Tuy rằng lý trí nói với Tử Vũ rằng Giang Tình Tình có khả năng nói dối, nhưng cô ta muốn đánh cược một lần.

Nghĩ thế, ánh mắt của Tử Vũ trở nên u ám.

Thảo nào lúc trước khi Tiểu Bảo và Giang Tiêu Tiêu ở chung với nhau lại thân mật như vậy, quan hệ huyết thống đúng là kỳ diệu.

Về phần Giang Tình Tình, cô ta tuyệt đối không thể xuất hiện trong nước, và cũng không thể để

cô ta đến gần Giang Tiêu Tiêu.

Lỡ như người phụ nữ này không đáng tin, vậy thì cô ta cũng xong đời.

Đang lúc Tử Vũ suy nghĩ, điện thoại bỗng đổ chuông.

Tử Vũ giật mình, thấy tên của Bạch Lễ hiển thị trên màn hình thì yên tâm.

Cô ta nghe máy một cách bực bội.

“Tử Vũ, tôi nghe nói cô ra nước ngoài lần theo Giang Tình Tình, sao rồi? Có kết quả chưa? Cần tối giúp một tay không?”

Giọng nói của Bạch Lễ chứa men say nhè nhẹ, Tử Vũ cau mày: “Bây giờ tôi rất bận, nếu anh

không có chuyện gì thì đừng gọi điện cho tôi, tôi không rảnh”

Thấy Tử Vũ muốn cúp máy, Bạch Lễ nói đã: “Khoan đã!”

“Tử Vũ, cô ở nước ngoài nhất định phải bảo vệ bản thân cho tốt, khi nào về chúng tôi sẽ mở tiệc mừng cô về.”

“Được rồi, cúp đây.”

Nghe tiếng “tút tút” từ đầu dây bên kia, Bạch Lễ vô cùng buồn bã.

Hạ Thư Hàm ở bên cạnh cũng không tiện khuyên nhủ, chỉ có thể cùng anh ấy uống rượu.

Tình cảm đúng là thứ làm tổn thương người ta, người tự nguyện trả giá trước nay không có được kết quả tốt.

Mấy ngày nay, Cận Tri Thận không bố trí nhiệm vụ gì nên hai người bọn họ rất rảnh.

Bạch Lễ nghe nói Tử Vũ ra nước ngoài thì muốn đi tìm cô ta.

Hạ Thư Hàm là người đầu tiên đứng ra phản đối, từ trước đến nay Cận Tri Thận không thích thuộc hạ của mình có tình cảm riêng với nhau.

Nếu bị anh biết, chỉ sợ không chỉ mình Bạch Lễ gặp họa mà cả Tử Vũ cũng sẽ phải chịu phạt cùng.

Bọn họ biết rõ thủ đoạn của Cận Tri Thận, cho nên anh ấy sẽ không để bạn thân của mình mạo hiểm.

Sau khi cúp máy, Tử Vũ đi vào phòng tắm.

Nước lạnh đổ đầy bồn tắm, Tử Vũ từ từ bước vào.

Nước lạnh thấu xương khiến cô ta rùng mình.

Từ trước đến nay cô ta quen tắm bằng nước lạnh, chỉ có như thể cô ta mới có thể giữ được đầu óc tỉnh táo mãi.

Nước ấm là đầu sỏ khiến ta mê đắm, Tử Vũ không muốn sa vào sự thoải mái.

Tử Vũ ngâm mình một lúc rồi đứng dậy.

Cô ta đi đến trước gương, quan sát tỉ mỉ vóc dáng của mình qua tấm gương.

Cơ thể không có thịt mỡ dư thừa, dáng người gần như hoàn mỹ.

Dù là bất kỳ người đàn ông nào nhìn thấy cũng sẽ không kiềm chế được.

Thế nhưng cô ta biết rõ, dù cho cô ta cởi sạch đứng trước mặt Cận Tri Thận, chắc chắn anh cũng sẽ không bố thí cho cô ta một ánh mắt.

Thật là đáng buồn.

Tử Vũ nở nụ cười thê lương, cô ta tìm quần áo để thay rồi đi ra khỏi phòng tắm.

Tử Vũ nhìn đồng hồ, sau đó gọi điện cho Cận Tri Thận.

Bây giờ, trong nước đang là ban ngày, Cận Tri Thận nhìn tên người gọi hiện lên trên màn hình, lập tức nghe máy.

“Đã tìm được chưa?”

Tử Vũ nghe vậy, do dự giây lát, nhưng nhanh chóng điều chỉnh tâm trạng.

Cô ta chậm rãi nói: “Cậu chủ, xin lỗi, chúng tôi bị đứt mất manh mối, Giang Tình Tình đột nhiên biến mất, tôi đoán chắc hẳn Quý Trần đã giấu cô ta đi.”

Cận Trị Thận nghe xong, bàn tay cầm điện thoại siết chặt, cảm thấy hơi bực bội.

Anh vẫn luôn tin tưởng hiệu suất làm việc của Tử Vũ, nếu đã phát hiện tung tích thì nhất định có thể mang người về.

Không ngờ lần này cô ta lại hành động sơ suất.

“Cô về đi, tôi sẽ cử người khác đi, trong nước cần cô trở lại hỗ trợ” Cận Tri Thận lạnh giọng nói.

“Vâng, cậu chủ”

Tử Vũ cúp máy, khóe miệng khẽ cong lên.

Nhìn hình ảnh của Cận Tri Thận trên màn hình di động, ánh mắt của Tử Vũ toát lên vẻ si mê.

Năm đó sau khi nhìn thấy Cận Tri Thận, cô ta phải lòng người đàn ông lạnh lùng ngay lập tức, không thể dứt ra được.

Cô ta cũng biết thân phận của mình và anh khác nhau một trời một vực, vì thế cô ta vẫn luôn kiềm chế tình cảm của mình.

Cô ta tưởng rằng chỉ cần mình đủ ưu tú, nhất định anh sẽ nhìn thấy mình.

Nhưng ai có thể ngờ được Giang Tiêu Tiêu xuất hiện, hoàn toàn làm rối loạn mọi thứ.

Dù thế nào, cô ta cũng phải có được Cận Tri Thận bằng mọi giá.

Ngày hôm sau, Tử Vũ đi gặp Giang Tình Tình, kéo mảnh vải che mắt cô ta xuống.

Ánh đèn chói lóa làm mắt Giang Tình Tình đau nhói, cô ta giơ tay lên che.

Khi thấy Tử Vũ đứng trước mặt mình, cô ta vô thức muốn lùi về sau.

“Cô… cô rốt cuộc muốn làm gì?”

Tử Vũ ép sát, lấy một con dao găm ra và cười nói: “Dĩ nhiên là đến gặp cô, chỉ cần cô bảo đảm những gì cô nói là thật, chắc chắn tôi sẽ tha cho cô. Nếu không, cô sẽ biết hậu quả?

Tử Vũ nói xong, của một nhát trên cổ Giang Tình Tình.

Ngay lập tức máu tươi chảy ra, Giang Tình Tình cực kỳ sợ hãi, vội kêu lên: “Tôi thề, tôi không hề nói dối câu nào.”

Tử Vũ rất hài lòng với phản ứng của Giang Tình Tình.

Cô ta ngoắc ngón tay, sau đó hai người đàn ông từ trong góc đi ra.

Tử Vũ lạnh giọng ra lệnh: “Trông chừng cô ta, thỏa mãn nhu cầu thường ngày nhưng phải tránh không thể để cô ta chạy thoát khỏi đây, bằng không tôi hỏi tội hai người các anh!”

“Tuân lệnh!”

Nói xong, Tử Vũ đi khỏi đây.

Trong nước, sắc mặt của Cận Tri Thận không mấy vui vẻ.

Giang Tiêu Tiêu bưng cà phê vào thấy vẻ mặt của anh như thế, biết chắc anh gặp phải chuyện gì phiền lòng.

Cô đặt cà phê xuống, đi đến sau lưng Cận Tri Thận.

Cô nhẹ nhàng xoa bóp cho anh, dịu dàng hỏi: “Sao thế anh? Gặp phải việc gì khó giải quyết à?”

“Ừ, Tử Vũ nói mất tung tích rồi, bây giờ lại không tìm được Giang Tình Tình”

Từ giọng nói của anh nghe ra được lòng không cam.

Giang Tiêu Tiêu nghe anh nói thế thì không có phản ứng mãnh liệt gì cả.

“Không sao, hiện giờ Giang Tình Tình có nhà cũng không dám về, Quý Trần cũng chịu đả kích tương ứng, cô ta có được ngày hôm nay đều là do quả bảo”

Nghe cô nói, Cận Tri Thận ôm chặt cô vào lòng.

“Tiêu Tiêu, anh không muốn tha cho bất kỳ ai tổn thương em, những đau khổ em phải chịu, anh muốn bọn họ phải trả giá gấp trăm lần”

Anh vừa dứt lời, Giang Tiêu Tiêu nhìn thẳng vào mắt anh, nói một cách nghiêm túc: “Tri Thận, thật ra em không quan tâm những việc đó. Nguyện vọng duy nhất của em chính là gia đình chúng ta có thể bình an bên nhau, với em thể đã đủ lắm rồi.”

Giang Tiêu Tiêu nói rồi hôn lên môi Cận Tri Thận ngay lập tức, anh cũng đáp lại.

Một lát sau, Giang Tiêu Tiêu bị Cận Tri Thận hôn đến tê dại, cơ thể mềm nhũn tự vào người anh.

“Tri Thận, em mệt quá, em muốn nghỉ ngơi một chút.” Giang Tiêu Tiêu làm nũng.

Cận Trị Thận nghe vậy thì cười, ôm cô vào phòng nghỉ.

Anh đắp chăn cho cô rồi mới đi ra ngoài.

Đến tối, Giang Tiêu Tiêu mới từ từ tỉnh lại, vừa hay thấy Cận Tri Thận ngồi trước giường.

Cô mỉm cười ôm eo anh.

Thấy cô đã tỉnh, Cận Tri Thận xoa đầu cô, nói với giọng cưng chiều: “Đến lúc tan tầm rồi, sâu lười của anh.”

Giang Tiêu Tiêu ngượng ngùng vùi đầu vào trong chăn.

Hai người họ ở công ty thêm một lúc rồi mới về nhà họ Cận.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play