"Đừng có ta ta gì nữa! Nhanh đi gọi người, công tử bị người bắt hiện hình, mau đuổi theo!"
Lưu đội trưởng cũng rất là bất đắc dĩ, gương mặt phiền muộn, phân phó một câu sau đó liền đi thẳng đến gian phòng của Lạc Ly.
...
"Mẹ nó! Hệ thống! Ta khinh bỉ ngươi!"
Tây Môn Hạo một bên chạy như điên trong tiểu trấn, một bên trong lòng mắng to.
"Khinh bỉ vô hiệu!" Hệ thống hết sức vô lương nói.
"Ta… ta đ*t con mẹ ngươi!"
"Thật xin lỗi, hệ thống không có mẹ."
"..." Tây Môn Hạo im lặng, chỉ có thể tăng thêm tốc độ.
Bỗng nhiên, hắn thoáng nhìn thấy một cái thân ảnh màu trắng đang ở trên nóc nhà nhảy vọt đuổi theo, mỗi lần nhảy đều là mấy trượng.
Đoán Thần kỳ đại viên mãn, mặc dù không thể bay, nhưng đã vượt nóc băng tường được, người nhẹ như chim.
"Dâm tặc! Trốn đi đâu?! Để mạng lại!"
"Vù!" Giữa trời đêm lóe lên ánh bạc, một cây ngân châm hướng thẳng đến ót Tây Môn Hạo.
Tây Môn Hạo con ngươi co rụt, Thanh Phong kiếm bỗng xuất hiện trên tay, ngăn trước người hắn.
"Coong!" Ngân châm đánh vào trên thân Thanh Phong kiếm, bắn đi ra.
"Này! Thật sự là hiểu lầm mà! Ta không phải cố ý!" Tây Môn Hạo vừa chạy vừa giải thích.
Lạc Ly đang truy kích phía sau tức giận đến khuôn mặt đỏ lên, nhớ tới một màn làm nàng sụp đổ kia, còn có ánh mắt trừng trừng của tên dâm tặc này khiến nội tâm nàng sát ý bạo rạp.
"Hiểu lầm cũng được, cố ý cũng được, ngươi hôm nay chắc chắn phải chết!"
"Vù!"
Lạc Ly tung người nhảy xuống nhà dân, bắt đầu truy kích trong ngõ hẻm.
Tây Môn Hạo lúc này lòng bàn chân bốc lên ánh vàng, lợi dụng nguyên lực gia trì cho mình, rất nhanh liền ra khỏi tiểu trấn đi đến một mảnh đất hoang dã.
Ngay lúc này, bóng trắng trên đỉnh đầu lóe lên, một làn gió thơm xông vào mũi, Lạc Ly đã ở ngay phía trước hắn.
"Keng!"
Bảo kiếm trong tay trực chỉ Tây Môn Hạo, gương mặt xinh đẹp tuyệt mỹ hiện lên một tầng sát khí.
"Dâm tặc! Sao không chạy tiếp đi?"
Tây Môn Hạo vẻ mặt phát khổ, nhưng thật đúng là không có cách nào nói rõ lí do. Giải thích thế nào bây giờ? Đi mở hồng bao? Đi tìm bảo bối? Quỷ đều không tin!
"Mẹ nó! Tiểu bì nương! Cho rằng Hạo gia ta sợ ngươi à?"
"Keng!"
Thanh Phong kiếm lắc một cái, vận chuyển Hạo Thiên kiếm khí, lấy Hạo Thiên kiếm quyết dẫn đầu phát động công kích.
"Hửm? Hoàng tộc bá khí? Phi! Ngươi cái dâm tặc này thế mà lại tu luyện hoàng tộc bá khí, ông trời mắt mù rồi hay sao!"
Lạc Ly hừ lạnh một tiếng, bảo kiếm trong tay sáng lên ánh trắng, mang theo sát khí nồng đậm đâm thẳng hướng Tây Môn Hạo.
"Đương đương đương... Coong!"
Tây Môn Hạo công pháp cùng kiếm pháp là thật lợi hại, nhưng thực lực chênh lệch quá nhiều, chưa được mấy hiệp Thanh Phong kiếm đã bay ra ngoài, gan bàn tay đều vỡ ra, chảy đầy máu.
"Chết đi!"
Lạc Ly đưa bảo kiếm chỉ thẳng mặt Tây Môn Hạo, muốn một kiếm đem cái dâm tặc vô sỉ này đâm chết!
Tây Môn Hạo cảm nhận được tính mạng nguy hiểm, không chút do dự lấy tấm Thỉnh Thần phù kia ra, nhanh chóng để sát vào ngực.
"Xoạt!"
Tình cảnh biến đổi, chính mình bỗng nhiên xuất hiện trong một cái không gian xa lạ, trong này còn có một cái máy, một đài “Máy rút thưởng”???
"Ta đi! Đây là?" Tây Môn Hạo trong nháy mắt liền mộng bức.
"Cái này là để ngươi chọn nhân vật được rút ra, kí chủ, bắt đầu đi. Nhớ kỹ, chọn một lần tiêu hao một cơ hội, một tấm Thỉnh Thần phù có ba lần cơ hội." Thanh âm của hệ thống vang lên trong không gian.
Tây Môn Hạo vội vàng vọt tới trước máy rút thưởng, phía trên là từng cái nhân vật mình biết.
"Lữ Bố? Na Tra? Tôn Ngộ Không? Má! Còn có Như Lai Phật Tổ? Ta giời ạ! Cộng Công, Chúc Dung? Ta đi! Còn có Hằng Nga, Hoa Mộc Lan? A! Còn có Gia Cát Lượng? Nhạc Phi? Khương Tử Nha? Lôi Chấn Tử? Trời má! Này đều là cái gì a?"
Trên máy rút thưởng đủ loại nhân vật, có nam có nữ, có nhân vật lịch sử, nhân vật truyền thuyết, nhân vật thần thoại, thậm chí có rất nhiều trong đó chính mình cũng chưa từng nghe nói qua.
"Mẹ nó! Mặc kệ! Tới cái Tôn Ngộ Không đi! Đánh chết cái tiểu bì nương kia."
Tây Môn Hạo thì thầm trong lòng, ấn xuống chiếc nút màu đỏ duy nhất trên thân máy.
"Đinh! Tiêu hao một lần sử dụng của Thỉnh Thần phù!"
"Tút tút tút..."
Điểm xuất phát sáng lên, bắt đầu nhanh chóng chuyển động, sau đó nó chậm dần lại rồi cuối cùng ngừng tại trên ảnh chân dung của một nhân vật lịch sử.
"Ta đi! Tây Sở Bá Vương???"
"Đinh! Thỉnh thần thành công, nhân vật: Tây Sở Bá Vương Hạng Võ, duy trì năm phút đồng hồ! Hoặc là bị địch nhân tiêu diệt!"
"Oanh!" Tây Môn Hạo chỉ cảm thấy trong đầu bỗng nhiên nổ vang, sau đó hắn giống như mất đi quyền khống chế cơ thể, cảm giác có người đang chui vào trong, mà ý thức của mình còn đang rất rõ ràng.
Máy rút thưởng biến mất, không gian biến mất, về tới trên mảnh đất hoang dã ban đầu. Phía đối diện, bảo kiếm của Lạc Ly đã đến trước mặt hắn.
"Keng!" một tiếng, Tây Môn Hạo hơi vung tay, trong tay có thêm một thanh đại kiếm lập loè ánh kim, chính là bá vương kiếm của Hạng Võ!
"Ngu Cơ của ta đâu?"
Quát to một tiếng, Tây Môn Hạo khí tức trong nháy mắt tăng lên, nhưng tất cả những thứ này đều không liên quan đến Tây Môn Hạo, bởi vì đang khống chế thân thể này là Tây Sở Bá Vương Hạng Võ!
"Làm sao có thể? Luyện Hồn sơ kỳ?"
Lạc Ly bị dọa đến đứng hình, vừa rồi còn là một cái Ngưng Khí sơ kỳ, làm sao chớp mắt một phát liền tăng lên hai đại đẳng cấp?
Mà lại, nhìn khí thế, nguyên lực phát ra, còn có âm thanh cũng thay đổi.
"Tiểu nữ tử kia! Có thấy Ngu Cơ của bổn vương đâu không?" Tây Môn Hạo, à không, hẳn là Hạng Võ hỏi.
"Má! Tranh thủ thời gian đi! Ngươi là tới giúp ta đánh nhau hay là tìm nữ nhân?" Tây Môn Hạo ở trong thân thể mình im lặng nói.
Lạc Ly ngơ ngác chớp chớp mắt, sau đó khuôn mặt lại hiện ra sát khí, một kiếm liền đâm đi lên.
"Dâm tặc vô sỉ! Để mạng lại!"
"Lớn mật! Ngươi có thể cười việc bổn vương thất bại! Nhưng không thể xúc phạm nhân cách bổn vương! Bổn vương chỉ thích..."
"Phốc!"
Lạc Ly đâm một kiếm vào lồng ngực Hạng Võ, nhưng là chỉ là tiến vào được một đoạn nhỏ.
"Mẹ nó! Đánh đi! Hệ thống! Nhân vật của ngươi đều không đáng tin cậy như vậy sao?" Tây Môn Hạo đơn giản là khó chịu.
"Tiểu nữ tử thật to gan! Xem kiếm!"
Hạng Võ rốt cục ra chiêu, một kiếm liền nhắm về phía đầu Lạc Ly.
Lạc Ly vội vàng rút kiếm ngăn cản.
"Coong!"
"Phốc!"
Một chiêu, chỉ cần một chiêu Lạc Ly liền bị chấn đến phun máu. Không biết là do tu vi cao hơn một đại cấp bậc, hay là do thần lực của Tây Sở Bá Vương! Đây thế nhưng là nhân vật ngưu bức có thể nâng lên đại đỉnh nha.
"Ngươi… ngươi không phải tên dâm tặc kia, ngươi là ai?"
Lạc Ly bị đẩy lui vài chục bước, kinh ngạc nhìn xem Tây Môn Hạo khí thế biến hóa, đồ đần cũng có thể nhìn ra đây không phải là tên vô sỉ kia.
"Hừ! Ta chính là... không thể nói! Xem kiếm!"
Hạng Võ cũng biết không thể nói lung tung, trong tay bá vương kiếm lần nữa bổ ra, một đạo ánh kiếm màu vàng óng lập tức bay ra ngoài.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT