Haiz… Lại thêm một ngày không được gặp cô Tiêu Tiêu, Tiểu Bảo buồn bã cúp máy.
Trong văn phòng chủ tịch tập đoàn Cận thị, sau khi báo cáo một số công việc xong, Cận Tri Dực lại nói thêm: “À đúng rồi anh ơi, tối nay chủ tịch hội đồng quản trị tập đoàn Fendi hẹn gặp, nếu thuận lợi thì có thể bàn chuyện ký hợp đồng luôn. Anh không được vắng mặt đâu!”
Cận Tri Thận gật đầu: “Cho anh thời gian địa điểm.”
“Tám giờ tối tại câu lạc bộ Imperial.” Anh ta nói đến đây thì dừng giây lát rồi lại bổ sung: “Nhớ là nhất định phải có mặt đó!”
Nếu anh trai không đến thì chẳng phải kế hoạch của anh ta đổ xuống sông xuống biển sao!
Nói xong Cận Tri Dực cười híp mắt rời đi.
Cận Tri Thận ngước mắt, với sự hiểu biết trong suốt hai mươi năm của anh về đứa em trai này, anh khẳng định nụ cười này không đơn giản.
Anh loáng thoáng cảm thấy Cận Tri Dực lại định giở trò.
Nhưng lúc này, một cuộc điện thoại liên quan đến công việc làm nhiễu loạn mạch suy nghĩ của anh, anh không tiếp tục nghĩ về chuyện này nữa.
Tối hôm đó, sau khi tan làm, Giang Tiêu Tiêu đi ăn cùng nhóm Tô San. Nhân viên trong công ty không nhiều không ít, tổng cộng hai mươi mấy người sôi nổi đi đến nhà hàng.
Giang Tiêu Tiêu là nhân viên vào công ty muộn nhất, Tô San giới thiệu cô với mọi người.
Các đồng nghiệp đều có ấn tượng tốt về cô, rối rít tỏ ý chào mừng cô gia nhập.
Bữa cơm nhanh chóng kết thúc trong tiếng cười nói vui vẻ.
Sau khi ăn xong, Tô San liếc nhìn đồng hồ đeo tay rồi lên tiếng: “Vẫn còn sớm, hiếm khi chúng ta có thời gian tụ tập, hay là đến câu lạc bộ ở gần đây chơi nhé!”
“Được đấy được đấy, tôi ok.”
“Tôi nghe theo sự sắp xếp của giám đốc Tô hết đó!”
Mọi người nhao nhao đồng ý, các đồng nghiệp đều nhiệt tình như vậy, nếu mình không đi thì… Giang Tiêu Tiêu hơi bối rối, trước giờ cô không thích những nơi ồn ào.
“Tiêu Tiêu, đi nào đi nào!”
Tô San kéo Giang Tiêu Tiêu, cô không còn cách nào khác đành phải đi theo.
Trong phòng riêng, người thì uống rượu, người thì đánh bài, không khí rất náo nhiệt.
“Nào, Giang Tiêu Tiêu, chào mừng cô gia nhập Cẩm Sắt!”
Tô San rót hai ly rượu trên bàn, Giang Tiêu Tiêu không tiện từ chối, bèn bưng một ly lên uống cạn.
“Cảm ơn giám đốc Tô đã quan tâm tôi trong suốt thời gian qua.”
Sau đó, mấy đồng nghiệp bên cạnh xúm lại lôi kéo Giang Tiêu Tiêu cùng uống rượu.
Lúc này, một đồng nghiệp nam bên cạnh trêu ghẹo: “Tiêu Tiêu, cô xinh thế này, không biết đã có bạn trai chưa?”
Giang Tiêu Tiêu cười lúng túng: “Vẫn chưa…”
“Vậy ư? Trùng hợp thật, tôi cũng độc thân nè!”
Tô San thấy tình hình không ổn, vội nói đùa: “Cậu độc thân thì liên quan gì đến Tiêu Tiêu!
Cóc ghẻ mà đòi ăn thịt thiên nga à!”
Đồng nghiệp nam cười ngượng ngùng: “Giám đốc Tô, cô đừng nói vậy chứ, dù sao tôi cũng được xem là biểu tượng nhan sắc của công ty mà!”
“Dẹp đế, cậu á…”
“Phải đó phải đó, Tiêu Tiêu độc thân thì sao nào, tôi thấy chắc chắn là cô ấy đã có crush rồi.” Một đồng nghiệp nữ bên cạnh xen lời, lại nhìn sang Giang Tiêu Tiêu hỏi: “Có đúng không Tiêu Tiêu?”
Giang Tiêu Tiêu mỉm cười gật đầu.
Vốn dĩ cô chỉ không muốn đồng nghiệp nam tán mình nên mới thừa nhận mình đã có crush, nhưng không hiểu sao lúc này cô lại bất giác nghĩ tới Cận Tri Thận.
Bây giờ anh đang làm gì? Ngày mai anh có đưa Tiểu Bảo đến chỗ cô nữa không?
“Được rồi được rồi, không nói đến chuyện này nữa. Nào, uống rượu thôi!” Tô San chấm dứt đề tài này.
Cùng lúc đó, trong căn phòng sát vách.
Cận Tri Thận lạnh lùng nhìn Cận Tri Dực ngồi bên cạnh, lạnh lùng nói: “Chủ tịch hội đồng quản trị tập đoàn Frendi đặt lịch hẹn mà chú đã nói đâu?”
Anh nhìn xung quanh, trong phòng toàn là con em nhà giàu, rõ ràng là đến đây để tiêu khiển.
Cận Tri Dực chỉ cảm thấy da đầu tê rần vì bị anh trai nhìn chòng chọc.
“Anh ơi, tập đoàn Frendi vừa mới báo lại là bận không tới được. Em nghĩ dạo này anh mệt nhọc như vậy, chi bằng ra ngoài thư giãn một chút!”
Cận Tri Thận mím môi, cầm áo khoác định rời đi.
“Õi, anh ơi, đừng đi mà!”
Cận Tri Dực vội vàng kéo anh lại, hấp tấp nói: “Đã đến rồi thì ngồi một lát đi anh. Một lát là được, xin anh đó! Em đảm bảo anh ngồi lại đây một lát chắc chắn còn đáng giá hơn về làm việc!”
Làm sao anh ta có thể để anh trai đi khỏi đây được, nếu không thì uống công sắp xếp mất!
“Nửa tiếng thôi đấy!”
Cận Tri Thận khẽ nhíu mày, cuối cùng cũng ở lại.
Trong khi đó ở bên này, Giang Tiêu Tiêu không địch lại men rượu, mới uống vài ly đã thấy choáng.
Thật sự là trong phòng quá ồn, cô xoa vùng giữa hai đầu lông mày, đứng lên viện cớ đi toilet.
Sau khi rửa mặt xong, Giang Tiêu Tiêu tỉnh táo hơn nhiều, lững thững ra khỏi toilet định quay về phòng.
Khi đi đến hành làng, cô bỗng trông thấy một bóng dáng quen thuộc.
Người đàn ông dựa lưng vào tường, gương mặt điển trai thờ ơ lạnh nhạt. Anh mặc áo sơ mi màu xám, cổ áo mở hé, trông vừa gợi cảm vừa quyến rũ, toàn thân toát lên vẻ bá đạo xa cách, vì vậy mà mấy cô gái đi ngang qua chỉ mải miết nhìn anh với cặp mắt nổi đầy hình trái tim chứ không dám đến bắt chuyện.
Cận Tri Thận cúi đầu, chẳng biết đang nghĩ gì.
Thoáng chốc Giang Tiêu Tiêu còn ngỡ mình uống say hoa mắt, nhưng đúng là… Cận Tri Thận.
Giang Tiêu Tiêu không ngờ mình lại gặp anh trong hoàn cảnh này.
Làm sao bây giờ? Hình như anh vẫn chưa trông thấy mình, hay là nhân lúc anh chưa phát hiện ra, mình nhanh chóng chạy về phía ngược lại! Nhưng không kịp rồi..
Dường như Cận Tri Thận cảm nhận được ánh nhìn của cô, anh ngước mắt, thế là bốn mắt nhìn nhau, nhất thời cả hai đều ngây người.
Sao cô lại ở đây?
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT