Tấn Tỏa Dương đứng lẻ loi dưới ánh trăng, cạnh bên bức tường rào lợp cỏ đọng tuyết, thời cơ hắn xuất hiện không sớm mà cũng chẳng muộn.
Gương mặt hắn bình tĩnh, đôi mắt hơi rũ xuống, trông vừa giống đã nghe được gì đó, lại vừa như chưa nghe được gì cả, khiến người ta chẳng nhìn thấu được cảm xúc thật sự của hắn giờ phút này.
Sự xuất hiện bất ngờ của hắn đã cắt ngang cuộc trò chuyện sặc mùi thuốc súng giữa Tần Giao và Trần Gia Nhạc, cả hai ngây ra như phỗng, một bầu không khí lúng túng quỷ dị mau chóng bao trùm lấy ba người, chẳng một ai dám tùy tiện phá vỡ sự im lặng ấy.
Sắc mặt Tần Giao bối rối vô cùng, những câu y bật thốt ra với Trần Gia Nhạc vốn dĩ không trải qua suy nghĩ kỹ càng mà chẳng qua đó chỉ là một dự định đang dần dần trở nên rõ ràng trong lòng y mà thôi, chứ thực tế y không hề tính đi rêu rao xung quanh cho mọi người biết.
Nhưng ai ngờ, cái tên lắm miệng đáng ghét này vừa mới buông lời chất vấn, đoán mò ý đồ của y thôi, thế là y đã mất kiên nhẫn nói thẳng hết ra những lời chất chứa trong lòng rồi.
Vốn dĩ y muốn tìm một thời điểm và bầu không khí thích hợp hơn, trang trọng hơn để nói cho người ấy câu trả lời, cuối cùng lại thất bại tanh bành, kế hoạch của y đã bị một vị nhân vật chính khác nghe hơn quá nửa rồi, mà bây giờ y còn không biết rốt cuộc đối phương đã nghe được phần nào trong này.
Trước đó cả y lẫn Trần Gia Nhạc đều không để ý Tấn Tỏa Dương đã đứng đó từ bao giờ, đã nghe được bao nhiêu phần trong cuộc đối thoại giữa hai người họ rồi.
Tấn Tỏa Dương lặng thinh nhìn hai người một hồi, rồi bỗng cất bước đi về phía này.
Tự dưng hắn đi tới chẳng nói chẳng rằng gì cả, Tần Giao và Trần Gia Nhạc đều vô thức cùng lùi về sau một bước, vẻ mặt căng thẳng, tay chân luống cuống.
Chẳng hiểu vì sao, hai con người chẳng quá thân quen này lại đồng thời cảm giác rằng, lúc Tấn Tỏa Dương im ỉm lạnh mặt như thể một giây sau là có chuyện lớn, thì mới là lúc mà hắn đáng sợ nhất và không nên chọc vào nhất.
Mới trước đó Trần Gia Nhạc còn nhủ thầm tên Long Quân này đúng là vừa thần kinh dở hơi lại còn khó hầu hạ, nhưng giờ thấy đôi môi và khóe mắt người đàn ông tóc dài ma mị này bị Tấn Tỏa Dương dọa đến mức trở nên trắng bệch, cậu ta bỗng thấy hơi không đành lòng.
Cậu ta ngập ngừng hé miệng, chuẩn bị tận tình khuyên nhủ hai người này là có gì thì từ từ nói, tuyệt đối chớ cãi nhau, đặc biệt khi còn có người ngoài như cậu ta đang đứng đây.
Thì đúng lúc ấy, cậu ta trông thấy Tấn Tỏa Dương – cái người hôm nay định cùng cậu ta kiểm tra quỷ truyền thanh dưới lòng đất suốt đêm – đột nhiên quăng hết mớ dây thừng rối nùi trên tay mình vào ngực cậu ta.
Rồi chẳng màng tới cậu ta còn đang đứng sờ sờ ở đây, hắn nắm lấy bàn tay của vị Long Quân đang đơ mặt kia, ôm lấy eo y, sau đó áp chặt cơ thể của Xích Thủy Long Quân vào trong lòng mình, một cơ thể rõ ràng cũng thuộc về một người đàn ông trưởng thành, thân hình cũng cao gầy nhợt nhạt.
Trần Gia Nhạc: “……”
Tần Giao: “……”
Sự phát triển thần kỳ này hoàn toàn nằm ngoài dự đoán của mọi người, bất cứ ai có mặt tại đây đều không thể ngờ được.
Bình thường Tấn tính sư vẫn luôn bình tĩnh kiềm chế là thế, song giờ có thể nhận ra cảm xúc của hắn thật sự đang sôi trào đến mức cầm lòng chẳng đặng, nếu không thì đã chẳng xảy ra tình huống như bây giờ, người khác còn đang ở đây mà hắn đã làm ra hành động bất ngờ chẳng hề giống bản thân hắn chút nào.
Trần Gia Nhạc trợn tròn mắt, điều làm cậu ta ngỡ ngàng hơn nữa là, vị Long Quân mới trước đó còn nói năng quái gở và thích ra vẻ dọa dẫm kia lại chẳng hề có ý tránh né hay phản kháng gì cả.
Mới đầu cơ thể y có đờ ra một thoáng, nhưng sau đó đã ngầm cho phép Tấn Tỏa Dương làm vậy với mình, thậm chí còn theo thói quen vươn tay kéo ống tay áo của Tấn Tỏa Dương, như thể đang đáp lại hắn.
Từ đầu chí cuối bầu không khí giữa hai người đều lạ lùng vô cùng, tâm tình và suy nghĩ của đôi bên đều có chút hỗn loạn rối rắm, song chẳng ai lên tiếng ngay lập tức.
Mãi đến khi Tấn Tỏa Dương rốt cuộc đè nén cảm xúc hỗn độn của mình, chủ động phá vỡ sự im lặng, hắn dằn sự chua xót và phức tạp trong lòng xuống, cất giọng trầm thấp nói từng câu từng chữ rằng:
“Cám ơn anh, cám ơn anh đã nguyện ý cho em đáp án này.”
“……”
“Cũng cám ơn anh đã xua tan hết những sợ hãi và lo lắng chất chứa trong lòng em mấy ngày qua, Tần Giao.”
