*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Sau khi nổi giận với Tấn Hành, giờ phút này Liêu Phi Vân đang loạng choạng đi trên con đường lúc trước, đối với một loạt dị thường phát sinh ở chỗ Đăng Tâm lão nhân và Tấn Hành, anh ta vẫn chưa hề hay biết. Trên thực tế thì lúc này, hầu hết sự chú ý của anh ta đang tập trung vào đống xác bọ trắng ởn tanh tưởi dưới đất và những cái hang bọ gồ ghề lồi lõm bên trên.
Lúc trước anh ta và Đăng tâm lão nhân đã băng qua con đường này rồi, khốn nỗi giờ mà muốn đơn độc quay lại đường cũ, Liêu Phi Vân – con người có tố chất tâm lý và cam đảm luôn luôn nằm dưới trục hoành – vẫn không khỏi thấp thỏm.
Vất vả lắm anh ta mới tìm về tới cửa hang ban đầu, ấy thế nhưng khi ló đầu nhìn ra ngoài thì lại chẳng thấy bóng dáng nhóc con kia dưới đất. Liêu Phi Vân lộ vẻ căng thẳng, bất giác ngó trái ngó phải, vểnh mông lên như một con khỉ đột hoảng loạn, muốn bò ra khỏi hang để đi tìm thằng nhóc.
Cảnh sát Liêu chỉ lo để ý hoàn cảnh trước mắt chứ không phát hiện ra rằng, khi anh ta khó khăn bò ra ngoài, một bóng đen đứng phía sau nghiêng đầu nhìn chằm chằm anh ta nãy giờ cũng chậm rãi nhấc chân lên.
Liêu Phi Vân bị thằng cha thất đức này đạp cho một phát, lảo đảo té nhào ra ngoài, một tiếng la thất thanh cất lên, cả người lẫn mông đồng thời ngã vào trong đống xác bọ.
Anh ta điên tiết ngẩng phắt đầu lên rồi lại ngay lập tức ngẩn người ra, đối diện với một gương mặt mà bình thường anh ta ghét cay ghét đắng nhưng giờ lại cảm giác thân thiết đến bất ngờ…… Gương mặt của Tần Túy Quân trưởng thành.
“Ngươi có vẻ rất mừng rỡ khi thấy ta nhỉ?”
Giọng nói khàn khàn yêu dị của loài rắn ấy tựa như vô thường, nếu không phải Tần Giao này thoạt trông ma mãnh và nguy hiểm hơn thì Liêu Phi Vẫn đã lầm tưởng y là tên nhóc ấu trĩ kia rồi.
Liêu Phi Vân chống đất thở hổn hển mệt mỏi, không thể phủ nhận mình đã yên lòng hơn phần nào. Để ý thấy nhóc con kia đang nằm nhoài trên lưng Tần Giao, sắc mặt tái nhợt, anh ta cũng thở phào nhẹ nhõm, bảo:
“Mừng…… Mừng cái đầu ngươi ấy…… Sao ngươi lại ở đây? Với cả, ngươi…… ngươi không sao chứ? Tấn…… ặc, lúc trước…… chẳng phải ngươi vẫn ở trên mặt sông sao……”
“Ừm, ta cảm giác tình hình chỗ này có vẻ không ổn nên xuống đây. Mà ngươi nhỏ mồm thôi, nếu ngươi còn la hét như khỉ đột nữa thì ba chúng ta sẽ lập tức bị bọn chuột và bọ trên hang động bao vây đấy.”
Nửa gương mặt của Tần Túy Quân khuất trong bóng tối, vì trên lưng còn có một bạn nhỏ đang hôn mê nên sau khi dùng giọng điệu biếng nhác nói xong câu ấy, y chỉ có thể hơi nghiêng đầu, dùng ánh mắt ra hiệu cho anh ta chú ý âm lượng.
Liêu Phi Vân giơ mu bàn tay lau chùi hai bên gò má, bị y nói vậy thì khóe miệng giật giật, cuối cùng cũng lựa chọn im lặng. Sau đó anh ta vội vàng leo lên trên theo cái tên xuất quỷ nhập thần này, cùng y mau chóng tiến lên trước theo hướng vừa đi qua.
“Ê ê, nói cho ta biết đi, rốt cuộc ngươi tới đây bằng cách nào?”
“Ta xuống theo một dòng chảy lưu thông khác, người lái đò âm ty đang chờ ở trên kia, cả con nhị trùng thân trốn thoát khỏi tay Tấn Hành cũng đang ở đó, cơ mà…… ngươi nhặt được nhóc này ở đâu?”
“Nhóc này? À à, thì là…… thì là ở Tây Bắc thành ấy mà, lúc trước ta với Tiểu Quang cùng đi bắt dê, sau đó Nhung tới tìm ngươi, rồi tự dưng có sét đánh, cậu ta từ trên trời rớt xuống. Ngươi không biết giờ Tây Bắc thành loạn như thế nào đâu, bọn ta đoán có lẽ vì nơi này nên dòng thời gian của Tây Bắc thành mới đồng thời rơi vào trạng thái hỗn loạn nào đó, thế là liền đem theo cậu ta tìm tới đây…… Vì không thể tiết lộ chuyện phát sinh trong dòng thời gian này cho thằng nhóc, nên ta không dám nói với Tấn……. Ờm, nói là, nói là ta nhặt được…… “ngươi” phiên bản nhỏ…… À mà, ngươi có biết sao thằng nhóc tới được đây không? Hoặc là ngươi có ấn tượng gì với chuyện xảy ra trong hôm nay không?”
“Không biết, ta không hề có ấn tượng với chuyện mà ngươi kể, có lẽ là liên quan đến hết thảy sự kiện xảy ra hôm nay thật…… Nhưng lúc trước ngươi có gặp Tấn Hành không?”
Vừa nghe Tần Giao nhắc tới Tấn Hành, mặt Liêu Phi Vân liền xụ xuống. Tần Giao nhíu mày nhận ra có gì đó không ổn, bèn thấp giọng cố ý chế nhạo con khỉ đột mặt như đưa đám này:
“Gì đấy, tự dưng làm mặt như oán phụ vậy……”
“Có ngươi mới oán phụ ấy! Không có gì sất! Ngươi mau xem xét vết thương cho thằng nhỏ trên lưng ngươi trước đi, dù sao cậu ta bị thương thì cũng là chính ngươi bị thương mà, mau lên mau lên……”
Dứt lời, Liêu Phi Vân cố gắng che giấu biểu cảm nhăn nhó của mình, cất bước tiến về phía trước. Tần Giao nheo mắt lấy làm lạ, song vẫn yên lặng đi theo.
Tiếp đó, Liêu Phi Vân liền thấy cái tên này nhẹ nhàng bế nhóc con trên lưng xuống, đặt tại một bên, còn ra hiệu bảo mình cởi áo khoác ra cho thằng nhóc như đúng rồi. Liêu Phi Vân còn hơi muốn kháng nghị, cơ mà cuối cùng vẫn buồn bực lựa chọn thỏa hiệp, anh ta ngồi xổm xuống, thì thầm với hai Tần Giao một lớn một nhỏ:
“Ngươi, ngươi làm sao…… A, không đúng, tên nhóc này làm sao vậy?”
“Tố chất tâm lý quá kém, cho nên vừa bị lũ bọ kia doạ, lại đang bị vài vết thương nên chắc nghĩ lần này mình sẽ quang vinh hy sinh, lưu danh muôn đời, trở thành đại anh hùng vạn người kính ngưỡng.”
Tần Tuý Quân vừa nói vừa băng bó cánh tay giúp nhóc con nằm dưới đất, vẫn là cái giọng điệu muôn đời đáng ghét khó ưa ấy, ngay cả khi độc miệng bình phẩm chính mình ngày nhỏ thì y cũng chẳng thấy lấn cấn chỗ nào.
Thấy Liêu Phi Vân trợn trắng mắt lên, Tần Giao cũng chẳng vội hé răng, trước tiên y xử lý sơ qua vết thương trên người thiếu niên rồi liền đăm chiêu ngắm nhìn gương mặt non nớt chồng chất sẹo và vảy ấy.
Biểu cảm của Liêu Phi Vân bỗng trở nên phức tạp quá đỗi, thấy Tần Giao như vậy, anh ta liền hầm hừ khoanh tay dựa vào bên cạnh, làu bàu cợt nhả:
“Có phải ngươi đang cảm thấy chính mình trông đáng yêu lắm đúng không?”
“……Ngươi đang nói vớ vẩn cái quái gì vậy?”
“Ta có nói điêu đâu, ngươi hồi trước thật sự đáng yêu hơn nhiều mà, đâu có như ngươi bây giờ……”
“……Ta như bây giờ thì chướng mắt ngươi lắm hả? Ngươi lại ngứa cổ muốn tìm cái chết phỏng?”
Nhận thấy tầm mắt lạnh lẽo của Tần Giao nhắm vào gáy mình, Liêu Phi Vân sợ sãi run lẩy bẩy. Cái tên này mồm mép tép nhảy quen rồi, giờ mới ý thức được chút nguy cơ sống còn, vội vàng xua tay tỏ vẻ mình không có ý đấy. Đồng chí Lão Liêu nuốt nước miếng, lắp bắp giải thích rằng:
“Ặc, không phải…… Không phải…… Ngươi đừng hiểu lầm nha! Ta không có ý này!! Ý của ta là…… Cảm giác mà ngươi và cậu ta mang đến cho người khác quả thực không hề giống nhau, bất kể là ánh mắt, giọng điệu nói chuyện, hay những thứ khác…… Cho dù hai người đứng chung một chỗ thì vẫn nhận thấy rõ được ngươi thành thục hơn cậu ta…… từng trải nhiều hơn cậu ta…… Chắc cũng vì một bên là người lớn một bên là trẻ con chăng……”
Tần Giao không phản bác lời anh ta nói, chỉ nheo mắt từ chối cho ý kiến, sau đó cũng làm như không thấy sự tồn tại của Liêu Phi Vân luôn. Liêu Phi Vân thấy hiếm khi nào y dễ nói chuyện như vậy thì cũng càng thêm phần hăng hái, nhỏ giọng bổ sung một câu:
“Ngươi có biết trước khi đến đây cậu ta đã nói gì với ta và Tiểu Quang không?”
“Nói gì?”
Tần Giao chỉ liếc anh ta một cái, có vẻ chẳng hứng thú lắm.
“Cậu ta nói…… mình là một con rồng biết bay, thoạt nhìn tự hào và kiêu ngạo vô cùng.”
“……”
“Nói thật, lúc đó ta đã nghĩ, một Tần Giao đương độ niên thiếu, không biết sợ hãi, không tự ti vì xuất thân của mình, kỳ thật cũng mang đến cho người ta cảm giác rất tốt. Hơn nữa…… Hơn nữa có người vẫn thầm hi vọng ngươi sẽ mãi như vậy, ở trong mắt cậu ấy, ngoài chị gái ra thì ngươi chính là người đáng để cậu ấy quan tâm và quý trọng nhất trên đời này……”
Khi nhắc tới người nào đó, biểu hiện của Liêu Phi Vân rõ ràng còn giận dữ, nhưng xuất phát từ nguyên tắc cá nhân, anh ta vẫn bổ sung thêm mặc dù không tình nguyện. Tần Giao chậm rãi đắp tấm áo lấm bẩn lên người chính mình thuở thiếu niên, ngẩn ngơ xuất thần một thoáng chốc, sắc mặt cũng hơi kỳ lạ. Bấy giờ y lại lui sang bên cạnh, ngước mắt lên gọi Liêu Phi Vân:
“Lão Liêu.”
“Hả?? Ngươi gọi ta à…… Không, không phải chứ, ngươi…… sao ngươi tự dưng lại nghiêm túc gọi ta là Lão Liêu thế!! Giật hết cả mình!”
Lần đầu tiên được y gọi là Lão Liêu bằng giọng điệu như thế, Liêu Phi Vân liền ghét bỏ trừng mắt. Nhưng hiện tại Tần Giao rõ ràng không hơi đâu mà đấu võ mồm với anh ta, y yên lặng liếc anh ta một chốc, sau đó mới lạnh lùng nói tiếp:
“Ta không có tâm tình đùa giỡn với ngươi, nói chuyện nghiêm túc đi.”
“Ặc, được rồi……. Thế……. Thế ngươi nói đi……”
“Ngươi rốt cuộc bị sao vậy? Có phải ngươi đã gặp Tấn Hành không? Cậu ấy thế nào rồi?”
“……”
Quanh đi quẩn lại vẫn là hỏi mấy câu này, tuy Liêu Phi Vân hiểu tâm trạng y lo lắng cho người nhà, nhưng nghĩ đến chuyện vừa xảy ra là lửa giận lại dấy lên trong lòng anh ta.
Thế là đồng chí Lão Liêu sầm mặt gật đầu, không muốn để lộ cho Tần Giao biết mình và Tấn Hành cãi nhau, nên liền phất tay có vẻ không vui, trả lời rằng:
“Có gặp, cậu ấy rất ổn, đang ở cùng Đăng Tâm với Kim Cánh Chi, không có việc gì cả.”
“Thật không?”
“Đương nhiên là thật, tên nhãi này còn khỏe như vâm, chân đạp âm thi, tay đấm phi long, lên trời xuống đất, không gì không làm được kia kìa, y hệt như Siêu Saiyan vậy, ngươi nghĩ cậu ấy sẽ bị làm sao được chắc?”
Giọng điệu kiểu này là không nói thật rồi, Tần Giao cau mày yên lặng, vừa rồi chẳng nhận được tin tức gì từ Kim Cánh Chi, y không an tâm cho lắm.
Cuối cùng y tạm gác lại đề tài này, đổi sang một việc khác mà mình đang nóng lòng tìm chứng cứ. Tần Giao khoanh tay tựa vào cửa hang suy nghĩ một chốc, bỗng nhiên nhíu mày bảo với Liêu Phi Vân:
“Vậy thì đổi câu hỏi khác đi.”
“Hở?”
“Tại sao ban đầu ngươi và Tấn Hành lại căm ghét tà túy như vậy?”
“Cái gì, cái gì?”
“Đừng nói ngươi hề ghét, ban đầu ngươi và Tấn Hành biểu hiện như thể toàn bộ Túy Giới đều nợ tiền mình vậy. Cậu ấy thì có thể là vì việc xảy đến với người thân mình, còn ngươi rốt cuộc vì sao lại kiên quyết cho rằng người và túy hoàn toàn không có khả năng, nói rõ ràng đi.”
Câu hỏi này làm Liêu Phi Vân cứng họng, có lẽ là cảm thấy thật sự khó mở lời nên sắc mặt anh ta hơi khó coi. Anh ta liếc nhìn Tần Giao, chuẩn bị tinh thần cả một buổi trời rồi mới bắt đầu kể về ẩn tình mà mình chưa bao giờ giãi bày với bất cứ ai:
“Bởi vì năm đó, chị Thục…… kỳ thực là vì bố của Trường Minh nên mới tự nguyện trở thành tà túy.”
“……Tức là sao?”
“Ý trên mặt chữ…… Ta quen biết nhà bọn họ suốt bao năm, từ nhỏ chị Thục đã rất thương Tấn Hành, nhưng vì một kẻ lai lịch mập mờ mà cuối cùng chị ấy lại đi làm túy. Lúc ấy Tấn Hành không chấp nhận nổi chuyện này nên đã nhiều lần cãi nhau với chị gái, khiến chị Thục tức phát khóc lên, nhưng rồi chị ấy vẫn rời đi, mà sau đó…… Ắt hẳn tên khốn kiếp kia đã làm việc gì có lỗi với chị Thục, nên bỗng một ngày nọ chị ấy mang con trở về. Rồi vào một buổi tối không lâu sau đó, gia đình Tấn Hành xảy ra chuyện…… Chị Thục không còn, đứa em trai mới ra đời chưa lâu của Trường Minh cũng mất……”
“……”
“Chân Tấn Hành bị thương nặng không chữa khỏi, để lại tàn tật nghiêm trọng. Song kỳ lạ là, khi ta đến thăm nhà họ thì ông nội Tấn Hành và những người khác lại không hề hấn gì cả, hơn nữa có vẻ cũng không rõ lắm về chuyện đêm đó…… Chẳng có nhiều chứng cứ lưu lại hiện trường nên đến nay vẫn chưa tìm được hung thủ. Thật ra ta vẫn luôn hoài nghi biến cố này là do tà túy gây ra, tuy nhiên ngươi cũng biết đấy, mặc dù ta là cảnh sát nhưng đâu làm gì được lũ tà túy ấy đâu……”
“……”
“Mà càng lạ hơn là…… Sau đêm đó, dường như Tấn Hành không hề nhớ rõ về việc đã xảy ra. Mỗi lần ta hỏi là đầu cậu ấy lại đau nhói, mũi và tai cũng bắt đầu chảy máu rất đáng sợ. Bác sĩ bảo có thể là do chịu thương tích nghiêm trọng nên để lại chướng ngại kích thích, dặn ta chớ nhắc tới chuyện ấy khiến cậu ấy kích động, về sau việc này vẫn cứ bỏ ngỏ chẳng được giải quyết. Có lẽ đây cũng là nguyên nhân cậu ấy không thể nói rõ cho ngươi biết việc đã xảy ra, bởi vì chính bản thân cậu ấy cũng hoàn toàn không nhớ được, chỉ nhớ mang máng là chị Thục đã chết và vài lời trăn trối dành cho cậu ấy, giờ có nhắc lại chuyện cũ cũng chỉ tổ đau lòng mà thôi……”
Vốn dĩ Liêu Phi Vẫn còn đang giận lắm, nhưng nghĩ thằng nhóc kia chịu khổ suốt bao năm qua, anh ta lại bỗng dưng mềm lòng.
Dù sao cũng đã là bạn bè tốt, anh em tốt nhiều năm trời, kể cả có việc gì khiến nhau bực bội thì cũng không đến nỗi nói năng tuyệt tình. Mà lại nghĩ hôm nay mình quả thật cũng có chỗ lỗ mãng sai sót, chẳng trách ban nãy Tấn Hành lại nổi giận, Liêu đại ngốc liền tỏ vẻ xấu hổ.
Từ lúc nghe đến đoạn Tấn Thục hoá tuý, sắc mặt của Tần Giao ngồi ở đối diện anh ta liền trở nên rất đỗi kỳ lạ, một lát sau y mới khó hiểu hỏi:
“Trong nhà xảy ra nhiều chuyện như vậy, sao ông nội và mấy người khác lại tỏ ra không hề hay biết?”
“Hả? Ta cũng không rõ…… Nhưng mọi người, bao gồm cả Tấn Hành, quả thực không hề nhớ được chuyện xảy ra đêm đó…… Mà ngươi tự dưng hỏi chuyện này làm gì, có phải là……”
Liêu Phi Vẫn ngập ngừng định kể lại những chuyện kỳ lạ phát sinh lúc trước cho Tần Giao, nhưng anh ta vừa định lên tiếng thì Tần Giao bỗng nhiên đanh mặt ngồi thẳng người dậy, khẽ khàng đặt ngón tay kề sát đôi môi mình, “Suỵt” một tiếng.
“Sao…… Sao vậy?”
“……Có kẻ đang bò trên đầu chúng ta.”
“Lẽ nào…… Lẽ nào bọn âm thi bò theo ta tới đây?”
“……”
Nghe Liêu Phi Vân run rẩy nói vậy, Tần Giao bèn liếc nhìn đứa nhỏ đang hôn mê bất tỉnh rồi đứng dậy, ngẩng gương mặt đầy vảy và đôi mắt rắn âm u quỷ dị của mình lên phía trên, tức khắc vươn tay, mạnh bạo lôi một bóng người kêu la thảm thiết từ trên cửa hang xuống. Liêu Phi Vân kinh ngạc nhìn tên mi túy xấu xí chật vật nọ bị Tần Giao nhấn lên tường, cất tiếng gào khóc “Á á”, anh ta khó tin nói:
“Ủa, đây chẳng phải là Mi, Mi Lang ư? Sao hắn ta lại ở đây?”
Mặt mũi tướng tá của Mi Lang, cho dù có hóa thành tro thì Tần Giao và Liêu Phi Vân cũng không quên được, huống hồ giờ hắn còn há miệng run rẩy che chắn cho cặp lông mày của mình. Thấy bản thân đã bị hai người này bắt được, tên kính túy ngã nhoài trên đất như chó mất chủ này bỗng nhiên rít lên the thé.
Hắn nghiến răng nghiến lợi muốn nhào tới cào mặt Tần Giao, song còn chưa kịp chạm vào thì đã bị Tần Giao hờ hững giơ một tay bóp chặt cổ, ấn lên vách hang. Nhận thấy mùi vảy rắn vừa quen thuộc vừa khiến mình buồn nôn đang cách cực gần, Mi Lang khiếp đảm tột độ, bấy giờ mới vừa sợ vừa hận mà khóc lớn:
“Ta…… Ta tự mình trốn ra…… Ta tự mình trốn ra, lúc nãy Lão Túy Chủ nổi điên giết người bên long trì…… Ta thấy tình hình không ổn nên tự mình trốn ra…… A a…… Thả ta ra, thả ta ra đi…… Ta không muốn chết…… Ta thật sự không muốn chết……”
“Giết người? Lão Túy Chủ muốn giết ai?”
Tần Giao hỏi ngay vào trọng điểm, đôi mắt y tối đi, sắc mặt cũng bắt đầu lạnh xuống. Mi Lang bị y nhấn vào vách tường, thấy vậy liền trợn mắt cắn răng, hồi lâu sau mới cất giọng điên dại quỷ dị trước ánh nhìn chằm chằm của Liêu Phi Vân và Tần Giao:
“Ta không trộm đồ…… Ta không trộm đồ mà…… Cái tên tóc trắng…… mắt trắng đó…… Bảo vật của Lão Túy Chủ…… Ăn một rồi thì vẫn còn một…… Đã nhiều năm như thế rồi…… Lão Túy Chủ…… Lão Túy Chủ rốt cuộc sắp bắt được hắn, rồi ăn hắn từng miếng từng miếng…… Chứng tỏ ta không hề trộm đồ ha ha ha…… Ha ha ha……”