Buổi chiều, sau khi thi xong, Lạc Hành Vân được Tôn Nhược Vi dìu ra ngoài.
Tay cậu đặt trên thắt lưng, phần bụng phình to.
Thấy cậu ngả vào trong ngực Bùi Diễn, nhiều người không khỏi nhìn về phía bọn họ với ánh mắt kinh ngạc, không biết cặp AO này đã làm gì, còn trẻ như vậy mà đã “lớn” bụng.
Tôn Nhược Vi, với kinh nghiệm của người từng trải, giải thích cho Bùi Diễn: “Cậu ấy sắp phân hoá rồi.”
Có thể do bị pheromone của Alpha lạ quấy nhiễu, từ bị sốt bình thường, Lạc Hành Vân dần chuyển sang quá trình phân hóa.
Bùi Diễn ôm lấy thiếu niên đang cong người vì đau: “Đau thắt lưng sao?”
“Đau đau đau đau đau…” Lạc Hành Vân rên rỉ liên tục.
Bùi Diễn lấy túi đồ của cậu từ tay Tôn Nhược Vi, vắt lên vai, sau đó dứt khoát luồn tay xuống dưới hai đầu gối đang cong lại của cậu, ôm ngang cậu lên rồi sải bước đi ra cổng trường.
Chú Tống đã sớm chờ ở bên ngoài. Tối nay, hai đứa trẻ vốn đã hẹn sẽ tới chỗ Đồng Hiểu Niên ăn cơm, tán gẫu về chuyện thuốc chuyển hóa. Nào ngờ vừa mở cửa xe, Bùi Diễn đã nói: “Đi bệnh viện Số 1.”
Omega phân hoá hoàn toàn cũng có phần giống các loài côn trùng khi biến hóa.
Để nhộng hóa bướm, nó phải chuyển hóa toàn bộ cơ thể thành dưỡng chất trong khoảng thời gian ngắn, một cơ thể mới được tái sinh từ cơ thể ban đầu, vậy nên nhộng và bướm hoàn toàn không có điểm tương tự. Việc các cơ quan sinh sản mới được hình thành trong cơ thể Omega cũng gần giống quá trình này. Khi chưa phân hóa, trong cơ thể Omega chỉ có các cụm tế bào, chỉ khi tới tuổi trưởng thành, những cụm tế bào này mới tập trung trong một thời gian ngắn, phát triển thành cơ quan sinh dục của giới tính thứ hai, đồng thời tái cấu trúc cơ thể. Trong lúc diễn ra quá trình này, Omega sẽ rơi vào trạng thái mê man, cần 7-14 ngày mới có thể tỉnh lại.
Chú Tống nghe tiếng Omega kêu rên, lặng lẽ nâng vách ngăn giữa ghế trước và ghế sau lên.
Thông thường, Omega sẽ phân hóa hoàn toàn vào năm 12-13 tuổi, đây cũng là lúc kỳ phát tình hay lần có kinh nguyệt đầu tiên diễn ra. Nhưng các triệu chứng phát tình của Lạc Hành Vân lại không quá dữ dội, thay vào đó, cậu lại khó chịu về thể chất hơn, không giống các Omega khác mất đi lý trí, bị tình dục chi phối hoàn toàn. Bùi Diễn hôn Lạc Hành Vân, trấn an cậu, truyền pheromone của mình cho cậu, một lúc sau, thiếu niên đau đến đổ mồ hôi lạnh mới yên tĩnh lại.
Ở cổng trường, một người đàn ông cao lớn dõi mắt nhìn theo chiếc Bentley xa dần, chậm rãi khép tờ báo trên tay lại, khúc khích cười, lắc đầu: “Omega, Omega, Omega.”
Trên báo đăng một bản tin chuyên về khoa học, tiêu đề “Nhóm học giả trẻ cho rằng Định luật Sứ giả sẽ còn phát triển”, dòng chữ màu đen viết: “… Giáo sư Đồng cùng nhóm nghiên cứu của mình phát hiện, cặp Alpha và Omega đã đánh dấu hoàn toàn có khả năng truyền tin cho nhau, điều này cũng có thể xảy ra giữa các thành viên cùng huyết thống trong một gia đình…”
—
Đến bệnh viện, bọn họ lập tức tới phòng cấp cứu, bác sĩ nhanh chóng tiêm cho Lạc Hành Vân một mũi.
“Đúng là đang chuẩn bị phân hoá. Nhưng tình huống của cậu bé tương đối phức tạp, Ketone Omega hơi cao.” Bác sĩ nhìn chỉ số trên màn hình: “Chúng ta quan sát thêm một lát, đợi chỉ số giảm xuống dưới 80 thì sẽ đưa vào phòng phân hóa.”
Trong quá trình phân hóa, Omega không chỉ phát triển thêm cơ quan sinh sản mà một số người còn gặp tình trạng lột da, vậy nên trong khi diễn ra giai đoạn này, Omega sẽ được đưa vào phòng vô trùng.
Bùi Diễn nắm tay Lạc Hành Vân: “Bác sĩ, cậu ấy có gặp nguy hiểm gì không?”
Bác sĩ an ủi: “Chỉ cần ổn định chỉ số Ketone Omega là tốt rồi. Cậu bé được đưa tới rất kịp thời, cậu cũng đã truyền thêm pheromone. Bình thường, truyền nước muối như thế này sẽ không gặp vấn đề gì quá lớn đâu. Đương nhiên cũng không thể cam đoan sẽ không xảy ra chuyện gì. Nếu Ketone Omega vẫn không hạ, vậy chỉ đành cắt bỏ tuyến sinh dục, ngừng việc phân hóa.”
Lòng Bùi Diễn nặng nề, hắn khẽ nhéo ngón tay đang nằm trong lòng bàn tay mình.
Ngón tay mảnh khảnh hơi co giật, thiếu niên với sắc mặt tái nhợt từ từ mở mắt.
Bùi Diễn lập tức lại gần: “Cảm thấy thế nào?”
Lạc Hành Vân mờ mịt hoảng hốt nhìn hắn, giọng nói mang theo tiếng khóc nức nở: “Em thi trượt rồi.”
Bùi Diễn cảm thấy việc bận lòng về chuyện thi cử lúc này cũng là cách giúp cậu phân tâm: “Sao em biết mình thi trượt? Không làm được sao?”
“Thật ra là làm được… Nhưng càng về sau em càng không biết mình đang làm gì, hình như em còn chưa viết xong nữa.” Cậu buồn rầu uất ức nện nhẹ xuống giường: “Lớp trưởng, chắc chắn em không thể vào một trường Đại học tốt nữa rồi!”
Bùi Diễn ôm lấy khuôn mặt người kia: “Lạc Hành Vân, dù em không phát huy tốt, không lấy được kim bài miễn tử, em vẫn có khả năng giành được giải Nhất, giải Nhì Quốc gia. Điều này có nghĩa là em hoàn toàn có khả năng vào Đại học Q nếu đủ điểm sàn của các trường top 1, hoặc sẽ được 50 điểm cộng theo chính sách cộng điểm. Thêm 50 điểm cộng trong kỳ thi Đại học có ý nghĩa gì? Nghĩa là em có ưu thế hơn hẳn mọi người.”
“Dù cuối cùng em không đạt được giải gì…” Bùi Diễn lấy một ống thuốc chuyển hóa đã được điều chế từ trong túi ra, nhét vào lòng bàn tay Lạc Hành Vân: “Nhưng khi luận văn được đăng tải trên các trang báo và tạp chí uy tín, với tư cách là người đứng đầu nghiên cứu, em hoàn toàn có thể nộp hồ sơ vào các trường Ivy League.” (*)
(*) Ivy League là một nhóm 8 trường cao đẳng ưu tú thể hiện sự xuất sắc trong học tập, tính chọn lọc trong tuyển sinh cùng những tầng lớp tinh hoa trong xã hội. Các thành viên trực thuộc là Đại học Brown, Đại học Columbia, Đại học Cornell, Đại học Dartmouth, Đại học Harvard, Đại học Pennsylvania, Đại học Princeton và Đại học Yale.
“Em không muốn học Sinh học đâu!” Tuy nắm chặt ống thuốc chuyển hóa như bảo bối, nhưng khoảng thời gian cực khổ không phân biệt rõ ngày đêm trong phòng thí nghiệm đã tạo thành bóng ma tâm lý trong lòng Lạc Hành Vân: “Em thích Toán học, Toán chỉ cần giấy bút là đủ rồi.”
“Được. Em thích Toán học, thích Vật lý nhưng lại không tự tin khi thi Đại học, vậy sau này em hãy đăng ký thi IELTS. Học giỏi tiếng Anh rồi, em có thể xin ra nước ngoài học Đại học. Nếu cảm thấy tiếng Anh quá khó, trong thời gian ngắn không thể thi đạt điểm cao, em cứ bình tĩnh yên ổn ở trong nước. Một năm rưỡi sắp tới, anh sẽ dạy bổ túc cho em, chúng ta sẽ cùng nhau thi đại học thật tốt.”
Lạc Hành Vân đang rơi vào vực sâu tuyệt vọng, cảm thấy tiền đồ phía trước tối đen mù mịt, nhưng nghe Bùi Diễn phân tích cặn kẽ như vậy, những khúc mắc trong lòng cậu cũng dần tiêu tán.