“……”
Tiếng cảm ơn này rất nhẹ nhàng, rất trầm thấp, song cũng chân thành thắm thiết quá đỗi, hiển nhiên là hồi đáp chính thức cho những lời Tần Giao vừa thốt ra với Trần Gia Nhạc.
Hiếm khi Tần Giao mới được hắn nhiệt tình ôm chầm vào lòng như thế, y yên lặng lắng nghe, vẻ mặt hơi mất tự nhiên, ngoại trừ một chữ “Ừ” che giấu đi bao nhiêu cảm xúc chân thực suốt nhiều năm qua thì y cũng không biết nên nói gì nữa.
“Rốt cuộc em đứng đó từ bao giờ? Em đã nghe được những gì rồi?”
Tần Giao làm mặt nghi thần nghi quỷ, lúc hỏi hai câu này giọng điệu y cũng không chắc chắn lắm.
Vì nghiêm túc mà nói thì, đây lần đầu tiên trong đời một kẻ có tính cách bạc tình, tự phụ, lạnh lùng như y lại đi trực tiếp bày tỏ tình cản của mình với người khác.
Bầu không khí kỳ lạ lúc này khiến y chẳng hề dễ chịu, cũng chẳng phỏng đoán chính xác được ý nghĩ của đối phương, càng không thể thản nhiên nói chuyện với Tấn Tỏa Dương như mọi khi.
Cái tên nào đó biết rõ y đang lúng túng muốn chết, ấy thế mà vẫn chẳng thèm nể mặt y, cứ im ỉm không nói tiếng nào.
Mãi một lúc sau, Tấn Toả Dương thấy đôi mắt xám hẹp dài của y khẽ nheo lại có vẻ hơi sốt sắng, hắn liền cố gắng bình tĩnh lại, bấy giờ mới nhìn sang bên cạnh thấy Trần Gia Nhạc đang nín thinh tự giác bịt tai, rồi hắn lại nhìn chăm chú vào Tần Giao đang kề sát mình ngay trong gang tấc, dịu giọng trả lời thành thật rằng:
“Vừa rồi mỗi câu anh nói em đều nghe thấy hết.”
“……”
“Từ lúc anh mới xuất hiện thì em đã đứng ở đó rồi, vì em cầm nhầm đầu dây quỷ truyền thanh nên vừa khéo quay về.”
“……”
“Sau đó em nghe thấy anh đang nói chuyện với cậu ta, nhưng em sợ mình bất thình lình xuất hiện ngắt lời anh thì anh sẽ không vui, cho nên mới đứng đây định chờ anh bịa xong chuyện quỷ sai thì sẽ đi ra.
Nhưng sau đó anh bỗng dưng nói sang chuyện khác, em liền ý thức được tình huống có vẻ hơi khác thường.
Lúc ấy chỗ em đứng hơi tối nên em còn cố tình dịch ra phía sau anh một chút, cơ mà có vẻ hai người đều chẳng nhìn thấy em, em đứng sờ sờ ngay bên cạnh mà cũng chẳng xen vào nổi một câu nào.”
“……”
“Thế nên lúc ấy em liền nghĩ, thì ra tất cả vẫn chẳng thay đổi, ở trong mắt Tần Giao, mình vẫn chẳng có chút cảm giác tồn tại nào cả, quả nhiên lần sau nên mặc màu vàng hay xanh lá gì đó bắt mắt hơn để anh ấy có thể chú ý đến mình đầu tiên cho dù ở bất cứ đâu.”
Tần Giao: “……”
Tấn tính sư thẳng thắn giãi bày như thế xong, Tần Long Quân nhà hắn lập tức bày vẻ mặt quai quái, song vẫn im re, có vẻ tâm tình vẫn đang phức tạp lắm.
Trần Gia Nhạc thấy bầu không khí hồng phấn mờ ảo giữa hai người họ chẳng chừa tí chỗ nào cho người ngoài quấy rầy, mình đứng đây giơ tay bịt tai quả thực là khó xử quá thể, cậu ta bèn sờ sờ mũi, khẽ đằng hắng một tiếng.
Sau khi nghe tiếng hắng giọng cường điệu cất lên từ phía sau mang hàm ý nhắc nhở, Tấn Tỏa Dương và Tần Giao hoàn hồn ngẩng đầu lên, bấy giờ mới chú ý thấy ở bên cạnh còn có một người ngoài đang đứng sừng sững.
Tấn Toả Dương vô thức hướng tầm mắt về phía gáy Tần Giao, thấy nơi ấy lộ ra vết thương màu đỏ bê bết máu thịt do bị cào, còn có cả vảy bị tróc ra.
Hắn chợt nhớ tới gì đó, bèn nhẹ nhàng kéo tay Tần Giao, nói với y bằng giọng hết sức từ tốn song hô hấp có vẻ không ổn định lắm:
“Anh chờ em một lát nhé, em còn có lời muốn nói với anh.”
“……”
“Sẽ xong nhanh thôi, sau đó chúng ta sẽ đến một nơi, em cũng muốn nói riêng cho anh biết đáp án kia.”
Hai câu này cho người ta cảm giác an tâm, chí ít lần này Tần Long Quân gắt gỏng khó chiều không hề có dị nghị hay ý kiến gì.
Nhưng ngay khi Tần Giao chuẩn bị giấu đi dáng vẻ ác nhân lúc bình thường để đi sang bên cạnh chờ đợi Tấn Tỏa Dương, y bỗng ngẩn mặt ra rồi liền dừng bước chân.
Thấy Tấn Tỏa Dương thắc mắc nhìn mình, y bèn nheo mắt lạnh lùng nhìn chằm chằm vào Trần Gia Nhạc – kẻ cũng đang mắt to trừng mắt nhỏ với mình, rồi đáp một cách cực kỳ ấu trĩ và thù dai rằng:
“Thứ anh định đưa cho em đang ở chỗ cậu ta.”
“……”
“Với cả, vừa nãy em họ của em nói anh chuẩn bị thay lòng đổi dạ vứt bỏ em đấy, còn nói phen này hai ta đổ bể là cái chắc nữa kìa.
Vừa khéo em có thể hỏi cậu ta xem, mấy câu cậu ta vừa nói rốt cuộc là có ý gì.”
Trần Gia Nhạc: “……”
Trần Gia Nhạc sống đến lớn bằng này, nhưng đây là lần đầu thấy một người có thể ngang nhiên sắm vai người bị hại rồi đã ăn cắp còn mặt dày la làng thế này.
Ấy thế nhưng trên đời này, lại có người ỷ mình ghê gớm nên chiếm hết phần hơn, lại còn diễu võ dương oai với cậu ta nữa chứ.
Lúc trước Trần Gia Nhạc còn e sợ tôn kính vị Long Quân có lai lịch khó lường, nhưng giờ hiểu thấu được bộ mặt thật của y rồi, cậu ta giật giật khóe miệng, thiếu điều tức xì khói lên vì gã yêu nghiệt không biết từ đâu chạy tới gieo vạ cho người ta này.
Mà cái tên nào đó thì hoàn toàn chẳng chịu nghe khuyên bảo, vẫn cứ đâm đầu tự nguyện bị mấy lời quỷ quái này lừa lọc.
Tần Giao vừa mới mách xong là ngay giây tiếp theo cậu ta đã đối diện với ánh nhìn của Tấn tính sư.
Mới nãy cái tên này như thể chẳng hề nhìn thấy Trần Gia Nhạc, thế mà giờ lại lên cơn bắt nạt cậu ta.
Hắn chìa tay ra với cậu ta, lời ít mà ý nhiều:
“Đưa đây.”
“Đưa, đưa cái gì cơ?”
“Vật trong tay cậu, đưa đây.”
“……”
Sau câu nói súc tích ấy của Tấn Tỏa Dương, Trần Gia Nhạc bày vẻ mặt cạn lời, sực nhớ ra mình vẫn đang cầm món đồ Tần Giao nhờ chuyển giao cho hắn.
Cậu ta giật giật khóe miệng, tức tối chửi một câu “Ai mà thèm chứ” rồi mau chóng trả lại cho chính chủ.
Đúng như dự đoán, Tấn Toả Dương giơ một tay nhận lấy vật kia rồi cũng chẳng mở ra xem, chỉ nói câu cảm ơn, sau đó bắt đầu nói ngọt nói nhạt dỗ dành cho Long Quân dịu đi rồi tránh sang chỗ khác, rồi hắn mới quay lại nhìn cậu ta như thể đang có chuyện muốn trao đổi riêng.
Đôi mắt Tấn Toả Dương trịnh trọng như đang muốn nghiêm túc nói gì đó với cậu ta, đối diện với ánh mắt ấy, trái tim Trần Gia Nhạc bỗng lạnh đi, ủ rũ cúi đầu sụp vai.
Hồi lâu sau, tự biết mình không thể khuyên nhủ được cái tên này, cậu ta bèn uể oải nói:
“Này…… Tấn Tỏa Dương, đừng bảo với em là, bây giờ anh…… đang rất hạnh phúc nhé?
“Ừm, rất hạnh phúc.”
“Chỉ, chỉ vì…… một câu nói như vậy thôi? Thế là anh thấy hạnh phúc?”
“Phải, chỉ vì một câu nói như vậy thôi, thế là tôi thấy hạnh phúc.”
Hắn trực tiếp bộc bạch sự vui sướng đang không thể kìm nén nổi trong nội tâm mình, tuy vị Tấn tính sư khù khờ vẫn không biểu lộ quá nhiều cảm xúc, song gương mặt băng giá quanh năm ấy thì vẫn tỏ rõ là thiếu nam động tâm rồi.
Thấy hắn đã hoàn toàn chìm đắm, Trần Gia Nhạc càng tuyệt vọng hơn, cậu ta bất đắc dĩ ôm đầu, im lặng suốt hồi lâu, cuối cùng vẫn có chút không cam lòng, nói:
“Vậy nên…… lần này anh thật sự sẽ không trở về cùng bọn em…… đúng không?”
“……”
“Hoặc nói đúng hơn là, ngay từ đầu anh đã không hề có ý định rời đi…… Anh chỉ đang chờ đợi đáp án mà vừa rồi Long Quân nói cho anh, thậm chí, dù không có đáp án đêm nay thì anh cũng sẽ không đi, cho nên lúc trước anh mới đi tìm Từ Văn Tuệ để báo vị trí của Trần Gia Tường…… Đúng không?”
Ánh mắt Trần Gia Nhạc như đã nhìn thấu tất cả, khiến Tấn Tỏa Dương lặng đi một thoáng, tiếp đó hắn cũng chẳng hề phủ nhận, mà chỉ ung dung liếc nhìn vầng trăng đỏ trên trời, trả lời rằng:
“Buổi tối hai ngày trước tôi đã nói xong hết với Từ Văn Tuệ rồi.
Cuối cùng cô ta, Trần Gia Tường hay cả nhóm thư ký đều sẽ cho rằng bản thân chưa từng gặp tôi, tôi cũng sẽ giúp các cậu lấy đi toàn bộ câu chuyện liên quan đến tôi, bỏ vào trong dòng nước đen trên trời, mặc cho nó cuốn trôi đi, một khi các cậu cùng nhau rời khỏi nơi này thì sẽ hoàn toàn quên hết tất cả những chuyện từng có sự xuất hiện của tôi.”
“……”
“Còn ký ức về tôi ở trong lòng ông ngoại, tôi cũng sẽ lấy nó đi từ trong nước đen, như vậy những người từng gặp tôi trong câu chuyện kia sẽ không còn nhớ đến tôi nữa.
Tôi không thể đền đáp công ơn dưỡng dục của Trần Gia theo cách có ý nghĩa thực tế hơn, chỉ có thể đảm bảo kiếp này dòng thời gian ở ngày mười lăm sẽ không còn bị bất kỳ yêu ma nào xâm phạm, mà cái tên Tấn Tỏa Dương, về sau hẳn sẽ không còn tồn tại trên thế gian nữa.”
“……Được, được rồi…… Không, không tồn tại…… Nhưng anh thật sự không sợ lỡ có ngày nào đó, bởi vì thời gian dài mà chính anh sinh lòng chán ghét và hoang mang đối với…….
cuộc sống và con người ở nơi này sao?”
Lần trước Trần Gia Nhạc cũng từng hỏi Tấn Toả Dương về vấn đề này rồi, song giờ đây, có vẻ hắn đã tìm được đáp án mình muốn.
Hắn hồi tưởng lại chút ký ức mơ hồ cuối cùng về cái tên Tấn Tỏa Dương này, cuối cùng vẻ mặt hắn từ từ trở nên tỏ tường, chàng thanh niên tóc trắng ung dung nhìn cậu ta rồi bảo:
“Cậu còn nhớ thuở bé ông ngoại từng hỏi ba chúng ta rằng, khi ta đói bụng, thì ăn thứ gì mới khiến ta cảm thấy hạnh phúc không?”
“……Có nhớ, nhưng cái đó thì liên quan gì đến chuyện này?”
“Liên quan tới việc câu trả lời chính xác cho câu hỏi này thực ra là không xác định, bởi vì thứ mà mỗi người thực lòng yêu thích và theo đuổi suốt đời là hoàn toàn khác nhau.”
“Cho nên lúc đó Trần Gia Tường nói, nhất định bữa nào cũng phải ăn thịt thì mới thấy hạnh phúc, cậu thì lại nói, tuy không nhất thiết phải có thịt, nhưng mỗi bữa phải có rau có canh thì mới thấy hạnh phúc.”
“Mà lúc đó câu trả lời của tôi là, lúc mà bụng đói cồn cào, chỉ cần một bát cơm trắng giản đơn thôi là tôi đã rất hạnh phúc rồi.”
“……”
“Con người sinh ra đã cần ăn cơm, bởi cơm chính là phương thức cơ bản để duy trì sinh mệnh.”
“Thứ tôi khao khát cho tới nay cũng có ý nghĩa giống như cơm trắng đối với con người vậy, trong mắt người khác nó có lẽ chẳng mấy hấp dẫn, nhưng đối với tôi, nó lại là thứ duy nhất có thể khiến tôi cảm thấy con đường phía trước có hướng đi rõ ràng.”
“Người khác có lẽ không tin, nhưng thứ tôi mong muốn kỳ thực rất đơn giản thôi, có lẽ chỉ là một đóa hoa đông hồng âm thầm nở rộ trên nền tuyết, có lẽ chỉ là một câu hỏi thăm đêm khuya vừa ấm áp mà lại đủ khiến tôi xúc động, có lẽ…… chỉ vỏn vẹn là một bóng lưng mơ hồ, nhưng lại đáng để tôi ở lại suốt đời vì anh ấy.”
“Trong hai mươi năm đầu của sinh mệnh, tôi thực sự quá thiếu những thứ ấy, cũng quá khát khao nó, tôi thậm chí liên tục mơ thấy những thứ mà dường như chỉ trong kiếp trước tôi mới từng may mắn nắm giữ, mong mỏi một ngày nào đó cảm giác quen thuộc ấy sẽ quay trở lại bên tôi, mà hiện tại, tôi rốt cuộc cũng xác định rằng…… mình đã chờ được rồi.”
Tấn Tỏa Dương vẫn luôn cúi đầu, khi nói đến câu sau cùng, hắn chợt dừng lại, ánh mắt hắn rất kiên định và cũng rất sáng tỏ, không còn tràn ngập sự sự hoang mang xao động đối với hiện thực và mộng cảnh nữa, chỉ có một cảm giác kỳ diệu như thể một linh hồn khác trong cơ thể rốt cuộc cũng thức tỉnh, dung hợp với hắn của bây giờ.
Hồi lâu sau, dưới ánh trăng, chàng thanh niên tóc trắng điển trai ngắm nhìn người thương của mình đang sốt ruột đứng ở bên kia tường chờ đợi mình, ánh mắt hắn trở nên dịu dàng, rồi nhẹ nhàng nói từng câu từng chữ:
“Con người từ lúc chào đời đã cần ăn cơm, tôi cũng có thứ mà bản thân nhất định phải gắn kết sinh mệnh với nó thì mới có thể tiếp tục sống được.”
“Người khác có lẽ sẽ không hiểu anh ấy quan trọng với tôi đến nhường nào, nhưng hết thảy hỉ nộ ai lạc của tôi đều vì anh ấy mà sinh ra, cũng vì anh ấy mà kết thúc.”
“Cho nên chỉ cần ai tốt bụng dành tặng nó cho tôi, thì người ấy chính là hạnh phúc mà tôi theo đuổi suốt cuộc đời.”
“Niềm hạnh phúc mả cả đời sẽ không chán ghét hay vứt bỏ.”
……
Đêm nay, cuộc đối thoại về vận mệnh sau này của mỗi người rốt cuộc cũng triệt để kết thúc.
Sau hừng đông, kỳ hạn ba ngày cuối cùng liên quan đến vận mệnh giữa thôn Khổng Lồ và người La Sát đã sắp đến, và dường như mỗi người cũng đã đưa ra lựa chọn cho bản thân mình trong câu chuyện kỳ diệu này.
Nếu không có gì bất ngờ xảy ra, nước đen sẽ chuẩn bị rút đi nhờ sự can thiệp của Tần Giao, những kẻ ngoại lai xâm nhập cũng sẽ rời đi theo lỗ thủng sắp sửa được lấp lại.
Đến lúc ấy thôn Khổng Lồ nhất định sẽ có một cuộc chiến sinh tử với người La Sát, quanh đi quẩn lại, vận mệnh liên quan đến bảo vật “Niên” thần bí kia dường như lại lần nữa ập xuống đầu một vài người.
Song dẫu con đường phía trước có tối tăm hung hiểm khó lường đến nhường nào đi nữa, lần này vị Tấn tính sư nào đó đã quyết tâm trói chặt tên mình với nơi này, vẫn sẽ tay nắm tay đi cùng vị Long Quân nhà hắn đang chờ hắn cả buổi đến mức sốt hết cả ruột gan.
Bầu không khí giữa hai người vẫn cứ lạ lùng như thế, họ kéo nhau đi thật xa, cậu em họ bò cảm thấy bất đắc dĩ, đành ôm đầu ngồi xổm dưới đất, lẩm bà lẩm bẩm:
“Được rồi, được rồi, người có tình rồi sẽ thành thân thuộc, kỳ thực cũng là chuyện tốt…… Còn hơn là quay trở lại để rồi đau khổ suốt đời, dù sao, dù sao em cũng chẳng xen vào chuyện của hai người được……”
“……”
“Nhưng…… Nhưng hai người có thể nói rõ việc này cho em biết được không, Tấn Tỏa Dương…… Tần…… Tần Long Quân…… Đời này…… rốt cuộc em có thể an toàn sống đến tám mươi tuổi không vậy? Xin hai người đấy, dù có gấp gáp muốn làm chuyện gì…… kể cả vội đi đẻ con đi chăng nữa…… thì cũng quan tâm đến cảm nhận của người khác một tí được không…… Điên quá đi mất…… Nói bỏ lửng giữa chừng như vậy là có ý gì hả……”
Trần Gia Nhạc chán chường không để đâu cho hết, đã nói đến nước này rồi mà hiển nhiên vẫn chẳng ai thay cậu ta giải đáp nỗi ưu sầu ảo não ấy.
Mà hai con người mà cậu ta vừa bảo là vội như đi đẻ con kia thì đã đi được một quãng đường kha khá, rảo bước một trước một sau dưới ánh trăng, cuối cùng đi tới dưới cây Chu Xương cao vút chân mây, nơi có một đầm nước trong vắt, bấy giờ cả hai mới thở hổn hển dừng lại.
Tấn Tỏa Dương xác định chắc chắn rằng lần này, bên dưới cây khổng lồ thấp thoáng, nơi mặt nước phản chiếu những dải màu ngọc bích thần bí sâu thẳm, tạm thời sẽ không có ai tới quấy rầy khoảng thời gian tiếp sau đây của bọn họ nữa.
Từ đầu chí cuối Tấn Tỏa Dương không nói lời nào, bấy giờ tâm tình hắn mới hơi bình tĩnh lại một chút, bèn quay người, chuẩn bị buông bàn tay nong nóng mà mình nắm theo suốt dọc đường ra.
Bởi bàn tay hắn buông lỏng ra trong một thoáng ngắn ngủi, Tần Giao liền theo bản năng kéo ống tay áo hắn lại.
Tấn Tỏa Dương luôn chú ý nhất cử nhất động của y, nhận thấy điều ấy, hắn liền dừng động tác lại.
Suốt quãng đường vừa rồi Tần Long Quân nhà hắn còn cố gắng đè nén thận trọng được một chút, mà giờ hắn còn chưa kịp mở lời nói gì chính thức với y thì y đã cầm lòng chẳng đặng, vội vã nghiêng người ôm lấy cổ hắn, khiến thân thể kề sát lấy nhau chẳng chừa lại một khe hở, thậm chí đến mức nóng ngột khó chịu.
Tấn Tỏa Dương cảm nhận được bàn tay lạnh lẽo của Tần Giao đang ôm hắn một cách ỷ lại, cũng như những tình cảm dạt dào chẳng lời nào kể hết của y.
Cùng nhau trải qua bao nhiêu việc như vậy, đâu thể có chuyện hắn hoàn toàn chẳng biết gì về ý nghĩ trong lòng y.
Tấn Tỏa Dương cụp mắt suy tư, sau đó giơ tay vuốt ve vành tai và mái tóc rủ trên vai Tần Giao, cẩn thận dùng ngón tay xoa nắn mép vảy yếu ớt mẫn cảm trên gáy y.
Được hắn dùng ngón tay an ủi vỗ về, phần lưng gáy người đàn ông tóc dài bỗng cứng đờ, rõ ràng y hơi đau đớn ngứa ngáy, bèn tránh tay hắn ra rồi tặc lưỡi một tiếng.
Tấn Tỏa Dương nhìn y chăm chú một chốc rồi ân cần hỏi:
“Khó chịu lắm đúng không”
“Vẫn ổn, mà sao em nhận ra được?”
“Anh không thích nơi không sạch sẽ, càng không thể ở nơi nào bẩn thỉu quá lâu được, em nhận ra điều này từ lâu rồi.”
“……”
“Hồi ở thôn Phạm, em không hiểu vì sao anh lại như thế, nhưng ngày hôm ấy anh bỗng dưng xuất hiện trên trời rồi nuốt lấy nước đen trào xuống, vốn dĩ nước đen không thể tạo thành tổn thương thực chất gì với cơ thể mạnh mẽ của thần long, song nước đen không sạch sẽ vẫn khiến cơ thể gần ngưỡng thần linh của anh cảm thấy khó chịu vô cùng.”
“……”
“Nơi này là một hồ nước mà hai ngày nay em dùng tính thư để tạo ra, không bị ô nhiễm bởi “Niên”.
Hôm trước em cũng có nói với Chu Đỉnh Thiên về việc này rồi, ông ấy nói trước khi người La Sát đến, có thể cho chúng ta mượn dùng cây Chu Xương khổng lồ này.
Dòng nước bất tận chảy ra từ trong lá cây và nụ hoa rất sạch sẽ, cho nên anh không cần để ý, xung quanh cũng không có ai tới đây đâu, anh cởi quần áo ra đi, em bế anh xuống dưới.”
Giọng điệu Tấn Tỏa Dương khi nói ra những câu này quả thực rất chi là nghiêm túc, thế nhưng bởi vì hai từ “cởi quần áo” và “bế xuống dưới” này mà bầu không khí bỗng dưng trở nên lúng túng, hai người đồng thời ý thức được gì đó, cùng liếc nhìn nhau một cách hết sức khó xử.
Thấy ánh mắt Tần Giao nhìn mình cứ sai sai, Tấn tính sư biết chắc chắn y hiểu lầm cái gì rồi, song hắn cũng không có vội vã tỏ thái độ.
Hắn im lặng một lúc, sau đó giữ nguyên dáng vẻ xưa nay của mình, mím môi nói đĩnh đạc rằng:
“Là cởi và bế theo nghĩa đen, không phải mấy việc anh đang nghĩ trong lòng đâu.”
“……”
“Từ đêm hôm ấy em đã phát hiện ra lưng anh bị thương, nên sau đó lúc anh cứ cố ý khiêu khích Chu Đỉnh Thiên, em mới muốn nhắc nhở anh một chút, ông ấy không có ý kiến quá lớn với anh đâu, dù sao anh cũng là Xích Thủy Long Quân, còn từng ra tay cứu giúp người trong thôn nữa.”
“……”
“Vả lại lúc trước em cũng đã âm thầm liên lạc với búp bê bùn, Trường Thanh và A Hương ở ngoài thôn, bọn nó đã cho em biết vì sao anh bị thương rồi.
Nơi này vốn là chuẩn bị cho anh, nhưng mấy bữa trước em mãi không tìm được thời điểm thích hợp để nói rõ với anh.”
Tấn Tỏa Dương hơi mất tự nhiên, song về cơ bản thì hắn đã giải thích rõ ràng đâu ra đấy hết rồi.
Lúc trước vì chuyện nào đó mà Tần Giao vẫn luôn căng thẳng với hắn, suốt mấy ngày trời chẳng nói với nhau câu nào, bây giờ vẻ mặt y cũng hơi là lạ.
Sau một thoáng im lặng, Tần Giao cũng không tỏ ý kiến gì với hắn cả, dù sao lợi ích ở thôn Khổng Lồ không dùng thì phí, nên là y khẽ nheo mắt rồi liền thả lỏng, gật gật đầu.
Cơ thể y mấy ngày nay quả thực đang thiếu hụt nguồn nước sạch sẽ, y dứt khoát cởi bỏ từng món đồ trên người mình ngay trước mặt hắn, không hề kiêng kỵ gì.
Hết thảy bộ phận bí ẩn trên cơ thể y từ từ lộ ra chân thực dưới ánh trăng, quần áo dư thừa đã cởi ra hết cũng được xếp lại bên chân.
Tấn Tỏa Dương cùng y đứng dưới cây Chu Xương, mặt không đổi sắc, hắn cúi người xuống, trước tiên giúp Tần Giao vén tóc ra sau tai, sau đó liền bế bổng cơ thể Tần Giao lên – một cơ thể nam giới rắn chắc, tái nhợt, hoàn toàn không thiếu cảm giác mạnh mẽ, song cũng phủ đầy những vết sẹo xấu xí.
Rồi cứ thế, men theo bờ nước xanh biếc lăn tăn gợn sóng, hai người cùng nhau đi xuống đầm.
Trong quá trình này, ngoại trừ một chút tiếp xúc tứ chi thoáng qua lúc mới xuống nước, thì hai người không hề có cử chỉ nào quá mức thân mật.
Thứ nhất là vì cả hai mới làm lành xong, đều không có tâm tình linh tinh kia.
Thứ hai là vì Tấn Tỏa Dương nói mình không có suy nghĩ khác thường gì thì hắn cũng thật sự biểu hiện như người chết, từ đầu chí cuối không làm ra hành vi thừa thãi nào hết, quả đúng là chính nhân quân tử quá thể đáng.
Vì chuyện lần trước mà hai người căng thẳng gần hai ngày, khó khăn lắm mới tìm được cơ hội ở riêng với hắn, nên Tần Giao cũng không muốn phá vỡ bầu không khí yên tĩnh hiện tại.
Y cùng Tấn Tỏa Dương tiến vào trong nước, bên dưới cây khổng lồ thần bí, họ ngẩng đầu lên ngắm nhìn lá cây xanh mướt xum xuê và những nụ hoa nhỏ bé ẩn mình trong lá.
Tần Giao ném cho hắn thứ mà hồi đầu định chuyển giao cho Trần Gia Nhạc, rồi cả hai bắt đầu thủ thỉ hỏi đáp:
“Đây là gì?”
“Thứ mà La Sát hải chủ Công Tôn Thọ đang khao khát muốn có được, cũng chính là điểm yếu lớn nhất của gã.”
“……”
“Lúc ở Đông Sơn, anh đã lợi dụng thanh danh tà ác của mình để bắt được vài tên người La Sát, bọn chúng có nhắc đến việc người La Sát hi vọng dùng cách thức nào đó thể mau chóng trốn thoát khỏi thế giới này.
Đúng như Chu Đỉnh Thiên nói, Công Tôn Thọ đã sớm biết toàn bộ nơi này chỉ là một câu chuyện hư cấu, thậm chí sắp sửa đối mặt với kết cục chân chính của nó.”
“……”
“Ban đầu có lẽ cách trốn thoát khỏi câu chuyện này rất khó tìm, nhưng sau khi gã làm giao dịch với “Niên” thì mọi chuyện đã khác.
Chỉ cần em hoàn toàn biến mất khỏi cõi đời này, thì “Niên” – thứ đang nỗ lực thoát ra khỏi tính thư – sẽ có thể giành được tự do, mà điều kiện trao đổi là phải giết chết người mẹ hoài thai và bảo vệ em, người sinh ra tính sư – kẻ sáng tạo nên câu chuyện này.
Có như thế thì về sau Công Tôn Thọ và lũ người La Sát tham lam độc ác mới lấy được chìa khóa cửa, chạy đến một thế giới khác sống tự do sung sướng, mặc sức làm mưa làm gió, còn có cơ man người sống ăn chẳng hết.”
“……”
“Thứ trên tay em lúc này chính là chiếc chìa khóa cửa mà kiếp trước bỗng nhiên biến mất ở Túy Giới, vốn dĩ Dương Cơ nhờ A Hương chuyển giao nó cho em, nhưng sau đó con bé lại đánh mất, rồi anh tìm được nó ở huyện Tí Hon.
Bọn người tí hon ở huyện Tí Hon giấu diếm chìa khóa cửa, còn cố tình chọc giận anh, cho nên cuối cùng anh đã đoạt nó về.”
“……”
“Nếu dùng thứ này thì hẳn có thể mở được tất cả “Cửa” trong tính thư do lão tổ tông sáng tạo ra.
Nếu ba ngày sau mọi việc tiến triển thuận lợi thì chúng ta có thể làm theo đúng như kết cục câu chuyện mà em đang mong muốn, đó là kịp thời ngăn chặn tai nạn và nguy hiểm ập xuống Đông Sơn do người La Sát gây ra, để tất cả sinh linh chạy trốn an toàn, không đến nỗi mất mạng, cũng tránh không để cho kết cục ban đầu xảy ra.”
Sừng rồng trên trán Tần Giao lấp lóe như ẩn như hiện, lớp vảy sau lưng và mái tóc cũng ướt đẫm, y nằm nhoài bên bờ, vừa nói vừa híp mắt thong dong, như thể đã sớm đoán được lòng Tấn Tỏa Dương đang suy tư điều gì.
Kể từ ngày đó được Chu Đỉnh Thiên tiết lộ Đông Sơn chính là một câu chuyện trong tính thư, mặc dù Tấn Tỏa Dương không bất ngờ khi y đoán được chính xác suy nghĩ của mình giờ phút này, song hắn vẫn ngạc nhiên nhìn vào đôi mắt Tần Giao, khẽ bảo với y:
“Em cứ có cảm giác, dường như anh đã thay đổi rất nhiều từ lúc nào chẳng hay.”
“Ồ? Anh thay đổi chỗ nào?”
“Tần Giao của ngày xưa không nhân từ, lương thiện và tốt bụng như vậy, tuy hồi ấy anh ấy cũng có mặt thiện lương cố chấp mà không muốn để cho người khác phát hiện ra, nhưng thường thì anh ấy chẳng muốn để tâm những việc không liên quan tới mình, bởi vì anh ấy rất sợ sẽ lại lần nữa bị phản bội, hiểu lầm, tổn thương bởi người mình tin tưởng, cho nên anh ấy cự tuyệt tất cả, chỉ thờ ơ nhìn mọi thứ phát sinh chứ chưa bao giờ sinh lòng thương hại.”
“Vậy em có biết vì sao Tần Giao của ngày xưa lại nguyện ý thay đổi như vậy không, Tấn tính sư?”
Lúc nói lời này, Tần Giao biếng nhác nhìn hắn, vừa vuốt ve đuôi lông mày mình vừa nhướn mi với hắn như thể đang khiêu khích.
Đêm nay, người đàn ông tóc dài tự nguyện bộc bạch hết chân tâm của mình ra cho Tấn Tỏa Dương, thấy hắn ngẩng đầu lên nhìn về phía mình, y hoài niệm lại vô vàn ký ức, nhìn ngắm mặt trăng đỏ trên đỉnh đầu hai người, rồi y nghiêng đầu lẩm bẩm rằng:
“Bởi vì anh từng thề trước mặt Tổ Long, cũng từng hứa với chính anh và một người nữa rằng, sau này anh phải làm một con rồng bay lượn trên bầu trời, tự do tự tại, thực lòng yêu quý vùng đất này, không bị bất cứ điều gì trói buộc.”
“……”
“Em và anh xa cách hai mươi năm, bây anh ta đã thực hiện được lời mình từng hứa rồi, Tấn tính sư, ngươi có thấy được không?”
Lời ấy vừa cất lên, hai người đều lặng thinh.
Tấn Toả Dương ngẩn ngơ nhìn vào đôi mắt màu xám của y, vẻ mặt hắn phức tạp mà sâu xa, cuối cùng hoá thành một cái ôm chầm dưới nước.
Hai người tựa sát vào nhau, rồi Tấn Toả Dương thì thầm:
“Anh có biết đêm qua em mơ thấy gì không?”
“……Mơ thấy gì?”
“Em mơ thấy chuyện ngày xưa, những chuyện từ kiếp trước, còn nhìn thấy vài người có bóng hình rất quen thuộc.”
“……”
“Trong mơ, Lão Liêu, Tấn Thục, Trường Minh dường như đều thay đổi, cũng không còn nhớ đến em nữa, bọn họ đã dần dần tiến tới cuộc sống mới, theo thời gian mà trưởng thành, già đi, bắt đầu câu chuyện của riêng mình, duy chỉ có một người còn nhớ đến em.”
“……”
“Thật giống như một cây cầu treo lảo đà lảo đảo, ngay cả dây treo cũng chẳng dư lại mấy cọng, tất cả mọi người đều nói nó sắp đứt rồi, sau này cũng không còn là cây cầu ban đầu nữa, chỉ có một người vẫn tin chắc mình có thể đi qua, dù cho chỉ còn dư lại một sợi dây cầu ấy.”
Từng có lúc, Tấn Tỏa Dương cảm thấy mê man vì ký ức hỗn loạn giữa kiếp trước và kiếp này, song giờ đây hắn đã làm ra quyết định.
Tần Giao nhận ra mình được buộc vào một thứ gì đó vừa quen thuộc vừa xa lạ, y áp trán mình lên trán Tấn Tỏa Dương, nhắm mắt lại, cất tiếng hỏi trầm thấp:
“Đây là gì?”
“Lễ đón thần.”
“……”
“Truyền thuyết kể rằng, xưa kia nếu phàm nhân sinh sống tại các bộ lạc nhân gian muốn khẩn cầu Long Vương vận may năm sau thì cần lấy sông làm lễ, phàm nhân tự tay dâng tặng nước sông sạch sẽ nhất và dùng dây đỏ buộc lên thân rồng, như vậy mới có thể lọt vào mắt xanh của vị long vương cao ngạo dưới đáy sông.
Lấy đó làm tỉ dụ, mỗi con cá chỉ có thể chọn một dòng sông để sinh sống trong suốt cuộc đời.”
“……”
“Một khi tìm được rồi thì sẽ không bao giờ rời bỏ, mai sau dù nước sông chảy đến nơi đâu, cá cũng sẽ theo bước chân của rồng đi tới những sông hồ rộng lớn trên khắp thế gian, thậm chí nếu mất đi nước sông do rồng ban tặng, con cá ấy có thể sẽ chết khát.”
“……”
“Em biết, một khi tách ra, Tần Giao đến từ ngày mười bốn có thể sẽ mãi mãi chẳng bao giờ chạm tay tới Tấn Tỏa Dương đến từ ngày mười lăm.
Nhưng nếu anh có thể đi cùng em suốt cuộc đời này, vậy thì em cũng có thể ở lại vì anh, vĩnh viễn không chia cách, một khi ở bên nhau rồi, cả hai sẽ vĩnh viễn không chia cách nữa.”
“……”
“……Đối với em, thế giới kia quả thực có vô vàn thứ khiến rất nhiều người động lòng, tiền bạc, quyền lợi, sự thấu hiểu và tôn kính từ người khác mà em từng không có được, tất cả hoàn cảnh sinh hoạt ngoại tại vượt trội.
Nhưng thế giới ấy lại không có Tần Giao, mà nếu không có Tần Giao tồn tại thì hết thảy những thứ đó đều không có ý nghĩa gì với Tấn Tỏa Dương bây giờ cả……”
“Cho nên, lòng em cũng muốn hỏi anh rằng…… Nếu trong tương lai, trên mảnh đất này, ở bất cứ nơi nào có anh và em, em tặng anh một con sông nhỏ như vậy, trên sông xây một cây cầu nhỏ có tên họ của hai ta, bên bờ sông dựng một căn nhà nhỏ có hoa đông hồng nở trước cửa sổ, trong nhà có anh và em…… còn có tất cả những gì anh yêu thích…… Thì liệu anh có nguyện ý đi cùng với người đang ở trước mặt anh chăng, dù mai này chỉ có hai ta nương tựa lẫn nhau, cũng không còn xa cách nữa?”
Nếu như anh là nước sông, em hi vọng bản thân mình là một chú cá.
Nếu em là nước sông, em hi vọng anh chính là chú cá mà em yêu.
Vào lúc này, Tần Giao rốt cuộc cũng hiểu, y không còn e ngại những lần phân ly hư vô mờ mịt giữa mình và Tấn Tỏa Dương nữa, cũng đã thoát khỏi nỗi sợ khắc sâu trong đầu y từ kiếp trước, dù cố xua đi cũng không tan biến, rằng đối phương sẽ rời đi một mình.
Bởi vì y biết hắn yêu y, dù cách muôn sông nghìn núi thì cuối cùng cũng sẽ tìm tới y.
Chỉ cần hai người có thể tìm được nhau, thì trên đời này còn gì phải sợ hãi chứ?
Ý nghĩ ấy đến một cách bất chợt, song lại như thể đã bén rễ trong tâm trí từ lâu rất lâu, khó lòng chia lìa.
Sau một hồi lặng thinh, Tần Giao nhấc hai bàn tay được quấn dây đỏ một lần nữa lên, ôm lấy người trước mặt mình.
Y mở đôi mắt lạnh lẽo mà cũng muôn phần động tình, ghé vào tai hắn nói từng câu từng chữ:
“Tấn Tỏa Dương…… Nếu như em yêu anh, vậy hãy dùng hành động tiếp theo để chứng minh em quyến luyến anh đến nhường nào đi.”
“……”
“Hãy xem như đêm nay là lần đầu tiên hai ta gặp nhau, chỉ qua một ánh nhìn là em đã xao xuyến vì anh, chẳng muốn rời đi, cũng nói cho anh biết lòng em rốt cuộc yêu anh, quyến luyến anh đến nhường nào.”
“……Tận tình nói cho anh đi, được không?”
“……Được.”
Theo tiếng nước chảy róc rách, từng cảnh tượng trong dòng nước đen cũng vụt qua chớp nhoáng tựa như phù quang lưu ảnh.
Có khi là cảnh hắn – khi đó vẫn tên là Tấn Hành, đang cúi đầu hôn lên lòng bàn tay Tần Giao, có khi là cảnh hai người họ vuốt ve tóc nhau, trao nụ hôn thâm mật.
Còn có cảnh bọn họ cùng trải chiếu nằm nghỉ trưa bên dưới căn lầu gỗ nhỏ, sáng sớm cùng ngắm nhìn Dương Hoa và Phạm A Bảo giẫm tuyết chơi đùa.
Cảnh năm mới cùng đến chợ Đông Sơn vui vẻ mua sắm đồ Tết, ôm Dương Hoa ngồi trên xe chở hàng của Lão Tháp, cất tiếng hát vang.
Từng trang chuyện kể như đã in dấu từng câu từng chữ trong tính thư, dù dùng thứ gì cũng chẳng xoá nổi, sao có thể cam lòng quên đi một lần nữa chứ?
Nghĩ đoạn, chàng trai tóc trắng chầm chậm nhắm mắt lại, vô thức cúi đầu hôn lên môi người đàn ông đuôi rồng trong lòng mình, cho đến khi bọt nước vương trên má hóa thành những đóa hoa màu đen tách ra tựa như vệt sáng, nhuộm đẫm dòng nước sông, nơi bọn họ đang ôm nhau thật chặt.
Vạn vật có linh, cây khổng lồ thức tỉnh trong một đêm, nơi ngọn cây nở rộ những đóa hoa xoay tròn đỏ tươi thướt tha.
Non nước, ánh trăng, nụ hoa trôi lững lờ trong hồ hé nở trên lồng ngực, vòng eo, gò má tái nhợt của thần long đang xõa tung mái tóc.
Làn nước sượt qua đuôi mày y, nhỏ xuống tóc mai ẩm ướt và cần cổ của y, thôi thúc chàng trai tóc trắng đang ôm chặt y hãy mặc kệ tất thảy, cúi xuống nghiền nát trong môi hôn triền miên, mang theo hương thơm ngây ngất.
Bên dưới bụi hoa thơm ngát và cây khổng lồ, hai bóng người trong nước từ từ trút bỏ áo quần, quấn quýt âu yếm nhau…… cuối cùng từ từ kề cận, dung hòa làm một thể, cho đến khi linh hồn hợp lại, và bầu trời…… đón ánh bình minh.
……
【Đây là thiếu niên nhà ai mà có đôi mắt sáng ngời nhường ấy, đẹp đẽ xiết bao, còn viện cớ cưỡi ngựa từ trên cầu tới triều để dừng mãi nơi này, đảo mắt nhìn quanh?】
【Cô nương hỡi cô nương, rõ ràng ánh mắt nàng nhìn vào tuấn mã của ta và gương mặt của người trên ngựa trước, cớ sao giờ lại trách ta viện cớ, trách ta sai lầm?】
【Ta nào có trách cứ chàng, ta chỉ trách trái tim mình quá dễ tuyệt vọng, mới lần đầu nhìn thấy chàng cưỡi ngựa đi qua, ta liền nghĩ tới tuyết tan mùa xuân, quả thông mùa hè, tiếng ve mùa thu, hoa khô mùa đông, nghĩ tới hai ta đôi người xa lạ, duyên phận mỏng manh mà cũng sắp sửa phải giã từ.】
【Ồ, ra là thế, vậy giờ xin nàng hãy ngẩng đầu lên, để cho người thương đang nôn nao mong ngóng ở trên cầu…… thấy rõ dáng vẻ của nàng được chăng?】
【Móng ngựa giương cao, chuồn chuồn kêu】
【Rồng lớn uy phong bay trên tầng mây】
【Bây giờ xin nàng hãy ngẩng đầu lên, để cho người thương đang nôn nao mong ngóng ở trên cầu…… thấy rõ dáng vẻ của nàng được chăng?】
Tác giả có lời muốn nói:
Chương sau hẳn là đại kết cục của chính văn rồi, nói chung là đã để mọi người đợi lâu, câu chuyện dài đằng đẵng về “Niên”, tổ tiên, tính sư và con rồng của cậu ấy rốt cuộc cũng đi tới hồi kết rồi, hy vọng đến lúc đó mọi thứ đều thuận lợi ~ Yêu mọi người ~ Đọc truyện vui vẻ nhé ~.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT