Truyền thuyết về Ngưỡng A Toa bắt nguồn sớm nhất từ truyền thuyết bản xứ của Miêu tộc, trong tiếng Miêu, ba chữ Ngưỡng A Toa này ghép lại có nghĩa là “cô gái lớn lên bên dòng nước”.
Lần đầu Tần Giao được nghe kể câu chuyện này là vào hơn mười năm trước, hồi ấy y đang thực hiện chức trách của Long Vương, một mình ra ngoài đi ban mưa trên một ngọn núi Miêu. Khi dừng chân nghỉ ngơi tại một Miêu trại hẻo lánh ven đường, y tình cờ nghe được câu chuyện này từ một bà lão.
Bà lão ấy sống sâu trong Miêu trại, chưa từng tới thế giới bên ngoài. Hai mắt bà gần như đã lòa hẳn, song vẫn nhạy bén cảm nhận được có người đang ngồi gần cửa nhà mình.
Bà đi tới xua đuổi lũ trẻ con cứ xúm lại trước mặt Tần Giao cười nhạo y là ăn mày, tuy mới đầu rõ ràng có hơi sợ hãi nhưng bà vẫn bảo cháu gái mình mau vào nhà lấy một ít rượu trắng và cơm nước cho Tần Giao. Lúc ấy áo quần y lam lũ, ngay cả một đôi giày mới cũng chẳng có mà đi, chỉ có thể ngồi ở ven đường. Bà tự bước từng bước bưng thức ăn đến trước mặt y, rồi từ khoảng cách gần, bà cúi người xuống và chắp tay lại, cẩn thận quan sát Tần Giao bằng đôi mắt trắng xám trống rỗng, tỏ ra cung kính và kinh sợ.
“……Xin ngài…… Xin ngài tha thứ cho lũ trẻ ngỗ ngược ấy…… Đôi mắt của bọn nhóc nhỏ dại ấy vẫn chưa thể nhìn thấy rõ ràng bất cứ thứ gì, cho nên mới chẳng nhận ra thân phận của ngài…… Xin ngài hãy nhận lấy chỗ thức ăn này và khoan dung tha thứ cho tội lỗi của chúng…… Thưa rồng…… Xin hãy tha thứ cho chúng nó……”
Bà lão nói đứt quãng, thốt ra những chữ Hán mà chính bà nghe vào cũng thấy lạ lẫm. Tần Giao không rõ sao bà phát hiện ra mình là rồng, cũng không trả lời chính diện, song lúc ấy y không lựa chọn rời đi ngay hay bỏ ban mưa cho thôn làng đã mạo phạm mình, y chỉ cụp mắt và chầm chậm vươn tay nhận lấy mâm thức ăn đơn sơ dưới đất, sau đó cứ thế ở lại trong nhà của bà cụ bí ẩn kia suốt ba đêm liền.
Trong ba hôm này, ban ngày y vẫn tiếp tục ra ngoài đi ban mưa trên núi như thường lệ, đến tối mới trở về nhà bà lão để ăn bát cơm, uống chén rượu, rồi chợp mắt ngủ một giấc.
Nhưng mỗi khi màn đêm buông xuống, bà lão luôn kiên trì đợi y trở về, sau đó trò chuyện một hồi với Tần Giao trong khi y ngồi ở cửa, một mình ăn cơm uống rượu.
Trong quá trình này, Tần Giao kỳ thực rất ít chủ động nhắc tới quá khứ của mình, bà lão cũng không hề gặng hỏi gì y, nhưng đôi mắt mù lòa của bà dường như đã nhìn thấu một số khúc mắc mà Tần Giao chôn giấu trong lòng.
Vì vậy trong ba ngày đó, bà lão mù ở Miêu trại đã dùng ba buổi tối để lần lượt kể cho Tần Giao ba câu chuyện kỳ lạ.
Đêm đầu tiên, là *Phạn Đinh tìm kiếm người mẹ đã vứt bỏ mình từ thuở nhỏ.
Đêm thứ hai, là *người mù đánh mất viên ngọc mà mình trân quý nhất.
Còn đêm thứ ba, chính là câu chuyện liên quan đến Ngưỡng A Toa, mặt trăng và người hải thị.
Ba câu chuyện này có ý nghĩa gì, khi đó Tần Giao không trực tiếp mở lời hỏi bà.
Còn bà lão kia thì trong một lần rất đỗi tình cờ đã nhẹ nhàng nói cho y biết rằng, từ Tần Giao, bà đã nhìn thấu được vận mệnh đã xảy ra và sắp sửa xảy ra của một số người.
Cái từ “vận mệnh” này hiển nhiên ẩn chứa ý tứ huyền diệu không thể nắm bắt, lúc ấy Tần Giao ngờ ngợ nhận ra bà lão – người luôn tỏ ra thương cảm và quan tâm mình một cách lạ lùng – đã nói hết cho y biết những gì bà có thể nói, còn lại những điều cấm kỵ không thể đụng vào thì e là không tiết lộ được.
Mà khi kỳ hạn ba ngày rốt cuộc đã đến, Tần Giao kết thúc công việc ban mưa trên núi Miêu, sắp sửa phải rời khỏi ngôi làng thần bí này, thì bà lão nọ bỗng vội vàng đuổi theo y và cầu xin y một thứ.
Cũng chính thứ bị đòi hỏi ép buộc này đã khiến bà cụ rốt cuộc có dũng khí để đi ngược với điều cấm kỵ mà mình vẫn luôn tuân thủ, bà đưa ra lời hứa hẹn thứ tư liên quan đến tiên đoán vận mệnh của Tần Giao.
“Hỡi rồng…… Xin ngài…… Hãy cắt mái tóc dài của ngài cho tôi…… Chỉ cần kiếp này…… ngài hứa sẽ không để tóc dài nữa, sẽ đưa mái tóc dài của ngài cho tôi…… Thì tôi sẽ…… kể cho ngài câu chuyện thứ tư…… Cầu xin ngài…… Nhất định phải đáp ứng tôi…… Nhất định phải đáp ứng tôi……”
Yêu cầu vô lễ như thế quả thực có phần ép buộc, thậm chí vô lý. Bất kể trong tương lai lời tiên đoán có ứng nghiệm hay không, có khi lúc ấy bà lão phàm nhân này cũng đã chẳng còn sống trên đời nữa rồi, nhưng đối với Tần Giao – kẻ sở hữu tuổi thọ dài lâu hơn người thường rất nhiều – thì lời cam kết ngoài miệng này chẳng có tác dụng thực tế gì cả, cũng không công bằng cho lắm.
Huống hồ đối với Tần Giao mà nói, mái tóc vốn dĩ quý giá chẳng kém gì vảy rồng và sừng rồng, chớ nói chi cả đời không nuôi tóc dài nữa, thậm chí vĩnh vĩnh trao mái tóc dài của mình cho bà cụ.
Nhưng khi thấy bà lão mở to đôi mắt trống rỗng nhìn mình một cách khẩn thiết và chấp nhất, cũng lần nữa chắp tay thành khẩn tỏ ý bản thân tuyệt đối sẽ không dối lừa, chẳng hiểu sao lúc ấy Tần Giao lại chọn đồng ý với điều kiện trao đổi của bà.
—— Cứ thế, long thần dùng cây kéo của bà lão để tự tay cắt đi mái tóc dài của mình, đổi lấy một lời tiên đoán thứ tư liên quan đến vận mệnh mai sau.
*Đồng thời, trong suốt hơn mười năm sau đó, y thật sự giữ đúng lời hứa với bà cụ, không còn nuôi tóc dài nữa, cứ mỗi khi tóc hơi dài một chút là y sẽ lập tức cắt đi. Dần dà, y tập thành loại thói quen mà người xung quanh chẳng thể hiểu nổi, chính là tại sao lại phải cắt tóc nhanh như vậy.
Bây giờ nhớ lại, lần cuối cùng y nhìn thấy dáng vẻ mình còn nuôi tóc dài hẳn là trong chiếc bồn gỗ ở nhà bà cụ, nơi chứa đầy những sợi tóc dài của chính mình.
Nhiều năm kể từ dạo ấy, Tần Giao không đến ngọn núi Miêu nằm ở nơi chốn lạ kỳ kia nữa. Có lẽ do nơi đó không còn cần y tiếp tục đích thân đến ban mưa, cũng có lẽ do vận mệnh khúc chiết dẫn dắt, song y vẫn nhớ lời cam kết giữa mình và bà cụ về câu chuyện thứ tư.
Hôm nay Hoành Hành Giới Sĩ tình cờ kể với y về sự kiện liên quan đến thân thế của Dương Hoa và La Sát hải thị, Tần Giao lập tức nhớ lại câu chuyện cũ đã trôi qua lâu rất lâu ấy.
“Ồ, vậy là trước kia ngài đã được bà lão kỳ lạ nọ kể cho nghe về sự tồn tại của người La Sát?”
“Phải, bà ấy nói đó là lời tiên đoán thứ ba về vận mệnh của ta, nhưng nghe xúi quẩy lắm, cho nên ta chưa từng coi là thật.”
“Ờm…… Thật ra theo thần thấy, có lẽ bà lão đã nhìn thấu được gì đó từ ngài, cho nên mới kể trước cho ngài câu chuyện thứ ba…… Hiện tại chuyện về thân thế của Dương Hoa tiểu nương nương và sự tồn tại của người hải thị đều đã lần lượt ứng nghiệm, chi bằng chúng ta điều tra xem việc này rốt cuộc là sao……”
“Đã lâu như vậy rồi, điều tra kiểu gì được?”
“Chẳng phải còn có Tấn tính sư đó sao? Ngài hãy hỏi ngài ấy xem, đừng kể quá nhiều, chỉ cho ngài ấy biết nội dung câu chuyện thôi, biết đâu ngài ấy sẽ có cách thì sao…… Hơn nữa, không chừng Tấn tính sư cũng giúp được chuyện Dương Hoa tiểu nương nương……”
Hoành Hành Giới Sĩ nói không sai, song hiện tại Tần Giao và Tấn Tỏa Dương bị cuốn vào vụ rắc rối của Công Kê Lang, hiển nhiên y không thể tiết lộ quá nhiều điều liên quan đến thân thế của Dương Hoa được, bằng không sớm muộn gì thân phận của y cũng bại lộ trước mặt ai kia.
Y nghĩ ngợi một hồi, cuối cùng quyết định làm theo như Hoành Hành Giới Sĩ nói, kể cho Tấn Tỏa Dương – người đang truy tra vụ Công Kê Lang – nghe về câu chuyện thứ ba liên quan đến Ngưỡng A Toa và người hải thị, xem như một loại manh mối nào đó.
Bất kể nhìn từ phương diện nào, trước đây Tần Giao chẳng hề nghĩ rằng nhiều năm sau, lời tiên đoán thứ ba sẽ trở thành sự thật vì sự xuất hiện của Tấn Tỏa Dương.
Người hải thị ở vương quốc trên mây xa xôi bỗng nhiên xuất hiện tại Đông Sơn, mà có vẻ Công Kê Lang cũng tồn tại vô số liên hệ với chúng, thậm chí còn liên tiếp dính dáng đến bí mật đặc biệt về vầng trăng đỏ ở Đông Sơn.
Hiện giờ khi y kể chuyện này cho Tấn Tỏa Dương nghe, cố gắng lược bỏ một số chi tiết nhỏ như mái tóc của mình và lời tiên đoán, thì chàng trai luôn rất mực điềm tĩnh ở đầu bên kia dường như cũng có chút thắc mắc. Hắn cau mày lặng thinh một lát rồi nói rằng:
“Câu chuyện này nghe hơi kỳ lạ.”
“Ồ? Lạ chỗ nào?”
“……Không biết, nhưng có vài điểm…… không nói rõ được là lạ chỗ nào, tôi phải cẩn thận ngẫm nghĩ lại chuyện này đã.”
Chàng thanh niên bẩm sinh đã sở hữu một thứ trực giác lạ kỳ khác hẳn người thường, sau khi thấp giọng lầm bầm như thế xong, hắn không chủ động nói gì nữa.
Tần Giao nheo mắt, nhận ra có gì đó lạ thường, song y không lên tiếng quấy rầy dòng suy nghĩ hiện tại của hắn.
Đêm nay, mãi đến khi hai người kết thúc trò chuyện và Tần Giao ngắt quỷ truyền thanh trở về nhà, Tấn Tỏa Dương vẫn chẳng thông suốt chỗ kỳ quái của câu chuyện này rốt cuộc nằm ở đâu.
Tuy câu chuyện truyền thuyết này hơi hỗn loạn, thoạt nhìn cũng chẳng có kết cấu gì cả, nhưng từ sâu xa lại cung cấp cho Tấn Tỏa Dương không ít ý tưởng nằm ngoài sự kiện này.
Một trong số đó là mối liên hệ tồn tại giữa mặt trăng và người hải thị, dù sao điểm này có lẽ sẽ ảnh hưởng trực tiếp đến việc tiếp sau đây hắn làm thế nào để tìm kiếm những cái bóng đã trốn khỏi Công Kê Lang.
Rõ ràng rằng, để có thể tự tay tóm được Công Kê Lang và khám phá chân tướng sự kiện năm xưa, hiện tại thứ hắn thiếu sót nhất chính là một trận thế có thể khiến lão ta và chủ mưu sau màn rối loạn, hoặc một biện pháp trực tiếp nhất, hữu hiệu nhất để hành động trước bọn chúng một bước.
Như vậy thì tiếp sau đó hắn mới có thể nương theo manh mối quan trọng nhất này để thuận lợi tìm ra vị trí của La Sát hải thị trong truyền thuyết và Dương Cơ, thậm chí quay trở về thế giới ban đầu ở dòng thời gian bình thường.
Trong lúc nhất thời, vô vàn suy nghĩ trong đầu Tấn Tỏa Dương tựa như tuyết trắng bay tán loạn ngoài cửa sổ. Hắn tựa lưng lên ghế, ngồi bên cạnh bàn, nhớ lại những thắc mắc chất chứa bao lâu nay trong lòng mình, cau mày ngước mắt nhìn cảnh tượng tuyết rơi trắng xóa ngoài ô cửa.
Cái bóng, lại là câu chuyện liên quan đến cái bóng và mặt trăng.
Mà nếu hắn thật sự muốn tóm được Công Kê Lang trước giao thừa, thì ngoại trừ bọn người hải thị đang tạm trốn sau lưng lão, hắn còn phải tìm được những cái bóng trước đó từng bị giam cầm nhiều năm.
Người vợ trong cặp vợ chồng rối bóng từng tiết lộ về những sợi dây luôn thao túng bọn họ, song ngoại trừ thứ đó ra, trên đời này còn biện pháp nào khác để thành công khống chế và xác định hướng đi của những cái bóng không?
Về vấn đề này, Tấn Tỏa Dương tạm thời chưa có đáp án nào rõ ràng hay đảm bảo không có sơ hở.
Cơ mà ngẫm kỹ thì, truyền thuyết về mặt trăng vẫn luôn tồn tại trong dòng chảy lịch sử dài đằng đẵng từ cổ chí kim của Trung Quốc, trong văn hóa truyền thống của dân tộc Hán có các câu chuyện kinh điển như Hằng Nga trên cung trăng, Ngô Cương chặt cây, con cóc trộm thuốc.
Cả ở địa phương của Miêu tộc hoặc những dân tộc thiểu số xa xôi hơn cũng có, đương nhiên không loại trừ truyền thuyết mà Tần Giao kể, về một nữ thần tên Ngưỡng A Toa và mặt trăng.
Vừa nãy Tấn Tỏa Dương đã thử lật tính thư một lượt để tra xét câu chuyện này, song hắn phát hiện không có ghi chép cụ thể nào cả.
Có lẽ vì trong quá trình truyền bá chữ viết và ngôn ngữ giữa các dân tộc đã xảy ra một số sai lệch, vậy nên câu chuyện về Ngưỡng A Toa và mặt trăng chỉ lưu truyền lưu ở khu vực Miêu tộc, người ngoài không hề biết.
Tấn Tỏa Dương cau mày đăm chiêu một hồi, sau đó bèn thay đổi cách suy nghĩ, lựa chọn chỉ dùng một chữ “Trăng” mấu chốt để tìm kiếm trong tính thư.
Dĩ nhiên, muốn tìm ra manh mối về cái bóng và mặt trong trong hàng ngàn, hàng vạn câu chuyện về dòng họ thì đâu phải dễ dàng.
Bên cạnh chiếc đèn bàn dây tóc, tiếng ruồi muỗi vo ve cất lên không ngừng, kèm theo đó là tiếng bàn tay lật sách soàn soạt liên hồi, cứ vang mãi đến trước khi chân trời xa xăm hoàn toàn sáng hẳn.
Hầu như suốt cả buổi tối, Tấn Tỏa Dương đều ngồi trước bàn không nhúc nhích. Ấy vậy mà, hắn thật sự tìm được một manh mối suýt bị hắn vô thức bỏ qua trong vô số câu chuyện truyền thuyết. Khi nhìn thấy đoạn ghi chép đặc biệt kia, gương mặt hắn chợt lóe lên vẻ hoài nghi không dám chắc.
【Vậy trong truyền thuyết Miêu tộc đó…… có nhắc tới ban đầu chúng phạm tội nặng gì nên mới bị trừng phạt không?】
【Có nhắc tới.】
【……Là gì?】
【Nghe nói vì đã ăn hết anh em của Ngưỡng A Toa, cho nên bọn chúng mới bị Ngưỡng A Toa hạ lệnh trừng phạt. Còn có một cách giải thích nữa, rằng Ngưỡng A Toa chính là hoá thân chân thực của mặt trăng trong truyền thuyết, còn anh em của Ngưỡng A Toa bị ăn thịt…… thì chính là chỉ cái bóng của mặt trăng.】
Những lời cuối cùng Tần Giao chậm rãi nói với hắn tối hôm qua dường như vẫn còn vang vọng bên tai, vì thức trắng đêm mà sắc mặt chàng thanh niên xanh xao tái nhợt, nhưng trong ánh mắt hắn đã không còn chút chần chừ nào nữa.
Tấn Tỏa Dương từ từ ngước đôi mắt nhạt màu lên, nhìn ra ngoài cửa sổ, gương mặt hiện vẻ thông suốt tỏ tường. Hắn dằn xuống toàn bộ nghi vấn trong lòng, hồi lâu sau mới giãn hàng lông mày, cất lời nói từng câu từng chữ:
“……Thì ra là vậy.”
……
Năm Tân Dậu, tháng Tân Sửu, ngày Mậu Ngọ, hai ngày cuối cùng trước đêm giao thừa âm lịch.
Trong hai ngày sau đó, Tấn Tỏa Dương và Tần Giao vẫn luôn chia nhau đi kiểm tra mỗi trạm xá, hàng quán, thậm chí là chợ tết quanh thị trấn Đông Sơn, hòng tìm kiếm những cái bóng đã tẩu thoát từ đoàn Xuyên kịch.
Nhưng điều làm người ta thấy không lạc quan là những cái bóng ấy cứ như bốc hơi khỏi thế gian, cùng ẩn núp tại thị trấn Đông Sơn giống như Công Kê Lang vậy.
Đường phố địa phương dần dần hòa trong bầu không khí năm mới, câu đối tết đỏ thẫm được dán lên khắp nơi, khiến tình huống bọn họ phải đối mặt trở nên càng rắc rối và khó giải quyết hơn.
Mà lạ là, sau cái đêm trao đổi với Tần Giao về sự kiện người hải thị và Ngưỡng A Toa, có vẻ Tấn Tỏa Dương chẳng còn nôn nóng nữa, hoặc nói là bình tĩnh cũng không ngoa.
Chí ít từ góc độ của Tần Giao, y cứ cảm thấy hình như con thỏ hũ nút ủ dột này đã nắm giữ dược manh mối then chốt nào đó nhưng lại không tiết lộ ngay cho ai cả.
Bởi vậy mấy bữa nay hắn mới tạm từ bỏ việc điều tra, đã thế còn kéo y đi dạo loanh quanh trong thị trấn, như thể cố ý đùa giỡn kẻ đang nấp trong bóng tối theo dõi bọn họ vậy.
“Dương Hoa đã đỡ ho chưa?”
“……Hửm? Đã khá hơn nhiều rồi, nhưng bệnh ho có thể sẽ lây, cho nên nó vẫn chưa ra gió ngay được.”
“Lúc trước anh bảo sẽ xuống núi khám bác sĩ đúng không?”
“Qua tết tôi sẽ đưa nó đi khám lần nữa, giờ chỉ kê ít thuốc xoa dịu bệnh tình thôi.”
“Vậy chúng ta lại tới gần chỗ xưởng thực phẩm số 2 để mua ít mễ quả và kẹo xốp đi, con bé bị ốm nằm ở nhà cả ngày không được ra ngoài, chắc là cũng thấy ngột ngạt lắm, anh nói nó thích ăn mấy món này lắm mà nhỉ?”
“……”
Vị Tấn tính sư mặt đơ bẩm sinh này nói dối mà dáng diệu nghiêm túc hết sức, khiến người ta thật sự không nhìn ra sơ hở gì. Tần Giao nheo mắt lấy làm lạ, y quan sát hắn một thoáng rồi cuối cùng vẫn phối hợp với lời hắn nói, gật đầu đáp bằng giọng điệu kỳ lạ rằng:
“……Ừ.”
Tấn Tỏa Dương kéo y theo mình đi loanh quanh không mục đích ở thị trấn Đông Sơn này suốt hai ngày tròn, hẳn rằng hắn cũng nhận ra nhiều ngày nay nội tâm Tần Giao đã chất chứa bao điều nghi vấn vì hành động quái gở của hắn. Tấn Tỏa Dương lặng lẽ suy nghĩ một lát, rồi nhẹ nhàng bảo với y:
“Tạm thời đừng gấp, tôi có chừng mực mà.”
Câu nói khẽ khàng của chàng thanh niên tóc trắng hiển nhiên đã biểu đạt rất rõ một số ý tứ rồi. Hiện tại có vài việc vẫn chưa tới thời cơ, cho nên hắn không thể cho Tần Giao biết rõ tiếp theo đây mình định làm gì.
Nếu bản thân hắn đã chọn giả ngu thì Tần Giao cũng không có ý kiến, cứ vờ như không hề hay biết gì luôn.
Hai hôm nay có Hoành Hành Giới Sĩ ở lại nhà để giúp chăm nom Dương Hoa rồi, đúng lúc y có thời gian rảnh để cùng Tấn Tỏa Dương lượn quanh thị trấn Đông Sơn này như đang vờn mèo.
Tất nhiên, bọn họ tiếp tục ung dung ngao du thị trấn Đông Sơn như thế, đã khiến một cái bóng nào đó với cặp mắt độc ác, lặng lẽ ẩn núp theo dõi họ mấy ngày qua bắt đầu cảm thấy sốt ruột.
Ở bên trong tường, La Sát báo nữ – kẻ trước đó mới mật báo cho Công Kê Lang – khẽ hắt xì một cái, rồi liền hóa thành một loài động vật họ mèo có cánh, toàn thân trắng muốt, duy chỉ có chiếc đuôi dài là màu nâu. Ả nằm nhoài trên đầu tường cách đó không xa, nôn nóng chép miệng, có vẻ đã bắt đầu mất kiên nhẫn thật rồi. La Sát báo nữ hừ một tiếng với cái bóng già nua lặng thinh trong tường, còn đeo một chiếc mặt nạ gà trống, rồi ả cười gằn nói rằng:
“Ta không chờ được nữa đâu, đêm nay ngươi hãy mau chóng giết chết hai tên phàm nhân vô dụng kia đi cho ta. Lần này hải chủ nhìn lầm rồi, hai kẻ đó chẳng biết gì về bí mật của mặt trăng Đông Sơn cả, đã thế còn là hai tên ngu xuẩn cùng cực. Hãy đuổi theo chúng rồi lột bộ da trên người chúng và mang tới cho ta, ta muốn dùng da của tên phàm nhân tóc trắng trẻ trung bảnh bao hơn để làm một đôi giày đẹp, sau đó sẽ xỏ hắn vào chân, đi tới gặp vị Long Vương ngạo mạn đến giờ vẫn chưa chịu lộ diện trước chúng ta…… Đã nghe rõ chưa hả, Công Kê Lang?”
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT