Người của Trương Bỉnh Trung thình lình xuất hiện mang Tiểu thị đi, tin tức này hiển nhiên nằm ngoài dự đoán của Tần Giao.

Mặc dù trước đó tung tích của Tiểu thị cũng không bí mật đến mức chẳng ai biết, nhưng người mà y mất một hai tháng mới tìm được thì dù thế nào cũng không đến nỗi bị tên Trương Bỉnh Trung ngu xi kia dễ dàng tìm ra ngay lập tức chứ.

Tộc Huyền Khâu sau này còn muốn dựa dẫm vào y, tất nhiên sẽ không nói dối y chuyện này. Phát hiện Tiểu thị không được đưa về, mặt Tần Giao lạnh đi, y nheo mắt nhìn đám hồ ly run rẩy trong tường, chậm rãi hỏi “Làm sao gã ta biết vị trí của Tiểu thị, có nghe được chúng nói bắt Tiểu thị về là định làm gì không”.

Đám tiểu hồ ly Huyền Khâu ngập ngà ngập ngừng, thấy vẻ mặt bọn nó kỳ lạ như thế, Tần Giao cũng ý thức được có lẽ sự tình còn có chỗ nào không ổn. Y lạnh nhạt hỏi ấp a ấp úng thế là sao, cả buổi sau, một con hồ ly lông xù mắt nhỏ tai to bị đồng bạn đẩy ra, quỳ mọp dưới đất thưa với y rằng:

“Chúng tiểu hồ…… lúc trước cũng không rõ là sao, còn tưởng Túy Chủ muốn cưới cô gái nhân gian nào, nên mới trùng hợp theo dõi Tiểu thị…… Nhưng trên đường đi, Kính Cơ nương nương bất ngờ truyền tin từ Túy Giới nói rằng đêm nay tự dưng Túy Chủ nảy ý muốn ban hôn cho ngài, bảo ngài giờ Tý đêm mai nhất định phải về Túy Giới để cưới Tiểu thị, hiện tại tin tức đã công bố ra, chúng tiểu hồ bấy giờ mới…… bấy giờ mới vội đi báo tin cho Túy Quân…… Còn lý do vì sao Túy Chủ biết được vị trí của Tiểu thị, chúng tôi cũng không biết ạ……”

Tần Giao: “……”

Dẫu trước kia chưa bao giờ ôm bất cứ mong đợi gì với chỉ số thông minh của Trương Bỉnh Trung, song nghe đến chủ ý thúi hoắc như vậy, Tần Giao vẫn phải cạn lời.

Y cụp mắt nhìn con hồ ly tai to dưới chân mình, sau khi xác nhận nó không nói dối, Tần Giao mới lầm bầm thắc mắc, hoàn toàn không thể nào hiểu nổi mạch não của thằng cha Trương Bỉnh Trung này:

“Sao con lợn ngu ngục đó vẫn có thể sống đến bây giờ mà chưa chết rũ xác đi nhỉ?”

“Ặc…… Túy Quân bớt giận…… Túy Quân bớt giận……”

Tuy rằng là hồ ly chứ không phải lợn, nhưng đám dã hồ ly Huyền Khâu vẫn cảm nhận luồng sát khí mãnh liệt tỏa ra từ Tần Giao. Tối nay bị Trương Bỉnh Trung chơi một vố như thế, từ mức độ nào đó Tần Giao cũng xem như là mình sắp bắt được Tiểu thị, y dựa vào bồn rửa tay đăm chiêu một hồi, đoạn cúi đầu cười bảo với đám hồ ly kia:

“……Nghĩ kỹ một chút thì việc này cũng thú vị đấy. Kế hoạch xuất sắc tuyệt vời thế này, mặc dù nghe không giống như được nghĩ ra bởi bộ óc heo của Trương Bỉnh Trung, nhưng mà lần trước hắn mới ăn vố đau vì chuyện kiểu này, đâu thể có chuyện giẫm vào vết xe đổ nhanh vậy được…… Vốn dĩ rất ít kẻ biết ta đang tìm kiếm Tiểu thị, thế mà Trương Bỉnh Trung tự dưng lại thò mặt ra phân ưu cho ta cứ như thể con giun trong bụng ta vậy, còn chọn đúng vào lúc này nữa chứ, quả là khiến lòng ta không yên mà……”

Mới đầu đám dã hồ ly cũng không cảm thấy chuyện này có chỗ nào kỳ lạ, chỉ nghĩ là Trương Bỉnh Trung nổi hứng làm trò thôi, nhưng nghe y nói vậy, bọn nó cũng ngớ ra. Nói xong, Tần Giao đưa tay xoa nắn chân mày nhuốm xanh, sau đó đứng thẳng người dậy, cất tiếng biếng nhác:

“Lúc truyền tin từ Túy Giới cho các ngươi, Kính Cơ nói cụ thể là như nào? Lúc đó đúng thật là Trương Bỉnh Trung chính miệng nói muốn bắt Tiểu thị để ban hôn cho ta à?”

“……Dạ không ạ, lúc nãy chúng tiểu hồ nghe Kính Cơ nương nương nói là…… Tối nay Túy Chủ nhận được vại rượu chứa đầu của cả nhà Cẩu Mẫu, sau đó mới nổi trận lôi đình nghị sự giữa đêm khuya với người khác ở trong túy sào. Lúc ấy tự dưng có một tiểu túy vô danh lạ mặt, tự xưng là Mi Lang gì đó chủ động xuất hiện trước mặt Túy Chủ, không chỉ biết tường tận về gia đình của Đăng Tâm mà còn kéo Túy Quân vào chuyện này……”

“Vại rượu? Mi Lang?”

Vừa nghe đến cả nhà Cẩu Mẫu, y chợt nhớ tới gì đó, lần trước sau khi y và tên tính sư kia tách ra ở ngõ Chó, ngoại trừ bộ da người mà mình cần thì y quả thật không để ý đến đống xác chó bị bỏ lại sẽ ra sao.

Tuy nhiên bây giờ lại có một kẻ mà y không biết đã tránh đi hai người bọn họ, chủ động đưa đống xác chó ấy đến trước mặt Trương Bỉnh Trung, ngoại trừ chính y ra, hiển nhiên cũng không phải là tên tính sư mà mỗi tấc trên người đều khắc rõ ba chữ “người ngay thẳng” kia. Trong lúc Tần Giao đang lẳng lặng suy nghĩ, tiểu hồ ly tai to lanh lợi kia vội vàng gật đầu thưa với y:

“Dạ vâng…… Lúc đó Kính Cơ nương nương đã nói như vậy ạ, hiện ngài ấy vẫn đang vâng theo lệnh ngài, tiếp tục hầu hạ ở bên cạnh Túy Chủ, chờ Túy Quân về Túy Giới để ban bố chỉ thị. Nhưng hôm nay xảy ra chuyện này, ngài ấy cũng không biết nên ra tay với Túy Chủ vào lúc nào mới thỏa đáng…… Mặt khác, hình như Mẫu Nhung đang tìm ngài khắp nơi, bảo là tên tính sư ngài quen bỗng nhiên chạy đến chợ quỷ tìm ngài, nghe nói cũng vì tìm kiếm Tiểu thị, hơn nữa có vẻ hắn cũng biết việc ngài bị Túy Chủ ép cưới Tiểu thị……”

Nghe tiểu hồ nọ nói thế, Tần Giao cũng lấy làm lạ. Chuyện tốt chẳng ra khỏi cửa còn chuyện xấu thì truyền ngàn dặm, mới chốc lát mà ngay cả tính sứ cũng biết, vậy trễ thêm chút nữa e rằng toàn bộ người trong thiên hạ, bao gồm của Đăng lão quỷ mà y muốn tìm kiếm kia cũng sẽ biết đến cái chuyện chết tiệt này.

