Trong túy điện nồng nặc mùi máu tanh tưởi, dơ bẩn và khủng khiếp, trên bảo tọa Túy Chủ đặt ở vị trí cao nhất chính là một cái đống hồ mặt trời được đám chuột xoay hướng về phía chính Đông của Túy Giới.
Chiếc đồng hồ mặt trời này có hình trăng tròn, một bàn long trụ bằng ngọc bích ở chính giữa thay thế cho kim chỉ phản chiếu bóng tối, toàn bộ đồng hồ đẫm một màu đỏ máu, ngọc tủy lấp loáng tựa như có máu người đang chảy. Nó được đặt ở vị trí đối chiếu với vầng trăng đỏ thẫm trên bầu trời Túy Giới, cho nên chỉ nhìn không thôi cũng khiến người ta lạnh gáy, thậm chí còn sinh ra một cảm giác nôn nao dị thường.
Nhưng Túy Giới tối tăm này hiển nhiên không có ánh sáng mặt trời chiếu vào để khiến chiếc đồng hồ này xuất hiện bất cứ chuyển động hay biến hóa gì, mà kẻ hạ lệnh cho đám chuột làm ra chuyện kỳ quái này —— hai anh em Mi Lang dường như tự có dụng ý của riêng mình.
“Lão túy quỷ chịu khổ nhiều năm trong tường đã chờ đợi ngày này quá lâu rồi, năm xưa tên Trương Phụng Thanh kia nghĩ Túy GIới không có ánh mặt trời soi sáng nên Lão Túy Chủ bị hắn ám hại chỉ có thể bị nhốt trong tường cả đời, nhưng hắn đâu ngờ, chỉ cần ánh sáng từ ngọn đèn của Đăng Tâm lão nhân chiếu lên đồng hồ mặt trời này là bóng của Lão Túy Chủ có thể thông qua cái bóng trong tường để thoát thân dễ dàng. Đến lúc đó, chúng quỷ ở Túy Giới ta không cần e ngại đám lão tổ tông ở ngoài tường nữa chứ nói chi là cái hạng nhãi nhép như Túy Quân……”
Lúc nói lời này, hai anh em Mi Lang với ngoại hình giống nhau như đúc liền đắc ý liếc nhau một cái. Bởi vì năm xưa đều là hai nửa lông mày trái phải của Lạc Dương lão ông, cho nên sau khi hai miếng lông mày chữ bát xấu xí này biến thành tà túy, bọn chúng không chỉ sở hữu ngoại hình y hệt nhau mà còn xem nhau là anh em máu mủ ruột rà.
Chỉ có điều, làm sao hai kẻ này lại có liên quan đến Lão Túy Chủ bị giam giữ trong tường nhiều năm trước, làm sao chúng tìm được chiếc đồng hồ mặt trời không rõ nguồn gốc mà lại quan trọng vô cùng này, tất cả căn nguyên khúc chiết đó đều không có manh mối.
Từ cuộc đối thoại của chúng thì rõ ràng kẻ lúc trước giả làm tiểu túy nô để bày kế cho Trương Bỉnh Trung chính là Hữu Mi Lang thấp bé xấu xí hơn, mặt mày cũng rõ là gian nịnh. Còn cái tên lớn tuổi hơn, trông có chủ kiến hơn, vừa xung đột với Tần Giao trong thiên điện thì là Tả Mi Lang. Nghe thấy anh trai bàn bạc đại sự với mình, Hữu Mi Lang liền đon đả phụ họa:
“Ha ha, anh nói phải, tên Túy Quân kia còn không giấu nổi đuôi rắn nữa rồi, em đã sai bọn chuột giam y lại rồi đốt ít mê hương cho y, giờ y đang nằm bẹp không nhúc nhích được. Con Mẫu Nhung dưới trướng y vẫn chẳng biết tung tích, song lũ người ở Huyền Khâu và Xích Thủy không thể chạy tới đây nhanh như vậy được đâu, hơn nữa Trương Bỉnh Trung vừa mới đền tội, bây giờ đang thoi thóp hơi tàn, ả cơ thiếp của gã ta cũng không thấy tăm hơi đâu. Chỉ cần giờ lành vừa đến là chúng ta có thể dụ Đăng Tâm lão nhân ra, giải cứu cho Lão Túy Chủ……”
“……Ừm, làm tốt lắm, nhưng mà con rắn độc kia quỷ kế đa đoan, chúng ta vẫn phải đề phòng y…… Bao ngày qua vất vả cho em phải ở túy điện hỗ trợ, thành hay bại đều quyết định ở lần này, hai ta không được xem nhẹ bất cứ kẻ nào.”
Tả Mi Lang vừa bị Tần Giao đánh cho bầm dập mặt mũi, phải bôi thuốc cao da chó lên mặt. Thấy hỉ đường đã giăng đèn kết hoa chuẩn bị gần xong xuôi, hắn bèn phất tay ra hiệu cho lũ chuột mang toàn bộ ma trơi trong túy điện ra bày lên hỉ đường, còn kêu hai con xuyến cái mặc áo đỏ điểm hoa lại, sai bọn nó mang hỉ phục đến nội điện thay đồ cho Tần Giao và Tiểu thị.
Nghe đến chuyện phải đưa cô dâu chú rể ra, hai con chuột trước mặt Mi Lang đều có vẻ không tình nguyện, chúng cúi đầu siết chặt khăn thêu hoa trong tay, nhỏ giọng thưa:
“Mi…… Mi tướng công, Túy Quân giờ đã hóa thành rắn ngủ mê man thì dễ xử lý, nhưng con nhãi chết tiệt họ Tiểu kia thì cứ la hét từ lúc bị bắt tới giờ, mãi đến vừa rồi mới đỡ được một chút, nhỡ nó không nghe lời hai chúng tôi thì…… Chúng tôi, chúng tôi phải làm sao đây…….”
“……Ngu xuẩn! Loại chuyện này mà cũng phải hỏi anh trai ta à? Nó mà chửi nữa thì các ngươi cứ lấy dao xẻo lưỡi nó đi là xong! Lẽ nào cô dâu không còn lưỡi thì không bái đường được chắc? Có thế cũng phải dạy, giữ mạng các ngươi lại có ích gì? Mau đi làm đi! Đừng có làm trễ nải thì giờ của Lão Túy Chủ, nếu làm không xong thì đừng mơ giữ được cái mạng nhỏ của các ngươi!!”
Hữu Mi Lang giận dữ quát tháo làm hai con xuyến cái mặc đồ đỏ loét sợ hãi thét lên rồi chạy xồng xộc vào trong nội điện, Tả Mi Lang cười lạnh, chắp tay sau lưng tiếp tục đi kiểm tra hỉ đường.
Ở một bên khác, hai con xuyến cái tô son trét phấn kia chạy băng qua hành lang đen kịt sâu thăm thẳm, trốn vào sau cái cột trụ, vừa hoảng hồn vỗ ngực vừa xì xào to nhỏ:
“Àiii, vụ này…… tính sao giờ, hai anh em Mi tướng công đúng là vô lý…… Tôi chả muốn đưa đồ cưới với trang điểm mặc áo cho con nhóc kia đâu, nhỡ nó phát rồ lên cắn tai tôi thì sao…… Cả tên Túy Quân kia cũng đáng sợ lắm, giao là từ rắn hóa thành, rắn thích nhất là ăn thịt chuột như chúng ta còn gì, nếu mà bị nuốt mất thì phải làm sao……”
“Tôi nói này bà chị, chớ sợ chớ sợ, đấy là tại chị không đủ thông minh thôi, Mi tướng công chỉ bảo đưa cô dâu chú rể ra bái đường chứ đâu có bảo chúng ta phải tự làm, chúng ta bắt bừa tai đứa tiểu nô đi thay là được mà…… Ê, hai đứa ngu đằng kia…… Ê! Các ngươi! Đang nói các ngươi đấy, lại đây mau lên……”
Đôi khi sự đời trùng hợp và diệu kỳ như vậy đấy, bởi vì hai con xuyến cái định chây lười này chỉ trỏ bừa về phía hành lang thôi, thế mà lại chọn trúng hai người có ảnh hưởng mấu chốt đối với sự kiện đêm nay.
Mà hai người này, đương nhiên chính là Ngọc Chi Cơ vừa vất vả chui vào từ cái lỗ chó sau Túy Điện, cùng với….. Tấn Hành vừa thay sang trang phục túy nô giống hệt cậu ta.
“Ừm…… Thưa tiên sinh, cái mặt nạ của ngài nổi bật quá, trong túy điện chưa từng có Vô Thường qủy nào tiến vào bao giờ…… Hay là chúng ta đổi cách khác che mặt đã nhé? Chẳng hạn như…… vầy?”
“……”
Ngọc Chi Cơ cười gượng cầm khối mực trong tay làm Tấn Hành chẳng biết phải nói gì, nhưng trước đó đã nhận lời giúp đỡ rồi, hắn không thể đổi ý giữa chừng, quay đầu đi thẳng bỏ lại tiểu túy nô tội nghiệp này được.
Nhân lúc xung quanh không có ánh sáng, hắn cau mày ngẫm nghĩ một chốc rồi bèn ra hiệu cho cậu ta quay đi đừng nhìn mình, sau đó cúi đầu bôi mực lên mặt mình.
Hơi sương đen ngòm kia như có sinh mệnh, tự bám lên gương mặt điển trai tái nhợt của Tấn Hành, tức khắc biến ra một bản mặt phù thũng lấm tấm ban đen, gớm ghiếc buồn nôn đến mức không nhìn nỡ nhìn thẳng. Bây giờ cậu cả có chạy đến trước mặt cháu trai với ông nội mình thì cũng chưa chắc bị phát hiện ra được, hắn bất đắc dĩ hỏi:
“Như này được chưa?”
“Khụ…… Được rồi ạ, thật khổ cho ngài quá…… Chúng ta, chúng ta mau đi tìm xem Túy Quân ở đâu thôi……”
Thấy Tấn Hành chịu hy sinh nhiều như vậy để giúp đám tà túy bọn họ, mặt Ngọc Chi Cơ đỏ lên, trong lòng cũng lấy làm áy náy, vừa xấu hổ nói xin lỗi vừa cùng Tấn Hành đi ra bên ngoài. Tấn đại thiếu tuy kiệm lời song thật ra là người rất tốt bụng, cho nên đương nhiên chỉ lắc đầu tỏ vẻ không sao. Mà sau một hồi suy tư, hắn vẫn nhận ra có gì đó bất thường, bèn cụp mắt lựa lời bảo với Ngọc Chi Cơ:
“Lát nữa dẫn đường cho ta xong thì ngươi hãy đi trước đi, ta tìm được người rồi thì nhất định sẽ mang y ra ngoài, ngươi tự bảo vệ mình cho tốt, mau rời khỏi nơi này đi…… Ta cảm thấy hiện giờ trong túy điện có cái gì đó rất bất thường.”
“Cái gì…… Cái gì bất thường cơ?”
“Tạm thời chưa biết được, nhưng hình như có kẻ đang chuẩn bị tế sống thứ gì đó……”
Nghe Tấn Hành nói quái gở như thế, Ngọc Chi Cơ vốn đã nhát gan lại càng bất an hơn, chỉ dám ngó dáo dác xung quanh rồi gật đầu đáp lí nhí “Vâng vâng tôi nghe ngài hết”. Nói chuyện xong, hai người liền che dấu bộ dạng, chuẩn bị đi qua thiên điện một cách lặng lẽ.
Song đúng lúc ấy, hai con xuyến cái ăn bơ làm biếng, đang định bụng tìm kẻ làm việc thay mình liền nhảy ra chặn đường bọn họ, còn tự giác đưa ra cho bọn họ một đề nghị cực kỳ tốt.
“Ồ, là một tiểu túy xinh xắn biến ra từ thoại bản diễm tình à, trông cũng không lạ mặt lắm. Nhưng mà ngươi tên gì, thằng cha què chân xấu xí bên cạnh ngươi cũng là cùng nhóm với ngươi à?”
Lớn đến bằng này, đây là lần đầu tiên Tấn Hành bị kêu là thằng cha què chân xấu xí. Nhưng nghĩ đến gương mặt mình hiện tại đúng là hơi cạn lời thật, hắn cũng chỉ thành thật đứng đó không tỏ vẻ gì, nghe Ngọc Chi Cơ khom lưng cúi đầu đáp rằng:
“Dạ dạ, tiểu nô tên là Ngọc Chi Cơ, là *tà túy huyễn hóa từ lời bạt hai mươi chương đầu viết bởi Thiên Hoa Tạng Chủ Nhân triều Minh…… Bên cạnh…… Bên cạnh là anh họ của tôi, ngày nhỏ mắc bệnh hủi nên bị hủy dung, bao năm qua vẫn luôn mồm nghiêng mắt lệch như vậy, cứ mở miệng nói chuyện là nước dãi rớt ra, cho nên…… cho nên không dám lộ mặt ra hù dọa người khác. Tối nay có đám cưới của Túy Quân, cho nên anh ấy từ quê lên đây để giúp đỡ……”
Bình thường Ngọc Chi Cơ không hay nói dối cho nên giờ bịa chuyện không lưu loát lắm, may mà hai con xuyến cái ngu ngốc kia cũng chẳng định gặng hỏi cụ thể, chỉ thừa dịp thả dê sờ sờ vuốt vuốt khuôn mặt nhỏ nhắn của Nhọc Chi Cơ mấy cái, sau đó châu đầu bàn bạc với nhau, chẳng thèm nhìn Tấn Hành mồm nghiêng mắt lệch, cứ mở miệng nói chuyện là rớt nước dãi kia.
Hai con chuột này vừa liếc mắt láo liên vừa xì xà xì xồ cả hồi lâu, thi thoảng lại chỉ trỏ bọn họ. Thấy bọn nó có vẻ định giở trò gì, Tấn Hành liền cựa cựa bàn tay che khuất trong tay áo, ném một con chỉ công nhỏ xuống đất.
Con người giấy không mặt kia rón rén chạy ra phía sau đám xuyến cái, giơ tay giật giật đuôi bọn nó, làm hai con xuyến cái lười biếng kia ngáp một cái “Óapppppp” rõ là dài. Cuối cùng cũng thống nhất được ý kiến với nhau, đám xuyến cái còn ngái ngủ nọ bèn vỗ tay cười bảo:
“Được được được, xem ra là một tiểu nô thông minh, vậy thì bọn ta cũng yên tâm giao việc kế tiếp cho các ngươi rồi. Ngươi và thằng anh họ xấu xí của ngươi hãy chia nhau đi đến thiên điện ở hai bên, đưa hai bộ hỉ phục này cho cô dâu và chú rể, bộ có hình giao long này là của Túy Quân, còn cái bộ hình gà lôi này là của con nhỏ nhân gian kia, giao cho Tiểu Ngọc mang vào nhé…… Hỉ đường sắp chuẩn bị xong rồi, chỉ cần chờ khách khứa nữa là có thể chính thức bắt đầu, hai ngươi chớ có lười biếng đấy, đi nhanh về nhanh biết chưa? Bằng không Mi tướng công mà nổi giận thì sẽ lột da các ngươi ra ha ha……”
Con xuyến cái nham hiểm nhại lại y xì cái kiểu Mi Lang vừa hù dọa mình để dọa lại Ngọc Chi Cơ và Tấn Hành, thấy hai thằng ngu nhà quê này sợ hãi gật đầu lia lịa, bọn chúng liền dúi hai bộ hỉ phục may vội kia cho họ rồi lớn tiếng thúc giục hai người đi làm việc.
Ngọc Chi Cơ bị xua về phía thiên điện khác, trên tay còn cầm lễ phục của cô dâu. Cậu ta bất an quay đầu, liếc nhìn Tấn Hành cách đó không xa.
Bởi vì bôi mực mà mặt hắn xấu phát khiếp lên được, đứng ở chỗ khuất sáng mà vẫn xấu đến nỗi chói cả mắt. Ngọc Chi Cơ thấy hắn bình tĩnh lắc đầu với mình ra hiệu không sao thì cũng đã hiểu là hắn có ý gì, cậu ta liền thở phào rồi nhanh chóng tiến về phía gian phòng đang giam giữ Tiểu thị.
……
Sau khi chia tay Ngọc Chi Cơ, Tấn Hành mặc đồ túy nô cầm bộ y phục giao long kia đi về phía trước, nhanh chóng băng qua hành lang thắp đèn lồng trắng, dừng lại trước cửa thiên điện – nơi đang giam giữ Túy Quân. Hắn báo cho hai con chuột canh cửa biết mục đích của mình rồi liền tiến vào bên trong.
Với ngoại hình xấu xí đã thế còn im ỉm chẳng hé răng, Tấn Hành đương nhiên không khiến bất cứ tà túy nào trên đường hoài nghi. Mà thực tế thì tướng mạo kỳ dị gớm ghiếc của hắn bây giờ đúng là chẳng khác gì một tên tà túy bình thường ở Túy Giới.
Song trước khi bước vào tìm kiếm vị Túy Quân mà nghe nói là đang bị giam giữ không thể rời đi, Tấn Hành vô tình phát hiện ra mặt trăng trên bầu trời đêm nay dường như hơi khác lạ.
Nếu phải nói cụ thể là khác chỗ nào thì có lẽ là vầng sáng quanh mặt trăng đỏ kia quá chói mắt, những tia sáng đỏ len lỏi trong bầu trời đêm khiến mặt trăng như thể bị hắt máu người tung tóe.
“Ê tên kia còn đứng đực ra đó làm gì? Còn không mau đi vào đi! Túy Quân đang chờ bên trong đấy!!”
Tiếng thúc giục của con chuột canh cửa kéo tâm trí Tấn Hành khỏi bầu trời đêm, hắn lạnh mặt mím môi nhanh chóng bước qua ngưỡng cửa, tiến vào tẩm điện rộng lớn trống trải, nhẹ nhàng đặt bộ hỉ phục đỏ thẫm nọ lên chiếc bàn nhỏ bên cạnh giường.
Nhưng sau khi đi vào hắn mới chú ý thấy cái người đang bị tạm giam kia yên lặng hơn mình tưởng tượng. Tấn Hành đứng một mình trong căn phòng rộng lớn, lấy làm lạ là tại sao ai đó nghe thấy tiếng người tiến vào mà vẫn chẳng phát ra âm thanh gì. Vừa nghĩ vậy, hắn vừa ngó nghiêng tìm kiếm khắp phòng, đoạn dõi mắt nhìn chăm chú vào chiếc giường buông rủ màn xanh hai bên.
Hắn cau mày xác nhận cẩn thận rằng bên trong quả thực có tiếng hít thở không quá rõ ràng, lúc này đây trong lòng hắn cũng chẳng nghĩ quá nhiều, hoàn toàn chỉ muốn tìm người rồi nhanh nhanh rời đi, cứ như vậy Tấn Hành chầm chậm bước lên phía trước, đưa tay vén tấm màn xanh che khuất tầm mắt ra.
Ấy thế nhưng khi Tấn Hành nhìn vào bên trong tấm màn giường xanh lơ kia, đập vào mắt hắn lại là chiếc đuôi rắn phủ đầy vảy xanh đã hoàn toàn hóa hình, cùng với hình xăm hoa tươi xinh đẹp lộng lẫy trên tấm lưng một người đàn ông gần như trần trụi, đang nằm nghiêng quay người về phía hắn.
Chẳng ngờ lại xảy ra một màn quỷ dị thế này, Tấn Hành cũng ngẩn ra. Mặt hắn đỏ bừng, vội buông màn xuống rồi lùi về sau một bước, đồng thời, hắn cũng nghe thấy trong giường vọng ra giọng nói u ám giận dữ của vị Túy Quân nào đó…… có thể nói là thiếu điều xông lên giết người đến nơi.
“……Là ai…… cho ngươi vào đây?”
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT