*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Tấn Hành bước từng bước tiến vào sâu trong tổ rùa ngập ngụa nước đọng, sắc mặt hắn tái nhợt, vết thương trên ngực đã tạm ngừng chảy máu, trên tay hắn là một chiếc giá nến nhỏ tỏa ánh sáng le lói, con đường phía trước thì đầy rẫy những hang động tăm tối nối liền với nhau.
Trong tầm mắt, bầy bọ thịt màu đen lít nha lít nhít đang điên cuồng bò vào sâu trong hang, điều khiến người ta thấy lạ là, lũ sâu mới nãy còn thèm muốn cắn xé con người, nhưng giờ chúng không hẹn mà cùng lựa chọn tránh né thân thể Tấn Hành, nhất là vị trí chân và đầu.
Chú ý tới điểm này, Tấn Hành ý thức được rằng bên dưới hẳn đang có thứ gì đó nguy hiểm sắp tới đây. Hắn dừng bước, nhíu mày cẩn thận leo lên phần rìa hang động, dùng hai tay chống tường, chầm chậm trượt vào bên trong.
Dựa vào mảng rêu mọc trên vách, hắn mới trượt đến giữa hang thì từ cái đầm tối bên dưới bỗng truyền tới tiếng gào thét nặng nề u ám như của loài mãnh thú nào đó. Âm thanh tham lam ác ý ấy len lỏi vào lỗ tai hắn, đồng thời cũng vang vọng khắp toàn bộ tổ rùa.
“Bảo vật…… Bảo vật…… Bảo vật bị ta nuốt chửng…… Ngươi ở đâu…… Ta ngửi thấy mùi của ngươi rồi…… Mau giúp ta sống lại đi nào…… Mau giúp ta sống lại đi nào……”
Giọng nói điên loạn đáng sợ này, ắt hẳn chính là con “cốt long” màu đen lúc trước đột nhiên tấn công Tấn Hành ở dưới long trì, song từ đầu chí cuối hắn chỉ lo trốn chạy nên cũng chẳng kịp nhìn kỹ nó trông ra sao.
Vì trên người đang có thương tích nghiêm trọng nên trán Tấn Hành đã lấm tấm mồ hôi lạnh, hắn dùng bàn tay trắng bệch nắm chặt lấy đế đèn, lặng lẽ cúi đầu nhìn chằm chằm lồng ngực của mình một lúc, sau đó bèn rút từ trong tay áo ra vài con âm thi người giấy đã bị phong ấn trong giấy trắng.
Tuy bị phong ấn trong giấy, nhưng bộ dáng của đám âm thi này vẫn kinh dị quá độ. Nếu hỏi bọn chúng từ đầu mà ra, thì phải kể đến chuyện phát sinh trên đường Tấn Hành chạy từ cửa hang tới đây.
Chịu ảnh hưởng bởi thứ mùi tỏa ra từ hài cốt của Tần Huyền, vô vàn âm thi vốn mắc kẹt trong bùn sông giờ đây đều ngọ nguậy bò lê trong tổ rùa giống như phát điên. Lực công kích của âm thi không hề yếu, hơn nữa số lượng lớn chồng chất lại với nhau cũng có thể chống đỡ một khoảng thời gian, vừa khéo giúp Tần Hành tìm ra cách để có thể dụ con quái vật trong ao mắc câu.
Ban nãy hắn đã bắt tất cả âm thi nhào lên tấn công theo con đường này vào trong giấy rồi mang đi. Giờ phút này Tấn Hành giơ tay chống lên mặt tường, cẩn thận núp vào một góc hang động. Đầu tiên hắn rút một âm thi người giấy có cặp mắt trắng lồi, mọc bảy tám cái tay chân mục nát ra, ném xuống bên dưới, miệng nhanh chóng đọc một câu “Từ thị, hiện”. Tiếp đó, người giấy đang bất động kia lập tức bay ra khỏi tờ giấy trắng, vung vẩy tứ chí thối rữa, nhào tới bên dưới hang động.
Bất ngờ thay, con âm thi với cơ thể căng phồng khổng lồ, da thịt phân hủy nghiêm trọng kia còn chưa kịp tới gần long trì.
Một con cốt long màu đen bỗng ngoi lên từ trong ao nước đỏ máu, nó cao bằng tòa nhà năm, sáu tầng, vuốt rồng có thể tóm gọn ba, bốn con âm thi. Rồi nó nuốt chửng âm thi nọ vào bụng, tựa như một con quái vật ẩn mình trong nước dễ dàng nuốt chửng con cá nhỏ trên mặt ao.
Âm thanh xương cốt và máu thịt bị nhai nát vang lên, “cốt long” với đôi mắt tham lam đờ đẫn và hơi thở vẩn đục cũng ngọ nguây cơ thể, toàn thân nó quấn quanh bàn long trụ trên long trì, thử hít ngửi mùi ở chung quanh. Đoạn, cặp mắt đỏ thẫm như hiểu rõ tất cả liền dán chặt vào Tấn Hành – người đang sầm mặt nấp trong bóng tối.
“Dăm ba cái trò vặt vãnh lén lút này…… Hà tất xài làm gì cho bẽ mặt…… Xưa kia yêu long Tần Huyền có thể lấy sức một người tiêu diệt cả tộc lớn như Doanh thị, đương nhiên bản thân gã cũng phải có chút bản lĩnh giữ mạng rồi…… Một con âm thi nhãi nhép chắc còn chẳng đủ cho gã nhét kẽ răng đâu…… Đây cũng chính là lý do ta sai Mi Lang lặn lội vất vả để tìm ra gã……”
Con quái vật luôn đứng sau lưng Mi Lang này cất lên câu nói dõng dạc, không ngần ngại báo ra thân phận thật sự của mình cho Tấn Hành.
Thần sắc Tấn Hành chùng xuống, nửa gương mặt nhợt nhạt ẩn trong vách hang chất chứa cả sự lạnh lẽo lẫn lửa giận không thể nào diễn tả bằng lời.
Con “cốt long” đen sì kia trườn quanh long trì hết vòng này đến vòng khác để tìm kiếm tung tích Tấn Hành, dường như đánh hơi được địch ý mãnh liệt, nó liền hé miệng cười dữ tợn, nói:
“Ta vừa cẩn thận ngẫm lại, chợt nhận ra là…… Hình như lâu lắm rồi chúng ta chưa gặp nhau kể từ buổi tối hôm ấy nhỉ, vì lúc đó “Niên” đột ngột phát huy tác dụng không tưởng mà ta, tất cả mọi người…… Thậm chí bao gồm chính ngươi, đều quên mất cụ thể chuyện xảy ra tối hôm đó……”
“……”
“Cơ mà, tòa nhà lớn nằm lẻ loi trên núi, khắp phòng toàn là người giấy tí hon bảo vệ ngươi, cả ả đàn bà liều chết vì ngươi nữa, thật ra ta vẫn còn có chút ấn tượng đấy…… Ả cũng có tóc trắng mắt trắng giống ngươi, nhưng cuối cũng vẫn bị ta ăn sạch nhỉ? Mà ngươi thì sao? Chẳng phải lúc đó ngươi cũng đã chết rồi ư? Sao bây giờ trông ngươi vẫn như là…… đang sống? Tim vẫn đập, vẫn có nhiệt độ?”
“……”
Lời Lão Túy Chủ nói khiến mặt Tấn Hành lập tức trắng bệch, ngọn lửa thù hận dù có kìm nén cách mấy vẫn cháy bùng trong lồng ngực, sắp sửa bào mòn hết cả thần trí lẫn sự bình tĩnh của hắn. Hắn liều mạng dằn những hồi ức thống khổ về đêm ấy xuống, Tấn Hành cúi đầu nghiến răng, hai mắt hằn tơ máu đỏ ngầu, cố ép bản thân bĩnh tĩnh lại, nhưng vẫn tiếp tục nghe thấy Lão Túy Chủ cất giọng ngạo mạn:
“……Ta thật lòng rất bất ngờ khi gặp lại ngươi ở đây đấy, ban đầu ta tưởng “Niên” có khả năng giấu trong người hai đứa con của Trương Phụng Thanh nhất, cho nên ta cứ tìm mãi tìm mãi…… Nhưng ai ngờ…… Sai lầm nho nhỏ ấy lại khiến ta bở lỡ chân tướng suốt bao năm…… Mà hôm nay rốt cuộc vì sao ngươi lại lựa chọn quay lại? Ngươi vừa mới chạy trối chết cùng cái gương nhỏ kia cơ mà…… Xem ra ngươi đã hiểu mạng mình sắp tận rồi…… Đúng không? Hay là ngươi đã nhớ ra cái gì rồi?”
Từ một mức độ nào đó, câu hỏi này cũng phản ánh một phần nghi vấn của cá nhân Lão Túy Chủ, nhưng hiển nhiên Tấn Hành muốn đối đầu với lão đến cùng, không chịu cho lão một câu trả lời chính diện nào.
Thấy thế, lão quái vật nhiều năm qua cứ thích trốn trong đồng hồ mặt trời để dò xét lòng người này bèn chán nhản vẫy đuôi rồng, ngoẹo cổ suy tư một chút, sau đó vừa âm thầm nhìn quanh vừa nói sâu xa:
“……Phải công nhận rằng, có vài kẻ bẩm sinh đã mang trong mình niềm tin chính nghĩa và ý thức trách nhiệm nực cười, lê lết tấm thân của người chết, giấu trong tim món bảo vật quý giá nhường này, thế mà cuối cùng còn tình nguyện hi sinh như thế. Một mình ngươi quay lại đâm đầu vào chỗ chết, kẻ khác thì vẫn sống yên lành, chẳng lẽ trong lòng ngươi không đố kị ư, không căm hận ư……”
“……”
“Chi bằng để ta nói cho ngươi hay, ta đã thấy rất nhiều người tốt như ngươi xuyên suốt dòng thời gian chảy trôi rồi…… Nhưng cuối cùng, bọn chúng đều chết không chỗ chôn, ngươi có biết vì sao không? Bởi vì những kẻ thích hi sinh thì kết cục của bọn chúng cũng chỉ có thể là hi sinh, chỉ khi ngươi liều mình muốn sống sót thì vận mệnh mới luôn luôn quan tâm ngươi, hiểu chưa……”
“……”
“……Vẫn chưa chịu ra mặt à? Mà cũng chẳng sao ha ha, ta còn rất nhiều thì giờ để lãng phí cùng ngươi, nhưng ngươi thì nhất định chẳng có đâu nhỉ…… Quanh đi quẩn lại, bảo vật mà ta hằng mong nhớ rồi sẽ trở về thôi…… Ta sẽ tiếp tục thống trị thời gian giống như trước kia! Sẽ lại đứng đầu ra lệnh cho chúng túy! Trên thế gian này sẽ không có bất kỳ kẻ nào làm gì được ta nữa! Màn đêm của nhân gian và Túy Giới sẽ một lần nữa do ta nắm giữ! Ta sẽ cho tất cả những kẻ từng phản bội ta biết được…… thế nào là tuyệt vọng từ tận sâu đáy lòng!…… Chờ sau khi phục sinh rồi, ta có thể cắn nuốt nhấm nháp vạn vật trên đời này, phá hủy hết thảy “Cửa” mà bọn gia tiên già khọm ấy lưu lại ở nhân gian!!! Từ chốn nhân gian đã chìm trong địa ngục này, xông thẳng tới bầu trời!”
Lão Túy Chủ mất đi thân xác vốn có, giờ đang phải trú vào hài cốt của Tần Huyền cho nên tiếng nói lộn xộn hỗn loạn vô cùng, vừa như cố đè nén cảm xúc hưng phấn táo tợn nào đó, vừa như nôn nóng muốn thoát ra khỏi một lồng giam cố hữu.
Song giọng nói quỷ mị tà ác và tràn đầy sức cám dỗ của lão vẫn lọt vào tai tấn Hành, hệt như từng lời ma chú bao quanh đỉnh tổ rùa.
Tấn Hành vẫn núp trong bóng tối, không để ý tới lão, hắn mím đôi môi tái nhợt, rút mấy tờ giấy trắng trong tay áo ra, gấp qua loa rồi nhanh chóng ném xuống dưới.
Lão Túy Chủ vẫn luôn đề phòng góc tối nên hắn vừa ra tay là lão đương nhiên phát hiện ngay, lập tức nhảy ra khỏi mặt nước, vươn đầu táp mạnh.
Táp xong, lão quái vật khổng lồ này mới phát hiện đó mà mấy con ếch rất sống động được gấp bằng giấy trắng.
Lão tức giận thét gào, phun mấy con động vật nhuyễn thể dính dớp trong miệng ra, song lũ ếch nhảy nhót loạn xạ trong miệng vẫn khiến cổ họng lão khản đặc. Lão Túy Chủ thở phì phò bò lên bàn long trụ như thể hoàn toàn mất đi lý trí, phát ra tiếng gầm gừ làm chấn động cả tổ rùa, rồi lạnh lùng nói:
“Ngươi…… Thằng oắt con vô lại chết tiệt…… Đáng ghét y hệt hai thằng súc sinh ngày trước trộm đồ của ta, đều đáng bị ta chém thành muôn mảnh…… Ta không quan tâm năm đó ngươi rốt cuộc còn sống hay đã chết, hôm nay ta nhất định sẽ không thả cho ngươi xổng mất nữa…… Mau thò mặt ra đây nhận lấy cái chết đi!! Mau chết đi cho ta!!!”
Tiếng rít ấy cất lên, phân nửa đỉnh tổ rùa lập tức sụp xuống. Tấn Hành tập tễnh chạy đi trong cơn mưa đá vụn, bước ra khỏi hang động mà mình ẩn thân, tung người nhảy một phát, dựa vào hai con chim nhỏ bay ra từ tay áo để lật người, nhảy tới một hang động khác cao hơn.
Thấy Tấn Hành cuối cùng cũng chịu hiện thân trước mặt mình, “cốt long” màu đen không nén nổi kích động, quay đầu lặn xuống nước rồi tức thì nhào lên, tông gãy nửa cây cột bàn long trụ, há miệng táp về phía Tấn Hành, kết quả lại táp hụt. Nó tức tốc đuổi theo bước chân hắn, chui vào trong một hang động xuất hiện ngay trước mặt.
Con “cốt long” phát điên này vung chiếc đuôi xương trắng đáng sợ lên, lập tức chui đầu vào trong, song lại chỉ nhìn thấy hai con âm thi gào thét nhào tới cắn cổ mình.
Hết lần này đến lần khác bị Tấn Hành giày vò, “cốt long” đã chực nổi cơn tam bành, liền cắn nát đám xác chết khiến máu văng tung tóe từ cái miệng bốc mùi tanh tưởi. Tấn Hành dụ nó tiếp tục bò lên trên, một tay hắn bám vào hốc đá trên vách hang, khẽ lau hai gò má dính máu rồi liền lạnh lùng nhìn từ trên cao xuống.
“……Hỏi ngươi một câu.”
“……”
“Ngươi có biết ngày mà ngươi giết người phụ nữ ấy là ngày gì không?”
“……Cái gì?”
Không ngờ tên nhãi tóc trắng câm như hũ nút này lại tự dưng mở miệng nói vậy với mình, Lão Túy Chủ đang giấu hồn phách trong xác “cốt long” liền nheo đôi mắt đỏ ngầu âm u, bắt đầu nghĩ xem hắn có ý gì.
Lúc này, Tấn Hành – kẻ chủ động đưa ra câu hỏi – lại như cố ý thừa nước đục thả câu, im ỉm liếc lão một cái rồi tiếp tục leo vào một hang động khác. Bấy giờ, “cốt long” đang đờ ra ở chỗ cũ mới sực giật mình, lửa giận bốc lên ngùn ngụt, chực xông lên đến tận bầu trời Tây Bắc thành.
“Ngươi…… Đồ đáng chết…… Nhãi ranh đáng chết…… Ta phải ăn thịt ngươi!!! Ta nhất định phải giết ngươi!!”
Có lẽ vì ánh mắt Tấn Hành vào phút cuối quả thực quá khinh thường và khiêu khích nên “cốt long” màu đen tức trợn cả mắt, xoè bộ vuốt rồng to lớn bằng xương trắng ra, bay từ trong ao máu lên đỉnh trên cùng tổ rùa.
Tấn Hành chờ sẵn ở trên cao, thấy nó đằng đằng sát ý lao tới gần mình, kéo theo làn gió thoảng mùi hôi tanh, hắn lập tức quăng toàn bộ âm thi phong ấn trong giấy trắng ra ngoài. Những con chữ tiểu triện chi chít như bọ bay tỏa ra ánh sáng vàng, bao vây xung quanh hắc long, chặn kín đường đi của nó. Sau đó, một con âm thi từ phía sau đống chữ liền bay nhào ra, treo ngược lên trên vách hang, vừa căm hận nhìn hài cốt Tần Huyền vừa cất tiếng rít gào, cắn vào cổ họng của “cốt long”.
Cũng chính trong giây phút ấy, trên thân con cốt long dính đầy thịt rữa và giòi bọ này bắt đầu xuất hiện đông đúc âm thi mục nát, treo mình lên người nó.
Các âm thi xả mối thù diệt tộc đè nén suốt ngàn năm lên trên bộ xương cũng đã chết đi giống như chúng, Lão Túy Chủ nhất thời không động đậy được, đành nghiến răng ngước lên không trung, lại lần nữa đối diện với đôi mắt nhạt màu chôn giấu giá lạnh và cố chấp vô tận kia.
“Hỏi lại lần nữa, ngươi có biết ngày mà ngươi giết người phụ nữ ấy là ngày gì không?”
“Rốt cuộc ngươi muốn nói cái gì…… Ta không biết! Không biết!! Ta phải ăn thịt ngươi!! Ta phải ăn ngươi cho bằng được!!!! A a!!!”
Cốt long gầm rú điên dại, cố gắng bay lên trên không, rũ bỏ đám âm thi đang bám đầy người mình. Lần này nó đã hoàn toàn bị chọc tức, cả thi cốt yêu long lẫn hồn phách Niên thú ngủ đông trong cơ thể nó cùng gào lên giận dữ với Tấn Hành, đồng thời dồn chàng thanh niên tóc trắng – người nãy giờ cứ luôn nhân cơ hội chạy trốn, song thực chất là đang cố ý kéo dài thời gian cho người bên ngoài – vào đường cùng.
Vẻ suy yếu và mỏi mệt hiện trên gương mặt Tấn Hành, hắn cúi đầu chống tường, chậm rãi đặt bàn tay vấy máu lên lồng ngực đang phát sáng mơ hồ của mình.
Nhưng ngay sau đó, vuốt rồng cự đại đã từ trên trời ập xuống đầu hắn, khoảnh khắc nó sắp sửa đập hắn chết tươi dưới màn mưa đá rơi loạn, một tiếng rồng gầm mà trước kia hắn chưa từng nghe kỹ cũng vọng tới từ một hướng xa xa trong hang động.
—— Tiếp đấy, một giao long vảy xanh, trên trán phát sáng lờ mờ liền đỡ lấy hắn vào thời cơ cực kỳ chuẩn xác, để Tấn Hành tái nhợt nằm nhoài trên lưng mình, vung vẩy đuôi rồng nhanh chóng bay về một hướng khác trong hang động!
……
“Các ngươi…… Các ngươi mau lên đò hết đi!! Mau lên! Ta sẽ giải quyết rễ của đám âm thi dưới kia! Đừng tiếp tục ở lại chỗ này nữa!”
“Nhưng…… Nhưng nhiều âm thi thế này, chúng ta cũng không chặt đứt hết phần rễ dưới sông ngay được…… Mà ông Đăng ơi, cảnh sát Liêu ơi, còn Túy Quân điện hạ với tính sư thì sao, sao chỉ thấy mấy người thoát ra từ đáy sông thôi……”
Trên mặt sông người chết, nhóm Thạch Tiểu Quang và Mẫu Nhung cùng ngồi trên con đò nhỏ của người lái đò, đang nói chuyện với nhóm Liêu Phi Vân và Đăng Tâm vừa chật vật leo lên bờ.
Đăng Tâm lão nhân đang sốt ruột chỉ đạo bọn họ mau chóng rời khỏi nơi này, lão nghe vậy thì sững người, quay sang thấy Liêu Phi Vân và Kim Cánh Chi đều nghẹn ngào đỏ mắt, lão đành tỏ sắc mặt khó coi nói:
“……Hai người bọn họ vẫn ở dưới sông…… Tấn Hành bảo để mấy đứa đi trước…… Đừng quan tâm nhiều thế nữa……”
Lời Đăng Tâm lão nhân nói nghe cứ là lạ, Thạch Tiểu Quang và Mẫu Nhung hai mặt nhìn nhau, thắc mắc chỉ vào tên Mi Lang đang ngất xỉu bên cạnh, hỏi:
“Nhưng ngay cả Mi Lang cũng ở đây mà…… Chẳng lẽ còn có thứ gì ở dưới kia ư? Chúng ta chèo đò đi mất, lỡ lát nữa Túy Quân điện hạ với tính sư muốn đi lên thì sao……”
“Kéc kéc!! Kéc!!”
Có vẻ Mẫu Nhung hết sức tán đồng lời Thạch Tiểu Quang, nó chống nạnh trừng mắt, ra chiều bất mãn mà nhìn Đăng Tâm lão nhân. Đăng Tâm lão nhân nghẹn họng trân trối, đành bất đắc dĩ nhìn sang Liêu Phi Vân và Kim Cánh Chi, nói:
“Hai ngươi…… Hai ngươi cũng nói gì đi…… Mình ta không nói rõ hết được…… Hơn nữa rễ của đám xác chết dưới sông cũng khó mà tiêu hủy ngay lập tức được…… Chúng ta rốt cuộc…… Chúng ta rốt cuộc…… Phải làm sao đây……”
Bộ dáng ấp úng của Đăng Tâm lão nhân đương nhiên khiến “Phân” đang trốn trong khoang đò cảm thấy kỳ lạ vô cùng, chắc mẩm là mấy tên nhân loại này bắt đầu chột dạ rồi đây. Lúc trước nó đến đây với Tần Giao, lại cùng giao long kia suy đoán về tình hình dưới đáy sông, cho nên khi thấy thiếu niên Tần Giao được đưa ra ngoài mà Tấn Hành và Tần Giao thì lại chẳng thấy tăm hơi, con quái vật đen thùi này liền nhe cái miệng đầy răng ra lẩm bẩm:
“Không phải chứ…… Đừng bảo lúc trước ta đoán đúng nhé…… Đâu thể chết thêm một mạng được…… Ê ê ê, gọi ngươi đấy, con lợn kia, ngươi có cảm nhận được dưới đáy sông đang xảy ra chuyện gì không……”
Tây Bắc thành chủ ngớ người, thấy con quái vật nhỏ có vẻ quen quen này cứ nhìn chằm chằm mình tỏ ý đe dọa, thằng cha nát gan này lẳng lặng nuốt nước miếng rồi lí nhí thưa:
“Hình…… Hình như ta cảm nhận được mùi của “Niên”…… Niên thú muốn ăn “Niên”, “Niên” sắp chết rồi……”
““Niên”?……“Niên” nào cơ??”
“Là “Niên” ấy đấy…… Dường như ”Niên” đang nói gì đó…… Ngươi có biết ngày mà ngươi giết người phụ nữ ấy là ngày gì không……”
Nghe câu trả lời này, “Phân” lấy làm bối rối, nó cứ tưởng suy đoán của mình ít nhất đã đúng tám phần mười, nhưng giờ thì nó chẳng rõ dưới kia rốt cuộc xảy ra chuyện gì nữa. “Phân” nghẹn lời, vội túm lấy con lợn đỏ lừ này toan hỏi cho ra nhẽ.
Liêu Phi Vân cúi đầu im re nãy giờ, nghe thấy loáng thoáng cuộc đối thoại giữa bọn họ, anh ta ngẩng đầu lên dõi nhìn xuống mặt sông, cũng ngây ngẩn cả người.
Nhiều lần cố gắng nhớ lại xem ngày mà người phụ nữ kia chết rốt cuộc có ý nghĩa gì, Liêu Phi Vân bỗng hiểu ra gì đó, hai mắt lập tức đỏ ngầu. Anh ta tiến đến trước mặt “Phân” và Tây Bắc thành chủ, cắn răng nói đứt quãng trước ánh mắt sợ hãi của con quái vật đen sì này:
“Nó đang nói…… Cái ngày mà người phụ nữ ấy chết là ngày gì…… Đúng không?”
“Đúng…… Đúng vậy……”
“……Đừng phí lời nữa!! Nó thật sự nói câu này, có đúng không!!”
“Ớ…… Ặc, đúng…… đúng, ngươi hỏi Tây Bắc thành chủ ấy, chớ hỏi ta, vả lại dạo trước không phải ta cố ý trốn ——”
“Phân” còn chưa nói xong thì tiếng tranh luận í ới bên chỗ Đăng Tâm đã ngắt lời nó. Liêu Phi Vân thẫn thờ gật đầu, một lúc sau mới cắn răng thét lớn:
“……Ta biết rồi……Với cả, tất cả trật tự đừng ồn ào nữa! Yên lặng chút coi!”
Liêu Phi Vân hét toáng lên làm nhóm người đang loạn xị trên đò đều giật mình, ngay cả “Phân” và người lái đò cũng không ngoại lệ.
Thấy nhóm Thạch Tiểu Quang Kim Cánh Chi đều ngơ ngác nhìn mình, Liêu Phi Vân liền dùng mu bàn tay lau nước mắt nước mũi tèm lem trên mặt rồi rút tờ tính thư Diêu thị trong tay áo ra, sau đó ngồi xổm xuống đất ôm đầu khóc sướt mướt như một chú khỉ đột tủi thân.
“Tấn Hành, thằng ngốc này…… Thằng ngốc này…… Hu hu…… Mẹ kiếp…… Anh nhất định phải đánh chết cậu…… Chị Thục, chị Thục ơi…… Oa oa oa……”
Anh ta òa khóc nức nở, người trên đò chẳng ai dám lên tiếng. Hồi lâu sau, Thạch Tiểu Quang có chút dự cảm chẳng lành, bèn lắp bắp hỏi “Cảnh sát Liêu à, anh sao vậy, rốt cuộc nhóm tính sư bị làm sao?”.
Song mọi người còn chưa kịp nói chuyện rõ ràng, dưới đáy sông bỗng nổi dậy một cơn sóng lớn phủ lấp cả con đò nhỏ.
Người lái đò quát lớn một tiếng dường như đang nhắc nhở, Liêu Phi Vân đá bay một con âm thi bám ở mũi đò chuẩn bị bò lên trên, sắc mặt anh ta vẫn khó coi, hai mắt thì ầng ậng nước, nhanh chóng ngồi khụy gối ở mũi đò để quan sát dưới mặt sông đục ngầu, tiếp đó hét lớn với nhóm người còn đang ngây ngốc trên đò:
“……Người trên đò nghe rõ đây! Chúng ta nhất định phải chặt đứt hết rễ của bọn âm thi dưới đáy sông! Có như thế thì Tấn Hành và Tần Giao mới có cơ hội trốn ra được! Nhưng chỉ bằng sức của chúng ta thì nhất định không chặt được hết, hiện tại mọi người chỉ có thể nghĩ cách gì đó để dụ bọn nó lên đây, sau đó chạy thoát khỏi nơi này……”
“……Vậy, vậy phải làm sao bây giờ?”
“……Tiếng động, hoặc mùi mà chúng ghét nhất, chúng ta cần vài thứ có thể chọc tức bọn âm thi này, để chúng nó tự bò lên mặt trên, sau đó cắt đứt hết bộ rễ dưới sông, xả dòng chảy lưu thông ở dưới đó ra……”
“Chúng nó…… ghét nhất tiếng và mùi gì? Chẳng phải là……??”
Kim Cánh Chi lẩm nhẩm lặp lại theo, đồng thời cũng hướng tầm mắt khiếp sợ về phía thiếu niên Tần Giao đang nằm hôn mê bất tỉnh ở một bên.
Dù sao, hắn biết rất rõ lúc trước ở trong tổ rùa dưới sông người chết, lũ âm thi đã điên cuồng công kích bất cứ ai dính mùi rồng như thế nào.
Những người khác nghe hắn nói vậy thì cũng đồng loại ngoảng nhìn lại, tỏ vẻ đã hiểu ra. Mà cũng không biết phải chăng từ trong sâu xa đã được định sẵn, đúng vào lúc ấy, tên nhóc nằm bất động nãy giờ quả thực nhíu mày tỉnh lại.
Rõ ràng y chẳng hề hay biết chuyện vừa xảy ra, chỉ cảm thấy đầu đau âm ỉ, mụ mị chẳng biết gì cả, nhưng y nhớ mang máng là trước đó mình đã gặp được một người mà ngay chính bản thân cũng không tin nổi……
Người nọ trông rất giống y……. Nhưng thoạt nhìn….. Lợi hại lắm……. Lợi hại hơn y nhiều……
Hình như người ấy còn gọi y là…… Tần Giao?
Đến khi thiếu niên Tần Giao từ từ tỉnh lại từ cơn bàng hoàng, suy yếu mở mắt ra, y liền đối diện với Liêu Phi Vân cũng đang ngơ ngác nhìn mình, rồi tự dưng thằng cha này còn nhào lên ôm chặt lấy y mà khóc lớn.
“……Là rồng! Là rồng!! Oa oa oa!! Bọn họ được cứu rồi!! Là rồng!”
【Ư ư, Liêu đầu to ngươi…… Tên ngu ngốc nhà ngươi muốn làm gì hả!!! A a a!!! Ta là rồng! Ta đương nhiên là rồng rồi! Gì đó! Các ngươi muốn làm gì hả!!!】