Đêm nay, búp bê bùn lại dựa gần bên tai Tấn Tỏa Dương như một nhóc con lắm lời, tận tâm tận lực phổ cập cho tính sư nhà mình biết không ít câu chuyện truyền thuyết về thần quỷ trên Đông Sơn này.
Chẳng hạn câu chuyện vách tường nhà quả phụ bỗng dưng mọc ra một đôi mắt, hàng đêm nhìn trộm quả phụ tắm rửa, quả phụ phát hiện ra thì sợ hãi chạy xuống núi hỏi người khác, mới biết vách tường nhà mình nổi máu dâm tà nên hóa thành túy. Mà câu chuyện này cũng mới chỉ là trò trẻ con thôi.
Một số câu chuyện sau đó dần thiên hướng thành người thật việc thật tồn tại trên chính mảnh đất Đông Sơn, ví dụ như vị long vương thần bí kia và cả Công Kê Lang đến nay vẫn chưa chính thức lộ diện.
Ban đầu Tấn Tỏa Dương còn ngồi vừa nghe vừa ghi nhớ cực kỳ nghiêm túc, nhưng chẳng hiểu sao, càng nghe cơn buồn ngủ lại càng chiếm cứ trí óc hắn.
Trong lúc lim dim, hắn nghe thấy búp bê bùn lải nhải liến thoắng bên tai mình rằng, xưa kia vị long vương khủng khiếp đáng sợ này là một con ác giao chuyên làm việc xấu, nghe nói ở nhân gian từng ăn thịt không ít người sống, cưỡng đoạt không ít cô gái, sau đó nhờ may mắn mới hóa rồng được, cho nên không thể tin tưởng cả y lẫn Công Kê Lang.
Hắn cố giữ tỉnh táo, dựa vào đầu giường im lặng một hồi, đoạn cau mày thắc mắc “Nếu y xấu xa như vậy thì sao tối hôm ấy còn tốt bụng cứu chúng ta”.
Thanh niên tóc trắng hỏi một câu nhắm thẳng trọng điểm làm búp bê bùn cứng họng không trả lời nổi, nhóc con này ngơ ngác gãi đầu, lắp bắp suy đoán bằng giọng điệu ngờ vực mà đến chính mình cũng không rõ:
【Tôi cũng không, không biết…… Nhưng mà ngày trước…… Y sẽ không tốt bụng cứu người rơi xuống sông của mình như thế đâu…… Tôi nghe nói mấy năm trước, ở phụ cận có một gã say rượu đòi nhảy sông, thế là nửa đêm mò ra bờ sông Xích Thủy xa tít, nhưng vừa nhảy xuống thì đã bị một bầy cá dưới đáy sông xúm lại rồi ném ra khỏi sông. Gã say kia bị quẳng lên bờ, lúc tỉnh rượu thì giật mình hoảng hốt, còn tưởng là…… là long vương không đành lòng thấy mình nhảy sông nên mới cứu mình. Thế rồi sau đó tính sư có biết chuyện gì xảy ra không……】
“Sau đó xảy ra chuyện gì?”
【Gã say kia khóc lóc định quỳ xuống cảm tạ ơn cứu mạng của long vương, nhưng còn chưa kịp quỳ thì gã liền nghe thấy tiếng bầy cá dưới sông nói loáng thoáng gì đó với mình. Gã say ghé sát lại, té ra bầy cá vừa cứu gã đang dè bỉu chế nhạo gã rằng, cái đồ say xỉn hôi hám chớ có tưởng bở, mau cuốn xéo đi, long vương nhà ta ghét nhất là bọn bợm rượu bẩn thỉu, hạng ngu ngốc như mi mà rớt xuống sông thành thủy quỷ thì bọn ta lại mất công dọn dẹp đáy sông mỗi ngày, sau này mà còn dám tự tiện nhảy xuống Xích Thủy nữa thì các ông nội cá đây sẽ vung đuôi quật cho mi chầu trời sớm luôn, nghe rõ chưa……】
Tấn Tỏa Dương: “……”
Lúc trước Tấn Tỏa Dương còn nghĩ đêm đó mình đúng là xúi quẩy, nhưng giờ nghe búp bê bùn so sánh sinh động như thế, hắn mới thấy mình không bị Long Vương thô bạo quẳng lên bờ như tên say xỉn kia đã là siêu may mắn rồi.
Với tình trạng trọng thương hôn mê đêm đó, nếu hắn mà bị bầy cá hung hăng nọ ném một phát lên bờ thì chắc chỉ có nước đến thẳng âm ty báo danh luôn quá.
Rồi nghĩ tới sau đó chủ yếu nhờ cha Dương Hoa chạy tới bờ sông giữa đêm hôm khuya khoắt nên mình mới nhặt về được một cái mạng, lòng Tấn Tỏa Dương không khỏi dâng trào sự cảm kích xen lẫn phức tạp.
Mà theo như mô tả của búp bê bùn, hiển nhiên vị long vương nóng tính kia không phải kẻ hay thích lo chuyện bao đồng, vậy xem ra mấy ngày này hắn phải dựa vào chính bản thân mình để giải quyết lời nguyền của Công Kê Lang rồi, chứ không thể nhờ đến sự trợ giúp của vị Long Quân thần thông quảng đại ấy được.
Giờ phút này gương mặt Tấn Tỏa Dương đang bị phủ kín bởi vết sẹo gà mặt người, vốn dĩ hắn nghĩ mình có thể thông qua con đường tắt là tính thư và búp bê bùn để xin vị long vương kia giúp đỡ, nhưng hiện tại hắn không nắm chắc cho lắm. Hắn vô thức nhìn chằm chằm tính thư trên tay mình, cau mày bảo:
“Ta còn tưởng hôm ấy ngươi nói có thể nhờ y giúp thì tức là ngươi quen biết y chứ…… Thôi, vậy xem ra, mấy ngày này chúng ta nên nhân lúc trời tối để tránh né bọn trẻ con già ngoài thôn và lên núi xem xét coi sao……”
【Thì…… Thì chỉ có tôi biết người ta, chứ người ta đâu có quen biết tôi hề hề…… Nhưng mà lên núi ấy ạ? Ngài còn định lên núi làm gì vậy…… Tính sư…… Ngộ nhỡ chúng ta gặp phải Công Kê Lang đang truy lùng chúng ta khắp nơi thì làm sao đây……】
Búp bê bùn ngại ngùng kéo tay áo hắn làm nũng, nom bộ dạng rõ là chả biết cái gì cả, còn ngờ ngệch ngước nhìn đôi mắt nhạt màu của hắn mà đặt câu hỏi.
Ngay từ đầu Tấn Tỏa Dương đã chẳng hi vọng thằng nhóc ngốc nặn bằng bùn đất này có thể hiểu được suy nghĩ của mình rồi, hắn nghiêm túc cân nhắc một chốc rồi cụp mắt nhìn nó chăm chú, từ tốn giải thích rằng:
“Miếng hổ uy mà mẹ trao cho ta vẫn còn có thể bảo vệ ta một lần cuối cùng, chỉ cần mang nó bên mình thì trước mắt bọn trẻ con già hẳn sẽ không dám lại gần ta…… Mà từ đường của lão tổ tông là ở đâu vậy, ta phải đích thân đến đó xem thử, với cả…… Về loài cá tử tôn mà ngươi nói có thể chữa khỏi mặt cho ta, ta cũng phải tự đi tìm manh mối. Hơn nữa…… Dựa theo tình huống hiện tại, kỳ thật chúng ta cũng không phải hoàn toàn không có phần thắng đâu. Ta có từng nói với ngươi là hình như ta biết tên ông già đã đẩy ngã ta chưa?”
【Ờm, hình như là, là chưa…… Nhưng mà, tính sư nói đúng, chúng ta…… chúng ta quả thực cần tìm kiếm lão tổ tông đã biến mất, có lão tổ tông thì cá tử tôn gì đó chữa mặt cho ngài hay muốn bắt Công Kê Lang cũng đều dễ dàng giải quyết được hết…… Cơ mà, việc này thì liên quan gì đến tên họ của ông già đó ạ……】
Dáng vẻ mù tịt toàn tập của nhóc con búp bê bùn làm Tấn Tỏa Dương hơi bị bất đắc dĩ, hắn đành bảo:
“Ban nãy ngươi nói với ta, có tính thư thì ta có thể tìm được bí mật về nguồn gốc quá khứ của sinh linh trên thế gian, đúng không?”
【Dạ? Ôi chao! Lẽ nào…… Lẽ nào ngài định…… Tính sư ơi, ngài đúng là lợi hại, lúc nãy búp bê bùn cũng không nghĩ tới……】
“……Ừm, ta mới sực nhớ ra là ta từng vô tình nhìn thấy tên lão ta, chính là thời điểm lão và chủ tịch Thạch – người dẫn ta lên núi, cùng tiến lên xe bò, ta để ý thấy lúc lão ta lấy thuốc lá từ túi ra thì có đánh rơi một tờ giấy cùng một lọ thuốc, nhưng sau đó đã nhặt lên cất vào túi rất nhanh.”
【……Tờ giấy và……thuốc?】
“Đúng, lão mang theo một tấm giấy vụn viết tên khá mờ, dán dưới đáy lọ thuốc và cất trong người. Trước đây ta…… từng gặp người già kiểu này ở nơi khác, thật ra đây là một triệu chứng của bệnh si ngốc tuổi già khi đã chuyển biến xấu, vả lại hôm đó trạng thái tinh thần của lão ta luôn không ổn định cho lắm, còn mơ màng tự xưng mình là em họ của Công Kê Lang, thực ra cũng gần như ăn khớp rồi…… Tuy ta không biết đó rốt cuộc có phải tên thật của lão hay không, song căn cứ vào việc lão tự xưng mình họ Thạch thì quả thật có xác suất rất lớn.”
【……Ơ? Xác suất gì ạ?】
“Ngươi tự động não suy nghĩ đi, giống như lúc trước ngươi nói với ta ấy, lão là con người, là vu sư, chứ không phải túy, cho nên lão cũng sẽ giống như người bình thường, vì già yếu mà có xác suất nhất định mắc chứng si ngốc tuổi già. Dẫu lão có thần thông quảng đại đến mấy đi chăng nữa, nhưng ký ức phải giết chết ta để bào thù cho vợ vẫn sẽ đứt đoạn trong đầu lão, khiến lão không thể nào hoàn thành kế hoạch của mình một cách liên tục.”
【……】
“Đây có lẽ cũng chính là nguyên nhân mà lão còn chưa tìm được ta, song lời nguyền gà mặt người ám lên mặt ta hiện vẫn đang chuyển biến xấu, ta nhất định phải tìm ra lão trước khi gà mặt người phát tác vào đêm ba mươi, sau đó giải thích rõ ràng ân oán năm xưa, như thế thì mới thực sự thoát khỏi tay lão ta được.”
【……Nhưng nhỡ Công Kê Lang không chịu nghe chúng ta…… Thì chúng ta phải làm sao để giải thích chuyện xảy ra khi đó cho lão ta đây…… Tính sư……】
“Có thể giải thích thì cố gắng giải thích, không thể giải thích thì chỉ còn cách cứng chọi cứng, đâu thể chọn ngồi chờ chết được.”
【Ồ, cũng phải, xem ra chỉ có cách ấy thôi, nhưng mà tính sư…… Thế, thế ông già đẩy ngài xuống núi rốt cuộc tên gì ạ……】
“Nếu ta không nhìn lầm thì cái tên mà lão ta dán lên lọ thuốc hình như là…… Thạch Mộ Sinh, song bí mật liên quan đến nửa đời trước của lão, e rằng còn cất giấu trong quyển tính thư ở trước mắt chúng ta đây.”
Sau câu nói ẩn chứa ý tứ thăm dò ấy, tính thư chợt lóe lên vầng sáng vàng, một trang nội dung chưa từng thấy bao giờ cũng xuất hiện ở trước mắt Tấn Tỏa Dương và búp bê bùn. Búp bê bùn kích động nhảy dựng lên kêu “Tính sư ơi, oa oa, ngài giỏi quá đi”.
Tấn Tỏa Dương cúi đầu, nghe vậy thì vẫn không thả lỏng mi tâm tỏ ra lơ là, hắn nhẹ nhàng chặn trang tính thư đang rung lên không ngừng kia lại, cau mày nhìn hàng chữ lóe sáng hiện lên rõ ràng trên đó.
Tính thư viết, Thạch thị Mộ Sinh, người Đông Sơn.
Mộ Sinh sinh ra có gà mặt người, bị chí thân ghét bỏ, nhốt vào lồng gà, về sau mang sính lễ hỏi cưới gà mái về làm vợ, vứt bỏ tên họ con người, từ ấy được người ta gọi là Công Kê Lang.
—— 《Tính thư • Thiên về Phạm thị》
……
Sáng sớm hôm sau, khoảng ba, bốn giờ, trời còn chưa sáng, Hoành Hành Giới Sĩ hôm qua mới bị Long Quân nhà mình dạy bảo một trận rồi đuổi xuống núi, giờ lại đang lén lút bò ra từ vại nước trong bếp nhà Tần Giao.
Mục đích của lão chuyến này chủ yếu là báo cáo tin tức mà hôm qua mình xuống núi vất vả kiếm mãi mới được, tiện thể xin lỗi Long Quân nhà mình cho đàng hoàng.
Nói sao thì nói, chính lão là kẻ lỡ mồm lỡ miệng trước, chọc vào chỗ đau của người ta, Long Quân giận như thế cũng phải thôi. Cho nên kẻ tôi tớ là lão đây nhất định phải kiểm điểm sâu sắc, sau này tận tâm phục vụ Long Quân nhà mình để mà báo đáp.
Nghĩ đoạn, Hoành Hành Giới Sĩ đang ngồi ăn năn trong vại nước liền lộ ra vẻ mặt xấu hổ, lão âm thầm cổ vũ bản thân, tiếp đó chậm chạp trèo ra khỏi vại nước, bò về phía gian nhà bên ngoài căn bếp nhỏ.
Khổ nỗi, suốt cả đêm Tần Long Quân bị quấy nhiễu bởi trận cảm nặng và phản ứng sinh lý khó miêu tả nào đó, nên dù lão đã cẩn thận hết mức có thể nhưng y vẫn nghe thấy tiếng bước chân, khe khẽ cựa quậy cơ thể lạnh băng dưới lớp nệm chăn.
Ngoài mái hiên mơ hồ truyền tới tiếng ống bơm trong bếp liên tục nhỏ nước tí tách, vừa nghe là biết lão già hôm qua bị y dạy bảo một trận lại sắp tìm tới cửa rồi.
Tần Giao nằm trên giường với cơ thể trần trụi, y cố gắng di chuyển tới mép giường, toan kiếm đôi giày để đi xuống giường kiểm tra xem sao. Trong lúc ấy, tay y lỡ gạt rớt một thứ gì đó bên gối.
Lần này y không phạm phải sai lầm cấp thấp như tối qua nữa, trước khi vật nọ chạm đất, y đã tức tốc giơ tay bắt được nó.
Ống trúc nhỏ bé rơi nhẹ bẫng vào lòng bàn tay, sau đó bị quẳng về bên cạnh gối.
Người đàn ông chống người chậm rãi ngồi dậy, trưng bộ mặt buồn bực, ngẩng đầu nhìn bàn tay mình. Sau khi hoàn toàn tỉnh hẳn, y mới nhận thấy cơ thể đã không còn liên tục đổ mồ hôi lạnh và rùng mình run rẩy nữa.
Tuy phần da ở tai và sau gáy vẫn nong nóng, nhưng y cẩn thận cảm thụ nhiệt độ dưới lớp da và trong mạch máu thì hẳn là đã khôi phục về nhiệt độ lạnh lẽo bình thường của loài động vật máu lạnh cỡ lớn.
Người đàn ông vẫn chưa hết cơn bức bối khó chịu khi phải thức dậy, y tựa người lên giường, ngước đôi đồng tử màu xám lên.
Tần Giao chú ý thấy món đồ quái quỷ tối qua tự dưng xuất hiện trong phòng mình hiện đang bị y vứt ở cạnh gối, ánh mắt y trở nên quái lạ, sau một thoáng yên lặng rồi mới nhớ mang máng ra gì đó. Y nghiêng đầu, bất giác hồi tưởng lại cuộc đối thoại giữa mình và người nào đó ở cách một bức tường.
【Mũi chú đang rất khó chịu đúng không? Chú không cần gấp gáp như vừa nãy đâu, cứ cúi đầu xuống, dùng miệng để điều chỉnh hô hấp là được.】
【……】
【Dùng hai tay, cẩn thận bịt mũi lại là ổn thôi, không ai nhìn chú cả đâu, há miệng để thở là được.】
【……】
Đến giờ trong đầu vẫn văng vẳng cuộc trò chuyện lúng túng cách từ xa mà chẳng ai nghĩ sẽ phát sinh như vậy, giọng điệu nghiêm túc và nhẫn nại của chàng thanh niên vẫn hệt như xưa, vẫn bộ dáng hiền lành, chẳng bao giờ thô lỗ vạch trần chỗ khó xử của người khác, dù mấy đời cũng không thay đổi.
Một thân một mình từ thế giới bình thường lạc vào trong chốn xa lạ quỷ dị này, với người bình thường thì hẳn áp lực tâm lý phải rất lớn mới đúng.
Ấy thế nhưng Tấn tính sư bẩm sinh đã có tính cách điềm tĩnh vững vàng, gặp phải chuyện này, hắn chẳng những không kinh hãi mà còn thích ứng với cuộc sống thôn Phạm chỉ trong vòng đôi ba ngày, tìm ra được cách thoát thân phù hợp nhất với tình cảnh hiện tại của bản thân. Đúng là khiến người ta không biết trong đầu cái tên hũ nút này đang suy nghĩ những gì.
Dẫu trước đó hắn có thể biểu hiện hoảng hốt một chút giống như người bình thường vậy, thậm chí tâm lý có khả năng tiếp nhận kém chút cũng được, để cho kẻ thờ ơ bàng quan cũng có thể nhân cơ hội để mà tiếp cận hắn.
Thế mà có vẻ hắn chẳng cần gì cả, cứ trưng cái bộ dáng đáng ghét “chuyện gì cũng tự giải quyết được hết”, ngăn chặn hết cả tấm lòng tốt của người khác luôn.
Từ mức độ nào đó mà nói, chính kiểu người tính cách kiên định khó lay chuyển thế này, muốn hắn thực sự nhớ kỹ một ai hay thay đổi và xao động vì ai đó thì càng khó khăn hơn.
Bởi vì hắn đã quen với cuộc sống trầm lắng như nước, tính tình cứng nhắc khô khan như hòa thượng, biết bao thứ trên thế gian có thể cám dỗ hay lôi kéo người ta phạm sai lầm thì đối với hắn chúng đều khuyết thiếu sức hấp dẫn.
Nghĩ tới đây, một cảm xúc kỳ lạ nào đó dường như lóe lên trên gương mặt Tần Giao, song y cũng chẳng biểu hiện quá ghét bỏ hay phật lòng với tất cả những điều ấy.
Dù gì hồi y mới quen cái tên này, tính hắn cũng lạnh nhạt tỉnh bơ mà, y chang người chết không biết thế nào là sợ hãi khiếp đảm vậy.
Nên so với nói y đang chán ghét chàng trai không hề cho mình một cơ hội nào để tiếp cận, thì chẳng thà nói là hồi đầu y càng lo lắng mình sẽ thật sự gặp một người xa lạ như Hoành Hành Giới Sĩ từng nói, cả nội tâm lẫn tính cách đều đổi thay đến nỗi y hoàn toàn chẳng nhận ra.
Song may mắn là, trước khi y tin theo mấy lời khuyên nhủ vớ vẩn của kẻ khác, người nào đó đã tự dùng hành động thực tế để chứng minh cho y.
Có vài thứ chưa từng thay đổi chỉ vì chia cách ngắn ngũi hay chờ đợi đằng đẵng, do áp lực từ người ngoài mà biểu hiện của y mấy hôm trước đúng là có hơi căng thẳng, thậm chí là nhạy cảm quá.
Nghĩ đoạn, Tần Giao đảo đôi mắt xám tro, nghiêng đầu rút ra tấm hình mà mình cố ý giấu dưới gối, không trả lại cho người nào đó. Y giơ nó ra trước tầm mắt mình, cẩn thận ngắm nghía một hồi.
“Tấn…… Tỏa Dương?”
Y đè nặng đầu lưỡi, đọc ra từng chữ từng chữ, giọng điệu lạ kỳ ấy toát lên cảm giác u ám như thể một động vật ăn thịt hùng mạnh đang nhìn chằm chằm động vật ăn cỏ nhỏ yếu.
Tần Giao lẳng lặng nheo mắt, chăm chú quan sát gương mặt đứa bé tóc bạc trong ảnh, tuy mơ hồ nhưng nét mặt quả là nghiêm túc đáng yêu. Nghĩ vẩn nghĩ vơ, cuối cùng lại nhớ tới giọng nói của hắn sát bên tai y, kiên nhẫn an ủi. Nội tâm y âm thầm lắc lắc đuôi, thều thào cảm khái một câu.
Cảm ơn Dương Hoa, cảm ơn Lão Tháp, cảm ơn cả thằng ranh con Phạm A Bảo vừa ngu vừa đần kia.
Ừm, có lẽ, còn phải cảm ơn chính bản thân Tấn tính sư, người đã tạo ra món đồ tuyệt vời như quỷ truyền thanh nữa.
Nói chung…… Y và một số việc nào đó rốt cuộc cũng hướng tới mục đích mà y mong muốn thuở ban đầu rồi.
Mặc dù vị tính sư mà kiếp này cũng là một Lôi Phong sống tốt bụng thiện lương sẽ mãi mãi chẳng biết, cuộc gọi quỷ truyền thanh lần đầu hôm qua chỉ là hành động vô tình của Long Quân lúc say rượu thôi.
Cuộc trò chuyện sau đó, bao gồm cả một loạt diễn biến tiếp theo mà Tấn Tỏa Dương tưởng là “bất ngờ”, thật ra đều là Tần Long Quân phán đoán được tình huống hai bên rồi cố ý sắp đặt, hòng muốn đối phương biết và nhớ kỹ y mà thôi.
Tối hôm qua khi mặt dày làm ra hành vi ấu trĩ đó, đánh cược cái bản mặt già này để tỏ ra “yếu thế” và “giả ngu” với chàng thanh niên, kỳ thật cả đầu óc lẫn cơ thể y đều tương đối tỉnh táo và bình tĩnh.
Từng chút từng chút phơi bày mặt chật vật nhất của bản thân trên đời này, mang theo ý tứ dụ dỗ và thăm dò, để cho người thanh niên ở bên kia cầm lòng chẳng đặng, phải lên tiếng an ủi mình, sau đó liền yên tâm thoải mái mà hưởng thụ cảm giác được hắn chủ động quan tâm và để ý. Dường như đó cũng chính là một trong những thu hoạch quan trọng nhất mà tối qua y vô tình đạt được.
Trước mắt hai bên vẫn là người lạ chưa từng gặp gỡ, nhưng có ấn tượng mông lung ban đầu ấy, về sau muốn dùng cách này để liên hệ và tiếp cận đối phương thì sẽ dễ dàng hơn nhiều. Dù sao thì đối với y, khoảng cách một bước ngắn ngủi ấy đã không còn đáng sợ nữa rồi.
Quả như người ngoài nói, tâm tư của Tần Long Quân phức tạp sâu xa, chẳng bao giờ dễ đoán, cũng tuyệt đối không muốn để cho kẻ khác biết mình muốn làm gì. Y suy nghĩ một hồi rồi liền nghiêng đầu, sung sướng xoa xoa chiếc gáy được bao phủ bởi hình xăm và vảy sặc sỡ.
Chờ đến khi nghe thấy bên ngoài vang lên tiếng gõ yếu ớt, Tần Long Quân mới ngẩng đầu lên, tạm thời vẫn định vờ như chưa có gì xảy ra, y bèn cẩn thận cất bức ảnh không muốn bị ai phát hiện đi, sau đó hờ hững nhìn ra ngoài.
“Long Quân, ngài, ngài dậy chưa ạ…… Hoành Hành Giới Sĩ…… hiện đang có…… có chuyện quan trọng xin cầu kiến……”
Cái điệu thở hồng hộc này, nghe là biết suốt đêm xuống núi giúp y điều tra rồi giờ mới vội vàng chạy về đây mà. Hôm qua Tần Giao đã cho lão kỳ hạn ba ngày, nhưng thực ra xưa nay y chẳng thích kẻ khác cù nhây đến ngày cuối mới hoàn thành, do vậy khi nghe tiếng lão thì y cũng chẳng bất ngờ lắm. Y cầm lấy quần áo, chầm chậm đứng lên, nói vọng ra bên ngoài:
“Nhỏ giọng thôi, Dương Hoa còn đang ngủ trên lầu.”
Hoành Hành Giới Sĩ đứng ngoài cửa lén lút ló đầu vào, muốn xem coi y đã dậy hay chưa, nghe giọng Long Quân nhà mình không phải kiểu vui giận lẫn lộn mà thậm chí còn khẽ khàng và biếng nhác, lão cũng thở phào nhẹ nhõm. Lão chú ý không phát ra quá nhiều tiếng động, đẩy cửa rón rén bước vào gian phòng nhỏ ọp ẹp.
Nhưng vừa tiến vào, lão lập tức ngửi thấy trong phòng và trên giường vẫn phảng phất mùi long tiên hương chưa tan. Hoành Hành Giới Sĩ ngớ người, ngẩng đầu lên trông thấy Long Quân nhà mình hôm nay rõ ràng đang phơi phới tinh thần, vạt áo mở ra để lộ đường nét cơ bụng rắn rỏi và chỗ hơi nhô lên dưới bụng.
Phát hiện này khiến Hoành Hành Giới Sĩ đâm ra bối rối, song lão cũng hiểu Long Quân là một người đàn ông trưởng thành mà mọi phương diện đều bình thường thậm chí còn cao hơn thường nhân, có dục vọng mãnh liệt, đã thế còn đang độc thân nhiều năm, nên sáng sớm xuất hiện tình trạng này cũng là dễ hiểu thôi. Lão không dám ho he gì, rồi trước ánh mắt hơi khó chịu của Long Quân nhà mình, lão đành miễn cưỡng dời tầm mắt không an phận của mình đi.
Mới sáng sớm Tần Giao chẳng muốn chấp nhặt với lão, thấy lão thức thời dời mắt đi rồi thì cũng không nói gì cả. Y lười biếng cài nút áo hé mở trước ngực lại, sau đó thấp giọng hỏi lạnh lùng:
“Điều tra chuyện về Công Kê Lang đến đâu rồi?”
Dòng suy nghĩ của Hoành Hành Giới Sĩ vừa suýt bị dắt đi xa, khi y cất tiếng hỏi thì lão mới hoàn hồn lại. Lão mau chóng đứng sát tới gần Tần Giao, nhân lúc sáng sớm liền bẩm báo cụ thể tin tức mình bỏ cả đêm thu thập được ở huyện thành Đông Sơn cho Long Quân nhà mình nghe.
“Đúng là…… Đúng là có tin tức quan trọng ạ, nhưng có lẽ hơi sai lệch so với những gì ngài nghĩ lúc trước, nên tiếp sau đây chắc vẫn cần ngài đích thân xuống núi để tìm chứng cứ……”
“……Sao vậy?”
“Thạch Mộ Sinh, kẻ sống sót ở thôn làng cháy rụi kia, nghe nói đã qua đời từ lâu rồi. Giờ người đang trốn ở đoàn Xuyên kịch huyện Đông Sơn, kiếm sống bằng nghề chở da dê và xiếc ảo thuật…… không phải tên là Thạch Mộ Sinh.” (Xuyên kịch là một thể loại kịch của Tứ Xuyên.)
“Vậy bây giờ lão ta tên là gì?”
Ánh mắt Tần Giao trở nên suy tư, y khựng lại một thoáng rồi mới nheo mắt hỏi tiếp Hoành Hành Giới Sĩ. Bàng Công đi suốt đêm để trở về đây, thực lòng chính lão cũng không hiểu rõ lắm, lão gãi đầu đáp rằng:
“……Nghe nói, tên, tên là Thạch Thủy Sinh.”
✿Tác giả có lời muốn nói:
Linh hồn tâm cơ của đồng chí mợ lại bắt đầu từ từ thức tỉnh rồi, chương sau có lẽ sẽ gặp mặt, mà e là chương này còn phải chỉnh sửa nữa.
Nói chung cảm ơn mọi người đã cất công chờ lâu ơi là lâu, tác giả xấu xa lại trồi lên rồi đây moah moah!
Editor: Nhớ lại hồi đầu truyện mợ tâm cơ đã dụ cậu vào tròng dư lào:)))
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT