu bất hiếu nhà mình cũng xuất hiện, nhưng sau khi lo lắng chạy tới từ sát vách, nó lại phát hiện tình cảnh không giống như mình tưởng tượng lắm. Trùng Nhĩ đứng bên ngoài từ đường Thạch gia, đầu tiên liếc nhìn Thạch thị đang tức đấm ngực giậm chân, thiếu điều giơ gậy đập mình, sau đó lại liếc nhìn “Phùng Chí Xuân” đang khúm núm né tránh, sau đó mới cất lời quở trách:
“……Đúng là tạo nghiệt, thế mà ta quên khuấy mất chuyện của ngươi cơ đấy. Con gái của Doanh thị, ngươi hãy nhìn những việc tồi tệ mà mình gây ra đi. Đến con trai ruột thịt của ngươi, phẩm hạnh của nó ra sao mà ngươi cũng không tin, còn khăng khăng náo loạn với cả lão tổ tông nhà khác để cho người ta chê cười hả?”
“……Lão……Lão tổ tông……”
Nghe Trùng Nhĩ giáo huấn như vậy, “Phùng Chí Xuân” xấu hổ đến đỏ cả mặt. Trùng Nhĩ thở dài liếc nhìn Thạch thị vẫn còn đang trong cơn giận dữ, thấy lão già ngu ngốc này rõ ràng còn chưa hiểu mô tê gì, nó chỉ có thể ảo não nhún vai, khoanh tay giải thích một cách bất đắc dĩ:
“Lão già, tai ngươi đúng là càng già càng dễ nghe lời ong tiếng ve…… Ngươi thật sự không nhìn ra lai lịch của người đàn bà trước mặt ngươi ư?”
“Còn…… Còn có thể là lai lịch gì được chứ! Ta chỉ biết con cháu nhà ta chết rồi! Còn chết lập lờ không rõ ràng! Ta không tin bà ta thì còn tin ai đây!”
“Rồi rồi rồi, ta biết ngươi sốt ruột, nhưng việc đã đến nước này rồi, ngươi có thể nghe ta nói một câu có được không?”
“……”
Nể mặt Trùng Nhĩ, Thạch thị cũng tạm thời nén giận để mà nghe nó giải thích với mình ra làm sao. Vẻ mặt Lão Nhĩ Đóa phức tạp, chậm rãi cất lời rằng:
“……E rằng ngươi không biết, vị góa phụ Thạch thị này thực ra ban đầu vốn mang họ Doanh, vì muốn thoát khỏi Long tộc đến nhân gian sinh sống nên đã đổi sang họ Phùng. Bởi trước đây Long tộc có quy tắc nam họ Tần, nữ họ Doanh[2], cho nên con trai trưởng của bà ta sinh ra mới mang tên Tần Giao. Nhưng vừa mới chào đời, vì mang trong mình một phần huyết mạch của bà ta nên đứa bé này bị nhà chồng bà ta dè bỉu, làm cho bà ta cũng bị gã đàn ông mình gặp ở nhân gian ghét lây. Thế là trong phút hồ đồ nhất thời, bà ta đã quyết định dùng con trai mình để thực hiện một cuộc giao dịch với Cẩu Mẫu, một con chó cái ở Túy Giới chuyên bắt cóc đánh tráo con cái của con người. Nhờ có sự giúp đỡ của Cẩu Mẫu, bà ta trút bỏ thân phận xà nữ, tiếp tục mai danh ẩn tích, sống cuộc sống của người bình thường.”
“……”
Lời Trùng Nhĩ nói khiến hai gò má “Phùng Chí Xuân” nhuốm một màu trắng tái quỷ dị, Thạch thị cũng tỏ vẻ hết sức khó tin. Thật ra Trùng Nhĩ chưa bao giờ kể chuyện này với Tấn Hành, cũng vì một số nguyên nhân mà phải cố gắng giấu diếm hết thảy. Nó cau mày thở dài, hồi lâu mới nói tiếp:
“Nhưng bà ta không biết rằng, năm đó đúng vào thời điểm đợt túy triều thứ nhất xảy ra, nhân gian và Túy Giới đều rơi vào đại loạn, đứa con không bị Cẩu Mẫu mang đi mà bất ngờ thất lạc đến một trại mồ côi. Trước sau chẳng có ai đến nhận nó, bên người chỉ có một tờ giấy viết tên Tần Giao, cho nên dù nhóc cá chạch này có huyết thống Long tộc nhưng Tổ Long tìm kiếm khắp nơi mà vẫn chẳng biết nó đã bị mẹ đẻ của mình ném tới chốn nào. Nó cứ thế sống trong trại mồ côi ở nhân gian kia đến năm sáu, bảy tuổi……”
“……Sáu, bảy tuổi?”
“Đúng vậy, Lão Thạch, ngươi ắt hẳn muốn hỏi tại sao cháu ta lại được đính hôn với thằng nhóc cá chạch này. Việc này phải kể từ hồi nó được sáu, bảy tuổi, Tổ Long tìm ra Tần Giao, lúc ấy thằng bé này đã biết chạy biết nhảy, nhưng vì chẳng có cha mẹ, lại còn u ám đầy tử khí, mặt phủ kín một cái bớt xanh quái dị, cho nên chẳng ai thích nó cả……”
“……”
“Hơn nữa lớn lên trong môi trường như thế, cái khác thì nó không học nhưng dăm ba trò đánh nhau nói dối trộm cắp thì lại thạo lắm, sau khi bị đám bố mẹ nuôi thất đức kia giày xéo, nó càng ngày càng trở nên gay go…… Lão già Tổ Long chẳng biết nên xử trí thế nào với nó, trùng hợp là năm ấy Tấn Hành cũng chào đời, ta với ông ta liền bàn bạc và đưa ra chủ ý như thế. Mệnh số Tần Giao lắm gian truân, song lại có phúc lành lớn, Tấn Hành thì không có nhân duyên nhưng lại nhiều phúc trạch, xe duyên cho hai đứa nó đến với nhau, biết đâu có thể kết nên một sợi tơ hồng giữa chúng nó, tạo thành một mối Tần Tấn chi hảo đường đường chính chính……”
Lời này khiến Thạch thị đã sáng tỏ, bản thân Trùng Nhĩ cũng bồi hồi xúc động, trước kia Tần Giao và Tấn Hành mới lớn bằng này, vậy mà giờ đã trưởng thành hết rồi, điều này thật khiến đám già cả bọn họ có chút hổ thẹn.
“……Ban đầu bọn ta định để một gia đình bình thường đón Tần Giao về, chờ tương lai Tấn Hành lớn lên, sẽ cho bọn nó gặp gỡ quen biết trong thân phận bình thường, kết nên một mối nhân duyên. Nhưng ai ngờ mối họa mà ả đàn bà Doanh thị này gieo xuống nhiều năm trước lại tìm tới cửa, nhân lúc Tổ Long vắng mặt mấy ngày, mụ Cẩu Mẫu chuyên lừa bắt con nít ấy đã mang Tần Giao đi……”
“Sau, sau đó thì sao?”
“May mà thẳng nhóc này mạng lớn, chẳng những không bị Cẩu Mẫu ăn thịt mà còn kiếm được một bà mẹ nuôi và một người huynh đệ chí cốt, cứ thế ở lại Túy Giới. Nhiều năm sau, khi nó một lần nữa xuất hiện ở trước mặt ta và Tổ Long, nhóc cá chạch xấu xí còi cọc, bị người ta nói một câu cũng khóc nhè ngày ấy, đã trở nên…… Giống như bây giờ…… Chuyện này…… Chuyện này khiến hai lão già bọn ta đều chẳng biết phải làm sao cho thỏa đáng…… Sau đó thì xảy ra việc giữa nó và mẹ đẻ nó…… Chắc ngươi cũng từng nghe kể rồi…… Tổ Long áy náy hổ thẹn với nó, song cũng không thể tùy tiện bao che…… Còn xà nữ Phùng Chí Xuân này, không chỉ hại đứa con lớn bị Cẩu Mẫu bắt cóc mà còn một lần nữa hại con út của mình, những quả báo hiện tại mới chỉ là khởi đầu của tai họa đích thức thôi……”
Kể lại chuyện cũ năm xưa khiến Trùng Nĩ cũng thấy mệt vô cùng, song thưở ấy nó và Tổ Long còn có ước định bí mật, cho nên vẫn không thể nói rõ hết thảy cho Tấn Hành và Tần Giao được. Bây giờ thấy cháu nhỏ Tấn Hành của mình khó khăn lắm mới được mấy ngày êm ả hạnh phúc, thế mà nhoáng cái đã gặp phải chuyện xui xẻo, nó mới chủ động tới đây để nói chuyện với Thạch thị, xin ông ta chớ gây khó dễ cho Tấn Hành và Tần Giao.
Tuy nhiên nó còn chưa kịp ra mặt giải vây thì thằng ôn con Tấn Hành nóng tính này đã không chịu được người khác mắng oan vợ nó, tự mình nổi cơn tam bành xong rồi cứ thế chạy mất. Nghĩ vậy, Trùng Nhĩ cũng chẳng buồn đoái hoài đến xà nữ đang khóc chẳng ra hơi, sống đến tuổi này mà vẫn hồ đồ không có chủ kiến. Lão tổ tông Thạch gia lúng túng nhìn nó chằm chằm, lắp bắp hỏi:
“Thế…… Thế phải làm sao bây giờ…… Thằng nhóc Tấn Tỏa Dương kia bỏ của chạy lấy ngươi mất rồi…… Lúc trước ta cũng không biết là còn có cơ sự như vậy…… Đều tại ta quá cả tin……”
Thạch thị nói vậy là chứng tỏ đã ý thức được rằng việc này còn có ẩn tình khác, rõ ràng cũng trách cứ “Phùng Chí Xuân” vì tố cáo mù quáng. Trùng Nhĩ cúi người nhặt quyển tính thư bị vứt dưới đất lên, vẻ mặt vẫn toát lên tư thái của một con mèo già, nó bình thản vuốt vuốt chòm râu trên má, láu lỉnh đáp:
“Yên tâm, thằng nhóc kia không giận thật đâu, chắc lần này chỉ muốn hù dọa chúng ta rồi sau đó chạy thẳng tới Túy Giới để gặp cá chạch nhỏ nhà nó thôi. Chúng ta cứ an tâm chờ hai đứa nó bắt hung thủ thật sự về, giải oan cho đứa con cháu đáng thương của ngươi…… Còn đám già chúng ta ấy mà, quan trọng nhất vẫn là dưỡng lão cho tốt, dậy sớm mỗi ngày, meo ~~ “
✿Tác giả có lời muốn nói:
Mất hết cả rồi QAQ Cơ mà dù sao cũng viết xong tình tiết mà mấy thím không muốn nhìn rồi. Chuyện chính là vậy đấy, trước kia vẫn không nói rõ, thật ra huyết mạch của mợ là đến từ mẹ mình, Thạch Tiểu Quang không có là vì khi ấy Phùng Chí Xuân đã thành người thường, thế nhưng vì lần này nhờ lão tổ tông Thạch gia giúp đỡ nên phải tìm đuôi rắn về.
Tôi đã bảo bộ này là truyện ngọt mà mấy thím cứ không tin, đúng là rầu quá mà. Thật sự không phải truyện ngược đâu, có gì mà ngược chứ, chỉ thiếu điều khen một câu duyên trời tác hợp, bái đường thành thân thôi đúng không!
******
★Chú thích:
[1]Đại nghĩa diệt thân: Thủy tổ của họ Thạch là Thạch Thước, đại phu nước Vệ, nổi tiếng là người chính trực liêm khiết, có con là Thạch Hậu phò tá vua Vệ Châu Hu. Vì hận vua Vệ Châu Hu gây chiến tranh làm khổ dân chúng mà ông đã thỉnh cầu Trần Hoàn Công ra tay giết Châu Hu và Thạch Hậu. Trần Hoàn Công đồng ý, bắt giữ được Châu Hu và Thạch Hậu. Sau khi vua Châu Hu bị giết, chính tay Thạch Thước đã kết liễu Thạch Hậu – đứa con máu mủ của mình. Câu chuyện của ông thường được xem như minh chứng cho câu “Đại nghĩa diệt thân” – vì nghĩa nước mà quên tình nhà.
[2]Nam họ Tần, nữ họ Doanh: Trước kia tui từng giải thích về tính và thị ở TQ, mọi người còn nhớ không, nhắc lại đỡ quên nhé
Thời nay thì người ta không phân biệt rạch ròi tính thị nữa, nhưng thời thượng cổ xa xưa thì có.
Tính xem như tượng trưng cho thời chế độ mẫu hệ (chữ viết của các họ này có bộ “nữ – 女”), tồn tại từ thuở xa xưa và truyền qua dòng nữ, người cùng tính tức là cùng máu mủ ruột rà. Còn “thị” là tượng trưng cho chế độ phụ hệ, khi đàn ông được ban chức tước đất đai, thường lấy quê hương hoặc đất phong làm họ. Trong truyện, mỗi đoạn về tính thư mọi người hay thấy người này người kia được vua ban họ, chính là vì thế đấy, thị thể hiện cho quê hương, nơi an cư lạc nghiệp và cũng là địa vị xã hội.
Tính ra đời trước rồi mới đến thị, một tính có thể sinh ra nhiều thị, và một người có thể có cả tính lẫn thị. Ví dụ như nhà Tần dòng dõi tổ tiên của mợ đi, nước Tần là “Doanh tính Tần thị”, bởi họ Tần bắt nguồn từ họ Doanh thời thượng cổ, còn Tần thì lấy tên nước làm họ chung.
Trong tác phẩm “Ân Chu Chế Độ Luận”, nhà sử học Vương Quốc Duy nói: “Nam thì xưng thị, còn nữ thì xưng tính”
(thực ra cách chúng ta gọi tiền nhân chưa chắc đúng như họ gọi nhau thời xưa đâu, nhưng quy chuẩn chung để thống nhất cách gọi) vậy nên đặt vào trường hợp trong truyện có thể lý giải tại sao cùng một dòng dõi Long tộc mà nam và nữ lại có họ khác nhau. Tần Giao là nam nên đặt theo “thị” là Tần, còn Phùng Chí Xuân là nữ nên đặt theo “tính” là Doanh. Vậy là xác định, Tần Giao thừa hường dòng máu Long tộc từ mẹ mình, họ cũng là theo họ mẹ, không hề liên quan đến người cha là con người.
Thực ra tác giả cũng bật mí trước đó rồi đấy, vì Phùng Chí Xuân mang huyết mạch Tần thị chứ không phải chồng bà ta, cho nên Tổ Long mới để lại lời căn dặn cho bà ta và cũng thông qua bà ta để chuyển lời cho Tần Giao, cha của mợ hầu như không được nhắc tới trong truyện. Hay trong Long Mẫu Từ, người đàn bà sinh ra hai đứa con kia cũng là ám chỉ Phùng Chí Xuân với hai đứa con mình. Tổ Long trách phạt Tần Giao vì làm điều ác, nhưng cũng để lại Long Mẫu Từ cho Phùng Chí Xuân, cốt muốn răn dạy bà ta về trách nhiệm của người làm mẹ.
Editor: Không ngờ tới phải không:))) Trước đó ai cũng nghĩ Tần Giao thừa hưởng huyết thống rồng là từ cha, đâm ra cứ suy đoán cha của Tần Giao là ai, cơ mà chúng ta đều đã đi chệch hướng ròi:v