“Chúng ta cùng nghĩ tới tình huống tồi tệ nhất nhé. Em không đạt được bất kỳ giải nào trong kỳ thi Vật lý, luận văn không được công bố, không thi được IELTS, trượt kỳ thi Đại học.” Bùi Diễn nắm tay cậu, đặt lên ngực mình: “Nhưng anh sẽ không trượt, đúng không? Anh chưa từng thất bại mà, phải không. Từ khi học lớp 6 Tiểu học tới giờ, kỳ thi chung nào anh cũng đứng đầu toàn tỉnh, chưa từng rớt hạng. Alpha của em chính là Trạng nguyên Tự nhiên của thành phố S năm sau đấy. Em muốn tới Đại học Q, chắc chắn anh sẽ dẫn em tới Đại học Q, hiểu chưa?”
Lạc Hành Vân cảm nhận trái tim đập từng nhịp mạnh mẽ của Alpha, cuối cùng khóe miệng căng cứng cũng buông lỏng: “Thế thì em lại quá mất mặt rồi.”
Bùi Diễn nghiêm túc nói: “Nếu em cảm thấy như thế quá mất mặt, anh sẽ học lại cùng em.”
Lạc Hành Vân: “Em thảm là đủ rồi! Không cần anh phải như vậy nữa đâu.”
Tâm trạng của cậu vẫn rất sa sút, dù sao đây cũng là huy chương vàng kỳ thi Olympic mà cậu cố gắng đã lâu. Đây không chỉ là một vinh dự, nó còn mở ra cho cậu một cánh cửa mới. Nếu có thể bước chân qua cánh cửa ấy, Lạc Hành Vân sẽ gặp được những người bạn giống mình, cùng đi tới đỉnh cao trí tuệ con người, đó là cuộc sống mà cậu vẫn hằng mơ ước.
Nhưng cậu cũng hiểu được, thứ mà bản thân đang nắm trong tay cũng là một loại hạnh phúc.
Trong đời người sẽ luôn xuất hiện đủ kiểu chướng ngại vật, sức của một người quá mong manh để đối đầu với vận mệnh.
Nhưng giờ cậu đã không còn đơn độc.
Bùi Diễn ở bên cậu, cùng cậu vượt qua.
Loading...
Bùi Diễn không gì không làm được.
Hắn chính là cây “Định Hải Thần Châm” (*) của cậu.
(*) Định Hải Thần Châm là tên đầy đủ của Như Ý Kim Cô Bổng trong tay Tôn Ngộ Không, là bảo vật trấn thủy trong thiên hà, cũng là một trong những pháp bảo mà Thái Thượng Lão Quân tạo ra.
“Sẽ không để em thất học đâu.” Bùi Diễn xoa đầu cậu, giọng nói lành lạnh như có khả năng khiến lòng người bình tĩnh lại: “Không cần lo lắng.”
Lạc Hành Vân nhẹ nhàng thở một hơi thật dài, tâm trạng chán nản hoàn toàn biến mất, ngay cả cơ thể cũng không còn thấy đau đến vậy nữa.
Hai, ba giây sau, cậu đột nhiên hỏi: “Anh làm gì Bạch Thuật đấy? Chiều nay cậu ta không tới thi.”
Bùi Diễn né tránh ánh mắt của cậu.
“Là cậu ta sao?”
Bùi Diễn gật đầu, nắm chặt tay cậu, hôn lên: “Đều do anh không tốt. Xin lỗi em.”
Lạc Hành Vân đoán Bùi Diễn đã dùng pheromone áp chế cậu ta, lo lắng hỏi: “Vậy anh có bị ảnh hưởng gì không?”
“Không sao. Anh có giữ áo khoác của em.” Bùi Diễn nhìn màn hình thiết bị: “Không cần lo lắng cho anh. Lát nữa em phải tới phòng phân hóa, ở lại trong đó 7 đến 14 ngày. Cứ ngủ một giấc là xong, anh sẽ ở bên ngoài chờ em.”
“Lúc em ra ngoài, có khi nào anh không nhận ra em không?” Lạc Hành Vân trêu chọc hắn: “Dáng vẻ rồi hương vị của em đều có khả năng biến đổi, anh sẽ mất đi âm dung tiếu mạo (*) của em đấy~”
(*) Âm dung tiếu mạo: thành ngữ chỉ nỗi nhớ giọng nói, dáng vẻ và nụ cười của người đã khuất.
“Âm dung tiếu mạo là để ám chỉ người đã mất.” Bùi Diễn mệt tim thở dài: “Ngữ Văn của em kém thật đấy. Bài thi 150 điểm em chỉ đạt 98 điểm, sao em thi được số điểm đó vậy?”
Nhắc đến đợt kiểm tra chất lượng kỳ này, Lạc Hành Vân liền giả chết.
Bùi Diễn chăm chú nhìn cậu, khóe mắt ửng đỏ.
Lạc Hành Vân biết bốn chữ “âm dung tiếu mạo” đã kích thích sự nhạy cảm vốn có của Bùi Diễn, yếu ớt vươn tay xoa mi tâm nhăn chặt lại của đối phương: “Đừng khóc, có ai chết vì phân hóa đâu.”
Cậu vừa dứt lời, di động của Bùi Diễn đã vang lên. Hắn đứng lên nhận điện thoại. Phía bên kia điện thoại vang lên một giọng nói xa lạ, ngữ điệu không quá thiện ý, nhưng Bùi Diễn cũng không cãi lại.
Chờ hai người trao đổi ngắn gọn xong, Lạc Hành Vân hỏi: “Làm sao vậy?”
Bùi Diễn đáp, trên mặt không có bất kì biểu cảm gì: “Cha anh đã trở lại, gọi anh về nhà.”
“Vậy anh đi đi.” Lạc Hành Vân giục.
Công việc của cha Bùi Diễn rất bận, thường xuyên không ở nhà, Lạc Hành Vân đã quen Bùi Diễn được mấy tháng mà vẫn chưa gặp mặt ông lấy một lần. Nghe cô Đồng nói ông không làm việc ở thành phố S, trong khoảng thời gian này còn thường xuyên phải đi công tác dài ngày ở nước ngoài. Bùi Diễn thỉnh thoảng cũng nhắc tới cha mình, hình như ông rất nghiêm khắc với hắn nên quan hệ giữa hai cha con có phần căng thẳng.
Bùi Diễn không hề có ý định rời đi, nắm tay Lạc Hành Vân kiên nhẫn chờ đợi: “Không vội, anh đợi với em, bao giờ em vào phòng phân hóa thì anh đi.”
Khoảng mười lăm phút sau, bác sĩ đi tới: “Chỉ số đã giảm xuống rất nhanh, có thể bắt đầu chuẩn bị rồi.”
Y tá thay quần áo giúp Lạc Hành Vân, tươi cười giục Bùi Diễn mau rời đi: “Cậu cứ đứng ngốc trong phòng bệnh của bạn nhỏ Omega nhà người ta cũng không hợp lý lắm đâu nhé.”
Bùi Diễn cầm cặp sách, hôn lên trán Lạc Hành Vân: “Cố lên.”
Mắt Lạc Hành Vân cong cong: “Đợi em lớn rồi gặp lại nhé!~”
Trên tủ đầu giường đặt một lọ thuốc chuyển hóa đã được điều chế.
Trong suốt, chẳng hề bắt mắt.
—
Bùi Diễn về đến nhà, dì giúp việc nói cha hắn đang chờ ở phòng khách.
Hắn nhìn thoáng qua đồng hồ treo tường, 9 giờ 17 phút.
Hôm nay còn chưa ăn cơm chiều, Bùi Diễn đi tới phòng bếp, nấu chút đồ ăn lót dạ.
Là một Alpha có giá trị A cao, cha hắn có chứng rối loạn ám ảnh cưỡng chế nghiêm trọng và ham muốn khống chế rất mạnh. Thời gian biểu của ông được chia ra từng 15 phút một.
Đợi đến 9 giờ 29 phút, Bùi Diễn lên tầng gõ cửa.
Mùi trầm hương tỏa ra từ khe cửa, không phải mùi pheromone của cha hắn, nhưng cũng gần giống.
Ánh đèn bàn mờ ảo, chiếc bàn xa hoa chất đầy sách, thể hiện rõ khí chất trí thức được truyền từ đời này sang đời khác của chủ nhân.
Bùi Phượng Đồng mặc một bộ âu phục được cắt may riêng, hai chân vắt chéo, ngồi trên bộ sa lông bằng da thật.
Nghe tiếng cửa mở, ông ngẩng đầu lên khỏi tập tài liệu.
Cặp kính mỏng, đôi mắt phượng, giống Bùi Diễn của hai mươi năm sau.
Dấu vết năm tháng lắng đọng, tăng thêm sự trầm ổn và thâm sâu khó lường.
Bùi Phượng Đồng không thích dài dòng, cầm cây gậy cao su ở bên cạnh lên: “Vừa từ chỗ Omega kia về sao?” Ngửi thấy hương tuyết lạnh nồng đậm, một tia sáng sắc lạnh hiện lên sau lớp kính mắt: “Con cũng lớn rồi, không thích hợp để quỳ nữa, cứ đứng vậy đi.”
Nhà họ Bùi có tiếng gia giáo lâu đời, nói cách khác là tương đối cổ hủ, cấu trúc gia đình là cha nghiêm mẹ hiền, phương thức giáo dục theo tôn chỉ “yêu cho roi cho vọt”, có đánh mới nên người.
Xã hội hiện tại không khuyến khích cách xử phạt bằng đánh đập, nhưng Bùi Phượng Đồng chỉ cười nhạt với nhận định này. Không dùng võ, sao có thể thành người (*). Con trai ông là Alpha có giá trị A đạt 150, nhờ đòn roi của ông áp chế nên mới chưa giết người phóng hỏa.
(*) Câu này có phiên âm Hán Việt là “Bất động vũ, vô dĩ lập” được phỏng theo “Bất học lễ, vô dĩ lập”, ý nói một người mà không học lễ thì sao có thể đứng vững (tồn tại, vững vàng) được.
Bùi Diễn đã quen với điều này, im lặng không nói đi tới giữa phòng.
Chiếc gậy xé gió đập một nhát thật mạnh vào lưng hắn: “Gậy này là vì con chưa tốt nghiệp Trung học mà đã yêu sớm, ảnh hưởng tới học tập, ảnh hưởng tới việc thi Đại học.”
Bùi Diễn hơi lảo đảo.
Ngay sau đó, một gậy nữa tiếp tục đập tới: “Đứng lên, đứng thẳng. Bị đánh mà lại không đứng vững, con có còn là Alpha nữa không.”
Bùi Diễn vịn bàn, yên lặng đứng thẳng lại, sống lưng gầy mà rắn chắc của hắn đã có bóng dáng của một người trưởng thành.
Sau mỗi gậy, Bùi Phượng Đồng đều chỉ rõ cho hắn biết mình đã sai ở đâu: “Gậy này là vì con đã đánh dấu tạm thời người ta mà chưa có sự cho phép của cha mẹ. Đánh dấu là chuyện cả đời, dù chỉ cắn gáy cũng sẽ kích thích giai đoạn nhạy cảm, con không thể gấp gáp qua loa như vậy.”
“Gậy này, là vì con chưa được cha cho phép đã tự ý lấy tiền của gia đình để xây phòng thí nghiệm, lấy lòng Omega.”
“Đó là tiền của con.” Mắt Bùi Diễn bốc hỏa.
Bùi Phượng Đồng đánh thêm một gậy nữa: “Chưa tốt nghiệp Trung học, con chưa có tự do tài chính, từng đồng con chi ra đều đứng tên cha, vậy đâu là tiền của con?”
Bùi Diễn không hé răng. Theo gia quy nhà họ Bùi, hắn có thể giải thích, nhưng quyền quyết định lại thuộc về cha hắn.
Khói trầm hương nhè nhẹ lượn lờ, một gậy nối tiếp một gậy đánh xuống.
“Gậy này, là vì con chưa được cha cho phép đã tự ý dùng tiền trong tài khoản đi thuê nhà cho Omega. Người ta đâu phải không có người nhà, chuyện này căn bản không phải chuyện những người ở lứa tuổi các con nên làm.”
“Gậy này, là vì con ở nhà nhưng lại coi thường giờ giấc định ra trong nhà. Suốt bốn tháng chỉ có 16 ngày về nhà đúng giờ, 76 đêm không về, ở chung với người khác, còn có 28 ngày về lúc nửa đêm làm ảnh hưởng đến giấc ngủ của mẹ con.” Gậy sau xé gió nối tiếp gậy trước, ngày càng nặng hơn: “Mẹ con lo lắng khi không thấy con về nhà, ngủ không ngon giấc, con có quan tâm tới mẹ không?”
Bùi Diễn thở hổn hển hỏi: “Mẹ nói như vậy với cha sao?”
Bùi Phượng Đồng lạnh lùng “hừ” một tiếng, không trả lời, giơ cao tay: “Một gậy cuối cùng, là vì con không biết nhìn người, bị pheromone Omega mê hoặc đến choáng váng đầu óc.”
Bùi Diễn đau đến cong thắt lưng, nhưng hắn không hề phát ra bất cứ âm thanh nào.
Bùi Phượng Đồng đánh xong, đưa mắt nhìn đồng hồ, đặt gậy cao su sang một bên. Ông đã tính toán rất kỹ khi chọn gậy cao su. Loại gậy này khi đánh lên rất đau, nhưng sẽ không tróc da bong thịt, không để lại sẹo. Nếu khống chế lực tốt, cũng sẽ không tổn thương đến gân cốt của Alpha.
Bùi Phượng Đồng ngồi xuống bàn, chỉnh cà vạt, ném một xấp tài liệu cho Bùi Diễn: “Lạc Hành Vân, vốn là họ Uông, con trai nhỏ của Chủ tịch tập đoàn Dung Thần, Uông Huyền. Sáu năm trước, Uông Huyền bị bắt, chịu án tù vì tội bạo hành gia đình và cưỡng hiếp trong hôn nhân. Vụ án này đã tạo nên đợt sóng dư luận rất lớn, đến giờ vẫn được nhiều người coi là án lệ tham khảo điển hình trong tố tụng ly hôn giữa Alpha và Omega.”
Ông cầm lấy gáy Bùi Diễn, xách hắn tới trước mặt, gằn từng chữ: “Con là con trai của cha, tương lai sẽ tiếp quản những gì cha đang có, nhà họ Bùi và nhà họ Đồng đều trông cậy vào con. Trong khi đó, Omega kia là con trai của một tên tội phạm cưỡng hiếp.”
“Omega của con không chỉ cần đẹp, mà còn phải hữu dụng. Nếu con đánh dấu người có gia thế kiểu này, con sẽ thiếu đi một sự trợ giúp so với người khác. Gia đình bên vợ con cũng sẽ trở thành xiềng xích gông cùm, chẳng những không giúp được con mà còn có thể khiến con phải chết, khiến con chẳng có nổi cơ hội trở mình nếu có ai đó lật lại vụ việc rối rắm này.”
Nói xong, Bùi Phượng Đồng buông hắn ra, lấy khăn ướt tao nhã lau tay: “Bây giờ lập tức chia tay với cậu ta. Nếu con không đủ quyết tâm, vậy để cha giúp con. Bắt đầu từ ngày mai, con hãy chuyển trường, nhanh chóng tới ký túc xá trường Số 1. Nếu vẫn không dứt được, cha cũng không ngại tiễn con ra nước ngoài đâu.”
Bùi Diễn nhìn tài liệu trên bàn, dường như không hề nghe thấy cha mình đang nói gì, ngẩng đầu lên hỏi: “Không phải mẹ nói cho cha, sao cha biết Tiểu Vân là con trai của Uông Huyền?”
“Cha muốn điều tra cậu ta là việc rất khó sao?”
“Mẹ không thích cha phái người đi theo bọn con, bên cạnh con từ lâu đã không còn tai mắt của cha. Mẹ cũng chưa nói chuyện con yêu sớm cho cha.” Bùi Diễn vươn tay, chỉ lên đống tài liệu trên bàn: “Rốt cuộc là ai đã nói cho cha biết?”
Bùi Phượng Đồng chăm chú nhìn hắn một lúc lâu: “Có kẻ nặc danh gọi điện cho cha.”
Một tia sét mùa xuân bất ngờ lóe lên bên ngoài.
Soi rõ gương mặt trắng bệch của Bùi Diễn.
Người nào gọi cuộc điện thoại nặc danh này cho cha hắn?
—
Lạc Hành Vân thay quần áo bệnh viện, được đẩy ra khỏi phòng bệnh, đứng ở hành lang bên ngoài phòng phân hóa. Phòng phân hoá đang được chuẩn bị, có một Omega vừa được đưa ra ngoài, tuổi còn rất nhỏ, lúc ngang qua Lạc Hành Vân còn nở nụ cười với cậu.
Điện thoại Lạc Hành Vân kêu lên.
Cậu đưa mắt nhìn màn hình, là Lạc Phong.
“Ông ta đã trở lại.” Cuộc gọi vừa được kết nối, Lạc Phong đã vội vàng nói, có thể nghe rõ mồn một tiếng thở dốc của anh: “Ông ta ép anh nói ra nơi ở của dì, anh không nói, ông ta liền tự đưa thông tin về mình cho paparazi.”
Khi còn bé, vì biết Lạc Phong sẽ phân hoá thành Alpha nên cha hai người vẫn có phần thiên vị hắn hơn. Vậy nên trước đó, hắn vẫn ôm chút hi vọng về cha mình. Nhưng hiện giờ, hy vọng ấy đã hoàn toàn sụp đổ. Dù biết những tin tức đó sẽ phá hủy tiền đồ của hắn, ông ta cũng chẳng hề quan tâm.
Lạc Hành Vân vội vàng ngồi bật dậy: “Vậy anh có nói gì không?!”
“Đương nhiên là không! Vốn anh cũng không biết!”
“Hiện giờ sao rồi?”
“Giám đốc Thẩm đã bảo bên quan hệ xã hội xóa đống tài liệu kia, anh không có vấn đề gì nữa… Nhưng hình như… hình như ông ta đã thấy tên em là người liên hệ khi khẩn cấp trên hợp đồng.”
Tim Lạc Hành Vân như nhảy lên tận cổ, nhưng cậu đã bình tĩnh trở lại rất nhanh: “Đừng lo cho em. Bây giờ em là Omega, ông ta vẫn phải đeo xích cổ chân. Ông ta từng vào tù vì tội bạo hành gia đình với em, trường học, nhà ở đều là khu vực an toàn, ông ta không thể tới gần…”
Nói tới đây, Lạc Hành Vân bỗng nhớ ra.
Bệnh viện!
Bây giờ cậu đang ở bệnh viện!
Phía cuối hành lang vang lên tiếng bước chân.
Có ai đó đang nhẹ nhàng ngâm nga một bài đồng dao.
Là khúc nhạc mẹ từng hát cho cậu nghe khi cậu còn bé.
Lạc Hành Vân nắm chặt di động, ngẩng đầu, đôi mắt màu hổ phách đanh lại.
Một bóng người quen thuộc dừng lại trước giường bệnh của cậu, nở một nụ cười thân thiết: “Vân Vân.”
—
Bác sĩ và y tá đã thay xong đồ bảo hộ, đi tới chỗ rẽ, cả hai cùng sửng sốt.
Chiếc giường treo tên Lạc Hành Vân đã trống không.
Bên giường có một chiếc điện thoại bị đánh rơi, cuộc gọi vẫn chưa kết thúc, Lạc Phong ở đầu bên kia hoảng sợ kêu to: “Vân Vân! Vân Vân!”
Màn hình để ảnh Einstein thè lưỡi, nứt vỡ.
—
Sấm mùa xuân đùng đoàng kêu bên ngoài cửa sổ.
Bùi Diễn nhíu mày nhìn cha mình.
Cuộc gọi nặc danh, gọi cho cha, để cha gọi hắn về nhà.
Hiện giờ ở bệnh viện chỉ còn một mình Lạc Hành Vân…
Điệu hổ ly sơn!
Đây là kế điệu hổ ly sơn!
Bùi Diễn giật lấy chiếc gậy cao su trên bàn, xoay người rời đi.
“Con đi đâu?” Thấy con trai xô cửa lao ra, Bùi Phượng Đồng tháo kính mắt xuống, xoa huyệt Thái Dương: “… Đúng là càng ngày càng không ra đâu vào đâu.”
Ông lấy sổ ghi chú của mình ra, tích vào dòng “Giáo dục gia đình” trong danh sách việc cần làm của hôm nay. Suy nghĩ một hồi, ông vẽ thêm một mũi tên, chuyển tiếp sang danh sách của ngày mai.
Đúng vậy, Alpha trẻ càng cần được giáo dục nhiều hơn.
Ngày mai sẽ tiếp tục.
—
Bùi Diễn dầm mưa chạy thẳng đến hành lang bệnh viện.
Bác sĩ cũng đang tìm hắn: “Cậu bạn Omega kia đâu?”
Bùi Diễn vốn vẫn le lói hy vọng, thấy vậy lập tức quyết đoán báo cảnh sát: “Có một tội phạm giá trị Alpha cao, tên Uông Huyền, vừa ra tù đã bắt cóc một Omega, là bên bị hại của ông ta!”
“Mong cậu bình tĩnh một chút.” Sau khi cẩn thận hỏi các thông tin cơ bản, nhân viên nhận điện thoại truy cập vào hệ thống của Trung tâm Sức khỏe tâm lý: “Chào cậu, vừa rồi đã có người báo cáo về trường hợp này. Dựa theo định vị của xích cổ chân, vị trí hiện giờ của tội phạm là ở bệnh viện Số 1. Sở cảnh sát Xuân Hi đã điều động cán bộ, hiện đang trên đường tới, mong cậu kiên nhẫn chờ đợi…”
Ông ta vẫn còn ở bệnh viện Số 1?
Ông ta vẫn còn ở bệnh viện Số 1!!!
Bùi Diễn mừng rỡ, bổ nhào tới giường bệnh của Lạc Hành Vân, nắm lấy ga giường hít thật sâu, sau đó mở bừng đôi mắt tối đen.
Trước mắt hắn hiện ra một quầng sáng nhàn nhạt, là pheromone của Lạc Hành Vân.
Có lẽ vì cậu đang chuẩn bị phân hoá, quầng sáng đó đậm hơn bất cứ lúc nào, vô cùng rực rỡ.
Bùi Diễn bước nhanh theo quầng sáng phía trước rồi trơ mắt nhìn nó trôi đến cửa chính bệnh viện, biến mất trong màn mưa.
Ngoài cửa, tiếng còi xe inh ỏi, cảnh sát đã tới.
“Bọn họ đi rồi, ông ta không còn ở đây!” Bùi Diễn túm chặt một cảnh sát đặc nhiệm bên cạnh mình.
“Nhưng thiết bị định vị đã chỉ…”
“Có lẽ ông ta đã tháo xích cổ chân ra rồi!” Bùi Diễn phỏng đoán.
Cảnh sát nở nụ cười, nhìn hắn như nhìn một đứa trẻ, vỗ vai: “Xích cổ chân cho tội phạm có giá trị Alpha cao là hình thức cấy ghép.” Nói xong liền ra hiệu: “Cả đội tra xét toàn bộ tòa nhà!”
“Ông ta đã gỡ ra… chắc chắn đã gỡ ra!” Bùi Diễn rống lên.
Nhưng cảnh sát nối đuôi nhau lướt qua người hắn, không ai nghe hắn nói.
Bùi Diễn lau mặt, lòng bàn tay run run, chỉ cảm nhận được sự lạnh giá.
Hắn cũng biết sợ hãi. Sợ hãi đến mức giá trị SAN tụt giảm, sợ hãi đến tưởng chừng như đã sụp đổ.
Nhưng hắn là Alpha của Lạc Hành Vân.
Vừa nghĩ tới việc Lạc Hành Vân vẫn còn trong tay kẻ kia, nghĩ tới việc cậu đang trong thời khắc quyết định của quá trình phân hoá, Bùi Diễn dứt khoát vứt bỏ những cảm xúc dư thừa, nhắm mắt tập trung tất cả sự chú ý để nhận biết pheromone giữa màn mưa.
Bọn họ có mức độ phù hợp rất cao, bọn họ có sự gắn kết mãnh liệt, cho dù trong không khí chỉ có một phần tử khí thuộc về Lạc Hành Vân, Bùi Diễn chắc chắn có thể nhận ra được.
Không có thời gian, phải nhanh chóng tìm được cậu!
Tập trung một lúc, đầu Bùi Diễn đau như muốn nứt ra, một cảnh tượng bắt đầu hiện lên trong đầu hắn…
Xe ô tô đang di chuyển.
Ngồi ở ghế lái là một người đàn ông tóc muối tiêu.
Trước kính chiếu hậu có treo một lá bùa bình an đang đung đưa.
Trên vô lăng là logo của hãng Buick. (*)
Hắn ấn huyệt Thái Dương, mở to mắt.
Là siêu cảm giác!
Những gì hắn nhìn thấy chính là điều Lạc Hành Vân thấy!
Hắn chạy vọt tới trước mặt cảnh sát: “Tôi có thể thấy bọn họ đang ở đâu. Ông ta đang lái một chiếc Buick, chở Omega kia đi!”
“Mong cậu bình tĩnh, đừng cản trở chúng tôi thi hành công vụ. Trước tiên đội chúng tôi sẽ kiểm tra vị trí mà xích cổ chân đã báo…”
“Không kịp nữa!” Bùi Diễn hung hăng đá một cước lên thùng rác.
Những người xung quanh cảnh giác nhìn hắn, có người hỏi: “Có cần dẫn cậu ta tới Trung tâm Sức khỏe tâm lý trước không?”
Bùi Diễn chửi thề, hiểu ra mình không thể tìm được bất kỳ sự trợ giúp nào ở đây. Hắn xoay người lao vào bóng đêm với gió lớn đang gào thét.
—
Giữa đêm khuya, tài xế taxi trước cửa bệnh viện gặp được một vị khách kỳ lạ.
Trông hắn khoảng 18 tuổi, tóc và đôi mắt đen tuyền, gương mặt tái nhợt không chút máu. Sau khi tựa vào ghế phó lái, hắn liền nhắm chặt hai mắt.
Tài xế hỏi điểm đến, hắn chỉ nói cứ đi về phía trước.
Lái xe nhỏ giọng cằn nhằn, nhưng nhìn thấy đồ hiệu trên người hắn nên vẫn đạp chân ga một cách không tình nguyện.
Đến ngã tư đầu tiên, thiếu niên ấn huyệt Thái Dương, cuộn mình lại, như đang phải chịu đựng một cơn đau rất mãnh liệt.
Lái xe cảnh giác nhìn hắn: “Cậu có muốn tôi đưa cậu về không? Trông cậu thế này, vẫn nên tới bệnh viện thì hơn…”
“Trái.” Thiếu niên đột nhiên gầm nhẹ.
Cùng lúc đó, có máu chảy ra từ mũi hắn.
Lái xe hoảng sợ giật mình, vội vàng đánh tay lái.
Từng mệnh lệnh được đối phương nêu lên.
“Lên đường trên cao.”
“Từ Mạo Sơn đi vào đường cao tốc.”
“Xuống hầm rồi đi tiếp.”
Thiếu niên vẫn luôn nhắm chặt hai mắt, nhưng dường như hắn rất quen thuộc với cung đường này, luôn đưa ra chỉ dẫn trước, thậm chí có lần còn báo trước việc phía trên có khúc bị chặn đường.
Lái xe cứ lái mãi lái mãi, bấy giờ mới kịp phản ứng: “Đã nửa đêm rồi, cậu muốn tới Cửu Long Sơn sao?”
“Cửu Long Sơn… Cửu Long Sơn…” Thiếu niên thì thào, lấy khăn giấy quệt máu mũi, cầm điện thoại báo cảnh sát: “Tôi xin nói lại lần nữa, bọn họ không ở bệnh viện Số 1, bọn họ đang ở Cửu Long Sơn, Cửu Long Sơn!”
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT