Sau đêm ấy, cuộc sống của Tấn Hành và Tần Giao vẫn tiếp diễn ổn định như trước.
Mỗi sáng sớm thức dậy sẽ cùng nhau ăn sáng, sau đó một người thì ở trong thư phòng, một người thì ở dưới lầu làm việc riêng.
Bởi vì hai ngày này Trường Minh về nhà cũ nên hai người cũng có nhiều thời gian bên nhau hơn, tuy rằng ngoại trừ buổi tối hôm ấy cầm lòng không đặng thì sau đó bọn họ vẫn giữ quy củ, không hề làm bất cứ chuyện gì không nên làm.
Song có lúc thấy bầu không khí thích hợp, Tần Giao cũng sẽ chủ động đề nghị giúp Tấn Hành giải tỏa một chút, mà bản thân y thì từ trước đến nay chưa hề bày tỏ ý tứ ở phương diện này.
Tấn Hành không biết thế này là có bình thường hay không, nhưng Tần Giao không nói gì, hắn cũng chẳng tiện hỏi nhiều. Mà con chó kỳ lạ khiến Tấn Hành chú ý kia thì ngày càng được Tần Giao che chở cẩn thận kể từ cái lần đến bệnh viện.
Chỉ cần Tấn Hành có ở nhà thì hắn gần như không tìm được cơ hội tiếp xúc đơn độc với con chó kia, thế là hắn đành tranh thủ thứ tư về nhà cũ, thương lượng chuyện này với Nhĩ Đóa lão tổ tông của mình.
“Chuyện con chó thì ta không rõ lắm, mèo tiểu nhân không trêu nổi chó quân tử hừ hừ, con tự xem mà làm đi, nếu thật sự hết cách thì nấu nó luôn, một con cún bé tí thôi chẳng lẽ con còn sợ nó…… Mà lời ả xà nữ kia nói cũng khá thú vị đấy, còn nhớ tên Túy Quân gì đó mà lần trước chúng ta gặp không? Chẳng phải con bảo với ta rằng y rất có thể là loại rắn nào đó hóa thành túy sao? Còn nói chậu cây gì gì đó y cho con là được tưới bằng máu……”
“Ừm, chính là chậu cây tam châu đã cứu ba mẹ con Lâm Thanh Bình.”
“Loại yêu tà như rắn vừa mưu mô lại vừa đa nghi, trước đó chúng ta có chút qua lại với y, nếu y thật sự có ý đồ gây rối thì cũng có khả năng sẽ dùng thủ đoạn để tìm tới nhà con dò xét xung quanh. Dù sao trước kia con cũng từng mấy lần tiếp xúc đơn độc với y, khó trảnh khỏi bị y ghi nhớ rất nhiều chi tiết. Việc này quả thật cũng khá phiền phức, lỡ như con bại lộ thân phận thì chúng ta sẽ bị y nắm thóp. Túy triều sắp tới rồi, đến lúc đó con canh chừng bên ngoài bức tường, tuyệt đối không thể xảy ra sai lầm được, biết phải làm thế nào đây……”
Nói đoạn, lão mèo già buồn bực liếc nhìn thanh niên ngồi trước mặt mình, Tấn Hành nghe vậy thì cũng nhíu mày, nhưng hiện tại kẻ địch còn đang ở trong tối án binh bất động, dù hắn muốn lập tức trở mặt động thủ thì cũng chẳng biết nên đi bắt ai bây giờ.
Sau một hồi thảo luận về đề tài này, trong lòng Tấn Hành thật ra cũng có một ít đối sách, bèn lựa lời nói cho Lão Nhĩ Đóa biết ý đồ thứ hai của mình khi trở về nhà cũ.
Vừa nghe Tấn Hành hỏi mình như vậy, Lão Nhĩ Đóa vốn đang nằm lười suýt thì sặc nước miếng, nó há hốc mồm nhìn chằm chằm Tấn Hành, lắp lắp hỏi:
“Sao con…… Sao con tự dưng lại hỏi cái này……. Con……. Con con làm sao đoán được?”
“……Từ lúc ngài nói Tần Giao tặng ngài một quả cầu len nên ngài rất thích anh ấy, con đã cảm thấy ngài nói dối rồi…… Ngài hãy thành thật nói cho con biết, Tần Giao rốt cuộc có lai lịch thế nào?”
Vẻ mặt Tấn Hành có vẻ không thật sự định tính toán với nó, tuy nhiên tự dưng bị vạch trần bí mật thế này đúng là cũng hơi xấu hổ.
Lão Nhĩ Đóa vốn đang lo hắn phát hiện ra chân tướng thì sẽ cảm thấy mình bị lừa gạt, nhưng bây giờ xem ra, thời gian qua Tấn Hành và tên nhóc Tần gia chung sống bên nhau mỗi ngày, thật sự đều đã phải lòng nhau rồi.
Nghĩ vậy, Lão Nhĩ Đóa buộc phải cảm thán thế gian này có một số việc quả là trùng hợp đến bất ngờ, nó xoắn xuýt cúi đầu nghĩ ngợi một hồi, sau đó thở dài bắt đầu giải thích một cách oan ức:
“Ta thật sự không cố ý gạt con mà….. Tất cả là do hồi con mới sinh đang tưng bừng náo nhiệt, mọi người ai cũng phấn khởi muốn đến bệnh viện để thăm con, còn tặng đồ cho con nữa, người thì tặng gà người thì tặng gạo, nhưng cái lão khốn kiếp họ Thúc kia tự dưng lại dở chứng đòi xem bói cho con. Kết quả bói ra là, đời này con mang mệnh góa phu không vợ, làm ta điên máu lên suýt thì đánh nhau với lão ngay trước mặt mọi người……”
Đây là lần đầu tiên hắn biết hồi mình sinh ra còn phát sinh cái chuyện xui xẻo như thế. Tấn Hành nén giận nghe Lão Nhĩ Đóa hung hăng chửi rủa lão tổ tông Thúc gia một hồi, cuối cùng mới đưa trọng điểm trở về với chuyện vì sao Tần Giao và một kẻ mang mệnh không vợ như hắn lại gắn kết nhân duyên từ hơn 20 năm trước, thậm chí còn có một loạt sự kiện xảy ra sau đó.
“Cho nên… kỳ thật chuyện này có liên quan đến một câu nói của Tần thị lúc ấy?”
“Đúng…… Đúng vậy, vào cái đêm con sinh ra, Tổ Long là kẻ đến trễ nhất, đợi mãi mới thấy mặt thế mà lão ta còn đi tay không nữa chứ. Ta vốn đang bực mình sẵn, trông thấy cái bộ dạng mũi hếch lên trời khinh khỉnh của lão thì ta đương nhiên càng giận sôi gan. Lão ta đứng ngoài phòng bệnh nghía con một cái, đầu tiên im ỉm chẳng hé răng, lát sau mới cười giả trân nói đại lễ mà Tần thị ta dành cho ngươi sẽ không đến nhanh như vậy, chờ sau này ngươi và thằng nhóc nhà ngươi sẽ phải cảm ơn ta, sau đó lão liền đi thẳng.”
“……”
“Đừng nhìn ta kiểu đó…… Chính là, chính là cái ý mà con đang nghĩ đấy…… Bản lĩnh của lão già Tổ Long cũng giống y như cái miệng lão, phán đâu thiêng đấy, cũng đâu phải con không biết….. Một quãng thời gian sau đó ta cũng quên mất chuyện này, mãi đến hai năm trước ông nội con bắt đầu chuẩn bị tìm người yêu cho con, còn suốt ngày ngủ mơ nói mớ là chú bác dưới quê bảo gì gì đó, rồi một buổi tối nọ Tần Giao bỗng nhiên được ông nội con mời đến nhà dùng cơm….. Tuy nhiên ta có thể thề với trời rằng, những chuyện sau đó ta không hề nhúng tay vào, hai đứa có thể được như bây giờ chủ yếu là vì con và thằng bé đã có duyên phận gắn kết từ lâu, chuyện như vậy các lão tổ tông không thể giúp được các con……”
Một mối nhân duyên được định sẵn từ lúc Tấn Hành mới sinh ra rốt cuộc đã được phá giải bí ẩn, mấy chữ “Duyên phận gắn kết từ lâu” này khiến Tấn Hành hơi mất tự nhiên, nhất thời hắn lặng thinh chẳng nói gì, mãi một lúc sau mới nhìn sang chỗ khác, khẽ “Ừm” một tiếng.
Từ nãy đến giờ Lão Nhĩ Đóa vẫn luôn âm thầm quan sát tất cả thay đổi nhỏ bé trên gương mặt hắn, lão già không đứng đắn này thấy cháu nhỏ của mình cứ im re, bèn lấy cái chân đầy lông mà đẩy đẩy hắn, nhỏ giọng nói cực kỳ ngứa đòn:
“Khà khà, cậu cả à, nếu thấy vui thì cười cái coi nào, hai ta là gì của nhau chứ, con còn thẹn thùng với ta làm gì……”
Tấn Hành: “……”
Hôm đó trở về từ nhà cũ, tâm trạng của Tấn Hành cũng coi như tạm ổn. Sau khi tìm hiểu được nghi vấn đầu tiên vì sao lúc trước Tần Giao lại bỗng nhiên xuất hiện ở bên cạnh mình, tiếp theo đây hắn cũng có thời gian để từ từ làm rõ chuyện khác.
Trưa nay vẫn còn chút thì giờ nên Tấn Hành tạm gác lại chuyện con cún trong nhà, trước tiên âm thầm đi gặp bà mẹ nuôi của Tần Giao mà trước đó có chuyện trò đôi câu ngắn ngủi với hắn.
Từ lần gặp mặt trước, hắn đã nhận ra tình trạng sinh hoạt của người đàn bà này không quá tốt, lần trước vì hoàn cảnh không thích hợp mà bà ta còn hơi sợ hắn, cho nên Tấn Hành quyết định không bảo Lão Đổng lái xe đưa mình đi. Hắn tự chọn một thời điểm ánh nắng không quá gay gắt, tìm lại bộ sơ mi trắng và quần bò đã nhiều năm rồi không mặc, ăn vận như một cậu học sinh cấp ba chưa từng ra xã hội, rồi một mình đi tới khu cũ trong thành phố.
【Tiểu Tấn】:
Anh đang làm gì thế? Ăn cơm trưa rồi à?
Trên đường đi, Tấn Hành hiếm khi mới chủ động gửi tin nhắn cho Tần Giao, mà chờ cả buổi vẫn chẳng nhận được hồi âm.
Tấn Hành liền đặt điện thoại xuống, kiên nhẫn chờ đợi một lát, song bên phía Tần Giao vẫn không hề trả lời hắn, dường như không nhìn thấy tin nhắn.
Ấy thế nhưng hắn không biết là, ngay khoảnh khắc hắn gửi tin nhắn đi, người đàn ông đang dựa lưng vào một ngõ tối trong thành phố, vừa cầm di động vừa chơi đùa với cún con dưới chân, trong miệng còn ngậm điếu thuốc đã lập tức nhìn thấy rồi.
Song càng nhìn chằm chằm cái tên quen thuộc trên màn hình, y lại càng cảm thấy trong lòng trống rỗng, chỉ có ích kỷ, cực đoan, tham lam và sự chán ghét khinh thường dành cho hết thảy mọi thứ xung quanh đang mãnh liệt bủa vây lấy y.
Vẻ mặt Tần Giao lạnh tanh, cứ cầm điếu thuốc ngẩn ngơ một hồi lâu, sau đó liền nheo mắt mở ghi chú trong điện thoại ra, nhìn thấy hai dòng nhắn mà y lưu lại cho chính mình từ rất nhiều ngày trước.
【Nếu như cậu ấy nói chuyện với mình, mình nên trả lời cậu ấy.】
【Bởi vì cậu ấy là Tấn Hành, mình thích cậu ấy.】
……
【Ớt Xanh】:
Ừ, anh đang ở ngoài, em đã ăn chưa?
Qua khoảng bốn năm phút sau, bên kia mới trả lời hắn như bình thường.
Tấn Hành không hề nhận ra thái độ của y đối với mình có chỗ nào khác lạ, chỉ trò chuyện cùng Tần Giao vài câu như mọi khi rồi ai lại đi làm việc nấy.
Bởi vì từ thời đại học thân thể đã không khỏe nên dù sau này trưởng thành rồi Tấn Hành cũng rất ít khi ra ngoài một mình như hôm nay. Lúc ngồi xe buýt đi sang khu cũ, có mấy cô nhóc nhỏ tuổi ngồi đằng sau cứ châu đầu ghé tai hi hi ha ha bàn tán về hắn.
Đến khi Tấn Hành lạnh nhạt hướng tầm mắt khó hiểu về phía bọn họ, mấy cô nhóc ngồi đằng sau lập tức che miệng đỏ mặt, hưng phắt nhỏ giọng thì thầm với nhau:
“A a, ngầu quá đi, cảm giác giống như Rukawa Kaede[1] ấy nhỉ……. Có khi nào là học sinh trường cấp ba nào quanh đây không? Hay là sinh viên?”
“Chẳng biết nữa, nhưng mà đúng là đẹp trai thật đấy….. Da vừa trắng lại còn là con trai mắt một mí đúng kiểu tớ thích nhất….. Ôi, cơ mà hình như chân anh ấy không khỏe lắm nhỉ……”
“Xuỵt xuỵt, mấy cậu nhỏ giọng thôi, đừng nói linh tinh về chuyện như thế, người ta sẽ nghe thấy đấy….. Ôi trời, cơ mà đúng là dễ thẹn thùng ghê……”
Tấn Hành: “…..”
Đối với người khác phái Tấn Hành xưa nay luôn giữ mình trong sạch, sự dạy dỗ nghiêm khắc của ông nội cũng khiến hắn như một ông già cổ hủ cứng nhắc kể từ hồi mới mười mấy tuổi đầu, vả lại trước giờ Trường Minh cứ suốt ngày cậu cả ơi cậu cả à, cho nên trong lòng hắn đương nhiên chưa từng xem mình là một người trẻ tuổi bồng bột tùy tiện.
Tự dưng gặp phải cảnh này hắn cũng không quen, chỉ đành mím môi nhìn ra ngoài cửa sổ, thế nhưng không biết có phải bộ dáng vừa lạnh nhạt vừa ngại ngùng của hắn rất có cảm giác tương phản hay không mà mấy cô nhóc kia càng hứng thú với hắn hơn.
Thế là lúc xuống xe, mấy cô bé xuống bến cùng hắn bèn đánh bạo chào hỏi, còn nói muốn mời hắn đi ăn McDonald, Tấn Hành vốn chẳng quen giao lưu với người lạ nên cũng rất chi là khó xử, song vẫn lắc đầu từ chối bọn họ một cách lịch sự:
“……Không cần đâu, cám ơn.”
“A…… Anh thật sự không đi sao……
Lạnh lùng bỏ lại một câu trả lời như vậy xong, Tấn Hành bèn chống gậy tách ra khỏi mấy cô bé lúng túng kia. Nhưng chưa đi được mấy bước, hắn lại nhận thấy phía sau mình dường như xuất hiện bước chân rón ra rón rén.
Đi tới đầu con hẻm, Tấn Hành lạnh mặt quay đầu lại, trông thấy một trong số mấy cô bé ban nãy đang thẹn thùng bước lại gần, thấy hắn nhìn mình, cô nhóc liền cười bẽn lẽn với hắn rồi đưa cây kem trên tay cho hắn, nhún vai bảo:
“Ừm……. Xin lỗi nha, anh giận hả? Vừa rồi mấy bạn ấy thấy vui nên mới làm thế, anh đừng trách mấy bạn ấy nha….. Hay là….. Em mời anh ăn kem nhé? Anh tới đây để tìm người à? Nhà em cũng ở khu này, chi bằng anh nói địa chỉ cho em, em giúp anh tìm xem ở chỗ nào……”
Đôi mắt còn chưa thoát vẻ trẻ con của cô bé trông thật trong sáng làm sao, dáng vẻ tươi cười vô tư như thế cũng không khiến người ta ghét cho được.
Hơn nữa trong đám nữ sinh líu ra líu ríu ban nãy, cô bé này là người duy nhất không phát biểu cái nhìn về Tấn Hành, thậm chí còn nhắc nhở bạn bè mình đừng nên bàn tán về thân thể tàn tật của hắn, nếu là người bình thường thì nhất định sẽ có ấn tượng rất tốt về cô.
Ấy thế nhưng hôm nay cô lại gặp phải một kẻ có đôi mắt tinh tường, hắn chỉ liếc một cái là nhìn thấu nụ cười đắc ý của nhóc con này. Tấn Hành lặng yên một thoáng, sau đó mặt không cảm xúc liếc nhìn que kem sắp tan trên tay cô, thẳng thừng đả kích không kiêng nể:
“Tôi đã kết hôn rồi, vả lại tôi cũng không thích cô nhóc đáng tuổi cháu gái mình, mới hơn ba giờ đã bùng học trốn về nhà.”
“……”
“Còn định mời tôi ăn kem không?”
“……”
“……Chết tiệt, xui xẻo quá đi mất, hôm nay đúng là đi đêm lắm có ngày gặp ma……Mời, mời mời mời được chưa…… Phiền vãi chưởng……”
Cô nhóc mới nãy còn cố làm ra vẻ đáng yêu trước mặt Tấn Hành, nhưng chỉ một giây sau đã bị nhìn thấu bộ mặt thật, biết không giả đò được nữa, cô bèn tặng cho Tấn Hành một cái lườm nguýt xéo xắt.
Tuy nhiên ‘con ma’ trước mặt cô lại chẳng hề nổi giận mà trái lại vẫn rất đỗi thản nhiên, ngay sau đó cô nhóc ăn nói như lưu manh bất hảo này chỉ có thể nghệt mặt ra nhìn tên mặt liệt này nhận lấy que kem Magnum đắt xắt ra miếng kia ăn tỉnh queo, còn quay sang hỏi cô như đúng rồi:
“Ngõ 32 đi hướng nào vậy?”
“Không biết! Tự tìm lấy đi! Ông chú đã có vợ ạ! Ọe!”
Cô nhóc nọ trợn mắt lên với Tấn Hành, một lớn một nhỏ lời không hợp ý cứ thế mà tách ra. Tấn Hành lặng lẽ cau mày nhìn nhóc con kỳ quái kia chạy đi xa, một lát sau mới lần theo biển số nhà trong ngõ để tìm địa chỉ mà lần trước mẹ nuôi của Tần Giao báo cho.
Hắn cứ vừa đi vừa hỏi như thế, đến lúc tìm được căn nhà nhỏ ở cuối ngõ thì đã gần đến giờ cơm tối.
Liếc nhìn hộp sữa in hình đáng yêu treo trước cửa, Tấn Hành muốn xem coi rốt cuộc có ai ở nhà không, vừa mới giơ tay toan ngõ cửa, chợt hắn nghe thấy trong cánh cửa mở hé truyền ra tiếng gào khóc xé lòng của phụ nữ.
Tấn Hành nhíu mày đẩy cửa ra nhìn, trông thấy mẹ nuôi của Tần Giao giờ phút này đang tóc tai bù xù nằm co rúc dưới đất ôm đầu kêu cứu, một thiếu niên dữ tợn khác thì đang dùng chân đá tới tấp vào đầu bà ta, miệng còn phát ra một thứ âm thanh đáng sợ như thể tiếng chó sủa xen lẫn tiếng người:
“Mụ già thối tha này!! Mụ muốn chết đúng không!!! Giao tiền ra đây!!! Giao tiền ra đây nhanh lên!!!! Gâu gâu —— Gâu!!!”
******
★Chú thích:
[1]Rukawa Kaede: Anh này là nhân vật trong bộ manga Slam Dunk của Inoue Takehiko nhé. Nói chung là anh ý chơi bóng rổ đỉnh cao và đẹp trai vcđ:)) Tui cũng thấy hợp hình tượng của Tấn Hành ghê ý, giống hệt như trong tưởng tượng của tui. Khuyến khích mọi người đọc manga của Inoue Takehiko nhé, bộ nào cũng siêu phẩm luôn.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT