“Xưa có câu: Nhân giới, nơi có ánh sáng; Túy giới, chốn không ngọn đèn.”
——《Tính thư • Thiên về Tấn thị》
Thành phố Dương Xuyên, hẻm Vô Đăng, một trong những con hẻm ma trứ danh mà bắt đầu từ thế kỷ trước đã được lưu truyền rộng rãi trong dân gian.
Rất nhiều người sinh ra ở thành phố này vào cuối 2007 – đầu 2008 đều lớn lên cùng những câu chuyện ma rợn tóc gáy được ông bà mình kể cho nghe.
Hai mươi hai năm trước, ở trường THPT Dương Xuyên I có một cô bé tan học buổi tối trở về, bất cẩn đi một mình vào đây, từ đó không thấy tăm tích, cha mẹ suýt chút nữa nhảy xuống sông, năm ngày sau cô bé kia chạy về trong bộ dạng điên điên khùng khùng, còn nói trong hẻm toàn là quỷ bày sạp bán hàng. Đây là câu chuyện mà bất cứ ai cũng nghe nhiều đến mức thuộc nằm lòng.
Trong vô vàn lời đồn đãi đáng sợ liên quan đến hẻm Vô Đăng, câu chuyện này có thể nói là chân thực cặn kẽ nhất và cũng khiến người ta ám ảnh sợ hãi nhất.
Sau sự kiện này, đương sự còn từng được lên nhật báo nhân dân, được MC truyền hình nổi tiếng cả nước phỏng vấn riêng, cũng nhiều lần công khai bày tỏ rằng mình không mắc bất cứ bệnh gì về tâm thần hết, những gì cô nói chính là những gì cô tận mắt chứng kiến.
Tuy rằng đến bây giờ lời khẳng định chắc nịch ấy vẫn thu hút đông đảo sự quan tâm và hoài nghi từ công chúng, nhưng chuyện ma kiểu này cùng lắm chỉ đem đi dọa con nít trước khi ngủ thôi, sau này lớn rồi chẳng ai tin là thật cả.
Song có một điều không ai phủ nhận được là, từ sau khi tân Trung Quốc thành lập vào năm 1949, con hẻm không hề có ngọn đèn nào này có thể sáng lên mỗi khi đêm đến, và những bản tin sự kiện liên quan đến gặp ma trong hẻm Vô Đăng tối tăm đáng sợ này quả thật chưa từng kết thúc.
Mãi đến tận mấy năm gần đây, để tái kiến thiết nên chính quyền thành phố đã dùng xi măng bịt kín hai đầu hẻm Vô Đăng lại, nhưng mỗi khi trời tối cư dân quanh đó vẫn chẳng dám bén mảng tới gần.
Thậm chí vào mỗi dịp trung nguyên giao thừa phải hóa vàng cúng bái tổ tiên, có vài bà lão mê tín còn cố ý tới đây để đốt tiền giấy cho các tiểu quỷ trong hẻm Vô Đăng, với mong muốn năm sau gia đình được yên bình, cầu xin bọn chúng đừng vòng qua gia tộc mình mà hãy đi càng xa càng tốt.
Đó chính là toàn bộ những lời đồn quỷ quái được mọi người truyền miệng nhau, trong đó rốt cuộc có bao nhiêu phần là thật, bao nhiêu phần là người sống bịa ra để hùa dọa nhau, phỏng chừng cũng chỉ có chính những người đó mới biết.
Tuy nhiên đối với đa số tà túy đã quen sinh sống trong bóng tối, tác dụng to lớn nhất của con hẻm Vô Đăng vĩnh viễn không sáng đèn này có lẽ chính là phiên chợ quỷ được tổ chức vào mỗi mùng một và mười lăm.
Chẳng quan tâm ngươi là tà túy vào đây tụ tập, hay là người sống vào đây vì mục đích nào đó, hay là tìm đến đây để gây sự với ai.
Chỉ cần ngươi không chủ động quấy nhiễu chốn buôn bán yên bình của cả người lẫn túy này, thì ở nơi đây sẽ chẳng một ai muốn biết khi đèn sáng lên, gương mặt của ngươi rốt cuộc giống người hay giống quỷ.
“Ta nói rõ trước, chợ quỷ có hai quy củ bất di bất dịch, một, không được về theo đường cũ, hai, cấm châm lửa thắp đèn. Lần trước con lừa ngu xuẩn không nghe lời ta đã bị ta chặt đầu làm bô đựng phân rồi. Cho nên ta thật lòng khuyên các vị, trời tối phải cẩn thận dưới chân, dù ai gọi cũng không nên quay đầu, nghe hiểu chứ?”
Bên ngoài hẻm Vô Đăng, để cải tạo đường, chính phủ đã dùng mấy tầng xi măng và gạch đặc ruột để xây nên một bức tường trắng kiên cố. Buông lời dọa dẫm xong, tên lùn chỉ cao tới đầu gối người thường kia liền cất tiếng cười the thé chói tai như trẻ nít.
Trong tầm mắt, bàn tay chỉ có ba ngón nhỏ tí của gã lùn đang cầm theo một cái chiêng đồng buộc vải đỏ vừa cũ vừa bẩn, đằng sau cơ thể thấp lùn mập mạp là một khối u gù dị dạng còn to hơn cả cái chiêng kia.
Từng có lời đồn rằng gã ta thật ra chính là tên lùn ăn thịt người tinh ranh đã dựng nên chợ quỷ này, cho nên muốn vào cửa lớn thì phải được đích thân gã dẫn đường thì mới có thể tiến vào trong bức tường trắng kia, bước sang một thế giới khác.
Giờ phút này trước mặt gã là một hàng người đứng yên không nhúc nhích, số lượng xem ra khá khả quan, có cao có thấp, có nam có nữ, nhìn một lượt có vẻ hình thù ký quái gì cũng có hết.
Gã lùn nheo đôi mắt đỏ tươi xác nhận nhân số đêm nay đã đông đủ, bấy giờ mới há cái miệng đầy răng vàng ra, vừa gõ chiêng vừa quát:
“Đi lần lượt từng người từng người một, bám vai người đi trước, tuyệt đối đừng để bị lạc, miệng đọc theo ta ‘Mèo già đến, đuổi nó đi, mèo già đến, đuổi nó đi’.”
“Mèo già đến, đuổi nó đi, mèo già đến, đuổi nó đi ——“
Đội ngũ thưa thớt kèm theo tiếng đồng dao quỷ lác đác bắt đầu di chuyển về phía bức tường trước mặt, có thể mơ hồ thấy được người đi đầu hàng là một phụ nữ trung niên, dường như đang đổ bệnh nặng, xem biểu hiện thì rõ ràng là lần đầu tiên đi tới phiên chợ này.
Cho nên khi nỗ lực lê từng bước đi theo những thứ có gương mặt mơ hồ tới gần con hẻm không có đường vào kia, kỳ thật người đàn bà trung niên cũng không biết tiếp theo mình sẽ đi qua cái gọi là cửa vào chợ quỷ bằng cách nào.
Chị ta run rẩy nhẩm theo ba lần mới phát hiện cơ thể mình càng lúc càng co rút lại theo bài đồng dao kia, chiều cao thoạt nhìn chỉ xấp xỉ gã người lùn đằng trước mình.
Gã lùn đang cố gắng kéo theo cái chiêng to lớn, khi ngẩng đầu lên thấy người đàn bà biến sắc ngó ra phía sau, bản mặt xấu xí của gã liền sa sầm, đanh giọng hung tợn quát to:
“Con lừa ngu xuẩn! Không muốn sống nữa phỏng? Mau đi lên trước cho tao! Đứng có đứng đực ra đó chắn đường! Còn lề mề nữa thì ông ăn thịt mày bây giờ!”
“Á á á!! Vâng…… Xin lỗi, tôi…… tôi lập tức đi ngay…… tôi lập tức đi ngay đây!”
Bị lớn tiếng mắng mỏ như vậy, người đàn bà mặt tái mét kia mới nhớ tới lời cảnh cáo lúc trước của gã lùn ăn thịt người này, chị ta sợ hãi gật đầu, lảo đảo đuổi theo dòng người tiến về phía trước.
Sau một thoáng đình trệ ngắn ngủi, đội ngũ lại chậm rãi đi tiếp, bởi vì câu đồng dao quỷ dị kia mà người đi trước càng lúc càng thấp, càng lúc càng nhỏ, cho đến khi cơ thể thu nhỏ đến mức có thể lọt thỏm qua cái hang chuột dưới chân bức tường trắng mà dường như chỉ chuột con chưa đầy tháng mới chui lọt được.
Người đi sau thì lại càng lúc càng ít, càng lúc càng nhanh, mà ở gần cuối đội ngũ, còn có bóng dáng hai kẻ đeo mặt nạ Vô Thường quỷ một đen một trắng, giờ khắc này đang ghé lại gần nhau thì thầm trò chuyện.
……
“Ôi…… Vãi đái, Tấn Hành, cậu nhìn xem, người phụ nữ ở đằng trước kia…… chính là Lâm Thanh Bình đúng không?”
“Ừ.”
“Trời đất ơi, không đúng không đúng, anh…… đầu óc anh bây giờ đang hơi loạn rồi đây, lúc trước cậu nói với anh hung thủ giết người là Canh bà cơ mà? Sao lại biến thành chị ta rồi? Chị ta không phải người bị hại sao? Mà làm sao chị ta bắt được gã họ Tào kia?”
Dẫu đang theo sát Tấn Hành đi theo đội ngũ tiến về phía trước, song tâm trí Liêu Phi Vân giờ phút này lại loạn như cào cào. Ban nãy anh ta bị say xe ngựa, giờ IQ vẫn đang bị tụt nghiêm trọng, cho nên khi nghe Tấn Hành đáp chẳng có vẻ gì là ngạc nhiên, anh ta liền nghĩ bụng nhất định thằng nhóc này có chuyện gì giấu mình rồi. Mà đúng như dự đoán, ngay sau đó Tấn Hành bắt đầu thấp giọng giải thích với anh ta:
“……Khi đó kẻ ra tay đúng thật là Canh bà, nhưng hẳn còn có một đồng phạm nữa, lúc trước em không dám chắc lắm, nhưng giờ xem ra chị ta quả thật đã ngấm ngầm hỗ trợ, e rằng giữa chị ta và Canh bà tồn tại một ít giao dịch cá nhân đặc biệt, chẳng qua trước đó anh không chú ý thôi.”
Lời này thật chẳng nể nang đồng chí cảnh sát đây chút nào, trước đó anh ta hoàn toàn không ngờ ngay từ đầu đã để lọt mất mắt xích quan trọng nhất, cảm nhận sâu sắc sự thật tàn nhẫn rằng tố chất chuyên nghiệp của mình đã bị vị Tấn đại thiếu hành nghề phong kiến mê tín này giẫm đạp dưới chân, Liêu Phi Vân chua xót che cái bản mặt già của mình lại, sau đó xoắn xuýt bảo với Tấn Hành:
“Má nó đúng là cú lừa mà, uổng công lúc trước anh còn tưởng là chị ta…… Hầy, thôi thôi, mà việc này kể cũng lạ thật, bà chị này trông thì nhút nhát mà tố chất tâm lý mạnh ghê gớm. Anh còn thắc mắc sao trước đó chị ta cứ kêu không khỏe, lần nào triệu đến cục cảnh sát cũng nói là mình đang trong bệnh viện không rảnh, nếu lần này cậu không nhắc nhở anh rằng chị ta đã chứng kiến toàn bộ quá trình Canh bà giết người thì anh suýt chút nữa bị lừa bởi bộ dáng yếu ớt kia rồi. Cơ mà đang yên đang lành, sao lại dây dưa với mụ yêu quái ăn thịt người này, đúng là kỳ lạ……”
“Việc này tạm thời vẫn chưa rõ, lát nữa vào đó bắt được chị ta rồi hỏi cụ thể sau. Chị ta và con cháu Tào thị kia chẳng ai là vô tội, thế nhưng chị ta rõ ràng chẳng ăn năn hay chột dạ chút nào, nếu không thì sẽ chẳng nhờ Canh bà giúp trốn chạy khỏi sự truy tra của cảnh sát.”
Tấn Hành chống gậy đi đằng trước, lời giải thích lạnh lùng cất lên không quá rõ ràng bên dưới lớp mặt nạ ngăn cách, vì tối nay triệu hai vị lão tổ tông đi ra dẫn đường phá án mà bây giờ tóc hắn lại lần nữa trở về một màu bạc trắng.
Dưới lớp mặt nạ Vô Thường quỷ, mái tóc bạc và đôi mắt đỏ khiến cho Tấn Hành trông còn khó tiếp cận hơn cả ngày thường. Liêu Phi Vân vốn còn có chút sợ hãi, song khi cảm nhận được cậu em vợ hờ của mình toát lên khí chất cao nhân đã kinh qua bao sóng to gió lớn, anh ta lập tức cảm thấy an tâm đến lạ.
Nếu phải tìm một từ để hình dung chính xác cảm giác này, thì ấy chính là cảm giác giống như hôm nay mình đi bắt quỷ với Diêu Minh vậy, chính là cái cảm giác an toàn cực độ như thể cho dù trời có sập xuống thì mình cũng không bị đè chết trước tiên.
Hai chữ đơn giản thôi, vững chãi!
Cho nên anh ta cố gắng không quay ra sau ngó cái thứ quỷ quái gì đó đang thổi khí vào cổ mình, mà vẫn căng thẳng cất bước tiến về phía trước.
Bình thường Liêu Phi Vân bận đi làm tới nỗi còn chẳng ghé qua cái siêu thị dưới nhà, thế mà lần này lại đu trend đi dạo chợ quỷ, anh ta đánh bạo đi theo sau Tấn Hành tiến vào cái hang chuột nhỏ dưới bức tường trắng thông đến một thế giới khác.
……
“Ồ, Túy Quân, sao tối nay ngài cũng tới đây? Lâu lắm rồi chẳng thấy ngài, tôi thật nhớ quá đi mà…… Ủa? Trong mấy cái chậu nhỏ này là đồ ngài vừa mới mua à? Sao mà trông nó…… trông nó……”
“Vừa mua cây tam châu, một trăm đồng ba chậu, hôm hai sáu ta sắm một chậu mang về bày lên cửa sổ, đẹp không?”
“Ờ…… Ờm……. Nom cũng được đó, nhưng mà mấy cái răng trên nụ hoa hơi ngả vàng, về chắc phải đánh đi mới được…… Mà không phải cây tam châu cần uống máu người sống mỗi ngày mới sống được sao, thế thì cũng khó nuôi quá……”
“Vứt vào bồn cầu cho đói lả hai ngày là cái gì cũng ăn hết thôi, con nít thì không thể nuông chiều được.”
“Túy Quân thật biết đùa ha ha……”
Giờ khắc này trong khu chợ nườm nượp quỷ đến quỷ đi, trên sạp hàng nhỏ bày bán đủ loại gói vải thêu hoa, gối sứ, gối ngọc hay thậm chí cả gối xương, cô nàng bán gối đang thân thiết trò chuyện với người đàn ông áo xanh đứng trước mặt mình. Trên cái đầu làm bằng gối vải của cô ta không có mắt mũi miệng như người bình thường, chỉ dùng hai đồng tiền và một đoạn chỉ sặc sỡ khâu lại thành một cái mặt người.
Khuôn mặt của người đàn ông tóc dài kia ẩn giấu trong bóng đêm ở hẻm Vô Đăng, chỉ có thể thấy thấp thoáng quanh đuôi mắt mọc đầy vảy nhỏ màu xanh lam, tấm mạng mềm màu xanh che khuất đôi gò má tái nhợt của y, chỉ lộ ra hình xăm hoa tươi và đuôi rắn quấn quýt đầy sắc tình in trên phần chân mày tinh tế, cùng với một đôi mắt màu xám của loài giao.
Y có vẻ hết sức quen thuộc với mọi ngóc ngách ở nơi này, cứ đi một đoạn thi thoảng lại dừng bước tán gẫu với các tà túy làm ăn buôn bán ở đây.
Cứ ôm chậu cây tam châu xấu xí chả ma nào ngó kia đi trong chợ một hồi, bỗng, người đàn ông dừng bước lại, cuối cùng cũng tìm được mục tiêu của mình.
Y duỗi bàn tay màu xanh hướng về một chỗ đen thui phía trước rồi quơ một cái, ném phăng lão quái vật một chân bám theo mình nãy giờ xuống đất, dễ dàng dẫm lên cái chân độc nhất dị dạng của mụ ta, sau đó liền từ trên cao nhìn xuống mụ yêu quái ăn thịt người đang căng thẳng sợ hãi này, đôi mắt màu xám nheo lại đầy thích ý.
“Bà à, sao mà trốn gấp thế, bà chọc phải rắc rối gì ư? Chi bằng nói cho ta nghe, để ta giúp bà nghĩ cách xem sao?”
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT