Ninh Dĩ Tầm không thiếu việc làm, Trần Tinh cũng chuẩn bị cho cô rất nhiều mục để diễn Liveshow, cũng chỉ có thể cố gắng hoàn thành trước thời gian, quá trình như vậy, không chỉ có Ninh Dĩ Tầm bận bịu, đến Trần Tinh cũng bề bộn nhiều việc.Vì thế gần đây Tôn Lê đi tìm Trần Tinh đều không gặp, thừa dịp Trần Tinh không ở nhà, cô trực tiếp thay ổ khóa nhà Trần Tinh, đến gần thêm một chút, chỉ là Trần Tinh không ở nhà, trong phòng trống rỗng làm cho Tôn Lê rất khó chịu, lúc này chỉ hận sao Trần Tinh không lập tức xuất hiện.“Bảo bối, sao chị không nhận điện thoại của em.” Ngữ khí Tôn Lê không tự giác mang theo vài phần làm nũng cùng cảm giác ai oán, phải biết rằng đây là cuộc điện thoại thứ ba của cô hôm nay, hai cuộc trước đó Trần Tinh đều từ chối, cô còn có tính nhẫn nại như vậy sao, đến chính bản thân cô còn cảm thấy ngoài ý muốn. Từ trước đến nay Tôn Lê chưa từng nghĩ mình sẽ si tình đến như vậy. Trước kia cũng chủ động xem trọng một số người, tuy rằng đa số tình huống đều rất thuận lợi, nhưng đôi khi cũng có một hai người từ chối cô, cô cũng thấy rõ, mà từ chối thì từ chối, cô cũng không quấn quít lấy đối phương không thả. Tôn Lê luôn chán ghét cảm giác bị người khác theo đuổi dai dẵng, cô có hảo cảm chắc chắn là có hảo cảm, không có hảo cảm, mặc kệ là đối phương có làm thế nào đều sẽ không có cảm giác, nên cảm thấy quấn lấy người ta không buông thật đúng là không có phong độ. Nhưng là đối với Trần Tinh, Tôn Lê lại tự vẽ ba ba lên mặt mình, trở thành người mà bản thân cô ghét nhất, hơn nữa còn càng ngày càng chán ghét. Tôn Lê cảm thấy mình đối với Trần Tinh giống như trúng tà, không kềm chế được, một người không phải là cực kỳ xinh đẹp, nhưng lại có thể hấp dẫn cô như vậy, thật là không thể hiểu được.Trần Tinh không tình nguyện tiếp điện thoại của Tôn Lê, mỗi ngày Tôn Lê đều gọi cho mình ba cuộc, cũng giống như hôm nay, đây là cuộc gọi thứ ba, hai cuộc gọi trước nàng bận nên không nhận, nàng nghĩ nếu bản thân mình không nhận điện thoại, có lẽ Tôn Lê sẽ gọi lại lần thứ tư. Mà tên của mình khi nào thì trở nên buồn nôn như vậy? Ngữ khí kia cũng đau khổ như tiểu tức phụ chờ đợi mình, so với bệnh công chúa của cô đúng là không phù hợp a. Kỳ thật Trần Tinh cứ tưởng rằng qua mấy ngày Tôn Lê sẽ biết khó mà lui, bị nàng lạnh nhạt lâu như vậy, Tôn Lê chẳng những không biết khó mà lui, ngược lại còn dũng cảm hơn lúc đầu.“Vừa rồi tôi đang làm việc, thực sự không có thời gian rảnh nhận điện thoại quấy rầy của cô.” Trần Tinh thản nhiên nói, nàng không phát hiện bản thân mình có điểm giống như giải thích.“Vậy là nói bây giờ chị rảnh đúng không, vậy chị nói chuyện với em đi, em phát hiện em rất nhớ chị, hình như em chưa từng nhớ một người đến như vậy.” Tôn Lê cũng không biết rụt rè là cái gì, cô suy nghĩ gì thì nói cái đó, cũng chẳng cảm thấy ngượng ngùng.“À.” Trần Tinh thực sự không biết đáp lại như thế nào, chỉ có thể nhẹ nhàng à một tiếng.“Phản ứng của chị như vậy thực sự làm cho người ta có cảm giác thất bại, thật sự là thiếu khuyết tình cảm mà.” Đối với phản ứng của Trần Tinh Tôn Lê có chút thất vọng, có chút buồn bực oán giận nói.“Tôi vốn chính là người như vậy.” Trần Tinh chỉ biết, rất ít người có thể chịu được tính tình không thú vị của mình, mặc dù ngắn hạn có thể chấp nhận, nhưng thời gian lâu dài, vẫn là sẽ có oán hận.
“Cũng đúng, từ lúc đầu chị đã không thú vị, em còn thích chị như thế, ánh mắt em đúng là có vấn đề.” Tôn Lê cảm thán nói.“Cô thay đổi chủ ý là được rồi.” Trần Tinh vân đạm phong kinh nói.“Không, bỏ dở nửa chừng không phải là tác phong của em, em không có được chị, đại khái là em sẽ không yên tĩnh được, không phải có câu không chiếm được vĩnh viễn thấy xôn xao sao, đây đại khái là cảm giác của em đối với chị.” Tôn Lê luôn là người trực tiếp như vậy.“Những lời này không phải là dễ dàng có được sẽ không quý trọng sao, cô còn có thể nói hợp tình hợp lý như vậy?” Trần Tinh cũng không biết nói như thế nào, Tôn Lê này, suy nghĩ một chút cũng không giá trị, cố tình chân thật đến đáng sợ, ngay cả che dấu cũng không cần.“Không phải chị vẫn nói không muốn em quấn quít lấy chị sao, nếu không, chúng ta thương lượng một chút, chị cần thì kêu em đến, như vậy nội tâm sẽ không thấy xôn xao, sẽ không còn quấn quít lấy chị nữa, không phải chị muốn đuổi em đi vậy sao?” Tôn Lê cười đề nghị nói, đối với sự lên án của Trần Tinh cũng không phủ nhận, ngược lại càng nói càng uy dũng.“Tôi cũng không hứng thú làm giấy vệ sinh giải quyết ɖu͙ƈ vọng cho cô.” Bị người khiêu khích, nàng cũng không phải chạy theo làm gì, Trần Tinh cảm thấy trừ khi trong lòng mình nghĩ quẫn, chứ chuyện này bình thường thực không có khả năng.“Em muốn dùng tay thay giấy cho chị.” Tôn Lê cảm thấy so sánh của Trần Tinh thật thú vị, kỳ thật lúc nói chuyện phiếm với Trần Tinh, khóe miệng cô đều là hướng lên trêи.“Tôi không cần, cảm ơn!” Trần Tinh quả quyết từ chối.“Chị có thể thay đổi chủ ý lúc nào cũng được. Khi nào chị về nhà?” Tôn Lê cảm thấy bản thân mình như hòn vọng phu, cảm giác Trần Tinh còn bận bịu hơn mình rất nhiều.“Không biết nữa.” Trần Tinh thực sự không có lừa Tôn Lê, chuyện của nàng dồn đến đỉnh đầu, kế hoạch có sự thay đổi là không tránh được, khi nào làm xong thì mới trở về.“Không sao, dù sao chị về đến nhà em cũng sẽ biết.” Chuyện đổi khóa Tôn Lê cố ý nói cho Trần Tinh nghe rồi, không phải cô nói chơi thôi, đến lúc đó Trần Tinh không vào được nhà, khẳng định sẽ gọi điện thoại cho mình, vậy mình liền biết khi nào chị ấy trở về, cô đã suy tính kỹ càng lắm rồi.“Bây giờ tôi muốn tắm rửa đi ngủ, ngày mai còn phải đi làm sớm.” Trần Tinh muốn tắt điện thoại.“Mới nói chuyện có 10 phút, lúc nãy chị tắt hai cuộc điện thoại của em, phải bù lại, chị phải nói chuyện nhiều hơn một chút mới đúng.” Tôn Lê cứ luyến tiếc tắt điện thoại như vậy.“Tôi tắt trước!” Trần Tinh vẫn tắt điện thoại, Tôn Lê quả nhiên là có điểm đáng ghét, tắt điện thoại xong Trần Tinh âm thầm nghĩ.……//……Tống Thanh Nam cảm thấy Tống Thanh Vi giống như cái bóng của mình, mình đi đâu, cô liền theo đó, giống như không có chuyện gì để làm, chỉ cần đi theo mình là được
Giống như lúc ăn cơm có thịt bò, Tống Thanh Vi trực tiếp lấy thịt bò của nàng, cắt từng miếng nhỏ đưa lại cho nàng, cũng không quan tâm đến những người khác ở đây, giống như Khương Diệc Văn nhìn các nàng chằm chằm xong, cả Tống Dực cũng không nhịn được mà liếc mắt nhìn. Bọn họ hiển nhiên có chút nghi hoặc, tình cảm hai đứa khi nào mà tốt như vậy? Tống Thanh Nam thực sự không biết thế nào, nàng thực sự không cần Tống Thanh Vi lấy lòng nàng như vậy. Tống Thanh Nam cảm thấy nếu không phải ba với mẹ đang ở đây, có lẽ Tống Thanh Vi còn muốn tự thân đút cho mình ăn. Tuy rằng Tống Thanh Vi tìm mọi cách lấy lòng mình, nhưng Tống Thanh Nam vẫn cảm thấy Tống Thanh Vi căn bản là xem mình như búp bê mà bày bố.Ăn cơm chiều xong, Khương Diệc Văn gọi Tống Thanh Nam lại, hiển nhiên là Khương Diệc Văn đặc biệt lo lắng Tống Thanh Vi, có thể nói, tình cảnh của bà và con gái như bây giờ đều là do Tống Thanh Vi làm hại, vốn mọi chuyện đều rất tốt, từ khi Tống Thanh Vi xuất hiện xong đều trở nên không tốt.“Thanh Nam, mẹ biết con từ nhỏ thiện lương, nhưng Tống Thanh Vi là kiểu người “vô sự hiến ân cần”, sợ là có dã tâm khác, chúng ta không thể không phòng, con vẫn nên giữ khoảng cách với nó thì tốt hơn.” Khương Diệc Văn lo lắng dặn dò Tống Thanh Nam.Tống Thanh Nam thực sự là có khổ mà không thể nói thành lời, đương nhiên nàng biết Tống Thanh Vi có ý đồ khác, so với ai khác nàng càng muốn cách xa Tống Thanh Vi hơn, nhưng là Tống Thanh Vi làm nàng tránh cũng không tránh được.“Mẹ, con biết, chỉ là con cũng không biết vì sao em ấy lại đối xử với con tốt như vậy.” Tống Thanh Nam chỉ có thể làm bộ như cái gì cũng không biết.Khương Diệc Văn cũng nhìn ra quả thật là Tống Thanh Vi chủ động lấy lòng con gái mình, Tống Thanh Vi tìm mọi cách lấy lòng Tống Thanh Nam, chẳng lẽ là vì 40% cổ phần còn lại sao? Bà và Tống Dực đã nhất trí chuyện chia cổ phần, Tống Thanh Vi được 60%, Tống Thanh Nam 40% cổ phần công ty, nhưng đại đa số bất động sản đều cho Thanh Nam, nhưng đây là giao ước riêng của bà và Tống Dực, Tống Dực nói nguyên bản định cho Thanh Nam 70% cổ phần, Thanh Vi 30%, khi đó Khương Diệc Văn thấy 30% còn nhiều. Ai biết Tống Thanh Vi tâm cơ lớn như vậy, tra xét quan hệ của Thanh Nam với Tống Dực, làm cho tình thế đại nghịch chuyển. Tuy rằng Khương Diệc Văn hận Tống Thanh Vi nghiến răng nghiến lợi, nhưng nếu thỏa thuận với Tống Dực được, trêи mặt cũng là khách khí với Tống Thanh Vi, nước giếng không phạm nước sông. Nếu Tống Thanh Vi muốn chiếm luôn 40% cổ phần còn lại của Tống Thanh Nam, Khương Diệc Văn tuyệt đối sẽ không bỏ qua cho cô.“Mặc kệ nó dùng chiêu gì với con, con đề phòng nó là được rồi, khi nào con về Đức?” Khương Diệc Văn không thể dặn dò lại lần nữa, trước kia luyến tiếc con gái ở nước ngoài, bây giờ lại muốn cho Thanh Nam đi về Đức, tránh xa Tống Thanh Vi càng tốt, bà sợ Thanh Nam bị Tống Thanh Vi lừa gạt đi, nữ nhân kia vì muốn dỗ dành Thanh Nam, cả người cũng có thể quỳ xuống như vậy, thực sự là quá đáng sợ, nên để Thanh Nam cách xa cô ta thì tốt hơn. Hơn nữa, nếu Thanh Nam rời khỏi Tống gia, cảm giác có lẽ sẽ tốt hơn, có thể không còn sầu khổ nữa.“Để chuyện này qua đi.” Tống Thanh Nam cũng ước gì mình có thể quay trở lại Đức ngay bây giờ, làm đà điểu cũng được, coi như hết thảy mọi chuyện ở Tống gia cũng chưa phát sinh, nhưng Tống Thanh Vi lại giống như dây leo, gắt gao cuốn lấy nàng, khiến cho nàng không thể động đậy được. Tống Thanh Nam vừa về phòng, thân thể đã bị Tống Thanh Vi bò lên, Tống Thanh Nam muốn thoát đi, nhưng giãy cũng không xong, bất đắc dĩ để Tống Thanh Vi như không xương quấn lấy mình.“Mẹ với chị nói gì vậy?” Tuy rằng trong lòng Tống Thanh Vi không có cảm xúc gì với Khương Diệc Văn, nhưng cũng không ngại kêu bà một tiếng mẹ thực thân thiết, đặc biệt là ở trước mặt tỷ tỷ, dù sao sau này mình cũng là người của tỷ tỷ. Mặc dù nếu mẹ Giang San của cô mà nghe được có khả năng sẽ bị tức chết.Tống Thanh Nam nghe Tống Thanh Vi kêu mẹ mình là mẹ, cảm giác cả người cũng không được tự nhiên, tuy rằng trêи danh nghĩa quả thật là nên kêu như vậy, nhưng nàng không thể tưởng tượng được sao Tống Thanh Vi có thể kêu ra miệng như vậy được.“Không có gì.” Đương nhiên Tống Thanh Nam không có khả năng nói chuyện riêng của mình cho Tống Thanh Vi.“Thật ra cũng không khó đoán, chắc bà định kêu chị cách xa em một chút, có phải muốn cho chị về Đức hay không?” Tống Thanh Vi hỏi.Tống Thanh Nam không trả lời, Tống Thanh Vi là biết mà còn cố hỏi đúng không.“Nếu chị muốn về Đức cũng được, em có thể đi cùng với chị.” Tống Thanh Vi cười nói, bộ dáng như vẻ đang thương lượng.“Ở đâu cũng ở với cô, đi nơi nào có khác nhau sao?” Tống Thanh Nam hỏi ngược lại. Phải biết rằng mình muốn nhất là tránh xa Tống Thanh Vi, nếu cùng Tống Thanh Vi đi Đức, Tống Thanh Nam có loại dự cảm, Tống Thanh Vi sẽ càng không kiêng nể gì, tuy rằng bây giờ đã đủ không kiêng nể rồi, đến lúc đó có thể càng trầm trọng thêm, vậy không bằng ở lại nhà, ít nhất Tống Thanh Vi còn có điều kiêng kị.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT