Năm Nhâm Tuất, tháng Tân Sửu, ngày Ất Sửu.

Hai ngày sau.

Mùng sáu tháng giêng năm Tuất.

Tám giờ sáng, trên con đường bao quanh núi cách 300 mét ngoài huyện Mộc Cách Thố, ở phần cuối ngọn núi hùng vĩ thần bí nơi tuyết phủ trắng xóa và chướng khí quẩn quanh, xuất hiện một con trâu xanh đang kéo xe chầm chậm tiến bước về phía trước.

Chiếc khuyên đồng xỏ qua mũi trâu liên tục lay động, nom dáng đi và thần thái của con trâu xanh này thì chính là loại trâu nước già thường thấy trong ruộng nước của các gia đình nông thôn bình thường.

Chỉ trừ việc giữa trán nó có thêm một con mắt màu vàng rực, vô cùng sống động, thi thoảng chớp nhẹ, hai móng trước mỗi khi chạm đất lại phát ra âm thanh lanh lảnh như tiếng chuông reo, thì ngoài ra cũng không có chỗ nào khác lạ.

Chiếc xe trâu thần kỳ này như thể cưỡi mây từ ngọn núi xa xăm đằng kia tới, trên chiếc xe kéo lộc cộc là một chàng trai trẻ tuổi tóc trắng đang ngồi, hắn mặc quần áo mùa đông dày dặn, thân hình khôi ngô đĩnh bạt.

Đồ vật mà chàng trai trẻ lạ lùng này mang bên mình cũng không nhiều lắm, ngoại trừ chiếc xe trâu xập xệ trông như trộm ở đâu ra, thì cũng chỉ có nửa giỏ hồng đông lạnh ướp nước đường mà hai ngày trước hắn mang theo từ trong nhà.

Hắn đội chiếc mũ đan bằng trúc mà người địa phương hay dùng để che gió chắn tuyết, do vậy không thấy rõ mặt mũi ra sao. Từ đằng xa, chỉ thi thoảng nghe được âm thanh khi chàng thanh niên tóc trắng này vung roi thúc trâu đi về phía trước, cùng với tiếng trò chuyện loáng thoáng giữa hắn và con tượng đất nhỏ nào đó bên cạnh hắn, đang nằm trong giỏ trúc ăn vụng vài quả hồng.

【……Tính sư ơi, bao giờ chúng ta mới đến được thôn làng mà người Khổng Lồ sinh sống đây, con trâu già này đã chở chúng ta đi lòng vòng quanh đoạn đường cái này suốt hai đêm liền rồi, ngài nghĩ…… rốt cuộc nó có biết đường không?】

Búp bê bùn uể oải bò đến bên cạnh tai Tấn Tỏa Dương làm nũng, trong lời thắc mắc rõ ràng còn xen lẫn chút tủi thân, chỉ thiếu điều siết chặt nắm tay bùn đất, ngước đôi mắt ứa lệ nhìn về phía vị tính sư đang điều khiển xe trâu.

Sáng hôm qua bọn họ xuất phát từ thôn Phạm, kế tiếp vẫn luôn đi men theo con đường này để tìm kiếm thôn Khổng Lồ trong truyền thuyết. Nghe nó hỏi vậy, Tấn Tỏa Dương không hé răng, hắn thong dong ngẩng đầu nhìn hướng đi men theo thế núi rõ ràng đang xa dần, sau đó mới cau mày đáp một cách bình thản:

“Biết chứ, lúc dắt nó ra từ tính thư để cho chúng ta mượn thì Lý thị cũng đã nói rồi, trâu của ông ấy có thể đưa chúng ta đến bất cứ đâu trên thế gian, chỉ trừ trên mây và âm ty. Con mắt màu vàng trên trán trâu nhìn thấy nơi nào thì đều có thể đến nơi đó, cho nên chắc chắn không có chuyện lạc đường đâu.”

【Nhưng…… Nhưng mà……】

“Lý thị đã nhắc nhở ta là nó có thể hiểu được chúng ta đang nói gì đấy, hơn nữa có vẻ tâm trạng nó dạo này đang không tốt lắm đâu, lỡ nó nổi cáu bỏ lại chúng ta rồi trở về trong sách thì đến lúc đó hai ta chỉ có nước tự cuốc bộ đến thôn Khổng Lồ thôi.”

【……】

Nói xong Tấn Tỏa Dương còn hờ hững hất nó ra, con trâu xanh ba mắt vừa đi chậm rì vừa vang tiếng ở đằng trước cũng đắc chí ngoảnh về phía bọn họ, kêu một tiếng thật dài.

Con trâu tinh già này ỷ mình là trâu Lý Nhĩ[1] nuôi nên lớn lối hểnh mũi lên trời, búp bê bùn nghe nó kêu mà tức anh ách, rất muốn la lên đáp trả. Cơ mà nó chống nạnh thở phì phò một hồi, cuối cùng vẫn có một lần thông minh hiếm hoi, oan ức nhìn Tấn tính sư nhất định sẽ giúp trâu chứ chẳng giúp mình, bảo là:

【Vâng, tính sư, ngài nói đúng, quả thực nó…… chắc là sẽ không lạc đường đâu, nhưng…. nhưng mà, nó đi chậm quá chậm quá chậm quá đi à! Búp bê bùn đói bụng lắm rồi, búp bê bùn nhớ mọi người ở thôn Phạm quá, nhớ Dương Hoa quá, nhớ A Bảo quá, nhớ cả đồ ăn ngon mà bà Phạm Tế và cha Dương Hoa nấu nữa…… Hu hu……】

“……”

【Mà tính sư ơi, tuy cha…… cha Dương Hoa lần này không đi cùng một đường với chúng ta! Nhưng ngài cũng biết đấy, ngài ấy lợi hại như vậy! Có bản lĩnh như vậy! Chắc hẳn bây giờ đã tìm được vị trí chính xác, bắt đầu làm chính sự rồi…… Chỉ có mỗi hai chúng ta là bò tới bò lui chậm rì ở đây như hai con ốc sên thôi, ngay cả thôn Khổng Lồ ở đâu cũng chưa tìm ra……】

“……”

【Cứ như thế thì đến lúc cha Dương Hoa về nhà rồi, chúng ta vẫn chưa thể về thôn Phạm kịp thời để hội hợp với ngài ấy được! Bởi vì…… lúc đó hai ta vẫn đang đi lòng vòng ở đường cũ như ốc sên, sau đó ấy hả, cha Dương Hoa không thấy chúng ta thì sẽ không vui, ngài cũng đâu muốn thấy cha Dương Hoa không vui, đúng không tính sư……】

Vốn dĩ lúc trước nghe búp bê bùn huyên thuyên, Tấn Tỏa Dương còn trưng ra dáng vẻ bình tĩnh giả câm vờ điếc, nhưng sau đó nghe đến chỗ “Cha Dương Hoa sẽ không vui” là hắn liền nhíu mày, dòng suy nghĩ bắt đầu phân tán.

Phải công nhận rằng, tuy hắn và búp bê bùn mới chỉ rời thôn Phạm chưa tới hai ngày để giải quyết chuyện thôn Khổng Lồ thôi, song dọc đường đi hắn đã vô thức nhớ nhung người nào đó rất nhiều lần.

Dù sao đêm đặc biệt ấy đã để lại cho hai người ấn tượng quá đỗi sâu sắc, cho tới giờ Tấn Tỏa Dương vẫn nhớ về hình ảnh buổi tuyết rơi đó, sau khi Tần Giao chủ động yêu cầu một nụ hôn từ hắn, y và hắn vẫn luôn ngồi cùng nhau bên bờ tường để ngắm tuyết, nói chuyện, mãi đến khi chân trời phía xa xăm đã sáng hẳn. Trái tim chàng thanh niên tóc trắng bao giờ cũng lạnh nhạt, hững hờ, ấy vậy mà giờ lại đang bất giác nôn nao.

“Trước đây kỳ thực anh…… rất ghét thời điểm mỗi năm trời bắt đầu đổ mưa và tuyết.”

“……Tại sao?”

“Tại vì có một vài người vừa vô tri vừa nực cười cảm thấy rằng những đứa trẻ sinh ra trong ngày mưa hoặc tuyết thì sẽ khổ hơn người thường, tuy ở phần lớn thời điểm, lời nói cũ rích này nghe rất vô căn cứ, song có lúc, nó lại ứng nghiệm một hai lần.”

“……”

“Mà anh thì chính là đứa trẻ kém may mắn sinh ra vào ngày mưa, vừa khớp với lời nói của những người kia, cho nên cả đời luôn xui xẻo, toàn mang đến bất hạnh cho người bên cạnh mình.”

Tần Giao tưởng như chỉ đang nói lời đùa giỡn bâng quơ, y biếng nhác nheo mắt ngắm nhìn bầu trời trên cao, nói xong thì nghiêng mặt sang bên, nhướn mày liếc nhìn Tấn Tỏa Dương.

Y dám chắc rằng trong giây phút ấy chàng trai tóc trắng có thể nghe hiểu mình nói gì, hắn còn cau mày với y, dường như đang rất tức giận những kẻ vô tri đó.

Thật ra Tần Giao đã từng căm hận câu nói này suốt nhiều năm trời, cũng bởi vậy mà từng cố gắng trả thù người khác. Chợt, y nở nụ cười thoải mái, tâm trạng có vẻ đang vui vẻ vô cùng, y nhắm mắt lại, ung dung nói tiếp:

“Giống như trong câu chuyện mà các cụ già kể cho trẻ con nghe trước khi ngủ vậy, lâu rất lâu về trước, anh là Phạn Đinh chèo thuyền tới khắp chốn mà vẫn chẳng tìm được mẹ mình, sau đó anh lại trở thành người mù bị mất đi viên ngọc quý giá nhất. Anh tưởng rằng cuộc đời mình sẽ chẳng còn gì cả, giống như trong câu chuyện tiên đoán ấy, nhưng vừa nãy, anh chợt phát hiện thật ra bản thân mình vẫn có rất nhiều.”

“……”

“Cho dù giây tiếp theo sẽ chết đi, thì chí ít cuộc đời này anh cũng từng có được một nụ hôn từ người đã nói yêu anh.”

Khoảnh khắc ấy, Tấn Tỏa Dương chẳng hiểu sao đang yên đang lành mà Tần Giao lại có thể thốt lên câu cảm thán lạ lùng đến vậy, hắn không xác định rốt cuộc trong đầu y đang nghĩ cái gì nữa.

Nhưng khi nghe rõ lời y nói, Tấn Tỏa Dương lại cảm tưởng như có người bỗng nhéo một cái vào trái tim hắn, khiến hắn trào dâng cảm xúc chua xót phức tạp đối với người trước mắt mình.

Tấn Tỏa Dương cúi đầu lặng thinh một hồi, sau đó giữa bầu không khí ngột ngạt nặng nề đến mức khiến người ta chẳng hề vui vẻ này, hắn dứt khoát ngẩng đầu lên, nhìn về phía Tần Giao. Lát sau, Tấn Tỏa Dương cố vờ như không hiểu y đang nói gì, hắn từ từ đè nén cảm xúc trong lòng mình, cau mày nói một cách nghiêm túc:

“Tần Giao.”

“……Hửm?”

“Cho nên ý của anh là, nụ hôn của em tệ đến mức cả đời này anh chỉ mới thử một lần đã muốn chết sao?”

“……”

Tần Giao biết rõ Tấn Tỏa Dương – cái người mà giọng điệu lúc nào cũng nghiêm túc này – đang giả bộ hồ đồ, thậm chí cố tình hiểu lệch ý của y. Y im lặng một thoáng, bỗng nhiên cúi đầu cười ha ha đầy thích chí, cứ như thể một kẻ thần kinh.

Khó khăn lắm y mới lấy ngón tay che đi nụ cười điên cuồng, ngửa đầu kiềm chế cảm xúc lúc vui lúc buồn, nóng nảy u ám như kẻ điên của mình. Rồi Tần Giao quay đầu sang nhìn Tấn tính sư của mình chăm chú, chầm chậm ghé sát lại gần hắn, nở một nụ cười rất đỗi “chân thành” và lắc đầu trả lời:

“Dĩ nhiên không phải thế.”

“……”

“Vừa rồi ý của anh là…… Chỉ cần một người nguyện ý hôn anh một lần, anh có thể cam tâm tình nguyện mà chết vì cậu ấy. Chỉ cần người kia nguyện ý hôn anh thêm lần nữa, thì trước khi chết anh có thể dốc sức làm bất cứ chuyện gì vì cậu ấy. Nếu người kia nguyện cả đời này sẽ yêu anh, cả đời này chỉ hôn mình anh, thì cho dù là vì cậu ấy mà giết hết tất cả những kẻ khao khát cậu ấy giống như anh, hay moi tim của anh ra, chặt đứt tay chân, lột bộ da đẫm máu của anh rồi dâng đến tay cậu ấy, anh cũng sẵn lòng. Đây mới là ý mà anh muốn biểu đạt…… Anh nói như vậy, Tấn tính sư đã hiểu chưa?”

“……”

Lời “tỏ tình thắm thiết” này chỉ kẻ tâm lý biến thái mới thốt ra được, nửa đêm nửa hôm bất cứ người bình thường nào mà nghe chắc đều sinh ra ảo giác mình gặp quỷ mất.

Cũng may Tấn tính sư của chúng ta từng trải qua sự săn lùng ráo riết mỗi ngày của Công Kê Lang, từng suýt bị La Sát nữ kỳ quái mưu sát, còn từng tao ngộ đủ thứ tình huống ly kỳ chỉ tồn tại trong các câu chuyện chí quái.

Cho nên hắn cảm nhận được rằng trong lòng Tần Giao hoàn toàn không nghĩ như vậy, chẳng qua lần nào y cũng cố ý hù dọa người khác bằng những lời lẽ quái gở đáng sợ để giữ gìn hình tượng của mình ở phương diện nào đó thôi. Hắn thấy tính cách ấy vừa cố chấp quá đỗi mà lại vừa đáng yêu.

Kỳ thực Tấn Tỏa Dương cũng từ từ nắm bắt cách biểu đạt tâm ý của mình rồi, hắn cau mày lặng yên một thoáng, sau đó giơ hai tay lên nâng lấy mặt Tần Giao, chủ động tiến lại gần trao cho y một nụ hôn thân mật và dịu dàng, rồi gật đầu đáp:

“Ừm, em hiểu rồi, hay là…… Chúng ta thử thêm vài lần nữa nhé?”

“……”

“Còn số lần cụ thể thì bắt đầu tính từ lần trước được không, Tần Giao?”

Tần Giao: “……”

Nhờ có màn đối thoại thân mật “ông nói gà bà nói vịt” này, cuối cùng hai người cũng đạt thành nhận thức chung. Đêm nay lúc hai con người sắp phải chia tạm biệt này lần lượt về nhà ngủ, bầu không khí cứ dinh dính quấn quýt đến lạ.

Trông Tần Giao có vẻ đã khôi phục tâm tình như thường ngày, y không nhắc tới chuyện quá khứ của mình với hắn nữa, chỉ vui vẻ dặn hắn ở lại giải quyết chuyện thôn Khổng Lồ xong rồi thì hãy mau quay về gặp nhau, sau đó liền rời đi.

【Tính sư? Tính sư? Nãy giờ ngài cứ ngẩn ngơ suy nghĩ gì vậy?】

“Hả?”

Tiếng gọi liên tiếp của búp bê bùn kéo Tấn Tỏa Dương tỉnh lại từ trong dòng hồi ức, hắn thoáng ngẩn ra, sau đó nghi hoặc nhíu mày.

Trước đó búp bê bùn đang ghé vào tai hắn, lải nhải liến thoắng để kể tội con trâu xanh già nọ, nó ảo não hết sức, lập tức thì thầm rằng:

【Vừa rồi chúng ta đang bàn cách làm sao để mau tới được thôn Khổng Lồ mà…… Ngài không hề nghe tôi nói gì sao……】

Lời oán trách của búp bê bùn làm Tấn Tỏa Dương sực nhớ ra là bọn họ vẫn chưa tới được thôn Khổng Lồ, xét thấy bản thân hiện còn có chính sự chưa xong, hắn không tiếp tục đắm chìm trong hồi ức giữa mình và Tần Giao nữa. Tấn Tỏa Dương cố gắng tỏ thái độ nghiêm túc, cau mày trả lời búp bê bùn:

“Xin lỗi, vừa rồi ta không nghe rõ.”

【……Haiz, không sao không sao ạ. Cơ mà tính sư ơi, ngài nhất định phải tin tưởng búp bê bùn, chúng ta không thể trông mong con trâu xanh này sẽ đưa chúng ta tới thôn Khổng Lồ được đâu! Nó mắt mờ chân chậm thế này, chắc cú là đã dẫn chúng ta đi nhầm đường rồi, không thì sao đi suốt hai ngày trời vẫn chưa tới nơi chứ! Tôi thấy cái chỗ này kỳ kỳ quái quái, xung quanh chẳng có lấy một bóng người, không thể nào là thôn Khổng Lồ được, cũng làm gì có người khổng ——】

Thấy Tấn Tỏa Dương rốt cuộc cũng phục hồi tinh thần rồi, tượng đất nhỏ rung đùi đắc ý, cũng không giận hắn nữa. Nhưng ngay khi nó đang chống nạnh trừng mắt với con trâu xanh kéo xe và nói ra những lời này, thì từ cánh rừng hoang phủ tuyết trắng xóa ở lưng chừng núi xa xa đột nhiên truyền đến âm thanh núi đá sụp đổ, tiếng động ầm ầm như thể tiếng động đất cỡ nhỏ.

Đã thế âm thanh này còn kéo dài liên tiếp, cứ như có người nào đang chạy băng băng trên trời vậy, mỗi lần vang tiếng là lại chấn động đến đau cả màng nhĩ, tim gan cũng rung hết cả lên.

Tấn Tỏa Dương sững sờ, búp bê bùn thì trợn mắt ngoác mồm, hắn lập tức dừng xe trâu lại, dõi mắt về phía sâu trong khu rừng mịt mù sương sớm, thấy thấp thoáng sau cánh rừng đằng xa có mấy cái bóng màu đen khổng lồ cao vút như mấy ngọn núi nhỏ, đang tiến tới gần nơi này.

Những ngọn “núi nhỏ” mơ hồ ẩn giấu sau màn sương ấy khựng lại trong giây lát, rồi từ từ dừng bước như thể nhận ra có kẻ đang ở gần. Trông thấy cảnh ấy, búp bê bùn sợ đến nỗi chẳng dám ngẩng đầu lên, nó ngã phịch xuống bên cạnh Tấn Tỏa Dương, hoảng hốt chỉ tay về phía bàn chân to lớn của người khổng lồ thình lình xuất hiện trên đỉnh đầu bọn họ, ôm đầu khóc toáng cả lên:

【A A  A!! Tính sư!! Cứu mạng!!!! Cứu mạng!!! Cái, cái cái cái cái cái —— cái chân hôi quá lớn quá oa oa oa!!!】

✿Tác giả có lời muốn nói:

Mở ra phó bản mới, đây cũng là phó bản cuối cùng trước khi đến đại kết cục rồi, moah moah.

******

★Chú thích:

[1]Lý Nhĩ: Chính là Lão Tử, triết gia và nhà tư tưởng lớn của Trung Quốc thời Xuân Thu, người sáng lập ra Đạo gia. Ông được xem là tổ tiên của gia tộc Lý thị hoàng đế triều Đường và cũng được Lý thị truy tôn làm đế. Lão Tử thường được thể hiện dưới hình ảnh một cụ già râu tóc bạc phơ, cưỡi trên một con trâu. Có câu chuyện kể rằng thuở tám, chín tuổi, quê hương ông xuất hiện một bầy trâu tai quái chuyên quấy phá dân làng, Lý Nhĩ và bạn mình là Nhị Tử đã hàng phục trâu và thuần hóa chúng cho dân làng sử dụng, từ đó Thanh Ngưu (trâu xanh) cũng trở thành một tên gọi khác của ông.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play