Tấn Hành ở lại nhà mới trong nội thành suốt năm buổi tối liền, mãi đến một sáng nọ, lúc hơn 10h hắn mới quay về nhà cũ một chuyến.
Về đến nhà, hắn bèn lên thư phòng ở lầu trên để lấy mấy món đồ của mình.
Nhưng vừa mới lấy đồ xong chuẩn bị về nội thành luôn thì ông nội hôm nay được nghỉ ở nhà bỗng đi ra từ gian phòng trên lầu, cất tiếng gọi hắn lại.
Vừa uống táo đỏ sâm khô lần trước Tần Giao mang tới, vừa quan sát bộ đồ trên người Tấn Hành được ai đó là ủi phẳng phiu thẳng thớm hết thảy cổ áo ống quần thậm chí đến từng góc nhỏ, nhìn vào đã không còn giống một tên nhóc choai choai độc thân nữa, ông cụ râu tóc bạc phơ liền hài lòng chắp tay sau lưng, hớn hở cười với hắn, đoạn hỏi:
“A Giao đâu? Sao chỉ có mình con tới đây? Hai đứa dọn ra ngoài rồi cũng chẳng biết tranh thủ thời gian sang ăn với ông bữa cơm……”
Thái độ quả thực là vô cùng hài lòng về Tần Giao, rõ ràng bao năm qua Tấn lão gia hỏi han cháu ruột mình đều là một câu nghiêm túc Tấn Hành à con làm sao làm sao, nhưng ngay từ ban đầu ông dường như đã cực kỳ vừa ý và yêu mến tính cách của Tần Giao.
Bây giờ thấy hai bọn họ rốt cuộc cũng chuyển về sống cùng nhau, ông lại càng vui vẻ hơn. Ông hào hứng hỏi thăm xem cháu dâu mà mình liếc mắt một cái là chọn trúng ngay dạo gần đây thế nào rồi, Tấn Hành cũng đã tập mãi thành quen, sau một hồi yên lặng nhìn ông nội, hắn mới bất đắc dĩ trả lời:
“Hai hôm nay anh ấy đều có việc, buổi tối cũng phải tăng ca, cuối tuần mới rảnh ghé qua đây.”
“Đã nói bao lần rồi mà sao vẫn để thằng nhỏ phải đi làm mỗi ngày thế hả, nếu người khác mà biết người của Tấn Hành, cháu dâu của Tấn Phi Hùng đây còn phải đi sớm về khuya để kiếm mấy đồng lương bèo bọt ấy thì con có còn tí mặt mũi nào nữa không?”
“……Giờ có phải là xã hội phong kiến đâu, anh ấy thích làm gì thì con cũng chẳng có quyền can thiệp vào chuyện của anh ấy, ông đừng quan tâm nữa.”
“Hừ, được rồi, đám trẻ tụi bây suốt ngày chê đám già này nhiều chuyện…… Mà này, cái chuyện kia cũng đã giải quyết với thằng nhỏ rồi chứ?”
“……”
“Cứ im ỉm nhìn ông là có ý gì? Không phải hai đứa đã ở bên nhau lâu như thế rồi sao? Nó lớn tuổi hơn mà không kiên nhẫn dạy con à? Hay là…… Nó không phục con? Con phải chịu khó bỏ công sức ra chứ, dù có cứng đầu thế nào thì cũng phải dạy dỗ nó tương lai nghe lời con ra làm sao. Lát nữa ông sẽ bảo dì Trương lấy ít đồ cho con, về nhà ăn uống bồi bổ nhiều vào, hai đứa đều đang trẻ tuổi sung mãn nhất định phải ăn một lần. Con trẻ tuổi hơn nó, đây chính là ưu thế của con, sau này nếm trải ngon ngọt rồi thì mới hiểu nỗi khổ tâm của bậc trưởng bối như ông……”
Tấn Hành: “……”
Lời nói khiến người ta quá sức lúng túng, Tấn Hành nhăn nhó mặt mày, thậm chí cảm thấy hôm nay mình về nhà thật chẳng đúng lúc gì cả.
Nhưng ông nội ngang tàng tự phụ lại hay thích làm chủ cuộc đời người khác thì dường như chả thấy lúng túng tí nào, sau một tràng dài răn dạy đầy thấm thía phải thế này thế kia, ông mới đổi sang đề tài đứng đắn, hỏi về vụ án tự phát cháy ở cao ốc thành Bắc tối hôm đó.
“Con đã dặn Ngô tiểu thư sai người đưa tiền thuốc men cho nạn nhân rồi, chiều nay chắc con sẽ đích thân sang đó một chuyến, tin tức ngày hôm đó không bị lộ ra ngoài quá nhiều, cũng đã trao đổi xong xuôi với những người có mặt ở hiện trường rồi.”
“Ừm, trước đây chẳng cho con động đến mấy việc này mà lần này xử lý khẩn cấp tốt đấy nhỉ. Tấn gia chúng ta tốn bao nhiêu tiền thì cũng không thể để lớn chuyện như vậy được. Lúc đó con có thể lập tức ra quyết định như thế chứng tỏ con cũng biết nắm chắc, sau này sự vụ bên thành Bắc con hãy giúp ông quản lý đi, ông biết con có lẽ chẳng hứng thú gì, nhưng xem như san sẻ trọng trách giùm cho ông…… Với cả, nghe nói cái người nằm trong bệnh viện là biểu diễn ca hát khiêu vũ gì đó…… minh tinh gì gì đó à? Người như thế nhất định sẽ rách việc hơn người bình thường nhiều, con nghĩ kỹ xem nên xử lý thế nào cho thỏa đáng đi. À, ông nghe Tiểu Ngô nói A Giao vì cứu người đó mà bị bỏng đúng không?”
“Vâng, hai ngày nay tạm thời không được dính nước và ăn cay, con đã hỏi bác sĩ rồi.”
“Tốt, nhớ phải quan tâm săn sóc thằng bé đấy, đừng chỉ vội vàng đi gặp cái người chẳng liên quan gì đến nó và nhà chúng ta ở trong bệnh viện kia, chuyện này vốn không cần con đích thân làm. Trước hết hãy lo cho tốt việc gia đình đi đã, về sau cố gắng làm tròn trách nhiệm của một người chồng đối với thằng bé, cũng đừng phụ bạc tấm lòng của nó dành cho con. Con bé Thục và cha mẹ con ở trên trời có linh, cũng giống như ông, luôn hi vọng con có thể sống cuộc sống hạnh phúc, con hiểu chứ?”
Bởi vì thái độ nghiêm túc hiếm thấy của ông nội mà trên đường trở về nội thành, Tấn Hành cũng suy nghĩ mãi. Lần này hắn mang hai va li đựng đầy thư tịch của mình về nhà mới, chủ yếu là dùng cho vụ án tự phát cháy mà thời gian này hắn luôn âm thầm điều tra.
Ngoài những đồ vật cần thiết đó, hắn còn mang về một thứ khiến người ta khá đau đầu. Đang đơ mặt nghĩ đoạn, Tấn Hành chợt nghe tài xế Lão Đổng ngồi đằng trước cười bảo:
“Sao hôm nay Nhĩ Đóa cũng đi cùng đại thiếu gia? Chẳng phải lúc trước bảo là thích ở nhà cũ, không muốn chuyển sang nhà mới sao?”
“Meo meo meo —— Meo meo meo —— Meo meo ——“
“Ồ ồ ồ? Muốn giúp nhìn xem nhà mới thế nào hả? Ngoan quá đi, mèo già tri kỷ thế này quả đúng là trung thành hơn cả chó, không hổ là được đại thiếu gia nuôi bên người từ nhỏ……”
“Moeoooo ~”
Tấn Hành: “……”
Tuy từ lâu là biết tài xế họ Đổng nhà mình có chỗ nào đó không giống người khác, thế nhưng liên hệ với vụ việc mà gần đây bản thân đang điều tra, Tấn Hành bèn ngẩng đầu lên liếc ông một cái.
Bỗng dưng bị hỏi về chuyện mình có thể nghe hiểu sơ sơ chó mèo đang nói gì, tài xế Lão Đổng đã có tuổi liền ngơ ngác ngẩng đầu lên, ý thức được mình vừa mới làm gì, ông tỏ ra có phần lúng túng, rồi nhỏ giọng trả lời rằng:
“Ầy, đại thiếu gia tự dưng hỏi vậy, tôi cũng chẳng biết nên nói thế nào đây…… Thực ra có lúc chính tôi cũng không nghĩ mình đang nói chuyện với chó mèo, cứ cảm giác lời những con vật nhỏ này nói vào tai tôi nghe không khác gì con người nói với tôi cả, thế rồi sau đó liền buột miệng đáp thôi……”
“Từ nhỏ chú đã có khả năng này rồi sao?”
“Đúng…… Đúng thế, cũng vì đây chẳng xem là bản lĩnh to tát gì nên tôi quên nói với cậu luôn đại thiếu gia à. Hồi những người tầm tuổi tôi còn đang bé tí, nơi tôi sống là một thôn làng vô cùng nhỏ, tên gọi là thôn Đổng. Nghe nói từ đường ở thôn Đổng chúng tôi là từ đường họ Đổng lâu đời nhất tại Trung Quốc, mà lão tổ tông của họ Đổng chúng tôi thì tên…… tên là…… cái gì Long, cái gì Phụ ấy nhỉ……”
“Hoạn Long thị, Đổng Phụ[1].”
“Đúng đúng đúng, chính là tên này, Đổng Phụ Đổng Phụ, nghe nói xưa kia vị lão tổ tông này nuôi rồng cho một hoàng đế rất nổi tiếng, mỗi khi trời đổ mưa là rồng trắng rồng đen trong tầng mây sẽ tự bay đến bên cạnh ông ấy…… Tương truyền rằng, ông ấy bẩm sinh đã biết nói tiếng rồng, mà nghe nói loài rồng chính là thần tổ mở miệng cất tiếng dạy dỗ hết thảy vạn vật sinh linh. Cho nên ngôn ngữ của chúng chính là ngôn ngữ của tất cả mọi sinh linh ngoại trừ con người.”
“Bởi lẽ đó mà dù bây giờ đã qua nhiều năm, huyết mạch tổ tiên đã phai nhạt từ lâu, người bình thường nhất định chẳng nhìn thấy rồng trên trời nữa, cũng chẳng thể nào nói chuyện với chúng, nhưng mỗi người họ Đổng chúng tôi hoặc nhiều hoặc ít đều có thể hiểu chút tiếng gà vịt mèo chó. Đây là thứ mà lão tổ tông truyền lại trong cốt nhục của mỗi hậu duệ chúng tôi, dù qua bao nhiêu năm vẫn không hề mất đi…… Tuy nhiên đây cũng chỉ là tôi nghe thế hệ trước trong thôn kể lại thôi, không thể coi là thật được, có khi là bọn tôi tự sinh ra ảo giác ấy chứ ha ha……”
……
Chiếc xe dừng bánh ở trước cổng bệnh viện, lúc ôm tổ tông Lão Nhĩ Đóa của mình xuống xe, Tấn Hành vẫn đang mải suy nghĩ về mấy câu vừa rồi Lão Đổng nói với mình.
Hắn cảm thấy dường như mình đã nắm được vài manh mối đặc biệt từ cuộc đối thoại ban nãy rồi, chỉ chờ gặp Liêu Phi Vân là có thể bắt đầu tổng hợp với một số chuyện lúc trước, thu nhỏ phạm vi tình nghi lại.
Song kế tiếp vẫn cần phải đích thân gặp nạn nhân suýt bị thiêu chết tươi kia để nghiệm chứng một số giả thiết của mình đã, thế là Tấn Hành bèn chống gậy chậm rãi đi từ khu nội trú lên trên tầng, vừa đi vừa thấp giọng trò chuyện với mèo con Tấn Nhĩ Đóa lão tổ tông trong ngực mình.
“Rốt cuộc tại sao hôm nay ngài nhất quyết đòi theo con đến đây?”
“Meo meo meo, tui là mèo tui không hiểu anh đang nói cái gì hớt, mèo độc thân không nói chuyện với đàn ông đã có vợ……”
“……”
“Được rồi được rồi, đừng thẹn thùng nữa, đùa thôi cháu nhỏ Tấn Hành đừng coi là thật. Mà năm nay không phải con mới 23 sao, trước đây chưa từng nghe đến Lý Thiên Soái à, cái người suýt bị thiêu chết ấy? Bình thường ngoại trừ ăn ngủ bắt tà túy ra thì con không xem ti vi hay lên mạng hả?”
“…… Có xem, nhưng sao con phải biết cậu ta chứ?”
“Bởi vì giờ con mở ti vi ra, mười phim thì hết năm phim có cậu ta diễn rồi, ví dụ như bộ《Thái Tử Họa Quốc》,《Vợ hiền 24h của tổng giám đốc》,《Mẹ Chồng Độc Ác Và Con Dâu Khốn Khổ》, còn có cả cái phim 《Thanh Thành》chiếu lúc 10h tối dạo gần đây nữa……”
Tên hai bộ phim hơi quen quen sau cùng kia rốt cuộc cũng khiến Tấn Hành lộ ra chút biểu cảm khác cái vẻ mù tịt vừa rồi, không trách hắn được, mấy bữa nay tối nào trước khi đi ngủ hắn và Tần Giao cũng ngồi trong phòng khách xem cái bộ phim tiên hiệp dở tệ toàn diễn viên có quả mặt nhọn hoắt này.
Tuy rằng bộ phim này không đem đến cho Tấn đại thiếu ấn tượng sâu sắc như dâu tây ngọt lịm mà hôm qua Tần Giao mua về nhà, thế nhưng Tấn Hành vẫn nhớ hình như Tần Giao ngồi bên cạnh mình có cười đánh giá một câu là, kỹ năng diễn xuất của nam chính thật ra cũng không tệ, có điều không được may mắn cho lắm.
Giờ ngẫm lại hẳn không được may mắn cho lắm chính là chỉ việc đồng chí Lý Thiên Soái này suýt chút nữa bị nướng thành Lý Thục (chín) Soái. Trước đây Tấn Hành hoàn toàn chẳng biết đến người này, bây giờ tuy đã biết nhưng cũng không có cảm giác đặc biệt gì. Hắn mang theo lão tổ tông hóng hớt muốn gặp minh tinh, bước vào trong thang máy chuyên dụng của bệnh viện, trong lúc đó liền gọi cho Ngô tiểu thư – người vốn đảm nhiệm chức vụ ở cao ốc thành Bắc song hiện tại đang là trợ lý tạm thời cho hắn.
Ngô tiểu tư vội vàng chạy ra đón hắn, Tấn Hành chào hỏi đơn giản cùng cô xong thì trực tiếp tránh khỏi đám fan hâm mộ và phóng viên kỳ quái ở dưới lầu. Tấn đại thiếu mặt đơ chống gậy nện bước chậm rì rì như sên bò, trong tay còn cắp một con mèo già núng nính, rồi cất bướng tiến vào phòng cho bệnh nhân bỏng với tạo hình hết sức đặc sắc như vậy.
Tấn Hành và xác ướp nằm trên giường bệnh cùng liếc nhau một thoáng, hắn còn chưa kịp mở miệng an ủi bệnh nhân thì quý ngài xác ướp này đột nhiên ngồi bật dậy thẳng tưng, mồm la ó ó ó như con gà trống, hét toáng lên bằng một thứ giọng điệu rất chi là thái quá:
“Đệt! Mình không nằm mơ đấy chứ??? Tấn Tấn Tấn —— Tấn thỏ!? Là cậu sao? Là cậu thật sao??!!!”
Tấn Hành: “????”
✿Tác giả có lời muốn nói:
Xin lỗi….. Ngâm nước sướng quá nên ngủ quên luôn….. Mọi người ơi, cái anh Thiên Soái oppa này là thần trợ công mới đó nha, mọi người cùng chờ xem ảnh sẽ cống hiến gì cho con đường tình ái của mợ và cậu cả nha ha ha.
Mẹ Chồng Ác Độc Và Con Dâu Khốn Khổ là cái phim hồi trước mợ xem đến hết đó, cho nên lần này xem như là cứu idol của mình nhỉ, có thể nhờ cậu cả xin chữ ký nữa ~ Lấy được chữ ký thì đám bạn bè yêu ma quỷ quái đều phải hâm mộ chết luôn ~~
******
★Chú thích:
[1]Hoạn Long thị, Đổng Phụ: Đổng Phụ là thủy tổ của họ Đổng, ông là hậu duệ của Hoàng Đế, sống vào thời Đế Thuấn. Đổng Phụ là tên, còn họ của ông là họ Kỷ. Ông là người nuôi rồng cho Đế Thuấn, nhờ có công này nên được ban họ Đổng và danh Hoạn Long thị (hoạn long nghĩa là nuôi rồng), phong cho đất Tông Xuyên.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT