Lại vài ngày nữa trôi qua, mọi chuyện không những không lắng xuống, trái lại càng ngày càng nghiêm trọng hơn.

Hôm nay, Cận Tri Thận đến công ty, vừa vào văn phòng ngồi xuống thì vài quản lý cấp cao gõ cửa đi vào. “Chủ tịch Cận, dư luận bên ngoài tạo thành ảnh hưởng xấu cho công ty chúng ta. Rất nhiều người nhìn chằm chằm công ty, bọn họ trực chờ Cận thị xảy ra chuyện để chia sẻ lợi ích. “Đúng đấy, hôm nay bắt đầu phiên giao dịch, thị trường chứng khoán giảm mạnh, mấy ngày liên tục đều như thế rồi.” “Có một dự án vốn đã bàn bạc xong xuôi rồi, nhưng đối phương cứ kéo dài thời gian không muốn ký hợp đồng, tìm đủ mọi cớ, trên thực tế là đang quan sat tình hình”

Bọn họ mỗi người góp một lời, giống như ngay sau đó Cận thị sẽ vỡ nợ vậy.

Cận Tri Thận cúi đầu nhìn tài liệu, thỉnh thoảng lại ký tên.

Mấy quản lý đưa mắt nhìn nhau, một người đẳng hằng một tiếng rồi nói: “Chủ tịch Cận?”

Cận Tri Thận ngẩng đầu lên, hiện ra vẻ mặt lạnh lùng: “Chuyện dư luận sẽ nhanh chóng được giải quyết, cổ phiếu sẽ không bị ảnh hưởng quá lớn. Còn chuyện dự án, nếu họ không muốn ký, vậy thì không ký nữa.”

Các quản lý cấp cao: ”

Bọn họ còn tưởng Cận Tri Thận không nghe, ai ngờ đối phương lại trả lời từng vấn đề của bọn họ.

Mấy người nọ ra khỏi văn phòng, trong lòng nửa tin nửa ngờ.

Kể ra bọn họ đi theo Cận Tri Thận cũng được mấy năm rồi, cho nên hiểu rõ năng lực của anh.

Bọn họ có một sự tin phục khó hiểu dành cho Cận Tri Thận, tuy rằng đối phương không lớn tuổi như bọn họ.

Cận Tri Thận dùng một tiếng đồng hồ phê duyệt hết tài liệu quan trọng, sau đó anh bấm điện thoại nội bộ gọi thư ký vào cầm tài liệu ra ngoài.

Tiếp đó, anh mở điện thoại di động lên, xem lướt những tin tức mới.

Tin tức liên quan đến Cận thị vẫn luôn sôi trào và không hề giảm nhiệt, người tung tin vô cùng am hiểu quy tắc marketing trên mạng.

Cứ một lúc lại tung ra một tin tức mới, quần chúng ăn dưa hóng thị ngồi canh máy tính, hào hứng chờ drama mới.

Thông tin riêng tư của Giang Tiêu Tiêu bị lột sạch, bị mắng vài trang trên mạng.

Trái lại, Thịnh Chi Hạ lại có được thanh danh cực tốt, phần lớn dân cư mạng đều đồng tình với cô ta.

Cận Tri Thận xem mà phiền lòng, anh vứt điện thoại sang bên cạnh, khoanh tay híp mắt suy tư.

Đầu tiên, Thịnh Chi Hạ đến tìm Giang Tiêu Tiêu sau đó bị anh cảnh cáo.

Ngay sau đó tin tức bị tiết lộ tên mạng, nếu nói hai việc này không liên quan gì đến nhau thì anh không tin.

Thứ hai, hành vi của Thịnh Chi Hạ rất kỳ lạ, dù thế nào cũng không chịu từ bỏ Tiểu Bảo.

Nhưng sau bao nhiêu năm cô ta mới tìm tới bọn họ thật sự là vì bây giờ mới tìm được Tiểu Bảo sao? Chưa chắc.

Cuối cùng, đợt tung tin này đẩy Cận thị lên đầu sóng ngọn gió, ngay cả Cận Tri Thận cũng không thể may mắn thoát khỏi. Mà người được lợi lớn nhất là ai? Chính là Thịnh Chi Hạ.

Tổng kết lại, động cơ của Thịnh Chi Hạ rất đáng ngờ, có lẽ đối phương cố ý lên kế hoạch cho sự kiện lần này.

Ánh mắt Cận Tri Thận hiện lên vẻ lạnh lùng, nếu quả thật là Thịnh Chi Hạ thì anh tuyệt đối sẽ không tha cho cô ta!

Thông tin anh sai người đi điều tra trước đó hiển nhiên không đáng tin cậy, thế nên anh lại liên lạc với một văn phòng thám tử tư có tiếng trong nghề để họ giúp đỡ theo dõi, điều tra Thịnh Chi Hạ.

Sau đó, anh lại gọi Cố Niệm vào và dặn dò: “Bảo người của chúng ta triệt bỏ hot search, trong vòng nửa tiếng tôi không muốn nhìn thấy bất kỳ tin tức gì liên quan đến Tiêu Tiêu nữa.”

Cố Niệm lên tiếng đáp lại một tiếng rồi tức tốc gọi điện liên hệ với người phụ trách của các công ty truyền thông lớn.

Kết quả là không bao lâu sau, Cổ Niệm lại tiến vào báo cáo với Cận Tri Thận, vẻ mặt hết sức khó xử: “Chủ tịch, có một công ty không chịu nhận điện thoại của tôi.”

Cố Niệm báo tên, Cận Tri Thận nghe xong nhớ ra ngay đó chính là công ty truyền thông đầu tiên đưa tin Giang Tiêu Tiêu là Tuesday hống hách. “Gọi cho giám đốc của bọn họ, nếu giảm đốc không nghe máy thì nghĩ cách khiến cho công ty đó vĩnh viễn không nói được nữa. Giọng nói của Cận Tri Thận vô cùng lạnh lẽo.

Cố Niệm im lặng. Sau một hồi trắc trở, cuối cùng cũng làm đối phương dỡ tin tức, cùng lúc đó trưởng phòng truyền thông đẩy cửa vào: “Chủ tịch, anh tìm tôi à.”

Cận Tri Thận nói với vẻ mặt lạnh lùng: “Mười phút đăng một bài viết lên Weibo làm sau sáng tỏ những chuyện đã xảy ra.

Trưởng phòng truyền thông nói một cách cẩn thận: “Chủ tịch, nội dung Weibo phải viết thế nào?” “Viết theo thực tế.” Cận Tri Thận cong khỏe miệng.

Trưởng phòng truyền thông suy nghĩ một thoảng rồi hiểu, anh ta gật đầu, đi về viết weibo. Người trong phòng bảo vệ cũng nhận được điện thoại, bèn nhanh chóng đi lên. “Chủ tịch Cận, đây là video anh muốn. Đội trưởng bảo vệ đưa USB ra một cách cung kính.

Cận Tri Thận phất tay để đối phương đưa video đến chỗ trưởng phòng truyền thông. Trưởng phòng truyền thông mở lên xem xong thì rất vui vẻ, anh ta vốn đang kẹt từ, tức khắc viết rất trôi chảy.

Mười phút sau, Weibo chính thức của Tập đoàn Cận thị đăng tải một bài viết dài, đồng thời còn đính kèm theo một video của camera giám sát, ghi lại tỉnh cảnh trò chuyện của Thịnh Chi Hạ và Giang Tiêu Tiêu khi đó.

Mọi người theo dõi sự kiện này đang chờ người trong cuộc đáp lại, Cận Tri Thận không để Giang Tiêu Tiêu quan tâm những thứ này, Thịnh Chi Hạ càng khỏi phải nói. Không cần nghĩ cũng biết chắc chắn cô ta đang nấp sau màn hình máy tính, lén lút xem những người đó mắng chửi Giang Tiêu Tiêu như thế nào.

Bởi vậy, chuyện này diễn ra được một thời gian vẫn không có ai đáp lại. Weibo chính thức của Tập đoàn Cận thị vừa đăng bài, bình luận ùn ùn xuất hiện, chỉ trong nháy mắt đã lên đến vài nghìn bình luận. “Quào, thật sự đảo ngược tình thế rồi, tui thích.” “Thế tức là Thịnh Chi Hạ cố ý đi kiếm chuyện, còn Giang Tiêu Tiêu không hề nói gì với cô ta?” “Thì ra là cô ta tự quỳ. Nói thật, cánh truyền thông cũng đáng ghét thật đấy, biết dắt mũi dư luận, gì mà bị Tuesday uy hiếp nên phải quỳ xuống, đúng là ghê tởm. “Tôi cảm thấy Thịnh Chi Hạ rất đáng thương mà, các thím bên trên thay đổi lập trường nhanh như thế thì chờ bị vả mặt đi.”

Bình luận vô cùng náo nhiệt, một nhóm người bừng tỉnh, một nhóm người không tin, cũng có không ít người chỉ đơn giản là muốn hóng drama.

Trong khi dân cư mạng mịt mờ, không biết tin ai, Weibo chính thức của Cận thị lại đăng một bài khác.

Weibo lần này chỉ có một bức ảnh, đó là một bản giấy ủy quyền cho luật sư, ý đại khái là những tin tức tiết lộ về Giang Tiêu Tiêu và Tập đoàn Cận thị đều là tin giả, nếu ai dám tiếp tục tung tin vịt thì chờ giấy gọi của tòa án đi.

Cận thị trước tiên là đứng ra làm sáng tỏ cho tập đoàn mình, thoạt nhìn rất mềm mỏng và bình dị, nhưng bước tiếp theo ra đòn kiên quyết và vô cùng cứng rắn.

Phần bình luận lại sôi trào. “Á a a, mị cảm giác mị vừa ăn một bát thức ăn cho chó! Đây gọi là dùng cả công ty để bảo vệ mình em ư, má ôi mị hâm mộ tình yêu như thế quá.” “Bình thường Weibo của Cận thị chẳng có động tĩnh gì, hôm nay lại đăng liền hai lần về chuyện không liên quan đến công ty, đúng là được mở rộng tầm mắt. “Hừ, nhất định là sợ rồi. Đừng tưởng rằng đăng giấy ủy quyền của luật sự thì không có chuyện gì nữa, thời buổi này ai chẳng biết đăng giấy ủy quyền cho luật sư. Tôi lại càng nghi ngờ cô ta hơn, nếu không làm việc gì trái lương tâm thì lên đây giải thích làm cái gì.” “Đằng trên đầu óc có vấn đề à? Người ta giải thích là sai, không giải thích cũng là sai, định làm má thiên hạ à?”

Cận Tri Thận đăng mẫu giấy ủy quyền cho luật sự xong thì cử người đi điều tra nguồn gốc tung tin vịt.

Sau một loạt hành động, tình hình trên mạng dần được kiểm soát, Cận Tri Thận tắt máy tính để khỏi nhìn thấy rồi phiền lòng, yên lặng chờ tin tức.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play