Nghĩ đoạn, đáy lòng y liền dấy lên nghi vấn đối với lai lịch của tên Mi Lang nọ và cả vại rượu. Y phất tay cho đám dã hồ ly Huyền Khâu thối lui, đồng thời nhìn vào gương mặt tà túy của mình phản chiếu trong gương, khàn giọng phân phó rằng:

“Chọn lấy hai tiểu hồ nhanh chân, chạy đi lan truyền tin tức trước khi bọn chuột đó đến được Tây Bắc, cần phải cho Đăng lão quỷ suốt ngày giấu đầu lòi đuôi kia biết con gái lão mới bị Trương Bỉnh Trung bắt đi, không thể để mình ta chịu hắt nước bẩn được…… Còn gã Mi Lang xun xoe xúi giục kia thì để Kính Cơ trông chừng cho cẩn thận, trước tiên đừng vội động vào hắn, chỉ cần để ý xem hắn rốt cuộc là tiểu quỷ do thần tiên nào phái tới, bao giờ tóm được kẻ đứng sau thì cùng xử luôn một thể……”

“Vâng, chúng tiểu hồ lập tức đi ngay……”

Dứt lời, bảy, tám con hồ ly liền cung kính dập đầu với y, sau đó trở vào trong tường chạy đi thật xa. Thấy bọn nó đi rồi, Tần Giao mới dụi tắt điếu thuốc trong tay, ung dung bước ra từ phòng rửa tay rồi rời khỏi quán bar mà không khiến bất cứ ai chú ý. Trong màn đêm vô tận, y hướng thẳng đến chợ quỷ đi tìm Mẫu Nhung.

Xuyên qua chiếc hang chuột nhỏ hẹp dẫn đến chợ quỷ Vô Đăng, lúc y tìm được Tấn Hành đang đứng cùng Mẫu Nhung, vầng trắng trên trời đã hoàn toàn biến thành màu đỏ máu đầy quỷ dị. Tần Giao cứ tưởng hôm nay hắn đến đây một mình, song khi nhìn thấy thiếu niên che nón đứng sau thanh niên áo trắng nọ, y liền nhíu mày, mặc cho Mẫu Nhung giơ kẹo đường chạy tung tăng đến phía sau mình, y bèn cười hỏi Tấn Hành đứng trước mặt:

“Nghe nói tính sư muốn tìm ta?”

“Một người bạn của ta bị Trương Bỉnh Trung mang đi, lấy danh nghĩa là tối mai kết hôn với ngươi, Túy Quân hẳn đã biết rồi chứ?”

“Biết thì sao mà không biết thì sao?”

“……Nghe ý của Mẫu Nhung ban nãy thì có vẻ lúc trước ngươi cũng không biết việc này, cho nên ta muốn hỏi Túy Quân có nguyện ý cho chúng ta đi nhờ một đoạn đường không? Sau khi đến Túy Giới chúng ta sẽ không làm phiền ngươi nữa, chỉ cần đi nhờ một đoạn là được rồi, về sau nếu ngươi có điều kiện gì thì cứ nói, dù sao chuyện này cũng liên quan đến cá nhân ngươi……”

Tần Giao có vẻ chẳng thèm để ý, thái độ rõ ràng chẳng phối hợp lắm, Tấn Hành vẫn cố lễ độ dùng chuyện Tiểu thị bị mang đi để thuyết phục y giúp mình, mà Tần Giao nghe xong thì chỉ cúi đầu cười. Tiếp đó, cái tên rảnh hơi gây sự này liền ghé sát lại gần thân hình thẳng tắp của Tấn Hành, liếc nhìn Thạch Tiểu Quang phía sau hắn, nói bằng giọng điệu mập mờ ám muội:

“Này, cậu ta chính là cái người mà lần trước ngươi kể với ta sao?”

“Hả?”

“Cái người khá giống ta, khiến ngươi không nỡ để kẻ khác bắt nạt ấy?”

Nghe người này nói vậy, Tấn Hành mới nhớ lần trước lúc chia tay ở ngõ Chó, đúng là hắn có nhắc đến vị người nhà kia của mình. Sau một thoáng ngẩn ngơ, hắn cau mày nghiêm túc đáp là không phải, Tần Giao cũng chỉ ồ lên một tiếng rồi không nói gì thêm nữa. Rồi y cúi đầu chú ý thấy Mẫu Nhung đang quơ quơ que kẹo đường hình xà lang khoe với mình, bèn nhận lấy để ngắm nghía, sau đó mới cười hỏi Tấn Hành:

“Ngươi mua à?”

“……Ừ.”

“Còn bỏ ra viên trân châu?”

Tấn Hành cảm thấy dường như người trước mặt đang vô cùng vui vẻ, rõ ràng ban đầu vì thấy Mẫu Nhung rất muốn mua nên hắn mở chủ động bỏ tiền, nhưng giờ thì hắn cứ thấy có chỗ nào sai sai. Tâm tình Tấn Hành bối rối phức tạp, đang định lên tiếng giải thích thì Mẫu Nhung đã hớn hở ngẩng cái mặt đầy lông lên, kích động gật đầu giải thích thay cho hắn:

“Chít chít —— Chi chi!! Kéc kéc kéc —— kéc kéc!!! Lúc nãy bọn ta cùng mua cho ngài đóa! Đẹp khôm!!”

Tấn Hành: “……”

Tuy tiếng người không sõi nhưng ngày thường Mẫu Nhung luôn cố gắng học nói tiếng phổ thông. Nó và vị chủ nhân bỗng nhiên cười tươi như hoa của nó khiến Tấn Hành và Thạch Tiểu Quang cùng chìm vào im lặng.

Nể tình que kẹo đường này nên Tần Giao không làm khó dễ bọn họ, còn thoải mái nói có thể dẫn họ đến Túy Giới một chuyến, đồng ý cho Tấn Hành mang cả Thạch Tiểu Quang theo luôn.

Thấy một người một khỉ đã lấy xe ngựa chuẩn bị khởi hành đến Túy Giới rồi, Tấn Hành mới hơi thả lỏng, quay sang trấn an Thạch Tiểu Quang đang căng thẳng lo lắng nãy giờ. Nghe cậu hỏi “Tính sư, anh và người kia rất thân quen sao, tại sao chúng ta nhất định phải nhờ anh ta hỗ trợ thì mới đến Túy Giới được”, Tấn Hành liền ngẩng đầu liếc về phía Tần Giao một thoáng, sau đó thấp giọng giải thích cho cậu:

“Ừm, nhất định phải tìm y.”

“Tại…… Tại sao?”

“Trên tường nhà cậu ngoại trừ dấu chân chuột thì còn có mấy dấu chân hồ ly, tôi hoài nghi đêm nay có hai nhóm người muốn bắt Tiểu thị, một trong số đó chính là y.”

“……Cái, cái gì?”

Thạch Tiểu Quang giật mình khiếp sợ, bởi vì từ đầu chí cuối Tấn Hành không hề biểu hiện ra bất cứ sự nghi ngờ nào dành cho Tần Giao. Nói xong câu ấy, Tấn Hành trấn định bảo cậu chớ căng thẳng, tất cả cứ nghe tôi là được, sau đó mới dẫn Thạch Tiểu Quang cùng tiến vào trong chiếc xe ngựa không đầu của Tần Giao.

So với lần trước hai người chẳng nói câu nào suốt cả quãng đường, thì lần này đã có chút quen biết cho nên cả hai cũng tán gẫu câu được câu không.

Thạch Tiểu Quang lo sợ ngồi cúi đầu bên cạnh Tấn Hành, nghe hai người trò chuyện về rất nhiều chuyện ly kỳ ở Túy Giới và nhân gian, bỗng cậu hiếu kỳ giật giật đôi tai giấu dưới nón, nghe thấy vị Túy Quân mặc áo xanh đang chống đầu kia nói:

“Con lợn Trương Bỉnh Trung kia gần đây đang say mê một mỹ nhân tên là Kính Cơ, cô gái họ Tiểu mà hai ngươi muốn tìm chắn chắn tạm thời vẫn an toàn không vấn đề gì, ta sẽ phái vài thuộc hạ đi trông chừng cho các ngươi, ta cũng không muốn chịu oan thay cho con lợn ấy đâu……”

Thạch Tiểu Quang cứ tưởng tên Túy Quân này và gã Túy Chủ bắt bà mình chắc phải thân thiết lắm, song nghe y gọi Túy Chủ là con lợn như đúng rồi, cậu liền há hốc cả mồm. Dù sao ban nãy lúc đứng một mình ở chợ quỷ để chờ Tấn Hành và Mẫu Nhung nói chuyện riêng, cậu đã nghe không ít tà túy bàn tán đồn đoán về hai nhân vật máu mặt này, mà nội dung chủ yếu chính là ——

“Ê này, ông nghe gì chưa, Túy Quân sắp cưới vợ đấy, nhưng không phải quan hệ giữa Túy Chủ và Túy Quân tốt đến mức đêm nào cũng lén ngủ với nhau ư…… Sao tự dưng lại chạy đi cưới một ả đàn bà nhân gian lai lịch không rõ, chuyện kiểu này thật là……”

“Đúng đấy, quả là khiến lòng người thổn thức mà, nghe nói có một lần Túy Quân tỉnh giấc giữa đêm, thấy Túy Chủ còn gối lên tay áo mình mà ngủ, Túy Quân chẳng nỡ đánh thức Túy Chủ dậy, bèn dùng dao cắt tay áo mình đi để Túy Chủ được yên giấc, mối tình nồng thắm nhường ấy sao nói hết là hết được chứ……”  (WTF??)

“Cái chuyện bà kể sao nghe quen thế nhỉ, cơ mà mỹ nam phong lưu phóng khoáng như Túy Quân sao cứ dính lấy anh em họ Trương này mãi vậy, haiz…… Lúc trước là tên Trương Phụng Thanh đã chết kia, giờ thì là con lợn Trương Bỉnh Trung, hôm nay có vụ ban hôn này, ắt hẳn tim Túy Quân đang đau như bị dao cắt……”

Thạch Tiểu Quang: “……”

Lúc đó Thạch Tiểu Quang nghe mà lòng cũng thổn thức khôn xiết, giờ nghe chính miệng Tần Giao nghênh ngang gọi con lợn nọ con lợn kia, cậu bỗng hoài nghi lẽ nào lời đồn vừa nãy đều là giả, mà có khi lợn là cách gọi thân mật không chừng, xưng hô như thế nhất định chỉ người thân thiết với nhau mới dùng được thôi, mà nhỡ Túy Chủ là lợn thật thì sao? Thạch Tiểu Quang nhìn sang Tấn Hành, thấy hắn vẫn yên lặng lắng nghe hết ức bình tĩnh, thế là cậu bèn đánh bạo hỏi nhỏ một câu:

“Túy Quân…… Túy Quân điện hạ…… Tôi có thể hỏi ngài chuyện này không?”

“Hử? Chuyện gì?”

Từ lúc lên xe ngựa đến giờ, đây là lần đầu tiên Tần Giao nghe thiếu niên này chủ động bắt chuyện với mình. Y không thể nhìn thấu bộ mặt thật của cậu ta, song vẫn nhận ra dáng đi và hình thái của cậu hẳn không phải nhân loại bình thường, ngay lúc đang tự hỏi vì sao tính sư lại mang theo một đứa nhỏ kỳ quái như thế cùng đi tìm Tiểu thị, Tần Giao chợt nghe thấy Thạch Tiểu Quang lắp bắp hỏi mình:

“Túy Chủ…… thật sự là một con lợn sao? Thì ra……. lợn cũng có thể biến thành tà túy ư? Vậy gã ta là lợn nhà hay lợn rừng?”

Tần Giao: “……”

Tấn Hành: “……”

Bầu không khí trong xe ngựa như đông cứng lại, bả vai Tần Giao rung rung một hồi, bỗng nhiên cúi đầu phá ra cười ngặt nghẽo. Tấn Hành rõ ràng cũng cạn lời với thằng nhỏ ngốc này, Thạch Tiểu Quang đỏ hết cả mặt lên, lí nhí hỏi “Chẳng lẽ không đúng hả”, Tấn Hành đeo mặt nạ Vô Thường quỷ đành gật đầu bất đắc dĩ, chậm rãi trả lời cậu:

“Gã ta là một con sói đỏ.”

“Sói đỏ?”

“Phải.”

Tần Giao cười sảng thiếu điều ngã đổ lên người Tấn Hành, thậm chí còn cảm thấy chuyện cười này đủ cho mình cười đến tận sang năm luôn, vất vả lắm y mới nín cười nổi, y nghiêng đầu nhìn Thạch Tiểu Quang, nheo mắt bổ sung thêm:

“Một con sói đỏ……. mới dăm ba năm đã béo phì tận hai trăm kí lô, ngu xuẩn dốt nát và lười biếng tham ăn còn hơn cả lợn.”

(Gốc là từ “sài” trong sài lang, đều có nghĩa là chó sói, khác cái là sài là sói lông đỏ với hình thể nhỏ, lang là sói xám to lớn hơn.)

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play